[Dịch] Tiểu Tuyết Sơ Tình [Bạch Y Phương Chấn Mi]

Chương 4 : – Vũ công cổ xưa

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:30 25-05-2018

.
Ngã Thị Thùy bước về phía Linh Ẩn tự dần dần hiện lên trên thềm đá, trong lòng sinh ra một cảm giác bi tráng. Hắn luôn cảm thấy một người, một cái mạng, một đôi nắm tay, xả thân vì nghĩa, thật sự là một chuyện rất bi tráng. Hắn thích loại cảm giác này, không tiếc vì nó mà liều mạng. Lúc hắn đi vào chùa, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ. Chùa này là một tòa tháp đá, hoàn toàn do đá lớn màu trắng xây thành, dây mây bám đầy tường, hơn nữa còn tạo ra rất nhiều vết nứt. Nữ ni trong chùa đang niệm kinh, thần sắc đờ đẫn. Chính giữa có một bồn lửa, ngọn lửa xen lẫn một chút màu xanh lá, cháy thẳng lên đỉnh tháp. Đỉnh tháp trống không, phía trên có một thứ gì đó treo ngược giống như con dơi. Đám khách hành hương dường như rất sùng bái “thứ kia”, cúi đầu lấy giấy vàng bạc ra đốt, lại dùng gậy gỗ đào đánh vào tiểu quỷ làm bằng vải. Ngoại trừ đống lửa này còn có mấy ngọn đèn thất tinh, bên cạnh điện thờ rất tối, chỉ có nhang khói trong bóng tối lộ ra những điểm đỏ sâu thẳm kỳ dị. Ngã Thị Thùy đột nhiên quay lại, cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình. Nhưng lúc hắn xoay người, “cặp mắt” kia đã không thấy nữa, chỉ còn lại một pho tượng thần. Dựa vào ánh sáng nhỏ bé vặn vẹo như như thân rắn, Ngã Thị Thùy trông thấy tượng thần kia là nữ, pho tượng trông rất sống động, cười rất quyến rũ. Trong lòng Ngã Thị Thùy rất khó chịu, chỉ thấy cả điện đầy tiếng niệm kinh nhàm chán lặp đi lặp lại. Hắn đang định cao giọng kêu lên “chủ trì ở đâu”, đột nhiên ngọn lửa kia lóe một cái, giống như có người rắc thứ gì vào lửa. Dưới ánh lửa chiếu rọi, Ngã Thị Thùy phát hiện tượng nữ thần bên cạnh hắn lại có vẻ mặt khóc lóc. Chuyện này khiến Ngã Thị Thùy không kìm được nổi da gà. Tượng thần bên cạnh mình có biến hóa lớn như vậy, mà mình lại không hề phát giác, chẳng lẽ, chẳng lẽ tượng nữ thần này là người thật? Nghĩ như vậy, hắn liền dùng tay chạm vào tượng thần, nhưng đó chỉ là đất sét được mạ một lớp bột vàng. Ngã Thị Thùy không lý giải được, chỉ cảm thấy nơi tối tăm của đại điện tràn đầy huyền bí và thần bí, lại giống như có thứ gì đang nhìn chăm chú vào mình, nhưng hắn dùng hết nhãn lực vẫn không nhìn ra sau màn che thần thánh kia là cái gì. Một lúc sau hắn mới thu hồi ánh mắt, đang muốn rời đi, bất giác ngẩng đầu nhìn lại tượng nữ thần kia một cái, lần này mới khiến hắn hoàn toàn ngây người. Vẻ mặt của tượng nữ thần kia lại biến thành dở khóc dở cười. Ngã Thị Thùy bị dọa lui lại nửa bước, nhưng hắn lập tức tiến lên một bước. Hắn bình sinh không bao giờ tin vào tà ma, không bị hù dọa, cũng không sợ quỷ, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá kinh hãi, mới khiến hắn lui lại nửa bước. Nhưng cá tính của hắn quật cường, lại tiến tới một bước dài. Hắn vừa bước tới, góc độ khác biệt, lại nhìn thấy rõ tượng thần. Hóa ra tượng thần này điêu khắc rất đặc biệt, nửa mặt bên trái là đau buồn, nửa mặt bên phải là vui vẻ, nhìn từ chính giữa lại là dáng vẻ dở khóc dở cười. Hắn ba lần ngẩng đầu nhìn, góc độ đều khác nhau, do đó mới sinh ra ảo giác “tượng thần thay đổi biểu tình”. Lần này hắn đúng là tự mình dọa mình, trong lòng lại suy tính. Hắn vốn định cao giọng gọi chủ trì Linh Ẩn tự, hiện giờ cảm thấy chùa này rất khác thường, liền quyết định lẻn vào xem thử thế nào rồi tính sau. Hắn giống như một con con báo lánh vào trong điện. Nếu lúc này có người nhìn thấy hắn, cũng không dám tin một hảo hán cao lớn uy mãnh như vậy, khi di chuyển lại yên lặng hơn cả một con thằn lằn. Ngã Thị Thùy vượt qua mấy ngôi viện sau tháp đá, càng đi vào sâu càng tĩnh mịch, nhưng lại không phát hiện được gì. Nơi xa ngoài điện truyền đến tiếng tụng kinh, càng âm u kỳ dị. Lúc này sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm, ánh tà dương từ vài song cửa sổ rách nát chiếu vào, giống như một quyển sách đã cũ đến mức nổi mốc. Ngã Thị Thùy tìm tòi một trận, lại không phát hiện được gì. Nếu nói là có, vậy chỉ là trong một gian thiền phòng có rất nhiều người vải, người giấy, người cỏ treo ngược hoặc dùng kim ghim vào. Giống như nếu không dùng phương pháp tàn khốc trói lại, những con rối này sẽ ra ngoài làm ác. Ngoài ra trong mấy gian phòng đều có ni cô thần sắc đờ đẫn, ngồi thẳng như âm hồn. Ngã Thị Thùy đến gần dùng ngón tay đâm thủng giấy dán nhìn vào, trông thấy có một nữ ni ngồi ở chính giữa, màu môi rất tươi. Ngã Thị Thùy chợt nhìn, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi là ai. Nhất định là người hắn đã gặp gần đây... nhưng rốt cuộc là ai? Ngã Thị Thùy kinh ngạc một lúc, cặp mắt mùa thu như đao của nữ ni kia lại quét về phía hắn. Trong lòng Ngã Thị Thùy phát lạnh, lập tức rời khỏi cửa sổ, lướt lên mái hiên, bay qua ba căn mái ngói, đến một ngôi viện khác. Ngôi viện này nằm phía sau tháp đá, càng cũ kỹ hơn. Lúc này sắc trời lờ mờ, thiền phòng trong viện này đều khóa chặt, yên tĩnh không có cả tiếng ve. Ngã Thị Thùy đang định rời đi, đột nhiên một tiếng đàn truyền đến. Hắn lập tức giống như một con báo lánh vào, bay qua mấy thiền phòng, đáp xuống một phòng rất loang lổ, âm thanh là từ bên trong truyền tới. Ngay khi Ngã Thị Thùy muốn đi đến tìm hiểu, tiếng đàn cô tịch kia đột nhiên ngừng lại. Bởi vì đàn dừng, thiền viện này đột nhiên càng tịch mịch ngột ngạt. Ngã Thị Thùy thật sự muốn kêu to lên, xóa tan sự yên lặng gặm nhấm con người này, ngay lúc này tiếng đàn kia lại khẽ vang lên, như xa như gần. Mỗi thớ thịt trên người Ngã Thị Thùy đều đang cảm nhận âm thanh kia. Hắn nhanh chóng băng qua mấy gian thiền phòng tĩnh tọa tu luyện, đến trước một thiền phòng nho nhỏ được sơn đen kịt, khẳng định tiếng đàn từ bên trong truyền đến, liền nghĩ thầm: “Bất kể thế nào, lần này cũng không để ngươi chạy được.” Lúc này chiều hôm hoàn toàn buông xuống, áo đen của Ngã Thị Thùy đã dần hòa cùng bóng đêm. Hắn đưa mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong có một ngọn đèn nhỏ, bên cạnh đèn có một người mặc áo đen, sắc mặt khô vàng, thái dương nhô cao. Người này ngồi ở đó, yên tĩnh giống như một pho tượng, chính là hắn đang đánh đàn. Đàn của hắn cổ xưa đen kịt, chỉ có vài chỗ lộ ra màu đỏ như ngọn lửa. Tiếng đàn rất chậm rãi và cổ xưa, giống như một cô gái đang thuật lại thân thế của nàng. Khiến Ngã Thị Thùy kinh ngạc nhất là trong phòng còn có một cô gái đang múa. Ngã Thị Thùy vốn không kiên nhẫn nhìn người khác khiêu vũ, hắn cảm thấy một hảo hán nhìn người khác xoay đến xoay đi, vòng tới vòng lui giống như con quay, đó là chuyện mất mặt nhất. Nhưng hiện giờ hắn vừa nhìn thấy cô gái kia liền bị thu hút. Trước giờ hắn cũng chưa từng nhìn thấy điệu múa như vậy. Cô gái kia tóc mây chải cao, từ tai đến cổ mở rộng, trắng đến mức ngay cả hoa tai bằng ngọc đeo lên cũng không nhìn thấy, chiếc cổ thon dài xinh đẹp, mà hắn cũng chưa từng thấy chiếc mũi nào xinh xắn kiêu ngạo như vậy, chiếc cằm ngẩng cao, cùng với dáng người cao gầy hư ảo, giống như một con phượng hoàng vênh váo nhìn quanh tự phụ, lại giống như một hoàng thất tuyệt thế soi gương tự khen. Trong nhịp điệu chầm chậm của đàn cổ, nàng múa lên động tác nhẹ nhàng, giống như gà con trong trứng mổ nhẹ vài cái muốn ra khỏi vỏ. Mà trong âm cuối của đàn cổ như tiếng binh lính can qua sát phạt, nàng lại giống như đối diện với mười vạn hùng quân, bình tĩnh uy phong mà không sợ hãi. Chỉ thấy nơi ngón tay thon dài như lược ngọc của nàng vung qua, lúc thì như mây nước trôi chảy, lúc thì như cờ lớn của mười vạn binh sĩ vung lên. Người này là ai? Ngã Thị Thùy đã nhìn đến quên cả suy nghĩ, hắn nín thở ở đó không phải vì sợ bị phát hiện, mà là sợ quấy nhiễu đến vũ điệu này. Đột nhiên cô gái kia quay đầu sang hỏi: - Làm sao vậy? Nam tử kia xấu hổ cúi đầu nói: - Thuộc hạ đánh sai một nhịp. Cô gái kia dịu dàng hỏi hắn, vẻ mặt không vui không buồn: - Ngươi còn nghĩ đến những chuyện kia... Trên mặt nam tử hiện lên một loại biểu tình như cố nén căm phẫn: - Thuộc hạ quả thật không cam lòng... Cô gái kia mỉm cười, ung dung nói: - Ngươi không cam lòng thì có tác dụng gì... Ngày mai chính là sinh nhật của hắn, đến lúc đó... Ngã Thị Thùy tập trung tinh thần muốn nghe tiếp, nhưng chợt nghe một tiếng kêu lớn: - Ngã Thị Thùy, ngươi đang ở đâu? Giọng nói này không biết bao xa, nhưng vẫn có thể vang vọng, xa xăm truyền vào trong tai. Ngã Thị Thùy giật mình, biết là giọng của Thẩm Thái Công, lại không thể cao giọng trả lời làm kinh động người bên trong, không kìm được lại đưa mắt nhìn vào. Lần này lại khiến hắn hoàn toàn ngơ ngác. Ngọn đèn nhỏ kia vẫn còn, nhưng trong thiền phòng nửa người cũng không có, chỉ có một chiếc đàn cổ, thân đàn đen kịt, cùng với mấy đốm đỏ rung động lòng người. Người đâu? Hai người kia đã đi đâu? Sương đêm càng lúc càng dày, Ngã Thị Thùy dụi dụi mắt nhìn lại, vẫn không thấy bóng người nào. Chiều hôm đã thành đêm tối, ban đêm có sương. Chẳng lẽ vừa rồi nhìn thấy không phải là thật, chỉ là ảo giác của mình? Chẳng lẽ tiếng kêu vừa rồi của Thẩm Thái Công đã kéo mình ra khỏi lời nguyền? Nhưng cô gái kia thì sao? Cô gái với điệu múa cổ xưa kia thật sự là ảo ảnh? Ngã Thị Thùy không muốn đó là mộng ảo, mà hi vọng là thật. Nhưng nhân sinh như thật như ảo, chớp mắt đã đổi thay, hắn thật mong ước có thể nằm mộng tiếp. Nhưng chỉ cần là mộng, sẽ có lúc tỉnh. Ngã Thị Thùy trong mơ hồ bị một tiếng hừ lạnh đánh thức. Lúc hắn chợt tỉnh đã bị người bao vây, những người này cũng như mộng ảo, nhưng lại là âm hồn trong ác mộng. Những người này mặc áo bào màu trắng, trong đêm tối giống như những mảnh tuyết, kiếm trong tay bọn họ cũng tỏa ra ánh sáng lạnh như tuyết. - Thí chủ có biết đây là nơi nào không? Lúc Ngã Thị Thùy nghe được câu hỏi này, thật sự có phần hốt hoảng không biết mình đang ở đâu. Chỉ thấy cặp mắt trong vắt của nữ ni cầm đầu kia nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: - Ngươi là ai, tại sao lại đến đây? Ngã Thị Thùy mờ mịt nói: - Nơi này là... Linh Ẩn tự... Đôi môi đỏ tươi của nữ ni kia giống như đang hôn, nói: - Ngươi biết thì tốt... Linh Ẩn tự không cho phép người ngoài quấy rối, ngươi lại xông vào thiền viện trọng địa. Ngã Thị Thùy nhớ được nữ ni này chính là người mà mình nhìn thấy trong thiền phòng, vẫn cảm thấy quen thuộc, nhưng không biết đã gặp ở nơi nào: - Ta... ta hình như từng gặp cô ở đâu. Hắn vừa nói ra câu này, những nữ ni khác đều giận dữ, dùng hai ngón tay chỉ vào đối phương mắng. - Ngông cuồng! Ngươi dám nói chuyện với sư phụ như vậy! - Đồ vô sỉ! Linh Ẩn tự há là nơi để ngươi giương oai! - Cuồng đồ to gan, còn không tự vả miệng đi! Ngã Thị Thùy bị mắng cũng tức giận: - Cô ta là sư phụ của các ngươi, nhưng không phải của ta... Còn nữa, các ngươi đã đưa vũ công kia đi đâu rồi? Ngoài ra tính mạng của bà lão chính là do đám các ngươi hại, bốn ả hung thủ kia trốn đâu rồi? Hắn càng nói càng giận, đồng loạt tính sổ cả chuyện “vũ công mất tích” và “sát hại lão bà”. Những nữ ni kia đều ngây ra. - Tên này nói gì vậy? - Xem ra là một kẻ thần kinh. - Đuổi hắn ra ngoài đi! Đừng nói nhảm với hắn! Ngã Thị Thùy cũng cảm thấy đám ni cô này bất chấp lý lẽ, liền quát lớn: - Chủ trì của các ngươi là ai, bảo cô ta đi ra nói chuyện với ta! Nữ ni kia cười lạnh một tiếng, cặp mắt trong vắt nhìn vào hắn, nói: - Ta đã sớm ở trước mặt ngươi. Ngã Thị Thùy ngạc nhiên: - Cô... cô, cô chính là... Nữ ni kia gật đầu, có phần dở khóc dở cười nhìn Ngã Thị Thùy: - Ta chính là đại tỷ của U Linh Tam Thập, cũng là chủ trì của Linh Ẩn tự... - Ta chính là Tư Khấu Tiểu Đậu. Cách một lúc, Ngã Thị Thùy mới đột nhiên tỉnh ngộ: - Cô... cô chính là Tư Khấu Tiểu Đậu, ta đang định tìm cô! Lúc này hắn nhìn thẳng vào Tư Khấu Tiểu Đậu, chỉ cảm thấy con ngươi trong vắt kia giống như một cái giếng cổ, hắn cố gắng không muốn nhìn nó nhưng vẫn cứ nhìn vào. Vẻ mặt Tư Khấu Tiểu Đậu tươi cười hỏi: - Ngươi tìm ta có chuyện gì? Ngã Thị Thùy muốn trả lời, nhưng lưỡi giống như dính chặt, không thốt lên được. Hắn chỉ cảm thấy mình giống như nhảy vào cái giếng cổ, thân thể rõ ràng đang trôi nổi, nhưng vẫn luôn chìm xuống dưới giếng, chìm xuống... Tư Khấu Tiểu Đậu cười, đi lên trước một bước: - Ngươi tìm ta là vì muốn thần phục ta, đúng không? Ngã Thị Thùy rất muốn nói “không phải, không phải vậy...”, nhưng khí khái nam tử vang dội non sông của hắn lại giống như bị đánh vào hầm ngầm, chôn vào đầm lầy, không thể hiện được. Tư Khấu Tiểu Đậu ôn nhu nói: - Nếu ngươi đến là vì cúi đầu xưng thần với ta, sao trước tiên không quỳ xuống... Ngã Thị Thùy chỉ cảm thấy có một lực lượng vô hình muốn hắn quỳ xuống, mặc dù trong đầu ra lệnh cho hắn “quỳ, quỳ...”, nhưng vẫn có một phần tâm chí thốt lên “không quỳ, không quỳ...”, do đó hai chân hắn vẫn luôn run rẩy, giống như bệnh động kinh phát tác, nhưng vẫn không quỳ xuống. Sắc mặt Tư Khấu Tiểu Đậu khẽ biến đổi, đây là lần đầu tiên cô ta dùng cổ gặp phải đối thủ có ý chí mạnh như vậy, cho nên lập tức thay đổi một phương thức khác. - Nếu như ngươi không quỳ, chính là chống lại mệnh lệnh của ta. Ngươi tới là vì muốn thần phục ta, nhưng lại xúc phạm đến quy tắc của ta, vậy ngươi còn sống làm gì? Không bằng chết đi! Cô ta nói chuyện ôn nhu, chậm rãi đi lên phía trước, tay phải giơ đến mặt, bàn tay kia trắng như tuyết ngọc, giống như trên tay kết một lớp băng. Lúc này trong lòng Ngã Thị Thùy mê hoặc mờ mịt, lại có mâu thuẫn cực lớn. Hắn một mặt nghĩ “quỳ, quỳ xuống đi...”, nhưng một mặt khác vẫn có ý chí mãnh liệt, vẫn luôn kêu gọi “không thể quỳ! Không thể quỳ! Ta là Ngã Thị Thùy, nếu như quỳ xuống, không bằng chết đi...” Ý nghĩ “không bằng chết đi” này vừa xuất hiện, quả thật không thể cứu vãn. Hắn giơ tay phải lên, đang chuẩn bị đánh xuống đỉnh đầu mình. Tư Khấu Tiểu Đậu vừa thấy Ngã Thị Thùy giơ tay lên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Lúc này trong đầu Ngã Thị Thùy giống như bị xe ngựa cán qua, kêu lên “chết đi, nên chết đi...”, nhưng tâm lý vẫn còn một chút thanh tỉnh, đang sôi trào, mâu thuẫn, giãy giụa... Đúng lúc này, chợt nghe giữa không trung có một tiếng hét lớn: - Đại cẩu hùng, ngươi muốn làm gì? Trong đó xen lẫn tiếng kêu của một cô bé: - Đại ca ca, huynh không nên chết... Ngã Thị Thùy vừa nghe, giống như sấm vang chợt tỉnh, cánh tay khựng lại. Chỉ thấy giữa không trung có một người râu tóc lông mày đều bạc trắng đáp xuống, trên lưng cõng một cô bé. Cô bé kia hiền thục giống như một con mèo nhỏ, hơn nữa rất thanh tú lanh lợi. Tư Khấu Tiểu Đậu quát lớn: - Ngươi là ai... Lão nhân kia cười hào sảng nói: - Lão tử của ngươi! Lão không thèm trả lời, tát một cái vào mặt Ngã Thị Thùy, cũng không quay đầu lại, một cước đá vào hông Tư Khấu Tiểu Đậu đang muốn xông tới ngăn cản. Người tới là Thẩm Thái Công và Tiểu Tuyết. Nguyên lai Thẩm Thái Công giúp Tiểu Tuyết bức ra “Hàn cổ” trúng phải trên người, một lúc sau Tiểu Tuyết lại cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, đó là do Thẩm Thái Công truyền một phần công lực lên người nàng. Tiểu Tuyết thấy Thẩm Thái Công mệt đến thở phì phò, khuôn mặt như trẻ con căng đến đỏ bừng, trong lòng cảm thấy rất bất an, biết lão công công trước mắt này thực sự đối xử rất tốt với nàng. Đợi khi Thẩm Thái Công vận khí điều tức một lúc, mở mắt ra liền thấy Tiểu Tuyết nước mắt chưa khô đang nhìn y, trong lòng liền cảm thấy được an ủi. Thẩm Thái Công cười với nàng, cố gắng khiến mình cười hiền lành một chút: - Cháu tên gì? Tiểu cô nương đáp: - Cháu tên Tiểu Tuyết. - Là tuyết nào? - Tuyết trong tuyết rơi. - Cháu họ gì? - Trước đây cha cháu họ Du. - Vậy cháu là Du Tiểu Tuyết rồi? - Ừm. - Tên rất đẹp. Người có tên đẹp như vậy, cũng không nên thương tâm buồn bã. Tới đây, ta khiêng di thể của bà cháu, đi lên tìm bằng hữu đại cẩu hùng của ta. Nếu đây là một ngôi chùa tốt, sẽ an táng bà cháu ở chỗ này, còn nếu là xấu, chúng ta sẽ châm một mồi lửa đốt trụi nó, sau đó an táng bà cháu, được không? - Ừm. Tiểu Tuyết vẫn cúi đầu xuống thật thấp. Thế là Thẩm Thái Công lưng cõng Tiểu Tuyết, hai tay khiêng thi thể bà lão đi lên Linh Ẩn tự. Lúc này cao thủ của Linh Ẩn tự bởi vì phát hiện hành tung của Ngã Thị Thùy, phần lớn đều chạy tới nội viện, do đó Thẩm Thái Công lại không bị phát giác. Y tìm một hồi vẫn không thấy Ngã Thị Thùy, liền sốt ruột kêu lớn. Cuối cùng chạy đến đỉnh tháp ở hậu viện, từ trên cao nhìn xuống, thấy Ngã Thị Thùy thần chí mơ hồ, hiển nhiên đang gặp hiểm cảnh. Y lập tức bỏ thi thể bà lão xuống, cõng Tiểu Tuyết chạy thẳng đến, quyết chí làm cho Linh Ẩn tự long trời lở đất. Một cước của Thẩm Thái Công đá về phía sau, có thể nói vô cùng khéo léo, thân thể Tư Khấu Tiểu Đậu đang lao tới, giống như đụng thẳng vào một cước này. Nhưng thân thể Tư Khấu Tiểu Đậu đột nhiên mỏng như tờ giấy, bay lên không trung, khiến cho một cước của Thẩm Thái Công đá trật. Tư Khấu Tiểu Đậu người ở giữa không trung, phất trần tỏa ra thành một chùm lưới bông chụp thẳng xuống. Thẩm Thái Công vốn có thể lướt tới trước hoặc lui về sau, tránh khỏi đòn sát thủ này. Nhưng y sợ Tiểu Tuyết trên lưng bị thương, liền ngửa người một cái, chòm râu bạc trắng vung lên, quấn lấy tơ bạc của phất trần, xoắn vào với nhau. Thẩm Thái Công hét lớn một tiếng, dùng sức kéo mạnh, muốn kéo Tư Khấu Tiểu Đậu xuống. Tư Khấu Tiểu Đậu đang ở giữa không trung, không chỗ mượn lực, lập tức bị Thẩm Thái Công kéo xuống. Thẩm Thái Công đột nhiên xoay tròn, chòm râu bạc trắng của y cũng bị kéo căng. Phất trần trong tay Tư Khấu Tiểu Đậu bị y quấn lấy, cũng xoay vòng giống như chong chóng. Chỉ thấy chòm râu dưới cằm Thẩm Thái Công kéo đến thẳng tắp, xoắn lấy một cây phất trần, trên phất trần lại có một Tư Khấu Tiểu Đậu, xoay thành vòng lớn giữa không trung. Trong lòng Tư Khấu Tiểu Đậu biết rõ, chỉ cần Thẩm Thái Công đột nhiên dừng lại, mình nhất định sẽ bị ném bay ra ngoài, nghĩ đến đây cô ta lại buông tay. Đây giống như một người trên tay cầm một sợi dây thừng, đầu dây thừng cột một quả bóng, đang xoay vòng vù vù. Nếu quả bóng ở đầu dây thừng đột nhiên bay ra, đập vào đâu cũng đều rất ác liệt. Tư Khấu Tiểu Đậu mặc dù bay nhanh ra ngoài, nhưng thân thể lúc lên, lúc xuống, lúc trầm, lúc thăng, giống như lay động theo gió, sau đó xoay người một cái, chẳng những hoàn toàn hóa giải lực lượng, còn lướt đến sau lưng Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công chợt cảm thấy lực kéo trên râu nhẹ đi, biết Tư Khấu Tiểu Đậu đã bay ra ngoài, lập tức cường hành ngừng thân thể đang xoay tròn lại. Nhưng vào lúc này, y chợt cảm thấy sau lưng nổi lên một luồng gió gấp. Nếu là lúc bình thường, y có thể xoay người đón đỡ, nhưng lúc này Tiểu Tuyết đang ở sau lưng y, chuyển động của y đã không linh hoạt như bình thường. Mười ngón tay của Tư Khấu Tiểu Đậu đâm thẳng vào hai bên sườn Thẩm Thái Công. Tiểu Tuyết đang ở sau lưng Thẩm Thái Công, nhưng hai bên sườn cũng không bị thân thể nhỏ nhắn của nàng che lại. Mười móng tay của Tư Khấu Tiểu Đậu bôi đầy màu đỏ như chu sa, dài đến nửa thước, giống như mười mũi đao sắc bén. Móng tay của cô ta lại không phải dùng để giết người. Nếu Thẩm Thái Công bị đâm trúng một chút, tuy không chết nhưng còn khó chịu hơn là chết, bởi vì kẻ địch đã trúng cổ của cô ta. Cổ độc này đủ khiến bất kỳ nam nhân nào trung thành với cô ta cả đời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang