[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm

Chương 12 : Kết thúc

Người đăng: 

.
“Tần Nương, nàng chờ ta, chờ ta kiếm đủ tiền sẽ hướng phụ thân nàng cầu hôn, ta muốn cho nàng được nở mày nở mặt khi gả đến nhà ta. Ta muốn làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời . . . . .” “Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới mặt đất nguyện làm vợ chồng. Tần Nương, chúng ta biến thành chim bay đi đi. . . . . .” “Tần Nương, nàng xem, ta mang đến toàn là bạc , ta có thể mua một mảnh đất. Ta sẽ ở ngoài thành xây cho nàng một ngôi nhà nhỏ, ban ngày ngắm hoa nở, ban đêm nghe trúc ngâm. . . . . .” . “Nàng không nên dối gạt ta, nàng nghĩ rằng ta và nàng chính là cái loại người vì ham nhà nàng có tiền mới cùng nàng lui tới sao? Thời gian dài như vậy, bí mật lớn như vậy, người khác nói cho ta biết, nàng đem ta trở thành thằng ngốc có phải không?” “Ta mệt mỏi, nàng về trước đi, ngươi để cho ta suy nghĩ . . . . . .” “Tử Phù, không cần!” Quan Hoa lâu vẫn là Quan Hoa lâu trước kia, dãi gió dầm mưa hơn trăm năm, nước sơn hồng bong ra từng mảng nay đã được tân trang lại, cô nương ngày một già đi, lại ngày một che khăn voan đỏ thẫm rơi vào hố lửa. Nhưng nàng vì cái gì còn ở nơi này? Vì gặp Tử Phù phải không? Tất nhiên, nàng còn muốn gặp lại cái tên súc sinh đã hủy cả cuộc đời nàng. Bởi vì nằm mơ, đệm giường dưới lưng ướt đẫm mồ hôi, dính ở trên lưng cực kỳ khó chịu. Yên nhi nhìn chằm chằm trướng đỉnh tua cờ, thật lâu sau đó mới chầm chậm ngồi xuống, một mặt kéo trung y, một mặt kêu nha hoàn tiến vào. Trong phòng im ắng đến nỗi không nửa điểm động tĩnh. Yên nhi cảnh giác đứng lên, xoay người lên trên, cẩn thận sát vào màn giường. Đột nhiên, màn giường bị nhấc lên một góc, một thân lông xù, một chân nhỏ thử dò xét tiến vào. Thấy không có gì nguy hiểm, một chân khác cũng tiến vào, cuối cùng, bên ngoài mành, tiểu tử kia hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, bộ lông xoã tung, cái đuôi đẩy màn giường , ngốc ngốc nhảy lên giường Yên nhi . Yên nhi mắt thấy choáng váng, cái con tiểu hồ ly màu trắng mập mạp nặng trịch tùy ý ở đầu gối mình lăn lộn chơi xấu, hồi lâu mới phản ứng lại , thử thăm dò kêu một câu: “Tiểu Cửu cô nương?” Hồ ly béo phơi bụng nhỏ lộn vòng, lúc này mới vứt một cái mị nhãn.”Hử?” Yên nhi sửng sốt.”Tiểu Cửu cô nương?” Hồ ly béo lại vứt một cái mị nhãn”Hử?” “Tiểu. . . . . . Tiểu Cửu. . . . . .” . Ở ngoài màn giường truyền đến thanh âm một người nam nhân cười nhạo. Yên nhi vén màn giường lên, nhìn thấy Cổ Thước một mặt phe phẩy quạt giấy, một mặt tự châm tự ẩm (tự rót tự uống). Hắn thấy Yên nhi, đôi mắt hoa đào mị mị, nhếch lông mi trêu đùa: “Mỹ nhân vừa tỉnh, lộ nửa vai trần , mỹ cảnh.” Yên nhi cúi đầu liếc liếc mắt một cái, quả nhiên có nửa bả vai lộ ra trong không khí. Mặt trên mồ hôi còn chưa tan, gió nhẹ theo cửa sổ thổi qua, nổi lên một tầng khó chịu. Nàng đứng dậy mang giày, cảm thấy đệm giường bên người lõm xuống, quay đầu nhìn, Tiểu Cửu đã đã cởi da hồ ly, quy củ ngồi bên người nàng. Mặt của nàng đỏ, tròn vo , nhìn qua rất là khiến người ta yêu mến. “Sư phụ thực không biết xấu hổ.” Nàng nghe xong chuyện xưa của Yên nhi, một khắc đó liền tiêu trừ tất cả băn khoăn của nàng, giờ phút này vô cùng thân thiết cầm cánh tay Yên nhi , không tự giác làm nũng: “Yên nhi tỷ tỷ, người nên tin Tiểu Cửu, nhảy cửa sổ đều là chủ ý của sư phụ nha, Tiểu Cửu là cái đuôi sư phụ mang đi theo” Yên nhi mắt chứa sóng thu, cắn cánh môi đỏ tươi, liếc Cổ Thước một cái, đứng dậy cầm áo, khoác lên đầu vai, toàn thân vừa chuyển ngồi ở bên cạnh người Cổ Thước . “Không mời mà đến, ngươi có tin tức ?” . Cổ Thước nhấc lông mi, hướng Tiểu Cửu vẫy tay một cái. Tiểu Cửu đi tới ngồi phía trước, ghé vào trên bàn, đối với Cổ Thước nhăn nhăn cái mũi nhỏ: “Hai cái chân gà, sư phụ nói phải giữ lời ?” Cổ Thước sắc mặt lộ vẻ xấu hổ, hướng Yên nhi gật gật đầu, lúc này mới cắn răng cười nói: “Ừ, giữ lời”. Trên mặt Tiểu Cửu nhất thời hiện ra một loại thỏa mãn, mỉm cười, đưa tay hướng tới phía nam xa xa chỉ : “Bến cá Cổn Ngư thành Nam”. Yên nhi tay run lên, nước trong chén trà sóng ra một ít. Cổ Thước khép lại cây quạt đáp trên cổ tay Yên nhi, khí lực không lớn nhưng lại đủ để nàng ngừng run rẩy. Thần sắc của hắn không rõ cảm xúc, Tiểu Cửu nhìn không hiểu, trộm chìa tay sờ soạng hai khối hoa quế cao trong đĩa. “Ngươi lần này đi ra chỉ là vì muốn gặp lại Tử Phù?” Yên nhi ngửa đầu chống lại ánh mắt của hắn, không hề sợ hãi: “Bằng không ngươi cho là vì sao?” “Ta nói rồi, nếu ngươi lại thương tổn người khác, ta sẽ đem ngươi giết ngay tại chỗ.” “Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể hại người?” Tiểu Cửu đem hoa quế cao giữa đầu ngón tay liếm sạch sẽ, như hiểu cái gì, miệng nói tiếp : “Như thế nào sẽ không, cái tên bại hoại kia hại tỷ thảm như vậy, đừng nói là tỷ, nếu là ta cũng muốn hung hăng cắn hắn hai cái.” Cổ Thước nhìn Tiểu Cửu cười đắc ý. Quay đầu nhìn về phía Yên nhi, một lúc lâu không nói gì. Yên nhi như nghẹn ở cổ, ánh mắt bắt đầu né tránh. Nàng nghĩ muốn thu tay, lại phát hiện cây quạt Cổ Thước tựa như nặng ngàn cân, không động đậy được. “Ngươi muốn thế nào?” Nàng căm tức hỏi Cổ Thước. Cổ Thước bĩu môi, không chút để ý, nhấc lên một chén rượu: “Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng. Ngay cả Tiểu Cửu đều biết chuyện, ngươi còn muốn giấu diếm ta? Ngươi lao lực thiên tân vạn khổ ra ngoài, lại không ngại gặp phải phiền toái đi hút tinh nguyên người khác, quả thực chỉ vì gặp Tử Phù? Ta cũng không tin ngươi sẽ bỏ qua tên súc sinh kia.” Yên nhi sợ run một chút, đột nhiên đứng dậy ngồi vào đầu gối Cổ Thước . Còn chửa mở miệng, cổ tay lại cảm thấy một trận đau đớn, giận dữ quay đầu lại đã thấy Tiểu Cửu đỏ mắt hung hăng cắn nàng. “Tỷ không được dính lấy sư phụ ta, người sư phụ ta thích chính là sư mẫu Dung, ngươi là cái đồ hồ ly tinh!” Một câu hồ ly tinh nói ra, Yên nhi cùng Cổ Thước đều nhịn không được cười rộ lên. Hồ ly tinh nói người khác là hồ ly tinh, đây là cái đạo lý gì đây. Cổ Thước đẩy Yên nhi ra, đứng dậy, sam bào màu trắng rung lên, đem Tiểu Cửu kéo đến bên người mình. Hắn nhìn rèm rủ xuống ngoài cửa sổ, mặt trời đang lên, một hồi lâu sau, đột nhiên mở miệng hỏi nói: “Tiểu Cửu, người nọ ở nơi nào?” Thôn Hoàng Tây nằm ở vùng ngoại ô Lệ Đô, tuy gọi là thôn, nhưng kỳ thật chỉ có đến mười hộ dân. Mười hộ dân trong dòng họ, hàng năm không cùng người ngoài tiếp xúc. Lúc đầu cũng không cảm thấy bất đồng, theo thời gian chuyển tới nơi cằn cỗi này lại càng rõ ràng. Gạch vuông trong phòng mỗi mùa dông tố luôn luôn sụp xuống, những con đường nhỏ bị gió thổi đầy cát vàng. Ngay tại cửa thôn Hoàng Tây, có một túp lều. Không ai nguyện ý đến đây, bởi vì nơi đó tản mát ra một mùi thật sự sặc người. Trong túp lều này có một người nam nhân, hắn què một chân, tóc râu dính thành một đoàn, sớm nhìn không rõ bộ mặt, tuổi tác bao nhiêu? Khi nào tới nơi này sớm đã không thể nào kiểm chứng. Lúc này sắc trời vừa mới lên, thôn dân ăn sáng xong, đổ thức ăn cùng nước vào trong máng ở cửa thông. Sau đó hướng tới người trong lều gọi một tiếng: “ La thọt, ăn cơm thôi!”, sau đó liền chạy nhanh về trong thôn. Hắn họ La, là người bị què một chân. Mọi người biết đến cũng chỉ có như vậy . . Trong túp lều vang lên một trận tiếng vang rất nhỏ, không bao lâu liền có một quái nhân từ bên trong đi ra, nhón chân bước đến bên mương máng, nằm úp sấp xuống dưới, lấy tay ở bên trong sờ soạng ra nửa cái bánh mỳ mốc meo. Hắn vui vẻ cười rộ lên, lộ ra một hàm răng không còn được đầy đủ ố vàng, sau đó tựa vào hàng rào để hưởng thụ điểm tâm hôm nay được ban cho . Cửa thông có một gốc cây đại thụ mấy trăm năm, cành lá tươi tốt. Lúc này, dưới tàng cây có ba người đang đứng, bọn họ một thân hoa phục , xuất hiện cái nơi thâm sơn cùng cốc này, nhưng không ai cảm thấy ngạc nhiên, thật giống như. . . . . . Cũng không có người nào có thể nhìn được bọn họ vậy. “Hắn là. . . . . .” Một nữ nhân đứng giữa bọn họ trừng lớn mắt kinh ngạc chỉ vào người thọt họ La, trên người không thể khống chế được run rẩy: “Ngươi. . . . . . Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì? Ta muốn gặp Tử Phù”. Cổ Thước khoanh tay đón cát vàng, lông mi nhíu lại một chỗ mang theo ánh mắt thương tang: “Gặp lại Tử Phù, tính toán cùng hắn đồng quy vu tận* sao?” (cùng chết, cùng hủy diệt) Yên nhi cúi đầu, nửa ngày, có giọt nước mắt rơi trong bụi đất, trở mình một cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi: “Ngươi không hiểu, ta hận hắn, hận chết hắn, nếu không phải hắn khi còn sống ta sẽ có bao nhiêu vui vẻ. . . . . .” Tiểu Cửu ngồi xổm trên mặt đất, dùng nhánh cây chơi đùa vẽ tranh, nghe vậy nhịn không được ngẩng đầu nhìn Yên nhi. “Cũng không phải tất cả đều là chuyện xấu, không có hắn, tỷ cả đời cũng không gặp được Tử Phù ca ca”. Yên nhi kinh ngạc, há miệng thở dốc, hồi lâu mới chanh chua cười nhạo nói: “Nói như thế , ta còn phải cám ơn hắn đã hủy cả nhà của ta, bán ta vào thanh lâu? Thiên lý ở đâu, ở chỗ nào? Thiên đạo bất công!” Cổ Thước một hồi lâu vẫn không nói gì, nghe đến đó mới nhẹ nhàng nói: “Năm mươi năm sau khi ngươi chết, hắn được tám mươi bảy tuổi. Cũng coi như là trường thọ. Nhưng, ngươi có biết hắn tuổi già sống như thế nào không?” Ánh mắt Cổ Thước ngoan lệ, gằn từng chữ: “Đôi khi, còn sống không nhất thiết là tốt, trường thọ cũng có thể là một loại tra tấn.” Tiểu Cửu nâng cằm cũng có chút đăm chiêu: “Sư phụ anh minh. Sống giống như thế, chi bằng chết đi cho xong” Cổ Thước trừng mắt, nhìn Tiểu Cửu một cái, trong lòng thầm nghĩ hồ ly thối này khi nào thì học được thói xu nịnh? “Lúc chưa sinh ra, ta là ai, lúc sinh ra, ta là ai, trưởng thành mới là ta, nhắm mắt ra đi là ai. Lục đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn, mọi người đều có số mệnh của riêng mình.” “Nhân quả luân hồi. . . . . . Ngươi nói ta gặp được nhiều bất hạnh như vậy, là bởi vì một đời trước ta làm chuyện xấu rất nhiều sao?” Yên nhi khó có thể tin nhìn chằm chằm Cổ Thước, tỏ vẻ hoài nghi. Cổ Thước cười: “Có muốn nhìn xem Tử Phù hiện tại sống thế nào không? Tiểu Cửu, dẫn đường.” ————- Bến cá Cổn Ngư, Lệ Đô Sông Thần Cái, nước sông kéo trăm dặm, trong nước tôm cá đẫy đà. Thường có ngư dân không xa ngàn dặm đi vào nơi này đánh cá mưu sinh, không muốn bôn ba đi lại, đơn giản ở nơi này định cư, lâu ngày liền hình thành bến cá Cổn Ngư như hiện giờ. Lúc này, ba ngư dân xuống nước bắt cá, vừa mới cùng nhau thu lưới, cá được kéo lên, ánh mặt trời soi rõ màu bạc tươi xanh trên thân cá. Tiểu Cửu ngồi trên mái nhà lá tâm tình sung sướng, chân nhỏ không không nhịn được đưa tới đưa lui. Giương mắt thấy một nam nhân từ trên thuyền xuống dưới, vội vàng vui vẻ nói: “Xem này, là huynh ấy!” Yên nhi thân mình chấn động, cơ hồ muốn ngã ngồi trên mặt đất, Cổ Thước thân thủ nhẹ nhàng đỡ lấy phía sau thắt lưng của nàng, nhẹ giọng thì thầm nói: “Muốn hay không đi xem nhà của hắn?”. Miệng thì hỏi nhưng không đợi Yên nhi trả lời, duỗi tay bấm quyết một cái. Sau ngõ có một cái sân nho nhỏ, trước cửa đang mùa hoa tươi, nở hoa nhẹ nhàng thơm mát. Một con chó lớn màu vàng ghé vào cửa phơi nắng, ánh mặt trời chói chang. Trong viện đặt một cái bàn bằng gỗ, trên đó có 3 cái bát cơm, một đĩa rau dưa. Trong phòng bếp nhẹ nhàng lan ra từng đợt múi thơm, nghiễm nhiên còn có món ngon chưa được đặt lên bàn. Yên nhi nước mắt từng giọt lại từng giọt rơi xuống, nức nở nói: ” Một đời này, chàng cuối cùng cũng có mẫu thân chăm sóc, có cha có mẹ, coi như là viên mãn .” . Cổ Thước bí hiểm lắc đầu, ý bảo Yên nhi xem tiếp. Bên ngoài phát ra một vài âm thanh nói chuyện mơ hồ, Tử Phù kéo ống tay áo, trên cổ còn treo một cái khăn lau mồ hôi, hắn cùng hàng xóm một đường nói chuyện trở về, tâm tình tựa hồ phi thường tốt. Đi đến ngã ba, hai người phất tay nói lời tạm biệt, Tử Phù liền một đường hát một bài hát dân gian hướng nơi này đi tới. Trong lòng Yên nhi rối loạn, cơ hồ muốn chạy trốn, thoát khỏi khống chế của Cổ Thước, ở trước mặt chàng hiện hình. Cổ Thước giữ chặt xương bả vai của nàng, khẽ lắc đầu. Đúng lúc này, trong viện truyền đến một trận cười của trẻ con. Một tiểu tử nghiêng ngả lảo đảo chạy ra sân, bổ nhào vào giữa hai chân Tử Phù ngọt ngào kêu một tiếng “Cha” . Trong viện, nữ nhân bưng một chén thịt hướng Tử Phù ôn nhu mỉm cười, e lệ rồi lại hạnh phúc gọi: “Tướng công” Tướng công. . . . . . Tướng công. . . . . . Vì sao lại là tướng công? Chàng không phải đã đáp ứng ta, bao giờ đủ tiền sẽ nở mày nở mặt cưới ta sao? Chàng không phải đã nói, nguyện cùng ta trở thành chim liền cánh, trở thành vợ chồng sao ? Như thế nào lại không giữ lời? Ta vẫn còn yêu chàng, không chịu chuyển thế, chàng như thế nào có thể quay đầu liền yêu thương người khác? Cổ Thước nhìn giữa hai mắt Yên nhi hắc khí càng ngày càng nặng, tay dùng sức ở trên đầu nàng chụp lại. Yên nhi giật mình một cái, đặt mông ngồi dưới đất. Nàng không muốn tin vào những gì chứng kiến trước mắt, thấy hết thảy, cố gắng trừng lớn hai mắt, vô luận thế nào, ân ái như vậy, hạnh phúc như vậy sẽ không phai mờ, ngược lại nước mắt không kìm được rơi xuống, tầm mắt mơ hồ, sau đó hạnh phúc chói mắt kia liền mông lung huyễn hóa ra hai phần, ba phần. . . . . . Cổ Thước không còn bộ dáng vui cười nữa, từ trong ngực lấy ra một tấm khăn lụa đưa cho Yên nhi. “Người tốt sẽ được báo đáp, ác nhân sẽ có ác báo, đây là đạo trời .” Yên nhi vẫn ngồi như cũ , nước mắt từng giọt rơi xuống: “Chàng còn có thể nhớ rõ ta sao?” Nói xong, lại tự mình phủ định, liên tục lắc đầu: “Nhất định là đã quên, chàng hận ta lừa chàng, hận ta làm cho chàng mang thanh danh không tốt. Là ta tự làm tự chịu, nếu đây là kết quả đã định, vì sao còn để ta gặp chàng?” Tiểu Cửu bị Cổ Thước bỏ qua phía sau, hơn nửa ngày rốt cục chạy lên, nhìn người một nhà trong viện thân thiết, lại nhìn thấy phản ứng của Yên nhi đại khái cũng đoán được một phần. Tiểu Cửu không biết an ủi Yên nhi như thế nào, đành phải đem tiểu móng vuốt mềm nhũn của mình khoát lên trên tay nàng, hy vọng có thể giúp nàng chia sẻ một phần. “Ta, ta nghĩ muốn tạm biệt chàng lần cuối, hai chúng ta. . . . . .” Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Thước “Ta cầu xin, chỉ thấy mặt chàng lần cuối cùng, sau đó ta liền rời đi, ta không đi tìm La Thiệu Bân, không dây dưa Tử Phù, ta sẽ ngoan ngoãn trở lại Minh Giới, việc này tạo thành hậu quả, vô luận chịu hình phạt gì, ta đều cam tâm gánh vác, van xin ngươi cho ta tạm biệt chàng lần cuối đi.” Tiểu Cửu nháy mắt mấy cái, cọ đến bên người Cổ Thước kéo kéo tay áo hắn.”Sư phụ tốt. . . . . .” Cổ Thước không để ý đến nàng, đẩy móng vuốt của Tiểu Cửu ra, quay người lại ẩn hình. Hơn nửa ngày mới có thanh âm truyền tới: “Thời gian một chun trà” Yên nhi nở nụ cười, liều lĩnh chạy hướng sân nho nhỏ kia. Chàng cũng từng vì nàng xây một cái sân, ngay tại vùng ngoại ô trong rừng trúc. Chàng cũng từng yêu thương nàng như vậy, ở trong trí nhớ trăm năm trước.Tử Phù, ta tới gặp chàng lâfn cuối cùng, khi chàng nằm mơ, chàng phải mơ thấy một nữ nhân họ Tần, nàng ôn nhu như nước, nàng thạo đọc thi thư, nàng từng cùng chàng ước hẹn dưới trăng, nàng từng ngu dại chờ chàng một trăm năm. Nhưng khi chàng tỉnh lại, chàng sẽ quên nàng, chàng đã có thê tử ôn nhu, có thể yêu nàng, chàng phải quên nữ nhân trước kia làm cho chàng cảm thấy hổ thẹn, làm chàng phẫn nộ, để chàng khinh thường, sau đó, hạnh phúc sống quãng đời còn lại. . . . Tiểu Cửu chán muốn chết, từ trong tay áo mang ra một cái bánh bao thịt ngồi dưới tàng cây lặng yên không một tiếng động. Trong lúc nhìn biểu tình của Cổ Thước, nhịn lại, nhưng vẫn không nhịn được. Nàng tiến đến trước mặt Cổ Thước vừa bóp bả vai vừa lời ngon tiếng ngọt. Rồi sau đó hỏi chuyện: “Sư phụ, sư mẫu người như thế nào? Vì sao lại rời nhà trốn đi? Cũng bị ghét bỏ giống Tiểu Cửu sao?” Cổ Thước được nàng bóp đến thoải mái, thình lình nghe câu ấy nửa ngày không phản ứng lại, cẩn thận suy nghĩ một lát mới hiểu được nàng nói sư mẫu tám chín phần là Dung Vi. Dung Vi, nàng là người như thế nào. . . Trên người vĩnh viễn là một thân quần áo màu đỏ, giống như lửa, nháy mắt có thể đem nội tâm châm lên tất cả nhiệt tình. Nếu đem tâm nàng so sánh với một hoa viên, người nếu từng vì nàng mà nở hoa, thì cuộc đời này cũng sẽ không thể vì người khác mà nẩy mầm. Cổ Thước lắc lắc đầu, ký ức trôi qua đã lâu, đưa mắt liền nhìn thấy một linh hồn từ trong tiểu viện nhẹ nhàng đi ra. Nàng mặc một thân váy áo hồng phấn, trên trán có tô một bông hoa mai. Mắt khóc sưng đỏ, nhưng đáy mắt lại rất tinh thuần. Tiểu Cửu cắn hai ba cái đem bánh bao nuốt vào, lau miệng đi lên: “Yên nhi tỷ tỷ!” . Nữ tử vuốt cằm ngượng ngùng cười: “Tên của ta là Tần Nương. Thân thể Yên nhi còn trong phòng, cuộc đời này ta không muốn trở lại Quan Hoa Lâu nửa bước, Yên nhi làm phiền các người giúp ta đưa nàng trở về, để nàng tỉnh mộng, giúp ta nói một câu xin lỗi với nàng. Tiểu Cửu cô nương, cám ơn muội giúp ta tìm được chàng”. Nàng quay người lại, lại hướng tới Cổ Thước nhẹ nhàng cúi đầu: “Đa tạ thượng thần thành toàn”. Cổ Thước nhợt nhạt cười, nhìn chằm chằm nàng không lên tiếng. Tần Nương đang muốn mở miệng hỏi có gì không ổn, lại đột nhiên cảm thấy đầu óc nóng lên, một trậngió lốc, nháy mắt dũng mãnh tiến vào trong đầu nàng. Nàng khiếp sợ nhìn Cổ Thước, hồi lâu mới thì thào lẩm bẩm: “Đúng là như vậy, ta cũng không biết ta không phải người thâm tình nhất trên đời này. Ngươi nếu phụ lòng, không chung thủy, thì ngươi hãy gánh chịu hậu quả những lời này”. Cổ Thước nhướn mày, quạt giấy run lên, nhẹ nhàng đong đưa đứng lên: “Ngươi còn tâm nguyện gì chưa làm xong?” Tần Nương vén vạt áo, sau một lúc lâu mới dò hỏi : “Chúng ta, kiếp sau còn có thể gặp lại không?” Tiểu Cửu đi tới nghiêng đầu nhìn Cổ Thước, thấy trên mặt hắn hiện lên một mạt đỏ ửng khả nghi, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Có thể .” Tần nương thư thái cười, quanh thân phát ra một loại ánh sáng thản nhiên, một chút một chút hướng khóa Phong Quỷ bên hông Cổ Thước bay đến. “Như thế, ta liền an tâm . . . . . .” Bên trong tiểu viện, nam nhân ghé vào trên bàn tựa hồ nằm một giấc mơ, thẳng đến lúc thê tử hắn lay tỉnh mới cảm thấy không thích hợp. Thê tử kinh ngạc nhìn thấy nước mắt trên mặt hắn, ôn nhu hỏi nói: “Tướng công, chàng làm sao vậy?” Nam nhân vươn tay đem nước mắt kia lau trên đầu ngón tay mình, nhìn thật lâu, không biết trong mơ mình gặp phải chuyện gì. Hắn lắc đầu, hướng thê tử cười: “Không có gì đáng ngại, có thể là do gió lớn, thổi vào mắt mà thôi.” Lại đem tiểu nhi tử ngồi lên đầu gối, vô cùng thân thiết ở trên mặt hắn hôn một cái. . “Nào, con trai, cha đút cho con. . . . . .” Khi chàng nằm mơ, xin chàng hãy nhớ lại có một nữ nhân đã từng đợi chàng một trăm năm, khi chàng tỉnh lại, chàng nhất định phải quên người đã từng làm chàng hổ thẹn. Tử Phù, đáp ứng ta, chàng nhất định phải hạnh phúc . . . . . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang