[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm
Chương 17 : Lựa chọn khó khăn
.
Không trung xanh thẳm, ngàn dặm không mây, trên phố người qua người lại, thời tiết hôm nay dễ dáng cho việc đùa bỡn con gái đàng hoàng, thông tâm với tiểu sinh mặt trắng thật là hợp tình. Nhưng Tiểu Cửu lại ghé vào bên cửa sổ nhìn dưới lầu người đi xe tới, nhịn không được than thở.
Sư phụ đi tìm sư nương, như thế nào lại cố tình muốn đem nàng cấm chừng? Sư phụ là kẻ dối trá hoa tâm như vậy, dựa vào cái gì bắt nàng phải quy củ? Tiểu Cửu cắn môi mắt đảo vòng vo, khóe miệng nhếch lên một ý cười, nghiêng đầu mở cửa liền xông ra ngoài.
Quản cái gì quy củ, trời cao hoàng đế xa, chỉ sợ chờ sư phụ tìm được sư nương rồi sẽ không còn dư sức quản mình nữa.
Đầu đường người đến người đi như cũ, tuy rằng Lễ Vạn Hoa đã qua, nhưng khách thương lui tới vẫn không ngừng.Tiểu Cửu dùng cái mũi thính của mình, đánh hơi tìm chỗ của Nhan Ngọc ca ca.
“Kiếp này, huynh đúng là nhị công tử Ngọc phủ. Hắc hắc, Ngọc ca ca, huynh là sợ Tiểu Cửu tìm không thấy huynh cho nên cố ý để lại chữ Ngọc này sao?” Tiểu Cửu đứng ở trước cửa Ngọc phủ ngửa đầu nhìn lên trên biển chữ màu vàng, nhớ tới trăm năm trước huynh ấy đem nàng bảo hộ ở trong ngực, bộ dáng nhịn không được đỏ mặt. Nhăn nhó trong chốc lát, nàng rốt cục cố lấy tay gõ cửa.
Có người đến nhưng không phải đi ra trong cửa. Một nha hoàn từ phía sau Tiểu Cửu lại gần, trên cánh tay cầm một cái giỏ trúc được đậy bằng khăn, mày nhíu hỏi:”Cô nương tìm ai?”
Tiểu Cửu vội vàng học bộ dáng người đáp lễ, quỳ gối, cúi người, sau đó sắc mặt ửng đỏ hỏi: “Ta tìm nhị công tử nhà ngươi.”
Tiểu nha đầu khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm, nói: “Ta đã nói, bình thường không ai tìm đến nhị thiếu gia, hiện giờ nghe nói Nhị gia nhà ta là Trạng Nguyên, lúc này lại ùn ùn kéo đến.”
Tiểu Cửu nghe nàng nói chuyện như vậy trong lòng có một loại tư vị không hiểu, nhưng còn nghĩ không ra rốt cuộc là cái gì. Đành phải cười làm lành kéo kéo ống tay áo nha đầu kia.”Tỷ tỷ tốt, tỷ nói cho Tiểu Cửu đi. Tiểu Cửu tìm huynh ấy thật lâu.”
Nha đầu vung ống tay áo, hai bước đi trên bậc thang:”Cô nương cũng thật thú vị, con mắt nào nhìn thấy ta là tỷ tỷ ngươi. Cô nương gọi ta thế, ta còn không dám nhận đâu.” Dứt lời, vung tay đẩy cửa ra đi vào Ngọc phủ.
Tiểu Cửu không biết phải làm sao, chợt nghe phía sau lại truyền đến một trận thanh âm nhỏ. Nàng quay đầu lúc này mới phát hiện, cùng nha đầu kia trở về còn có hai cô nương nữa.
“Thật sự là khó lường, Nhị gia còn trẻ không cho phép nói đôi lời sao rỗng, nàng ta muốn là vợ chủ Nhị gia sao.”
“Quên đi đừng nói nữa, để nàng nghe thấy sẽ ầm ĩ.” .
Tiểu Cửu vội vàng đứng lên, mặt dày mày dạn cười gập cong người. “Hai vị muội muội, có thể hay không mang ta đi vào gặp nhị công tử nhà ngươi một lần?” Nhìn hai cô nương kia đang đi lại đây, Tiểu Cửu vội vàng tỏ vẻ đáng thương.
Hai cô gái kia nhìn bộ dáng của nàng cảm thấy hứng thú, hé miệng nở nụ cười hai tiếng, lúc này mới nói: “Cũng không phải là chúng ta không giúp ngươi, đừng nói là lão gia, ngay cả lão phu nhân cũng không mang ngươi vào trong phủ được, cho dù chúng ta có mang ngươi vào cũng chưa chắc gặp được Nhị gia”
Tiểu Cửu mắt tròn vo: “Vì sao?”
“Bởi vì Nhị gia không ở trong phủ này. Hôm qua trận chiến lớn như vậy cô nương không thấy sao?”
Tiểu Cửu cố gắng nhớ lại một chút, cười đảo ánh mắt:”Nhìn thấy, nhìn thấy. ngựa bờm đỏ, đầu ngựa g còn gắn một đóa hoa đỏ thẫm. Một thân xiêm y kia làm màu da càng trắng nõn, quả nhiên tuấn tú, hắc hắc, tuấn tú cực kỳ”
Một nha đầu nhìn thấy Tiểu Cửu hồn bay đi đâu, biểu tình ngớ ngẩn nhịn không được che miệng cười, lại bất đắc dĩ khoát tay.”Ai da, ta nói nè, cô nương, hôm qua ngươi thật sự nhìn thấy sao? Thời điểm Nhị gia ngồi kiệu, ngựa bờm đỏ là ba ngày trước ngài nhận thánh chỉ đi du hành thôi!”
Tiểu Cửu đang cười vui vẻ. Nàng trừng mắt, khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thần, ồm ồm nói: “Cỗ kiệu? Ba ngày trước? A!” Nàng hít một ngụm lãnh khí. Không phải là, chớ không phải là nàng lại ngủ ba ngày, mà ba ngày này Ngọc ca ca đã rời khỏi Lệ Đô?
Nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hồ nghi của hai cô nương kia đang nhìn chằm chằm mình, quay đầu nhanh chân hướng khách điếm chạy tới.
Không được, nàng đợi Ngọc ca ca một trăm năm, nàng nhất định đem huynh ấy trở về.
Nhưng mà đúng lúc này ……. “Ngươi muốn tìm Ngọc Lâm sao?”
Tiểu Cửu mạnh mẽ dừng chân lại. Theo tiếng nói nhìn lại. Phát hiện ở sau câu cổ thụ sau ẩn dấu một tầng áo đen.
“Ngươi là ai?”
Một bóng người nhoáng lên một cái rồi bước ra, Tiểu Cửu nhìn lại phát hiện là nữ nhân. Nàng mặc áo màu đen có những vân vàng, trên trán đeo bảo thạch màu đen. Tuy rằng tối như mực nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy sặc sỡ loá mắt. Tiểu Cửu đi tới hai bước: “Ta hỏi ngươi, ngươi là ai? Ngươi có thể tìm được huynh ấy?”
Ngón tay nữ nhân dài nhỏ đem sợi tóc chuyển qua, thản nhiên cười quyến rũ: “Ta gọi là Mị Cơ. Ngươi muốn tìm Ngọc ca ca, hắn ở ngoài thành. Ta mang ngươi đi?”
Tiểu Cửu bụng vui vẻ, vội vàng vỗ tay: “Tốt quá, tốt quá, đa tạ ngươi giúp đỡ. Chờ ta tìm được Ngọc ca ca ta nhất định sẽ tạ ơn ngươi.” Nói xong cùng Mị Cơ rời đi, nhưng mà mới vừa đi hai bước, Tiểu Cửu lại bỗng dưng ngừng lại. Nàng nhìn chằm chằm Mị Cơ, mày chậm rãi nhướn lên.
“Không đúng, ngươi gạt người. Ngọc ca ca hôm qua đã đi, như thế nào bây giờ còn ở ngoài thành.”
Mị Cơ dừng lại cước bộ xoay người, cũng không tức giận, tựa hồ Tiểu Cửu nói chuyện như vậy nàng cũng không cảm thấy mạo phạm. Ngược lại khóe miệng cười rộ lên:”Tiểu cô nương nhìn thực thuần khiết, như thế nào tâm lại phòng người như vậy.”
Tiểu Cửu lui ra phía sau hai bước, hai tay không tự giác nắm lấy nhau: “Sư phụ dạy vậy. Thế giới này cũng không phải ai cung là người tốt, kẻ lừa đảo còn nhiều mà .”
Mị Cơ che miệng cười run rẩy hết cả người: “Ha, hai thầy trò các ngươi thật cũng thực sự ý tứ. Sư phụ ngươi dạy ngươi điểm gì không tốt, ngươi lại nghe cái đó, nhưng tin tức ta đưa đến cho ngươi, ngươi không đi không thấy được hắn ta cũng không chịu trách nhiệm.”
Tiểu Cửu nghe vậy tâm nhói một cái :”Ngươi nói bậy bạ gì đó !”
Mị Cơ vén áo tự nhiên hướng cửa thành đi: “Lời nói của ta là thật hay không. Hôm ngươi bị xà yêu kia tập kích đều đã quên?”
Tiểu Cửu trên trán bốc lên một tầng mồ hôi. Xà yêu? Nàng như thế nào lại quên. Ngọc ca ca chẳng lẽ bị xà yêu bắt giữ ở ngoài thành không thể thoát thân . Nhưng —— Nhưng Mị Cơ tại sao lại đến đây? Nàng ta vì sao lại nói cho mình tin tức này?
Mị Cơ tựa hồ đối với nghi ngờ trong lòng Tiểu Cửu rõ như lòng bàn tay. Nhếch miệng cười nói: “Ta biết sư phụ ngươi, chúng ta còn từng cùng nhau nghe qua Hội tiên đạo Nhưng, bổn tọa cũng không phải là người thích xen vào chuyện người khác, Ngọc gia nhị công tử sinh tử đều đã định, ta sẽ không ngu đến nỗi đi sửa đổi mệnh cách của hắn . Nhưng ta thấy ngươi, tiểu nữ oa người thật ra rất si tình, đơn giản cũng coi như cho sư phụ ngươi một cái mặt mũi. Có đi hay không tùy ngươi, không chừng bây giờ ở đây suy nghĩ, ngày mai biết đâu lại đi lượm hài cốt của hắn trở về.
Tiểu Cửu lại không kịp suy nghĩ, vung tay chạy nhanh theo sau túm tay Mị Cơ:”Tỷ tỷ tốt, tỷ nhanh mang muội đi tìm huynh ấy, Ngọc ca ca không thể chết được”
Mị Cơ mặt lộ vẻ khó xử, đánh giá Tiểu Cửu nửa ngày mới bĩu môi: “Thôi thôi. Tuy nói ngươi có cái mũi dùng tốt, nhưng rốt cuộc người ta mỗi kiếp đều thay da đổi thịt, ngươi nếu muốn tìm cũng sẽ tốn chút công phu. Ta mang ngươi đi.”
Tiểu Cửu liên tiếp thở dài, một phen lau mồ hôi trên trán, chạy mất mạng đuổi theo.
Trước cửa Ngọc phủ, hai tiểu nha đầu kia trừng lớn mắt, khó có thể tin nhìn thấy Tiểu Cửu chạy đi xa. Trong đó một người lôi kéo tay một người khác.
“Này. Thì ra cô nương đầu óc không tốt.”
“Thật là, lầm bầm lầu bầu như vậy nửa ngày, ngươi nghe hiểu nàng nói cái gì sao”
Cô nương còn lại lắc lắc đầu: “Bộ dạng thật ra cực kỳ xinh đẹp, đáng tiếc đầu óc không được tốt. Trời đất ghen tị anh tài, đúng là như thế.”
“Phi phi phi, ngươi đừng nói lung tung. Công tử chúng ta coi như là một anh tài, nhưng công tử chúng ta nhất định sẽ mệnh dài trăm tuổi.”
“Này, ta nói công tử chúng ta bao giờ, nha đầu ngươi thật là. Buổi sáng biểu ca ta còn trở về truyền tin, nói công tử bọn họ đã qua sông. Phỏng chừng không mấy ngày cũng sẽ đến Cố thành .”
“Ai nha nha. . . . . .”
******
Núi Tử Hà
Trà hương lượn lờ, sương mù quanh quẩn. Trên cây chim hoạ mi đang nhìn hai tiên nhân ngồi đối diện dưới gốc cây tùng, thật sự là không hiểu bọn họ làm cái gì bí hiểm, nhảy dựng chân quay đầu lại chải vuốt sợi lông của mình. Tiểu đồng tử dưới gốc tùng nghiêng đầu đánh giá chim hoạ mi, trộm đem hạt thông ném qua, hoạ mi cả kinh, vỗ cánh uỵch một cái bay đi.
Đúng lúc này, một người tiên phong đạo cốt, Bạch Hồ tiên nhân rốt cục từ từ mở miệng.
“Ngươi hôm nay có tâm sự?”
Ngồi ở đối diện, tiên nhân kia chậm rãi mở mắt, nhẹ thở tiên khí, cười quơ quơ đầu: “Ngồi nhập định ta luôn luôn không so được với ngươi.”
Bạch Hồ tiên nhân giương tay lên, tiểu đồng tử vội vàng đem nước trà bưng lên. Hắn đưa cho Cổ Thước một chén, bản thân lại nhấc lên một chén, ngưng thần tĩnh khí thật sâu hít vào. Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Bằng không, ngươi hôm nay cùng ngày xưa thật bất đồng. Tâm nóng nảy, lòng bất an.”
Cổ Thước nhấp một ngụm trà, đầu lưỡi run lên. Thói quen sờ nhẫn ngọc trên đầu ngón tay lại chạm vào cái khoảng không, hắn lúc này mới nhớ tới, đêm qua nhẫn kia đã bị mình làm vỡ. Về phần nguyên do trong đó, Cổ Thước thật sự không muốn nghĩ đến. Mọi chuyện, hết thảy đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, hắn liều lĩnh tiêu sái như vậy nhưng cũng có thời điểm đau đầu phiền lòng.
Bạch Hồ tiên nhân hiểu rõ cười, bất động thanh sắc tự ẩm trà. Ngay tại thời điểm chuẩn bị mở lời nói, Cổ Thước lại mở miệng.
“Ta lần này đến đây là có việc nhờ người”
Bạch Hồ tiên nhân lay đầu: “Không được.”
“Ngươi còn không biết ta yêu cầu cái gì.”
Bạch Hồ tiên nhân nhìn Cổ Thước chằm chằm, cười ý tứ hàm xúc rõ ràng. Cổ Thước sửng sốt, gõ gõ đầu mình: “Là ta ngu ngốc. Trong Tam giới có chuyện gì ngươi không biết đâu.”
Bạch Hồ tiên nhân vươn tay, hoạ mi kia bay đi liền lại trở về, đứng ở phía trên cánh tay hắn,im lặng.
“Tin tức của nàng ta sẽ không nói cho ngươi. Nhưng ta lại có thể nói cho ngươi tin tức một người”
Cổ Thước đem chén trà ném về phía tiểu đồng tử ngốc nghếch kia, trong ánh mắt đã nhiễm tức giận:”Người khác không hiểu ta, ta còn có thể hiểu được, nhưng ngươi với ta có hơn mười vạn năm giao tình chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu? Ta không quan tâm tin tức của khác, ta chỉ cần biết tin tức của nàng .”
“Cổ Thước, ngươi quả thực tin tưởng trên thế giới này sẽ có tình yêu hủy thiên diệt địa, vượt qua trăm năm, ngàn năm, vạn năm lại có thể trường tồn như cũ sa ? Nàng rời đi chỉ mới năm trăm năm, vạn năm sau, ngươi còn có thể như hiện tại như sao?”
Cổ Thước cắn răng:”Chuyện trăm vạn năm sau ai có thể biết. Ta chỉ cần tin tức của nàng mà thôi”
Bạch Hồ tiên nhân đột nhiên cười rộ lên: “Đừng nói chuyện trăm vạn năm sau, hiện tại ngươi có thể cũng không còn như trước nữa.” Hắn nhìn bộ dáng Cổ Thước, biết hắn nhất định sẽ phản bác, vội vàng tiếp lời nói: “Ngươi một mình đến chỗ ta, để một bán tiên ở lại Lệ Đô, ngươi lưu tình tam giới, cùng kia xà yêu có tình, cho nên đặc biệt để lại một bữa ăn ngon cho nàng?”
Cổ Thước thân mình chấn động, nghe như xối nước lên đầu. Vội vàng muốn đứng dậy trở về, trong lòng lại căng thẳng không hiểu, cả người đau nhói. Bạch Hồ tiên nhân nhìn tay hắn, vẫn cười thảnh thơi. Hắn nhìn Cổ Thước, chậm rãi nói: “Giao tình nhiều năm như vậy, đừng nói ta thấy chết không cứu. Ngươi dùng tiên linh mình cứu nàng làm cho nàng sống nhờ vào ngươi, hai người các ngươi đã là sinh tử tương liên. Linh huyệt bị phong kín, giờ phút này ngươi cho dù đuổi trở về cũng nhất định cũng không phải là đối thủ xà yêu kia. Ta cho ngươi một lựa chọn. Cứu mạng đồ đệ ngốc si tình kia của ngươi, hay biết được tin tức Dung Vi. Ngươi chọn cái nào?”
Cổ Thước đau đến tê tâm liệt phế. Thở hổn hển, tức giận mắng: “Mạc Đạo Lư, tốt hơn là cầu cho ta đau đến chết, nếu ta còn sống mà quay lại đây ta nhất định sẽ đem núi Tử Hà của ngươi đốt thành tro bụi.
Mạc tiên nhân lắc đầu: “Không vội không vội, đấy là sau này, bản thân ngươi cần phải lo lắng một chút, ta thấy thời gian không còn sớm, ta đi ngủ đây”
“Mạc Đạo Lư, đáng đời ngươi năm đó bị Tiên Cô một cước đá văng, cùng Tử Dương Thần Quân bỏ trốn, cho ngươi cả đời sống độc thân. . .ách. . .”
Tiểu đồng tử đỡ Mạc tiên nhân chậm rãi đứng dậy, cười vô hạn: “Không sao, ngươi nếu muốn thoải mái cứ việc mắng chủi. To so với ngươi sống lâu hơn mười vạn năm cũng không phải là chuyện đùa. Tình đời còn hiểu nhiều hơn so với ngươi. Ta đi trước, cân nhắc cho kỹ đi”
Cổ Thước cuộn mình ở phía trên bồ đoàn, một thân mồ hôi lạnh. Hắn nhìn thấy Mạc tiên nhân quả thực không nể mặt chút nào chuẩn bị rời đi, cắn hàm răng kêu lên: “Ngươi đứng lại. . . . . . Ngươi. . . . . . Xem như ngươi lợi hại. . . . . . Ta Cổ Thước một ngày chưa chết thù này ta liền nhớ kỹ!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện