[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm
Chương 13 : Tiểu Cửu mà chết, sư phụ người sẽ nhớ đến con chứ?
.
Cừa hàng hai bên ngã tư đường của Lệ Đô lục tục mở cửa, sáng sớm, lá cây một đêm tích lũy sương ánh lên sắc nắng.
Tiểu Cửu chậm chậm sải bước chạy phía sau Cổ Thước, khó khăn đuổi theo, lúc nhìn thấy có của hàng bán chân gà ánh mắt lập tức tỏa sáng không tự giác dừng bước chân. Nàng nhớ tới Cổ Thước đáp ứng cho nàng hai cái đại chân gà, muốn nhắc nhở hắn nhanh thực hiện, lại không dám nói rõ, đành phải vung bả vai hướng Cổ Thước nói lầm bầm hai tiếng.
Cổ Thước không để ý nàng, vẫn như cũ hướng Quan Hoa lâu đi đến. Vì chuyện đêm qua, hắn gần như không được ngủ ngon, hiện tại hắn thầm nghĩ đem Yên nhi chân chính đưa trở về, sau đó quay về khách điếm hảo hảo ngủ một giấc .
Tiểu Cửu thấy hắn không để ý tới mình, lại thấy chân gà càng ngày càng xa, lòng có một tia lo lắng. Nàng chạy nhanh tới kéo lấy tay áo Cổ Thước, vất qua một cái mị nhãn, lại làm nũng nói lầm bầm hai tiếng, tiếng động kia ngậm trong cổ họng, hờn dỗi lại ủy khuất, thực có chút giống với bộ dáng hồ ly tinh.
Cổ Thước trừng mắt nhìn Tiểu Cửu, hy vọng nàng có thể nhìn thấy sự sắc bén trong ánh mắt của mình để biết rằng hắn giờ phút này không có tâm tình, Tiểu Cửu cũng không để ý dẩu miệng một cái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Còn nói tặng con cả chuồng gà, ngay cả một cái chân gà cũng tiếc, đường đường là thượng thần ở núi Cổ Nghiên mà cũng nói xạo như người thường, thật không đáng so sánh với lão tổ tông Thanh Khâu con”
Tiểu Cửu nhớ rõ, Cổ Thước rất không thích nghe người khác tán dương tổ tông nhà nàng.
Quả nhiên, Cổ Thước nghe Tiểu Cửu đem mình hạ xuống không đáng một đồng, lại đem so sánh với đám lão tử Thanh Khâu, nhất thời khó chịu.Thanh âm nhịn không được liền nâng lên mấy âm điệu.
“Cái gì cái gì? Ngươi nói Thanh Khâu có nhiều tiền sao?”
Tiểu Cửu thấy đối sách thấy hiệu quả, ngay tức khắc liền có ý chí chiến đấu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trịnh trọng nói: “Cũng không phải là vậy, tổ tông nhà con mỗi ngày đều ăn chân gà. Người xem trên núi Cổ Nghiên, có một chút bạc đều dùng để trang hoàng mặt tiền cửa lầu các, mạo xưng là trang hảo hán, người xem đồ ăn ở đấy, trừ rau ra, thì cũng chỉ ăn rau, người không biết còn cho rằng sư phụ cùng chúng đệ tử đều biến thành lừa ăn cỏ mất”.
Cổ Thước tức giận mũi nhếch lên. Đi từ từ trở về trước tiểu quán, nhìn chăm chú vào ánh mắt Tiểu Cửu: “Tổ tông nhà ngươi khi ăn cơm cho ngươi ăn mấy cái chân gà?”
Tiểu Cửu tiếp tục giả vờ vô tội: “Tổ tông nhà ta không phải chỉ ăn chân gà, một bữa cơm. . . . . . Thế nào cũng có một con gà. . . . . .”
Cổ Thước vươn ngón trỏ bức đến trước mắt ông chủ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai con gà!”
Lỗ tai hồ ly Tiểu Cửu không giấu được, hưng phấn một cái uỵch dang rộng ra. Nàng ôm đầu vội vàng sửa miệng: “A? Nhớ lầm, các tỷ muội khác đều là một con,Tiểu Cửu có thể ăn, có thể ăn hai . . . . . .” .
Cổ Thước hít một hơi, đưa ra bốn ngón tay.”Ông chủ, mang lên bốn con”
Mới mở cửa liền buôn bán lớn như vậy, ông chủ vui mừng vô cùng, thấy Tiểu Cửu là một cô nương điềm đạm nho nhã, hắn cẩn thận đem bốn con gà này gói thành hai bao đưa cho nàng. Tiểu Cửu đem hai bao thịt gà đeo lên trên cổ, lấy ra một cái đùi gà cắn nuốt.
Một ánh hào quang bỗng dưng chiếu đáy mắt của nàng, mắt Tiểu Cửu đau xót, nhịn không được né tránh, lúc này mới chú ý tới là khóa Phong Quỷ đeo trên lưng Cổ Thước phát ra ánh sáng. Nàng ngậm thịt gà suy nghĩ trong chốc lát, một bên lau miệng chạy tới bên người Cổ Thước .
“Sư phụ.”
“Hử?”
“Tần Nương tỷ tỷ sau này còn có thể gặp lại Tử Phù ca ca không?”
Cổ Thước nhìn ánh mặt trời nhíu mắt. Hắn đêm qua đi tới chỗ Ti Mệnh tinh quân tra mệnh cách của hai người, duyên phận của bọn họ, sớm đã chặt đứt.
Tiểu Cửu dò xét: “Không được có phải hay không. . . . . .”
Cổ Thước tà mị hướng Tiểu Cửu cười: “Ngươi đã biết?”
Tiểu Cửu bĩu môi, trong ánh mắt quang mang ảm đạm vài phần: “Thời điểm Tần Nương tỷ tỷ hỏi sư phụ, Tiểu Cửu cảm giác sư phụ nói dối . . . . . .
Cổ Thước hơi có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới tâm tình của mình cư nhiên có thể bị con hồ ly ngốc này nhìn thấu. Hắn cúi đầu nhìn nhìn khóa Phong Quỷ bên hông, trong lòng cũng không hiểu sao có chút mất mát. Hắn làm thượng thần bao nhiêu lâu? Thời gian trôi qua đều làm cho hắn cơ hồ đã quên mất tiên linh chính mình. Mọi người nói hắn trong Tứ hải bát hoang sống tiêu diêu tự tại, không đen thiên quy giới mệnh để trong mắt, nhưng hắn lại rất trọng tình người..
Hồi đó, thời điểm cùng sư huynh Việt Tảo còn chưa xuất sư, từng ở dưới Hoàng Tuyền nghe sư phụ giảng đạo. Sư phụ nói trên đời này sinh linh đại khái là chia làm Thần, Nhân, Quỷ, Yêu, Ma, không có gì ngoài Thần cùng Nhân, mấy loại khác đều phân chia rải rác, nhưng lại không chịu sự trói buộc.
Khi đó hắn đối lời nói sư phụ nói trong lòng rất tin, không hề nghi ngờ, nhưng sau khi xuất sư, gặp qua rất nhiều yêu ma quỷ quái lại dần dần cảm thấy lời nói sư phụ có lẽ không đúng. Mãi đến khi gặp Dung Vi hắn mới hiểu, trên đời này nếu phải phân chia, nhất định Thần không phải là lớn nhất , trên đời này chỉ có tình yêu và không có tình yêu.Thần tiên không có tình yêu, ngay cả chút cảm tình nhỏ xíu phù du cũng không có.
Tiểu Cửu một đường buồn không hé răng, nhìn xem sắc mặt sư phụ, nhìn lại khóa Phong Quỷ, chỉ cảm thấy việc tốt nhất trên đời này là ăn thịt gà cũng đã vô vị. Nàng theo Cổ Thước lại lén lút trèo vào lầu ba, vào phòng Yên nhi. Trong phòng vẫn như cũ, thậm chí chăn gối hỗn độn còn chưa sửa sang lại, thế nhưng, nữ quỷ đáng thương từng trốn nơi này, rốt cuộc sẽ không trở lại nữa.
Cổ Thước đem thân thể Yên nhi từ bình ngọc xanh lấy ra, cẩn thận phóng lên trên giường, từ trong gương nhìn vẻ mặt cổ quái của Tiểu Cửu, trong lòng yên lặng. Con người chung quy cũng tránh không được tình kiếp, con hồ ly này có thể thông suốt sao? Hắn run ống tay áo ngồi xuống phía trước bàn, sau đó hướng Tiểu Cửu vẫy tay, dụ dôc nói: “Mới vừa rồi ngửi con gà kia hương vị không tồi, ngươi là đồ đệ cũng không biết đem cho vi sư nếm thử sao?”
Tiểu Cửu trong tay còn cầm một cái chân gà cắn một nửa, nàng hít hít ngửi ngửi, đem cái bao quàng ở trên cổ mở ra, lấy ra một cái chân gà to mọng nhét vào trong tay Cổ Thước. Nửa ngày mới mềm nhũn hỏi: “Sư phụ, người có phải nghĩ tới Tần Nương tỷ tỷ không?”
Cổ Thước rót chén rượu, nhớ tới thời điểm Tần Nương nói tới Tử Phu, dáng vẻ hạnh phúc, chỉ cảm thấy ngực khó chịu. Trời đất rộng lớn,không được phép động chân tình sao?
“Đúng.”
Tiểu Cửu nhìn, đầu nửa ngày không nhúc nhích, Cổ Thước vừa định hỏi nàng làm sao vậy, liền thấy có chất lỏng trong suốt từ miệng Tiểu Cửu chảy ra “Xoạch” một cái, nước miếng rơi trên cái đùi gà.
“Vậy, nếu có một ngày Tiểu Cửu làm sai chuyện gì đó, cũng bị người ta tới bắt đi, sư phụ cũng sẽ không còn nhìn thấy Tiểu Cửu, sư phụ sẽ nhớ Tiểu Cửu sao. . . . . .” .
Cổ Thước sửng sốt, nửa ngày mới lắc đầu cười trêu chọc nói: “Con hồ ly ngốc như ngươi thì cần gì phải nhớ tới.”
Tựa hồ này đáp án đối với Tiểu Cửu mà nói đã tập mãi thành thói quen, nàng cũng không có như thường ngày đi tới vất cho hắn một cái mị nhãn, cọ cọ cùng hắn làm nũng, mà chầm chập đem chân gà treo trên cổ lấy xuống, lùi đến góc tường ngồi chồm hổm, ngay cả tí xíu thanh âm cũng không phát ra. Nàng nghĩ, nàng quả nhiên vẫn là đầu óc không minh mẫn, như thế nào có thể hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy? Ca ca tỷ tỷ ghét bỏ mình, cha mẹ ghét bỏ mình, dựa vào cái gì cùng sư phụ mới ở cùng nhau mấy ngày, người sẽ đối với mình có vài phần quan trọng đây?
Cổ Thước nhìn thấy bóng dáng Tiểu Cửu tròn vo, rồi lại không hiểu sao thấy bóng dáng gầy yếu kia tịch mịch kia lại không chịu nổi. Rượu ngon đưa đến bên miệng cũng không nếm ra mùi vị. Hắn phẩy phẩy quạt giấy, lúc này mới thở dài một hơi có chút xấu hổ nói: “Tuy rằng hồ ly ngốc nhà ngươi không có gì để nhớ tới, nhưng, sư phụ vẫn sẽ luyến tiếc, lại nói, ngươi là đồ nhi của ta, ta xem ai dám động tới ngươi. . . . . .”
Một thân thể bổ nhào vào trong ngực Cổ Thước. Tiểu móng vuốt của Tiểu Cửu đầy mỡ ôm thắt lưng gầy tinh tráng Cổ Thước, cả thân lông xù chui vào trong ngực hắn oa một tiếng khóc lên. Thân mình hắn lập tức cứng lại, giống như mỗi khi vừa động vào đều có thể nghe được thâm tâm phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”. Nửa ngày, trên mặt hắn mới hiện ra một trận cười ôn nhu khó thấy, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Cửu.
“Làm sao, tính cũng đã mấy trăm tuổi, hiện tại lại là một bán tiên, làm sao không có tiền đồ như vậy, truyền đi ra ngoài người làm sư phụ ta đây sẽ mất mặt lắm. Y phục này của ta chính là hạ lễ Nam Nam Hải đế quân tặng sinh nhật, không cẩn thận phá huỷ, ta tìm lão tổ tông nhà giàu mới nổi của ngươi bồi thường nha.”
Tiểu Cửu ngẩng đầu nghiêng mặt nhìn về phía Cổ Thước, mặt khóc đến bẩn, nghe vậy lại nín khóc mỉm cười, một tia nước mũi thình lình bắn ra “Phốc” một tiếng vỡ tan.
Cổ Thước thật vất vả mới nổi lên một ít cảm tình, một cước đá văng Tiểu Cửu, giương nanh múa vuốt la mắng: “Ngươi, con hồ ly thúi này, con hồ ly ngốc này, ngươi bẩn chết người!”
Đang hô, đột nhiên một ân thanh mảnh khảnh trong phòng vang lên, thật giống như thuốc nổ, trong nháy mắt, trong lòng Cổ Thước nổi sóng.
“Các ngươi là ai, sao lại ở trong phòng của ta .”
Tiểu Cửu một mặt nước mũi, quay đầu lại nhìn thấy Yên nhi không biết khi nào đã tỉnh vội vàng giải thích: “Yên nhi tỷ tỷ, chúng ta phải . . . . .” Nói một nửa nàng đột nhiên nuốt trở vào, không tự giác núp sau lưng Cổ Thước. Ngay tại thời điểm nàng cùng Yên nhi nói chuyện, nàng nhìn thấy ở trên giường, còn một người đang nằm!
“Sư phụ. . . . . . Chuyện xấu . . . . . .”
Cổ Thước có điểm kích động, vung tay đánh ra một đạo kim quang, nháy mắt đem Yên nhi đứng đó kín kẽ bao lại. Hắn đi nhanh về phía trước, nhìn đến mặt người trên giường, mày nhíu lại.
Quả nhiên vẫn trở thành như vậy.
Tiểu Cửu đang tránh Yên nhi thật xa, run lập cập đi tới, nhìn người trên giường, mắt trợn tròn kinh ngạc: “Này? Như thế nào, như thế nào lại có hai cái Yên nhi tỷ tỷ?”
“Ly hồn . . . . . .” Cổ Thước đưa tay dò xét hơi thở Yên nhi, lại lật mí mắt của nàng ta , lúc này mới hướng tới người bị kim quang bao lại, đang trợn mắt há mồm nhìn người trên giường: “Cô nương trước tiên không cần quan tâm chúng ta là ai, hiện tại cô nương đang ở trong trạng thái ly hồn, chỉ trong thời gian một chun trà, nếu là thân thể ngừng hô hấp cô nương sẽ không thể hoàn dương, cô nương nếu muốn sống, nên phối hợp ta, không nên chống đối”
Yên nhi vẫn là vẻ mặt mờ mịt, Cổ Thước tính thời gian chỉ sợ không kịp, bấm tay niệm thần chú thi thuật vội vàng đem hồn phách của nàng đuổi về trong cơ thể, lại phóng ra ba mươi hai thuật Định Hồn Tỏa, chờ đợi có thể đem hồn phách cùng thân thể một lần nữa dung hợp vào một chỗ.
Định Hồn Tỏa vốn là tiên pháp cao cấp, rất khó thi triển, người bình thường ly hồn chỉ cần mười hai thuật là có thể chữa trị, nhưng oán khí của Tần Nương rất nặng, lưu lại trong thân thể Yên nhi thải tinh bổ dương, đối với bản thân tạo ra tổn thương rất lớn, ba mươi hai thuật Định Hồn Tỏa này ở trên người nàng phát ra quang mang sáng loá, sau một hồi rốt cục chậm rãi yên ổn xuống.
Cổ Thước lau mồ hôi trên đỉnh đầu, được Tiểu Cửu đỡ, ở bên cạnh bàn ngồi xuống. Tiểu Cửu châm trà cho hắn, giơ tiểu móng vuốt quạt gió cho hắn. Cổ Thước nhìn bộ dáng nàng dại dột sững sờ, mơ hồ cảm thấy, kỳ thật con hồ ly ngốc này thật cũng không phải không có ưu điểm gì.
Hai thầy trò đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được cười vang, đúng lúc này ——
“Ta tại sao lại ở nơi này?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện