[Dịch]Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Sưu tầm
Chương 5 : Gặm nhắm tay nhỏ, mò mẫm ngực nhỏ, bằng phẳng
.
Tư thế nam nhân cuối xuống rất nguy hiểm, giờ phút này gương mặt tuấn tú của hắn phóng đại vô cùng trước mặt Mặc Ngưng Sơ, gương mặt xinh đẹp sinh động lóng lánh, lông mi dày đậm khẽ run nhẹ hấp dẫn không ngừng, mùi trà hương mơ hồ của hắn nhè nhẹ tỏa ra trên mặt của nàng.
Mặc Ngưng Sơ rụt lui về phía sau, nói thật "Bởi vì ngài quá mỹ lệ..." nghe ra tuyệt không gian dối.
"..........."
"Mà còn quá mảnh mai..." Lại nói đứt đoạn.
"............"
"Mắt đào hoa." Vừa thấy liền biết là loại hình trêu hoa ghẹo nguyệt phiền toái.
"Môi lá phong." Bạc tình lại lạm tình, dễ dàng thay đổi làm thương tổn tim nữ nhân.
"Mặt hồ mỵ, quá đẹp". Kỳ thật là yêu nghiệt gây tai họa, khẳng định là tai họa.
"Nốt ruồi bên trái mắt quá mức dụ hoặc." Kỳ thật u buồn lại thâm trầm, đúng là không thể cứu chữa.
Mặc Ngưng Sơ phân tích xong, không khí trong phòng đã nhanh chóng hạ xuống như đóng băng, mắt thấy hắn kề sát càng ngày càng gần, nàng nhất thời kinh hãi, dùng ngón tay gắt gao che miệng mình, không thanh không tức nghẹn ngào nói ra một câu bi tráng "Ta, ta sai rồi."
Trên đỉnh đầu trầm mặc, động tác dường như ngừng lại.
"Ta không biết hắc diện trung khuyển quân là người quan trọng của ngươi." Mặc Ngưng Sơ sau cùng phân tích, rốt cục cho ra một chân lý.
Nam nhân trước mặt tự nhiên giận dữ, nhưng lại đối với thỏi vàng trả giá hoàn toàn có thái độ khinh bỉ, không hề nghi ngờ, hắn -- đang ghen!
Mặc Ngưng Sơ u buồn.
Đối tượng ngây ngốc , ngơ ngác dùng để bỏ trốn cực kỳ hoàn mỹ kia liền mất đi như vậy, nàng thở dài bóp cổ tay. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng quyết định không làm một uyên ương to lớn, thiên hạ rộng lớn, chỉ cần có thể ra khỏi Lê Thành đi Hoa Điền Bắc, tìm đến người kia, nàng nhất định có biện pháp đào thoát lần bức hôn này.
Mà bằng chỉ số thông minh trời cho của nàng điều đó chắc chắn không thành vấn đề.
Ngoài cửa số, ánh sáng nhạt chiếu vào, rơi vào trên ngũ quan của nam nhân, ánh mắt lạnh lẽo đầy nguy hiểm.
Mặc Ngưng Sơ còn muốn nói gì nữa, nhưng lại nghe được tiếng không khí ngưng tụ nứt ra âm thanh, hắn đột nhiên cúi người, mở môi mỏng, cắn lấy bàn tay che trên miệng của nàng, Mặc Ngưng Sơ sợ hãi kêu to, tay đẩy ra, nam nhân lại thuận thế ngậm chặt ngón tay nàng, một loại xúc cảm ướt át run rẩy từ giữa ngón tay bốc lên, nhanh chóng lan tràn toàn thân, nàng như bị sấm đánh chết trân tại chỗ, trên miệng không phòng ngự, bất ngờ một nụ hôn hạ xuống.
Cánh môi bị ngấu nghiến đè xuống, phút chốc dễ dàng bị mở ra, đầu lưỡi mang theo hương vị nhàn nhạt mạnh mẽ chui vào, mềm mại mà nóng bỏng, lại mang theo nhiệt độ đốt cháy toàn thân, như rắn lượn lờ quấn quanh nàng.
Hơi thở nam nhân phả lên mặt, ngăn cách bởi một lớp quần áo mỏng, nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn,tràn đầy bá đạo nhưng lại mang theo băng lạnh tê buốt.
Ngón tay chậm rãi dời xuống cổ nàng, dễ dàng mở ra áo ngoài của nàng, theo khe áo trượt vào trong, bao trùm lên thân thể mềm mại của nàng.
Mặc Ngưng Sơ rốt cục phản ứng kịp, hít vào một hơi khí lạnh, bắt đầu liều mạng phản kháng, dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn ra, đem móng vuốt đang chui vào trong quần áo nàng lôi ra ngoài.
Hắn ngừng lại trên hai tấc lông mi run rẩy của nàng, nhưng không có tiếp tục động tác.
Một lúc lâu sau, môi mang theo hương u trà chậm rãi mở ra trước hai mắt của nàng, nhẹ nhàng phát ra hai chữ "Bằng phẳng!"
Vì thế, Mặc Ngưng Sơ lại một lần nữa u buồn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện