[Dịch]Tiểu Yêu, Trốn Chỗ Nào- Sưu tầm

Chương 11 : Chuyện xưa đau lòng

Người đăng: 

.
Yên nhi đứng cách ba bước, vẻ mặt kinh ngạc. Cổ thước nhìn thấy hào quang bên hông chói mắt, gân xanh nổi lên dữ dội. Hồ ly ngốc này tỉnh? Tiểu Cửu uể oải trở mình một cái, giữ hai tay ở dưới, nằm ở quang cầu trong suốt dỏng tai. Nàng không tự giác hướng Cổ Thước vất một cái mị nhãn, làm cho Cổ Thước cảm thấy tức giận. Đem Tiểu Cửu bỏ xuống, ném trên mặt đất, Tiểu Cửu đáng thương kêu lên một tiếng”Ai da.” “Ngươi vì cái gì phải cứu ta.” Yên nhi vẫn duy trì động tác tấn công như cũ, nhìn về phía Tiểu Cửu, ánh mắt mang theo một tia thương hại. Thương hại? Đúng rồi, đúng rồi, trên thế giới này làm gì còn một nữ nhân ngốc nào có thể yêu một người nam nhân như thế này, người này không đem nàng để trong lòng, chết đi sống lại rốt cục cũng là một nữ nhân đáng thương? Tiểu Cửu phủi phủi cái mông rồi đứng lên, nghiên đầu suy nghĩ hơn nửa ngày mới nói như chắc đinh đóng cột: “Trực giác.” Cổ Thước híp mắt nhìn lướt qua Tiểu Cửu, sau đó bỏ mặc nàng qua một bên. “Hai mươi mốt mạng người ở Lệ Đô, quyết không thể tha được, ngươi lui ra phía sau cho ta .” Nghe vậy Yên nhi cười ha hả ” Hai mươi mốt mạng người của Lệ Đô? Ha ha, ngươi, ngươi nhìn không tồi, nhưng rốt cục cũng tỏ ra cái vẻ đạo mạo ngu ngốc, ngươi đi lo lắng cho tính mạng của những người này, ta thấy ngươi là do thẹn quá hóa giận, bởi vì ta không chịu nói cho ngươi tin tức của cái người tên Dung Vi kia” Tiểu Cửu xù lông, cái não nhỏ xíu không ngừng hoạt động. Nghe đến đó nhịn không được xen mồm, đem truyền thống ham học hỏi phát huy tới cực hạn: “Dung Vi là ai?” Cổ Thước há miệng thở dốc nhưng lại phát không ra tiếng, cổ họng giống như bị ngẹn cái gì vậy , rầu rĩ phun không ra một chữ. “Cái này. . . . . . Mặc kệ ngươi, ngồi ngốc đó đi, hôm nay vi sư cho ngươi được mở mang tầm mắt.” Yên nhi lại ý vị thâm trường nhìn Cổ Thước một cái, nói lên những điều Tiểu Cửu hoàn toàn không hiểu: “Như thế nào, ngươi không dám cho nàng biết? Hừ, ngươi lại luyến tiếc?” “Nói linh tinh !” Tiểu Cửu ngồi xổm trên mặt đất sờ cằm, vẻ mặt mê mang. Hử? Thời điểm nàng ngủ đã phát sinh chuyện gì? Như thế nào khi tỉnh ngủ lời bọn họ nói đều nghe không hiểu? Yên nhi cũng không muốn dây dưa nhiều, nàng đột nhiên thu công lực, nhướn cằm lên: “Ngươi quả thực muốn biết tin tức của Dung Vi?” Trong lòng Cổ Thước thắt lại, nắm thần roi, ngón tay không khỏi nhanh thêm vài phần: “Ngươi có điều kiện gì?” “Ha ha cùng người thông minh nói chuện thật là dễ chịu.” Nàng nâng tay hướng phần mộ sau nhà chỉ tới: “Ta tìm hắn rất lâu vẫn không có kết quả, chỉ cần ngươi nói cho ta biết nơi hắn đầu thai xuống, ta liền đem tin tức của Dung Vi nói cho cho ngươi” Cổ Thước hận không thể ngồi chồm hổm xuống đất mà hoan hô. Tìm người? Hắc, ngươi thật đúng là tìm đúng chỗ. Tiểu Cửu cái khác không làm được, trừ bỏ tham ăn thì tìm người đúng là nghề của nàng. Trong khách điếm, Yên nhi cùng Cổ Thước ngồi đối diện nhau, tiểu nhị đem rượu và thức ăn đưa đến phòng Cổ Thước, nhìn thấy hoa khôi ở trong này tiếp khách, không khỏi líu lưỡi, trong lòng âm thầm đau khổ, vị khách quan này thật đúng là có diễm phúc. Giống như lần đầu hai người gặp nhau, Yên nhi nâng tay rót rượu mời Cổ Thước, nhưng trong lúc này, thân phận lẫn tâm tình cũng đã biến hóa long trời lở đất. Ánh trăng vẫn mê người như cũ, đầu đường rộn ràng nhốn nháo. Lễ Vạn Hoa là lễ long trọng mỗi năm một lần, ngoại trừ cư dân bản địa, cũng có dân chúng huyện khác tới ngắm hoa, mức độ có thể thấy được là vô cùng náo nhiệt. . Yên nhi nâng cốc trước song cửa, gió đêm thổi qua, nhớ lại, ký ức trăm năm trước cũng từng mảnh từng mảnh hợp lại thành hình. Nàng nghĩ tới, tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, trên đời này không có người nào có thể hiểu được. Nghĩ đến đây, nàng xoay người, phát hiện biểu tình của Cổ Thước cũng trầm lắng như thế. Cổ Thước cảm giác được ánh mắt Yên nhi, tiêu sái cười đi đến sóng vai bên cạnh người nàng. “Phần mộ đó là nơi chon cất nam nhân kia?” Yên nhi không có nói gì, cầm chén rượu, ngón tay hiện rõ khớp xương. Cổ Thước lắc đầu, có chút cảm khái. . “Thế nào, nói nghe một chút. Trong Tứ hải bát hoang này, chuyện tình cảm xa xưa là chuyện ta thích nghe nhất .” “Ta vì cái gì phải nói cho ngươi.” “Không nói cho ta biết, ta sẽ không để cho Tiểu Cửu tìm người cho ngươi.” Yên nhi tay vắt trên bả vai Cổ Thước câu dẫn nói: “Được, tìm không được người ta cần, cũng đừng mơ tưởng ta nói cho ngươi biết chỗ Dung Vi đầu thai xuống.” Tâm Cổ Thước thắt lại, chỉ hận không thể một chưởng đem nữ quỷ này đánh một trận rồi ném vào luyện yêu trì . Vẻ mặt của hắn rối rắm một chút, sau đó đột nhiên thoải mái: “Thôi, xem ra ngươi cũng là một người thâm tình. Ngươi nói cho ta biết, ta cũng kể chuyện xưa của ta cho ngươi nghe, thế nào?” Yên nhi không nhúc nhích, ngón tay tinh tế xinh đẹp nhẹ nhàng lưu chuyển bên chén rượu. Ngay tại thời điểm Cổ Thước nghĩ trận giao dịch này chắc đã thất bại, không nghĩ đến nàng lại nhẹ nhàng mở miệng. . “Ngươi nếu đã là thần tiên, một trăm năm trước chắc ngươi cũng đã tới Lệ Đô?” Sắc mặt Cổ Thước không được tự nhiên xoay xoay tay nói: “Khụ khụ. . . . . . Ta lúc ấy bị giàng xuống phàm lịch kiếp, đi tới chính là đế đô Cố Thành.” Thần sắc Yên nhi hiện lên một tia kinh ngạc, che miệng nhịn không được cười rộ lên: “Nhìn không ra đến, ngươi vẫn là loại người biết gây chuyện, cùng Tiểu Cửu không có gì khác nhau, quả nhiên sư phụ thế nào thu đồ đệ thế đó.” Cổ Thước không cam lòng, định giải thích, bản thượng thần sao có thể cùng con hồ ly ngốc kia so sánh được.Nhưng Yên nhi không để cho hắn cơ hội. “Coi như, ta năm nay cũng hơn một trăm tuổi . . . . . . Thật ra ta cũng không phải người nước này, nhà của ta ở Hồ quốc, phụ thân là làm tơ lụa sinh sống, nhà mặc dù không phải đại phú quý, nhưng cũng thuộc dạng giàu có. Năm ấy ta mười lăm tuổi, trong nhà có một vị khách quý đến, là bạn đọc sách cùng trường với phụ thân, hắn tên là Thiệu Bân. Năm ta tám tuổi, gia đình ta sa sút may có hắn ra tay tương trợ mới qua được cửa ải khó khăn.Cho nên lúc này, phụ thân coi hắn như khách quý, cơ hồ là muốn gì có nấy. Ai có thể nghĩ tri nhân tri diện bất tri tâm*.” (* Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt, nhưng không biết lòng) Cổ Thước gật đầu đồng ý, tựa hồ cũng rất có cảm khái: “Trên đời này khó nắm lấy nhất chính là lòng người. Đen, đỏ , biến đổi tựa như trở lòng bàn tay” “Lúc ấy trong nước cũng không giàu có, phụ thân kinh doanh tơ lụa, cùng dân bản xứ, cùng nhau dệt, nhưng một năm kia, lũ lụt hoành hành, tơ lụa trong phân xưởng không bán ra được, lại gặp phải tình huống mốc meo, lúc này Thiệu Bân đưa ra một hướng, có thể mượn thuyền hàng của bằng hữu đem tơ lụa vận chuyển ra ngoài. Phụ thân mới đầu cũng do dự, sau đó Thiệu Bân đưa ra điều kiện là chia cho hắn một phần lợi nhuận, lúc ấy phụ thân mới yên lòng. Lần đầu tiên vận chuyển phụ thân để lại tai mắt, không chuyển nhiều hàng hóa, xem như tìm tòi trước khi hành động. Kết quả vải vóc vận chuyển đi ra ngoài rất được hoan nghênh, phụ thân liền thả lỏng cảnh giác, đem hàng hóa tích trữ, một lần đều chuyển lên thuyền. Kết quả qua hơn một tháng không có tin tức. Lúc sau, thi thể quản gia nhà ta bị người từ trong nước vớt lên.” Giọng nói Yên nhi gấp gáp, sắc mặt bắt đầu trở nên âm trầm. Cổ Thước biết, chuyện lúc sau là vết sẹo trong lòng Yên nhi đau cả trăm năm . “Gặp tình cảnh như thế, mẫu thân dưới cơn nóng giận tức đến mức nằm trên giường không dậy nổi, không lâu liền ra đi. Phụ thân bán của cải lấy tiền mặt, bán hết gia sản tơ tằm trở về chăn nuôi, hy vọng có thể dựng lại sự nghiệp. Ai có thể nghĩ đến, nửa năm qua ác tặc cư nhiên lại trở về. Nhưng ta lại không nghĩ tới, mục tiêu hắn muốn chính là ta. . . . . . Năm đó Quan Hoa lâu vừa mới dựng lên, cô nương trong lâu cũng không xinh đẹp như hiện tại . Hắn chiếm lấy tài sản của nhà ta, không bao lâu lại quay về làm loạn. Vì hắn nghĩ tới là ta. Khi đó ta mới vừa đến tuổi cập kê, bộ dáng cũng coi như thanh tú, hắn liền động tâm nghĩ muốn đem ta bán cho Quan Hoa lâu. Cha ta nhìn thấy hắn đỏ mắt, muốn giết hắn, nhưng hắn dẫn theo người, liền đem phụ thân ta chế phục. Ta khi đó thực sợ hãi muốn đi tìm người, lại bị hắn ném vào trong phòng.” Yên nhi nhắm hai mắt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay làm ra một vết thương.”Hắn không bằng cầm thú, cho dù xuống địa ngục, chịu lửa đốt cũng không đủ để triệt tiêu tội nghiệt của hắn. Ta hận không thể xẻ thịt uống máu hắn! Ba ngày. . . . . . Ta bị hắn chơi đùa suốt ba ngày, đến khi ta nửa chết nửa sống mới bán cho Quan Hoa lâu. Nói tới đây nước mắt Yên chảy xuống. Nàng không cam lòng, đưa tay lau nước mắt nói tiếp: “Ta muốn tìm tới cái chết nhưng căn bản không cơ hội, tú bà trong lâu uy hiếp ta, nếu ta không nghe lời liền phái người đi giết phụ thân. Ta rơi vào tình trạng này đã không thể quay trở lại, không thể liên lụy phụ thân. Ta bắt đầu thỏa hiệp, ta thỏa hiệp, giám thị bọn họ đối với ta cũng dần thả lỏng xuống. Ta thậm chí có thể mang theo nha đầu đi tới chùa dạo một chút.” Khóe miệng Cổ Thước nhẹ nhàng nâng lên, giọng lạnh lùng trống rỗng, ánh mắt rốt cục cũng có một tia ấm áp.”Đi chùa? Ngươi gặp được hắn?” Yên nhi cúi đầu ngại ngùng cười, thật giống như là nữ tử luôn ở trong nhà lần đầu thấy tình lang, thẹn thùng, sợ hãi. “Tử Phù gia thế bình thường, đi thi cả đời cha chàng chỉ đỗ tiến sĩ. Nhưng chàng lại cực kỳ có học thức. Một tay viết chữ đẹp, bút pháp thần kỳ. Chàng một mặt vẽ tranh bán, một mặt mang theo phụ thân chàng đi về Cố Thành, hy vọng có thể thực hiện công danh, hoàn thành tâm nguyện của cha. Ngày ấy thời tiết vô cùng tốt, nắng ấm chan hòa, ngay cả nước sông Thần Cái cũng giống như có linh khí. Ta ngồi trong xe ngựa đi lên chùa dâng hương, màn xe bị vén lên, một bài thơ chàng viết vừa vặn rơi xuống bên chân của ta . “Tá vấn xuy tiêu hướng tử yên, Tằng kinh học vũ độ phương niên. Đắc thành bỉ mục hà từ tử, Cố tác uyên ương bất tiện tiên.” -­­­­­­­­­­­­­­­­————— Thử hỏi thổi tiêu về phía khói tím, Đã từng học múa lúc thanh xuân. Được thành như mắt từ nào mất Thà làm uyên ương chẳng làm tiên.) (Bản dịch của: hoimongdutien.wordpress.com) “Thà làm uyên ương chẳng làm tiên. . . . . .” Cổ Thước nhìn ngọn đèn dầu dưới lầu , dần dần mê ly. “Ta bảo nha đầu mua tất cả bài thơ của chàng, chàng kinh ngạc không thôi, hy vọng gặp ta một lần. Ta cảm thấy bản thân phong trần, không mặt mũi gặp người, chàng lại nghĩ lầm ta là tiểu thư không tiện gặp mặt. Ngày ấy ta một đêm không được yên giấc, trong đầu hiện lên đều là bóng dáng của chàng. Ta cũng đọc qua nhiều năm thư, đối với nam tử có tài như vậy không hề có lực chống đỡ . Ngày hôm sau ta lợi dụng chuyện vòng tay mất đi, lại đi một chuyến hội chùa. Chàng còn đang nơi đó, nhìn thấy ta giống như bị choáng váng. Nửa ngày mới từ trong rương cầm ra một bức tranh. Ta mở ra liền thấy, bức tranh vẽ nữ tử có vài phần giống ta. Sau chúng ta thường xuyên qua lại, liền quen thuộc. Ta bảo tỷ muội trong lâu đi mua tất cả tranh chữ về.Chàng rốt cục làm một gian tiểu viện cho cha an hưởng tuổi già. Chàng nói, khi chàng đạt được công danh liền tới phủ cầu thân. Ta sợ cahngf biết thân phận của ta. Biện pháp giải quyết cũng chỉ có một , ta kiếm tiền, kiếm thật nhiều, có thể mua một cái phủ trạch, có thể mua một đôi cha mẹ, có thể đem chính mình chuộc ra khỏi nơi này. Ta bắt đầu nghe lời tú bà, tiếp đãi khách, số người cũng không đếm được. Tú bà nhận thấy có điểm không thích hợp, phái người đến điều tra phòng của ta nhưng lại không thu hoạch được gì. Ta không nghĩ tới, các nàng cư nhiên lại tìm đến Thiệu Bân. Hắn trộm theo ta thật lâu, đem chuyện Tử Phù điều tra rõ như ban ngày. Nhưng hắn nhưng không nói cho tú bà , ngược lại trực tiếp tìm đến ta. Vì ngăn chặn cái miệng của hắn, ta bắt đầu nuôi một con hấp huyết trùng (trung hút máu), lòng tham con người tựa như không đáy, vĩnh viễn đều cảm thấy không đủ. Cho dù ta cố gắng bao nhiêu cũng vô lực chống đỡ. Hắn lại theo dõi ta, biết được ta chuẩn bị tiền cho Tử Phù đi thi. Hai bên tranh chấp, ta không đồng ý. Hắn lại chạy đi tìm Tử Phù, đem thân phận của ta nói cho cho chàng biết.” “Ta đến tận bây giờ đều còn nhớ rõ ánh mắt Tử Phù lúc đó. Tựa như ngươi khi nhắc tới Dung Vi, tràn đầy tuyệt vọng. Cha Tử Phù sống chết không chịu nhận ta, thậm chí vì từng nhận quà mà hận chính mình. Tử Phù không nói gì cả, chỉ bảo ta đi về trước, chàng sẽ suy nghĩ. Ai ngờ, khi ta vừa mới bước ra khỏi sân nhà chàng, chợt nghe phía sau ‘ phù phù ’ một tiếng. Ta không dám quay đầu lại xem, chỉ nghe nha đầu nói cahngf một nhát tự đâm chết mình bên cạnh giếng nước, máu chảy đầm đia. Ta trở lại Quan Hoa lâu mướn người hạ táng chàng, cả ngày đêm làm một cái khăn trắng đem bản thân mình treo cổ” Nàng đột nhiên quay đầu hướng Cổ Thước cười rộ lên: “Ngươi muốn nhìn một chút diện mạo chân chính của ta không? Người treo cổ phần lớn đều không thế nào đẹp được.” Tay Cổ Thước run một cái. Yên nhi thấy trò đùa dai thành công, vui vẻ cười rộ lên, cười cười lại nhịn không được nước mắt lại chảy ra, nàng đưa tay lau nước mắt: “A, đã nhiều năm rồi không như vậy vui vẻ như vậy. . . . . Ta dường như đã quân, khi còn trẻ cũng từng nghịch ngợm như thế”. Nàng tới gần Cổ Thước, bất thình lình bắn ra một tia mị nhãn, đàu giỡn hắn: “ Ngươi làm cho ta nhớ lại chuyện thống khổ, cũng nhớ lại chuyện vui vẻ, để báo đáp lại, tối nay ta cùng ngươi, thế nào?” . Cổ Thước nhợt nhạt cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, dùng cây quạt vuốt ve trên người nàng, toàn thân ngồi xuống trên khung cửa sổ. “Ngươi vẫn nên đem công phu câu dẫn của mình giữ lại đi. Bên người ta còn có một tieur hồ ly thuần khiết, ta cũng không động tâm, ngươi dùng sách lược này đối với ta cũng vô dụng. Ta chính là nam nhân thâm tình nhất trên thế gian này”. Yên nhi bĩu môi, phủi phủi vạt áo hướng dưới lầu nhìn, mở miệng nói: “Vậy còn chuyện xưa của ngươi? Nói ta nghe một chút. Ngươi quả thực không thích Tiểu Cửu? Nàng mới vừa bị xà yêu tập kích, ngươi thật sự có thể yên tâm để cho nàng một mình ở trong thành dạo chơi?” Cổ Thước ghé vào trên bệ cửa sổ cùng một tiểu quả phụ dưới lầu liếc mắt đưa tình: “Xà yêu kia quả thật phúc lớn, Tiểu Cửu hiện tại là bán tiên. Yêu muốn ăn tiên, hừ, lại chả muốn rớt cả hàm răng ấy.” Hắn quay đầu lại nhìn Yên nhi, chăm chú nói: “Chuyện ở Lệ Đô Minh Giới đều có chủ trương, ngươi không được đả thương người, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay tại chỗ” Yên nhi sửa sang mái tóc quyến rũ, dẩu miệng.”Ta là quỷ, không hút tinh nguyên con người, sẽ hồn phi phách tán, ta còn muốn gặp Tử Phù!.” Cổ Thước phất quạt giấy đung đưa 2 cái: “Ngươi hút của bản thượng thần một tia tiên khí, gặp Tử Phù không thành vấn đề. Sắc trời không còn sớm, ngươi trở về đi, dưới Quan Hoa lầu đội ngũ đến thăm bệnh ngươi đã xếp thành hàng dài tới sông Thần Cái rồi. Có tin tức ta sẽ đi tìm ngươi.” “Vậy chuyện xưa của ngươi lần sau ta sẽ nghe.” Yên nhi nhướng mắt, quay người mở cửa phòng, quay đầu lại làm một cái liếc mắt đưa tình, cười khanh khách đi xuống lầu. Cổ Thước vung tay áo, đem cửa đóng lại thật chặt, lại ngồi ở trên cửa sổ cùng tiểu quả phụ mặt mày đưa tình một hồi lâu, đợi cho rượu trong bầu uống hết, mới nói: “Còn không ra?” Trong phòng ở góc đông nam có đặt một tủ quần áo, Cổ Thước vừa nói xong, trong phòng không có tiếng vang, nhưng một lát sau lại nghe trong đó truyền đến một trận động tĩnh nhỏ, tiếp theo cửa tủ bị cái gì đó mở tung ra, một viên thịt màu trắng tròn vo từ bên trong lăn ra. Tiểu Cửu lăn ra tới ngất, chỉ cảm thấy bầu trời sao nhỏ không ngừng vây quanh mình. Cổ Thước bỏ vạt áo, nhảy xuống, mang theo thân hồ ly Tiểu Cửu cười tà nói: “Rất tốt, học được cách nghe lén. Ngươi đã chuồn vào bao lâu.” Tiểu Cửu cuộn người, tiểu móng vuốt làm một cái ôm với Cổ Thước. Cổ Thước khinh thường bĩu môi đem nàng ném lên giường. Tiểu Cửu quay cuồng trong chốc lát rốt cục cởi da hồ ly biến trở về hình người. “Thời điểm tiểu nhị mang đồ ăn. . . . . . Oa, đại chân gà!” . Cổ Thước nhanh tay nhanh mắt đem nàng kéo ra khỏi bàn ăn, vẻ mặt chán ghét, nhăn mày hỏi: “Không phải bảo ngươi đi tìm người, như thế nào đã trở lại.” Tiểu Cửu khó kìm được đắc ý: “Tiểu Cửu vừa ngửi đã biết.” “Vậy sao ngươi không nói sớm.” “Cũng muốn nghe chuyện xưa.” Tiểu Cửu chớp chớp đôi mắt to trong suốt tò mò hỏi: “Hai người nói chuyện đều đề cập tới Dung Vi, sư phụ, Dung Vi là ai thế?” Sắc mặt Cổ Thước biến đổi, kéo Tiểu Cửu từ trong đĩa chân gà béo ngậy ra: “Không biết thì đừng có hỏi nhiều, vi sư hỏi ngươi, người đang ở đâu? Nói ra liền đem chân gà cho ngươi ăn.” Ánh mắt Tiểu Cửu thèm muốn, miệng nuốt nước miếng.”Tây Độ. Tiểu Cửu còn phát hiện một chuyện bí mật.” Cổ Thước không hiểu sao đột nhiên vui mừng. Chẳng lẽ Tiểu Cửu lại có vận cứt chó tìm được Dung Vi? Hắn cưỡng chế nội tâm đang kích động, dẫn dụ nói: “Bí mật gì?” Tiểu Cửu ôm bả vai đắc ý cực kỳ. Nàng dương cằm đề điều kiện: “Vậy người phải cho ta hai chân gà!” Cổ Thước máu trên đầu đang chuyển ngược, chỉ hận có thể xin nàng, không thể đem này con hồ ly thối một cước đá quay về núi Cổ Nghiên. Sửa sang lại nội tâm đang phong ba bão táp, Cổ Thước bày ra một bộ biểu tình sư phụ nhân từ. “Ngoan, đừng nói là hai chân gà, ta đem tặng ngươi cả ổ gà cũng được.” . Ánh mắt Tiểu Cửu sáng lên, tiến đến bên tai Cổ Thước nhỏ giọng nói: “Cái tên bại hoại kia cũng chuyển thế, hắn cũng đã ở đây!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang