[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm

Chương 19 : Bí mật của Tiểu Cửu

Người đăng: 

.
Mị Cơ ôm ngực, cả người chấn động, cố gắng đứng lên, lại nôn ra một ngụm máu tươi. Nàng kinh ngạc nhìn Cổ Thước, không khỏi lo lắng hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi như thế nào lại đến đây. . . . . .” Cổ Thước từng bước một chậm rãi đi vào huyệt động, cho đến lúc Tiểu Cửu bên cạnh động đậy. Hắn thản nhiên liếc mắt con hồ ly đáng thương kia một cái, trên da lông lộ ra máu hồ ly tươi, trong lòng âm thầm mắng một câu: ‘Thật sự là lại khờ dại lại ngu xuẩn’. Nhưng lúc này ngay cả hắn cũng không chú ý tới, trong ánh mắt kia có một chút thương tiếc. Yêu quái muốn thành tiên, giống Mị Cơ hút mạng người như vậy hắn đã gặp qua, nhưng như Tiểu Cửu ngu ngốc như vậy liều mạng cứu người, cứu người lại bị người ta nói là yêu quái, hắn là lần đầu tiên gặp. Mị Cơ thấy Cổ Thước vẻ mặt bình tĩnh, bộ dáng hoàn toàn không giống bị linh pháp phản phệ, trong lòng biết được hôm nay ăn con thối hồ ly kia đại để là không được rồi, chỉ sợ đến lúc đó chọc giận người gian ác này chính mình lại không có kết cục tốt, vẫn nên sớm chuồn đi, còn rừng thì sợ gì không có củi đốt. Nàng ta liếc Cổ Thước một cái, đột nhiên dưới chân phát lực nhanh chóng hướng tới cửa động, cũng không ngờ Cổ Thước căn bản là không có muốn cản nàng ta lại. Mị Cơ không khỏi mừng rỡ, mắt nhìn chăm chăm ánh mặt trời ngoài cửa động, bỗng nhiên nàng ta va vào cái gì đó, “Phanh” một tiếng lại bắn ngược trở về. Cổ Thước không thèm để ý tới nàng ta, hắn ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét Tiểu Cửu một chút, đột nhiên trong ánh mắt lộ ra một tia hoang mang. Sau một lúc lâu mới đem Tiểu Cửu ôm lấy khiêng trên vai. Hắn nhìn lướt qua Mị Cơ, trên người đột nhiên tuôn ra một trận sát khí. Mị Cơ không khỏi kinh hãi. “Làm bị thương đồ đệ thân ái cảu ta, ta giam ngươi lại đó chậm rãi tính sổ.” Dứt lời, vút một cái liền không thấy bóng dáng của hắn. *** Trong thành Lệ Đô, Cổ Thước đặt chân vào một khách điếm. Hắn mang một con hồ ly đi khắp nơi, làm cho người đi đường cảm thấy thật kỳ lạ. “Ai da, ngươi nhìn kia, hắn săn ở đâu ra được một con hồ ly béo thế kia nhỉ?” “Chắc là phía sau núi, ở đó rất nhiều động vật, thú hoang”. “Không có khả năng, ta thương xuyên theo cha đi săn bắn, chưa từng thấy qua con hồ ly nào béo như thế.” Tiểu Cửu bị Cổ Thước xóc nảy đến choáng váng, nhìn thấy đám người nghị luận, rất muốn nhảy dựng lên biến cái mặt quỷ hù chết bọn họ. Nhưng nàng không có khí lực, nàng cảm thấy như mình sắp chết vậy. Cổ Thước thấy thân hình Tiểu Cửu mềm nhũn ở đầu vai của mình giật giật, mắt giả vờ lộ vẻ cao quý. “Hừ, ngươi thật đúng là con hồ ly ngốc chưa từng thấy. Thế nào, cứu người lại bị người vứt bỏ, cảm giác không tồi chứ?” Tiểu Cửu nghe hắn nói chói tai, nhe răng ra, một ngụm cắn lên đầu vai hắn. Cổ Thước lông mi nhíu lại, đưa tay kéo mạnh cái đuôi của nàng một cái. Tiểu Cửu đau nhất thời hai mắt đẫm lệ lưng tròng. Mạc tiên nhân ngồi ở trong một đại đường uống trà ăn điểm tâm, thấy Cổ Thước, vuốt chòm râu cười ý vị thâm trường . Hắn theo Cổ Thước lên lầu, bắt tay Tiểu Cửu bắt mạch, cười nói: “Xem ra ngươi đi cũng thật đúng lúc, tiểu yêu này không có gì đáng ngại.” Cổ Thước nhướn mày, trên mặt lại hiện ra một tia hoang mang. Hắn do dự chỉ vào Tiểu Cửu nửa chết nửa sống nằm ở trên giường: “Làm sao lại không có việc gì? Ngươi cẩn thận nhìn lại một chút?” Mạc tiên nhân nhíu mày: “Ngươi nếu không tin ta tội gì bắt ta từ núi Tử Hà đên đây?” Cổ Thước thu tay lại, có chút đăm chiêu sờ sờ cằm. Lúc này mới chậm rãi nói: “Không phải là ta không tin, mà ta tận mắt nhìn thấy linh châu của Tiểu Cửu vỡ vụn. Những mảnh vỡ bảo vệ dân chúng không bị xà yêu bắt đi, che chở chu toàn cho bọn họ. Cho nên. . .Tiểu Cửu như thế nào lại có thể bình yên vô sự được?” Mạc tiên nhân vốn giả vờ tức giạn, nhưng khi nghe Cổ Thước nói không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tiểu Cửu, ánh mắt không khỏi tìm kiếm nhiều lần. “Linh châu vỡ vụn, nếu chữa trị trễ tất nhiên phải ba hồn bảy vía phân ly, khó có thể quay lại. Nhưng mới vừa rồi ta khám bệnh cho nàng , cũng quả thật là không hề cảm thấy khác thường gì cả. Hồn phách an ổn dung hợp, căn bản không có dấu hiệu linh châu thoát phá. Nếu nói bị thương, thì chỉ là trên móng vuốt kia có hai đạo miệng vết thương nhìn thấy có nặng một chút.” Nhưng mà Mạc tiên nhân ngoài miệng nói như vậy, tay vẫn cẩn thận kiểm tra Tiểu Cửu một phen, kết quả vẫn như thế. Hai người ghé vào một chỗ lại cân nhắc hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân. Mạc tiên nhân vuốt chòm râu, sau một lúc lâu mới lại nghĩ tới chuyện khác, hỏi: “Xà yêu kia bị ngươi bắt?” Cổ Thước khoanhh tay cười lạnh: “Ngươi trước tiên nhìn Tiểu Cửu một chút, ta đi rồi trở lại ngay.” Mạc tiên nhân không hiểu chuyện gì, nhưng vội vàng nói: “Yêu cũng là sinh linh, ngươi. . . . . .” Lời còn chưa dứt Cổ Thước cũng không có bóng dáng. Mạc tiên nhân thở dài, hắn biết, bình minh ngày mai , trên đời này sẽ không bao giờ còn có một xà yêu tên là Mị Cơ nữa. Lúc Cổ Thước trở về đã là ban đêm, ngã tư đường ở Lệ Đô lấp lánh ánh nến, khung cảnh ca múa thái bình. Mạc tiên nhân sáng sớm liền đem linh châu thoát phá thu thập thỏa đáng đưa vào trong cơ thể Tiểu Cửu, nhìn Cổ Thước một cái rồi quay về núi Tử Hà. Mạc tiên nhân bước đi, Cổ Thước đi vào nhìn Tiểu Cửu, vào phòng liền phát hiện Tiểu Cửu đã tỉnh, tinh thần gấp trăm lần ngồi ở bên cửa sổ. Trên bàn đã đặt một chén chân gà luộc, còn có một quyển sách. Cổ Thước nhận ra đó là sách hắn trộm từ Cửu Trọng Thiên về. Hắn nhìn bóng dángTiểu Cửu, không khỏi nhớ tới những điều trước khi Mạc tiên nhân đi đã nói với hắn. “Linh châu của nàng ta thi pháp thu hồi, vốn định chờ linh pháp căn nguyên của ngươi trở về thay nàng chữa trị, không nghĩ tới những mảnh nhỏ của linh châu khi ghép lại đã được chữa trị hoàn toàn. Ta đã thành tiên hơn mười vạn năm, nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Thước, đồ nhi này của ngươi chỉ sợ không phải là vật trong ao.” Không phải vật trong ao. . . Cổ Thước nghiêng đầu muốn nhìn ra một chút manh mối từ trên người nàng, nhưng trừ bỏ thân hình tròn vo của nàng thì không còn cái gì khác biệt cả. Nều là vật trong ao, thì không phải khờ dại ngốc nghếch như nàng mà phải là tâm cơ sâu đậm. Cổ Thước bị suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, liền lắc đầu đánh bay suy nghĩ đó. Tiểu Cửu nghe được phía sau có động tĩnh vội vàng quay đầu lại. Cổ Thước nhìn thấy trong miệng nàng nhồi vào chân gà, khóe miệng còn lây dính rất nhiều nước thịt . Tiểu Cửu chưa từng che dấu nàng là yêu, trừ bỏ chuyện này nàng còn có thể che dấu cái gì. Tiểu Cửu xoay mông, sắc mặt ngượng ngùng đem quyển sách kia giấu đi, ánh mắt tròn vo đem cái chén chân gà đưa tới trước mặt Cổ Thước: “Sư phụ vì cứu Tiểu Cửu nhất định mệt muốn chết rồi, nào, Tiểu Cửu đem chân gà cho người ăn.” Cổ Thước bất động thanh sắc đẩy chén ra, ở ghế thái sư ngồi vào chỗ của mình: “Ngươi vừa mới khỏi bệnh, giữ lại tự mình bổ thân mình đi.” Tiểu Cửu không hiểu hắn nghĩ gì, vui mừng vì mỹ thực không bị cắt xén, lui tới giường bắt đầu ngấu nghiến gặm chân gà. Cổ Thước ngồi trên ghế phe phẩy quạt giấy, không chút để ý hỏi: “Tiểu Cửu, nhà ngươi ở nơi nào? Có thật là ở Cầu Tiên Sơn không?” Tiểu Cửu không ngẩng đầu, đem chân gà cắn vang một cái: “Dạ. . . . . . Là Cầu Tiên Sơn. . . . . . Cha con là Hồ ly vương Cầu Tiên Sơn.” Nàng ngẩng đầu hướng Cổ Thước cười : “Thế nhưng, con còn có một thân phận khác.” Cổ Thước giật mình, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước. Nói như thế, nàng quả thật là tâm cơ thâm trầm, đối với hắn còn có chuyện che giấu. Tiểu Cửu lắc lắc đầu, trâm bích hoa cúc trên đầu “Lạch cạch” rơi xuống. Nàng liếm liếm ngón tay, đem cây hoa cúc lung tung cắm trên đầu . Sau đó vẻ mặt đắc ý nói: “Họ hàng nhà con có quan hệ họ hàng với một mạch thượng thần ở Thanh Khâu, ông nôi của con là do Ngũ thái nãi nãi nuôi dưỡng, ông ngoại thứ năm trong truyền thuyết của Thanh Khâu kia là Vương, cho nên quan hệ họ hàng nhà con có huyết thống thượng thần.” Cổ Thước tưởng rằng Tiểu Cửu sẽ nói ra cái bí mật gì đó kinh thiên động địa, nhưng nàng lại nói ra một đống bí sử gia tộc, điểm chết người là quna hệ vô cùng hỗn loạn, hắn nghe còn không hiểu được. Hắn sờ sờ mũi, day day huyệt Thái Dương, thở phào một hơi chỉ vào quyển sách kia: “Không phải không thích đọc sách sao. Sao lại cầm lên đây ?” Tiểu Cửu ánh mắt trốn tránh một chút, nửa ngày mới nói: “Xà yêu cùng Tiểu Cửu nói, sư phụ lần trước cứu Tiểu Cửu liền cùng Tiểu Cửu mệnh cách tương liên. Tuy rằng không biết là cái gì, nhưng nàng ta nói con linh huyệt bị che lại, con bị gì thì sư phụ. . . . . Nếu Tiểu Cửu lợi hại, sẽ không liên lụy sư phụ . . . . . .” Cổ Thước vạn lần không nghĩ tới Tiểu Cửu sẽ nói ra chuyện này. Quay đầu hớp một ngụm trà, không được tự nhiên hỏi: “Ngươi tu tập tiên pháp không phải vì tự bảo vệ mình, chỉ là vì không muốn liên lụy vi sư?” Tiểu Cửu có điểm mệt mỏi, hướng trên gối đầu một cái, mở miệng có chút làm nũng: “Sư phụ an toàn, Tiểu Cửu sẽ không có chuyện gì, sư phụ sẽ không bỏ lại Tiểu Cửu.” Cổ Thước nhếch miệng, vừa muốn nói nàng không nên tự tin, ánh mắt nhìn thoáng qua Tiểu Cửu, phát hiện trên người nàng tản mát ra một tầng ánh sáng mênh mông, mới vừa rồi nàng ngồi gần đèn không thấy, lúc này vào giường hơi tối nên có thể thấy được. Cổ Thước đặt chén trà xuống đi tới trước mặt Tiểu Cửu, Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Cổ Thước, chỉ thấy Cổ Thước giương tay áo lên, ánh mắt Tiểu Cửu liền mờ mịt. Đây là lần thứ hai Cổ Thước tiến vào nguyên thần Tiểu Cửu. Cùng lần đầu tiên giống nhau, vẫn là ấm áp như cũ, thậm chí so với lần trước còn có vẻ càng thêm tráng lệ. Nguyên thần đại biểu chính là thế giới nội tâm một người, càng là tâm tư trong sáng bên trong cấu tạo càng hoa lệ. Cổ Thước nhìn thấy hoa mỹ đình thai lầu các không khỏi líu lưỡi. Hắn chưa từng nghĩ tới, nội tâm Tiểu Cửu lại sạch sẽ như vậy . Hắn tiến vào tìm được đường xá, chậm rãi bước đi, không ngoài sở liệu nhìn đến hoa viên, trên xích đu có một tiểu cô nương ngồi, cười đến xán lạn. Bộ dáng của nàng cùng Tiểu Cửu giống nhau như đúc, nàng chính là nguyên thần Tiểu Cửu chân chính. Nàng tựa hồ đối Cổ Thước cũng không bài xích, thậm chí nhìn thấy trong thế giới này đột nhiên có một khách lữ xa lạ đến đây cũng không thấy kinh hoảng, ngược lại còn đối với hắn tươi cười, sau đó vẫy vẫy tay. Tay áo lụa xanh chậm rãi chảy xuống, lộ ra nửa cánh tay, Cổ Thước thế nhưng trong nháy mắt mất thần. Hắn nghĩ thầm, ở trong này nhất định có thể tìm được bí mật của Tiểu Cửu, muốn tiến đến gần tìm tòi đến cùng. Bước hai bước lại đột nhiên bị một vật hấp dẫn ánh mắt. Nói là vật, chính xác hơn phải là sinh vật. Ở trong nguyên thần của Tiểu Cửu, có một con hồ ly da lông trắng muốt béo tròn đang nằm. Cổ Thước trừng lớn hai mắt. Tiểu Cửu cư nhiên có hai nguyên thần. – Hết phần 2 –
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang