[Dịch] Tiểu Tuyết Sơ Tình [Bạch Y Phương Chấn Mi]

Chương 2 : – Cổ

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 00:00 16-05-2018

.
Hai người cùng quỳ một chân xuống, dùng tay phải làm lễ, đồng thời hô lên: - Nội đàn Hưu Tử Phù, ngoại đàn Diệp Biên Chu thỉnh an bang chủ! Long Hội Kê đảo mắt qua những thi thể kia, đưa tay ra hiệu cho hai người đứng dậy, nói: - Sự tình các ngươi đều biết rồi. Hai người nói: - Đã biết. Một người trong đó rất anh tuấn uy nghi, trẻ tuổi tiêu sái, bước lên trước một bước, ôm quyền nói: - Bẩm bang chủ, lời đồn bên ngoài... Hai hàng lông mày của Long Hội Kê lại dựng lên: - Lời đồn bên ngoài thế nào? Thanh niên tuấn tú kia nhìn Lâm Thanh Oanh một cái, nói: - Gần đây trong phạm vi mấy trăm dặm liên tục phát sinh chuyện lạ, khiến lòng người xôn xao. Tại nghĩa trang gần A Cẩu trấn, trong một đêm quan tài đều bung lên, toàn bộ thi thể đều biến mất. Ngày kế trên tường quanh trấn phát hiện mấy chục thi hài trong nghĩa trang, treo dưới ánh mặt trời, lính canh đều bị người ta cắn cổ hút khô máu mà chết... Còn có ba mươi sáu thị trấn lớn nhỏ ở khu vực này, trên đường đầy những con rối bị đâm kim bôi máu người, còn dán ngày sinh bát tự, vẽ ngũ quan giống như người, còn... Long Hội Kê khẽ mỉm cười: - Còn như thế nào? Còn rất giống ta đúng không? Lâm Thanh Oanh nghe vậy, không nhịn được nắm chặt cánh tay Long Hội Kê. Thanh niên kia cúi đầu nói: - Đúng. Người trung niên uy phong lẫm liệt phía sau hắn nói tiếp: - Ngoại trừ những gì Hưu đàn chủ nói, đệ tử bốn đàn chúng ta cũng thường bị ám toán... Ngay cả dân chúng bình thường cũng không ngừng oán thán, bởi vì gia súc mà bọn họ nuôi, cùng một số thiếu nữ mới lớn cũng mất tích. Còn có vài chuyện lạ trước kia chưa từng xảy ra... chẳng hạn như Lý lão đầu ở cửa thôn bình thường luôn thật thà trung hậu, lại phát điên cưỡng gian con gái nuôi của mình, còn giết chết lão bà muốn ngăn cản hắn... Thanh niên kia nói tiếp: - Hay như Đạt công tử là thầy giáo nghèo ở Nam Sơn, lại đánh mất lý trí, làm thịt mẹ già của mình, cắt thành miếng nhỏ nấu trong nồi ăn, còn gọi hàng xóm tới ăn chung. Ăn được một nửa khách đều khen ngon, hỏi xem là thịt gì, nghe Đạt công tử kia nói mới biết, nhổ ra không kịp... Bang chủ, những chuyện mất hết tính người này, trước giờ chưa từng xảy ra... Lâm Thanh Oanh nghe đến đây, đã bắt đầu muốn nôn mửa. Long Hội Kê ra hiệu cho tỳ nữ đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi, đồng thời an ủi nàng: - Oanh nhi, nàng về trước đi, đừng nên suy nghĩ lung tung. Ta xử lý xong một số chuyện sẽ trở lại với nàng... Đợi Lâm Thanh Oanh rời đi, biến mất nơi góc tối của hành lang, Long Hội Kê lại nhướng mày, hỏi người trung niên kia: - Diệp đàn chủ, đã xử trí hai tên mất nhân tính kia chưa? “Thiết Diện Thần Ưng” Diệp Biên Chu đáp: - Đã xử lý rồi. Thủ Noãn bang vốn bảo vệ chính nghĩa ở khu vực này, không ngờ gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Long Hội Kê trầm ngâm một lúc, nói: - Hưu đàn chủ đã kiểm nghiệm những thi thể kia, tìm ra nguyên nhân cái chết chưa? “Cửu Mệnh Thư Sinh” Hưu Tử Phù đáp: - Đã kiểm nghiệm qua rồi. Long Hội Kê lập tức hỏi: - Trúng phải độc gì? Hưu Tử Phù dừng một chút, nói: - Độc... Long Hội Kê thấy hắn hơi ấp úng, liền nói: - Cứ nói thẳng! Hưu Tử Phù nói: - Bọn họ đều giống như không trúng độc. Đôi mày trắng của Long Hội Kê nhướng lên: - Vậy tại sao bọn họ lại chết? Hưu Tử Phù ngập ngừng nói: - Thuộc hạ đã điều tra... nếu như là độc, nhất định có nguồn gốc của độc, có thể là một giọt nước, hoặc một chút bột, một trận khói dày, một món ám khí, một loại công lực. Chúng tôi không tìm ra bất cứ loại độc vật nào, nhưng toàn thân người chết đều nhiễm kịch độc... Những người đi khiêng người chết trở về, có một số đụng vào thi thể, cũng toàn thân căng nứt mà chết... Nhưng cách một ngày đụng vào thi thể lại không có chuyện gì... Nếu là độc, tại sao lúc phát tác lợi hại như vậy, nhưng lúc biến mất lại không có một chút ảnh hưởng gì? Long Hội Kê nhìn chằm chằm vào hắn, nói từng chữ từng câu: - Nếu không phải độc, chẳng lẽ ngay cả hai vị đàn chủ Đường Thập Ngũ, Kham Thiên Tòng đều vô duyên vô cớ bệnh chết sao? Hưu Tử Phù nhíu mày, giữa ấn đường hiện ra một nếp nhăn thật sâu, nói: - Không phải bệnh chết, cũng không phải độc. Hai hàng lông mày Long Hội Kê dựng lên: - Vậy là cái gì? Hưu Tử Phù nói: - Cổ. Long Hội Kê giật mình, thất thanh nói: - Cổ! Hưu Tử Phù nói: - Cổ còn cao siêu hơn độc, chỉ cổ mới có thể giết người mà không tìm ra nguồn gốc. Diệp Biên Chu chợt chen vào: - Cổ chẳng những có thể giết người, hơn nữa còn có thể đuổi ma gọi tà, mê hoặc thần trí con người, thậm chí có thể khiến người chết sống lại, làm ra những chuyện kinh hãi thế tục... Tại khu vực Vân Quý, bang phái dùng cổ thuật nhiều không kể xiết... Hưu Tử Phù thấp giọng nói tiếp: - Nhưng thật sự nổi bật chỉ có ba phái, những vu thuật cổ pháp nhỏ khác đều phụ thuộc vào ba phái này... Long Hội Kê trầm giọng nói: - Ngươi muốn nói... Hưu Tử Phù dùng sức gật đầu nói: - Chính là ba thế lực lớn tôn bang chủ làm long đầu, “Mao Sơn Động” của Tư Vô Cầu, “U Linh Tam Thập” của Tư Khấu Tiểu Đậu, “Nhân Đầu Phiên” của Tư Không Thoái. Long Hội Kê ngẩn ra nói: - Nhưng... nhưng bọn họ đều là thuộc hạ đồng minh của ta. Hưu Tử Phù nói: - Bang chủ đừng trách thuộc hạ liều chết góp lời! Theo thuộc hạ thấy, Tam Tư sở dĩ thần phục bang chủ, là vì thế lực Tam Tư ác đấu cạnh tranh lẫn nhau, tử thương mệt mỏi, không thể không dẹp cờ ngừng trống, cầu hòa bình để bồi dưỡng thực lực. Nhưng bọn chúng tuyệt không phải hạng người lương thiện, cũng không phải vật trong ao, qua thời gian dài nghỉ ngơi dưỡng sức... Long Hội Kê đột nhiên hỏi một câu: - Những ngày qua xảy ra nhiều chuyện khác thường như vậy, như con rối đinh, tế lễ trên đường, chảy máu, cách nhìn của mọi người đối với ta và Thủ Noãn bang như thế nào? Hưu Tử Phù nói: - Chuyện này... Diệp Biên Chu nói: - Bang chủ đã hỏi, không dám lừa gạt. Hiện giờ Thủ Noãn bang hoảng loạn như chó nhà có tang, phàm nơi đi qua, đều nói Thủ Noãn bang không chịu tích đức, chọc giận đến trời, dẫn đến những chuyện trái với lẽ thường, lời kêu gọi thay đổi long đầu ngày càng nhiều hơn. Long Hội Kê nhướng mày nói: - Không chịu tích đức? Họ Long ta giết không ít người, nhưng tự đánh giá không giết sai người nào... Diệp Biên Chu nói: - Thế nhưng, Long bang chủ trước kia từng phụ Âm Hỏa công chúa... Lời còn chưa dứt, sắc mặt Long Hội Kê đột nhiên trở nên đỏ bừng, giơ tay chụp vào hai vai Diệp Biên Chu, mười ngón tay cắm sâu vào trong thịt. Diệp Biên Chu đau đến mức cơ mặt co quắp, trán đầy mồ hôi, nhưng thần sắc vẫn không sợ hãi, nói: - Bang chủ, thuộc hạ thà chết vì chiến đấu hay can gián, không dám phụ nghĩa bang chủ. Hai huyệt thái dương của Long Hội Kê nổi lên gân xanh, mười ngón tay lại từ từ lỏng ra, một lúc sau mới vỗ vỗ vai Diệp Biên Chu, nói: - Tốt! Hai hốc mắt của Diệp Biên Chu ứa nước mắt, nói: - Thuộc hạ tự biết nói chuyện không nể mặt, kính xin bang chủ giáng tội... Long Hội Kê phất tay một cái nói: - Không có gì. Nhưng công chúa... nàng đã không còn ở nhân gian... cũng không nên nhắc lại trước mặt nhị nương. Diệp Biên Chu gắng sức gật đầu, sau đó cúi đầu. Hán tử giang hồ cho dù rơi lệ cũng không muốn để người khác nhìn thấy. Giọng nói của Long Hội Kê hơi khô khốc: - Các ngươi nói xem... những kẻ đó muốn nhổ sạch Thủ Noãn bang chúng ta, sẽ chọn vào lúc nào? Diệp Biên Chu và Hưu Tử Phù nhìn nhau một cái. Thần sắc của Long Hội Kê có vẻ thê lương: - Ta đã bảo rồi... cứ nói thẳng không sao! Hưu Tử Phù rốt cuộc nói: - Còn có... còn có hai ngày, chính là đại thọ của bang chủ ngài... Long Hội Kê gật đầu một cái, khoát tay áo nói: - Các ngươi đi đi... phải tăng cường phòng thủ, bọn chúng đã giết Kham Thiên Tòng và Đường Thập Ngũ, chỉ sợ cũng sẽ ra tay với các ngươi... Hưu Tử Phù, Diệp Biên Chu khom người nói: - Chuyện này thuộc hạ tự hiểu được, xin bang chủ bảo trọng nhiều hơn! Long Hội Kê lại nói: - Tốt. Chuyện mừng thọ vẫn làm theo kế hoạch ban đầu. Kẻ địch đã muốn chúng ta luống cuống, chúng ta sẽ không như vậy... cũng xem thử rốt cuộc có mấy hảo hán dám tới tham gia yến hội tử vong này... Hưu Tử Phù nói: - Bang chủ đừng nói như vậy, cho dù kẻ tới là quỷ chứ không phải người, chúng ta cũng sẽ khiến hắn không lật người được trong âm ty địa phủ. Long Hội Kê lắc đầu nói: - Không phải ta không tin bản lĩnh của các ngươi, nhưng kẻ địch đã có thanh thế như vậy, hôm nay Thủ Noãn bang có thể nói là đã đến lúc sinh tử tồn vong. Sống chết của cá nhân không có gì đáng tiếc, nhưng nếu Thủ Noãn bang không thể duy trì chính nghĩa nơi này, lại giống như mấy chục năm trước cổ độc tàn hại người vô tội, Tam Tư giành ngôi chém giết lẫn nhau, đó mới là bất hạnh to lớn... có điều... Y ngừng một chút lại nói: - Lần thọ yến này, khách tuy ít, nhưng người tới nhất định bất phàm. Trong đó còn có một người, chỉ cần y tới, đủ để giúp Thủ Noãn bang cải tử hoàn sinh... Diệp Biên Chu, Hưu Tử Phù không nhịn được đều hỏi: - Là ai? - Không biết... Y vốn muốn nói “không biết vị nào có phân lượng như vậy”, nhưng vừa nghe tên của người kia, những lời định nói ra đều nuốt trở vào. - Giang Nam Bạch Y Phương Chấn Mi. Hưu Tử Phù vui mừng nói: - Có Bạch Y Phương Chấn Mi tới, đúng là không thể tốt hơn, không biết... Long Hội Kê khẽ mỉm cười nói: - Ta và vị Giang Nam danh hiệp này cũng không quen biết, nhưng Đường Thập Ngũ và y lại là bằng hữu. Đường đàn chủ từng mời y tới tham dự sinh nhật ta, khi đó còn chưa xảy ra những chuyện này, Đường đàn chủ, hắn, cũng chưa bị giết hại... Nói đến đây, y nhớ tới những chiến công của Đường Thập Ngũ trong Thủ Noãn bang, không kìm được cảm khái, nhìn về hai thi thể phía trước ba mươi sáu thi thể kia, chính là thi thể của Kham Thiên Tòng và Đường Thập Ngũ. Vừa nhìn như vậy, đột nhiên giấy dầu rung lên. Tại khoảnh khắc này, Long Hội Kê không dám tin vào hai mắt mình, nhưng tử thi của Kham Thiên Tòng đã nhảy lên, cặp mắt căng ra muốn nứt xanh biếc như lân, mười ngón tay đồng thời cắm vào cổ họng của Long Hội Kê và bụng của Hưu Tử Phù. Biến hóa đột ngột xảy ra, Long Hội Kê kịp thời ngửa người tránh khỏi một trảo, đồng thời tung một cước đá vào ngực cương thi kia. Nhưng cùng lúc đó, tay trái của Kham Thiên Tòng đã đâm vào bụng Hưu Tử Phù không hề phòng bị. Kham Thiên Tòng bị đá bay, rơi ra bên ngoài một trượng, kêu lộc cộc giống như một chuỗi ngọc châu bị cắt dây rơi xuống đất. Hưu Tử Phù kêu lên một tiếng ngã xuống. Diệp Biên Chu hét lớn xông lên, nhưng Kham Thiên Tòng đã chết rồi, thật sự đã chết rồi, trên gương mặt vốn đã rách nát của hắn rỉ ra dịch thể, trông càng đáng sợ. Hưu Tử Phù ôm bụng, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, khàn giọng nói: - Cổ... cổ! Trong lòng Long Hội Kê hiểu rõ, một cước “Khoa Phụ Bôn Nhật thoái pháp” kia của mình chỉ đá Kham Thiên Tòng bay ra ngoài, tuyệt đối không đến mức chết. Nhưng Kham Thiên Tòng căn bản đã chết rồi, là do một loại lực lượng thần bí khiến tên thân tín đã chết này biến thành hung thủ, thi triển một chiêu độc ác với nhóm người mình, sau đó lại hoàn toàn chết đi. Ngoại hiệu của Kham Thiên Tòng là “Kiếm Chưởng Nhận Chỉ”, công phu trên mười ngón tay con lợi hại hơn đao nhọn, kiếm sắc, búa rìu, nếu một chiêu đánh trúng chỗ hiểm nào còn cứu được? Một cước kia của Long Hội Kê tuy đá rất nhanh, nhưng Hưu Tử Phù cũng đã trúng nửa chiêu. Lúc Long Hội Kê nghĩ như vậy, nhà sau đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai. Đó là tiếng thét của tỳ nữ Tiểu Lũ. Người hầu tỳ nữ của Long phủ dĩ nhiên không phải hạng tầm thường, nếu không phải sợ hãi cực lớn sẽ không phát ra tiếng kêu như vậy. Huống hồ tiếng thét này chính là của tỳ nữ Tiểu Lũ đưa nhị nương về phòng. Tiếng thét vừa vang lên, Long Hội Kê đã như rồng dạo trên trời, nhoáng người lướt ra, giữa không trung để lại một câu với Diệp Biên Chu: - Bảo vệ Hưu đàn chủ! Tiếng thét vừa dứt, Long Hội Kê đã đến trước người tỳ nữ đang kinh hãi kia. Y dùng một tay nắm lấy nàng, quát hỏi: - Chuyện gì? Lập tức lại phát hiện Lâm Thanh Oanh ngã dưới đất. Y liền chạy tới đỡ nàng dậy, nội lực xuyên qua lòng bàn tay truyền vào trong cơ thể Lâm Thanh Oanh. Sắc mặt Lâm Thanh Oanh vốn trắng bệch như tờ giấy, lúc này mới loáng thoáng ửng hồng. Tỳ nữ kia nhìn thấy bang chủ, mới có thể lắp bắp nói ra lời: - Vừa rồi, có một đứa bé, với gương mặt lão nhân, nhe răng, há miệng, nói với nhị nương... Nói đến đây, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi, lại không nói được nữa. - Nói gì? - Nó nói... nói... nói lão gia ngài... ngài hại chết Âm Hỏa công chúa và hài tử của nàng... Hiện giờ, đứa bé kia lại muốn hóa thành hồn phách, đi vào trong bụng nhị nương, một lần nữa đầu thai, tới hại chết đứa trẻ trong bụng nhị nương... Nó nói xong, liền, liền nhào lên, nhe răng cắn... lúc đó, tôi liền kêu lên... Ánh mắt Long Hội Kê nhanh như chớp đảo qua chung quanh: - Bây giờ yêu quái kia đâu? - Tôi vừa kêu, nó... nó đã không thấy nữa. Long Hội Kê hừ một tiếng, huyệt thái dương nổi lên gân xanh, trong lòng nghĩ đến một số chuyện, khiến y vừa hối hận vừa phiền muộn. Lúc này Lâm Thanh Oanh trong ngực đột nhiên khẽ cử động. Long Hội Kê vội cúi đầu hỏi: - Oanh nhi, nàng làm sao vậy? Hai mắt Lâm Thanh Oanh tán loạn vô thần, chỉ thốt ra được mấy chữ đứt quãng: - Chúng ta... chúng ta không cần đứa bé kia, được không... Nàng nói, bàn tay yếu ớt nắm chặt bàn tay mạnh mẽ có lực của Long Hội Kê. Long Hội Kê cảm thấy tay của nàng giống như đang nắm lấy trái tim y, trái tim co quắp đang nhỏ máu. Long Hội Kê đã năm mươi tuổi, không có con trai, cũng không có con gái. Đối với một lão nhân đã xế chiều như vậy, đứa trẻ trong bụng nhị nương có lẽ là cơ hội cuối cùng của để y kéo dài dòng dõi. Lúc này chỉ còn cách đại thọ của Long Hội Kê hai ngày. Thời vụ xuân hàn, bờ sông khói hoa, một vệt tà dương chiếu nghiêng, rọi lên mặt sông một mảnh chói lóa. Giống như một bức tranh sáng ngời, trong tranh có rất nhiều nhân vật đi qua. Nguyên lai nước sông này bởi vì tuyết đọng chưa tan, vẫn trải một lớp băng mỏng, nhưng phần lớn đều đã tan rã, cho nên băng mỏng nổi trên nước, phản chiếu ánh tà dương, phát ra màu sắc rực rỡ như ánh sáng của gợn nước. Đều là do năm ngoái tuyết rơi quá lâu. Trong sông vươn ra mấy cành cỏ không biết tên, đầu cỏ còn nở hoa nhỏ, yên lặng nở ra trong năm tháng. Trên sông nổi một tầng sương mù nhàn nhạt. Ánh nước màu vàng kia lại điềm đạm ôn nhu. Chim nước lướt lên, lại lập tức chui vào trong đám lau sậy bờ bên kia. Thuyền sang sông đã đi bờ đối diện, người đợi thuyền ở bên bờ sông. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cũng ở bờ sông. Ngã Thị Thùy ngơ ngẩn nhìn tà dương nước chảy. Thân thể cao lớn của hắn lại có tâm tư đa sầu đa cảm. Đương nhiên, anh hùng hảo hán đường dài đẫm máu, đỉnh núi ác đấu, múa kiếm hát vang, uống say thỏa thích, vì một chuyện nhỏ người khác xem là việc vặt không tiếc rút đao xông lên, vì chính nghĩa chân lý không tiếc đổ máu rơi đầu, đối với hắn đều là chuyện bình thường. Nhưng thỉnh thoảng lướt qua trên lầu, nghe tiếng nhạc không biết con gái nhà ai tấu mà dâng lên ưu sầu, hoặc đêm mưa trong nhà trọ hoang dã, kẻ lãng tử uống rượu mạnh một mình, hoặc tại xuân hàn bên sông, lãng khách chân trời không kìm được nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Ngã Thị Thùy đang suy nghĩ, bờ sông đẹp như vậy, tại sao bên cạnh ta không phải là người bên kia sông, hoặc là thiếu nữ xinh đẹp, cùng nắm tay trong giờ lành cảnh đẹp, mà lại là lão bất tử Thẩm Thái Công kia? Hắn nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Thái Công một chút, thấy Thẩm Thái Công vẫn híp mắt, nghẹo mũi, dẩu môi vuốt râu, nhảy nhót giống như một đứa trẻ. Ngã Thị Thùy thật sự không hiểu. Tại sao lão già này đã nói cả một ngày, đến lúc hoàng hôn này vẫn còn muốn tự nói chuyện với mình. Thẩm Thái Công đang nói chuyện. - Kỳ quái. Y nói: - Tại sao dọc theo đường đi, đều là con rối đâm kim, hình nộm đục lỗ... Mấy ngày nay cũng không phải tết Vu Lan, tại sao đi qua mấy thị trấn, trên đường đều là tro bụi giấy tiền vàng mã... tại sao... Y đưa mắt sang, chỉ thấy bên bờ sông cũng có hai thôn dân đang đốt nhang đèn, khấu đầu bái thần, miệng lẩm bẩm, lão bà bà kia còn dùng kiếm gỗ đào ra sức đánh vào quần áo giấy trải trên đất. - Nam mô A Di Đà Phật, nam mô Quan Thế Âm đại từ đại bi Bồ Tát, trừ ma trục yêu, mau trừ bỏ yêu quái... Thẩm Thái Công không nhịn được đi lên trước hỏi: - Vị đại thúc đại thẩm này, vì sao trong mấy chục dặm quanh đây đều có người bái tế, rốt cuộc là tế lễ gì... Đôi lão công công lão bà bà kia đang bái đến hăng say, chợt có người quấy rầy, vốn rất bực bội, nhưng nghe khẩu âm của xứ khác, quay đầu nhìn thấy một lão già râu trắng xóa, lại xưng hô hai người mình là “đại thúc đại thẩm”, cũng bớt giận một chút. Hóa ra thôn dân ở khu vực này rất thích người khác gọi mình là lão đại, nhất là lão nhân gọi mình là lão, chính là điềm lành trường thọ. Bọn họ đương nhiên không biết Thẩm Thái Công luôn thích tự nhận là trẻ tuổi. Lão bà bà kia lập tức đáp: - Ai da, ngài từ nơi khác tới, không biết phụ cận nơi này, ma quỷ lộng hành... Nói đến đây, liền dùng tay đặt bên quai hàm ra hiệu phải nhỏ giọng: - Đúng vậy, chỉ riêng bờ sông này, mấy chục năm nay cũng chưa từng dìm chết một con heo, nhưng trong một tháng nay lại lật thuyền hai lần, chết đuối bảy tám người... Lúc này Thẩm Thái Công mới hiểu được, hóa ra đôi vơ chồng già này là lão bản và lão bản nương làm nghề đưa đò ở đây. - Sao lại đột nhiên bất hạnh như vậy? Y hỏi. Lần này lão bản nương đúng là oán khí ngất trời: - Không phải đều do Long lão gia tử kia sao! Lão nhân gia ông ta trước kia gây nghiệt, lại dám vứt bỏ vợ cả, hại chết lão bà. Ai da, vợ trước của Long lão gia tử là Âm Hỏa công chúa... - Âm Hỏa công chúa là ai? Thẩm Thái Công không nhịn được hỏi tiếp. Lão bà bà kia cảm thấy ngạc nhiên. Thẩm Thái Công biết bà ta nghi ngờ người lạ, liền không hỏi tiếp, chỉ đưa cho bà ta một thỏi bạc, giấu trong lòng bàn tay bà ta, nói: - Đây là một chút tâm ý của ta đối với thần linh, bà hãy nhận lấy, cầm tới cầu chúc thần linh! Lão bà bà lập tức tươi cười rạng rỡ: - Đã là vật kính thần, ta cũng không dám không nhận, đợi mua gia súc rượu lễ tới, sẽ thay ngài cầu phúc là được. Ta thấy ngài trung thực cho nên mới nói, Âm Hỏa công chúa chính là con gái một của U Minh Vương khu vực Vân Quý năm xưa... - U minh vương? Thẩm Thái Công lại ngẩn ra. U Minh Vương thì không ai không biết, không ai không hiểu. Khu vực Vân Quý vốn là thiên hạ của “U Minh Vương” Tiết Mộng Sơn. Nghe nói người này có lực lượng thần bí, có thể nửa đêm phi kiếm lấy đầu người, lại giỏi dùng độc, sở trường cổ thuật, chẳng những có thể hại người, còn có thể cứu người, càng có thể khiến người khác phục tùng hắn, phục vụ cho hắn. “Tam Tư” khi đó là thuộc hạ của U Minh Vương, ba người Tư Vô Cầu, Tư Không Thoái, Tư Khấu Tiểu Đậu vốn chỉ tương đương với chức đường chủ. Cho đến khi U Minh Vương chết bất đắc kỳ tử, ba người Tư Vô, Tư Không, Tư Khấu tranh đoạt ngôi vị, chém giết lẫn nhau, dùng mọi thủ đoạn, mới hình thành ba phái “Mao Sơn Động”, “Nhân Đầu Phiên”, “U Linh Tam Thập”. Lão bà bà giống như trách y kiến thức hẹp hòi. - Đúng vậy, sau khi U Minh Vương chết, Âm Hỏa công chúa là con gái duy nhất của hắn. Cơ nghiệp Thủ Noãn bang do U Minh Vương sáng lập vốn chỉ truyền nữ không truyền nam, mà Long lão gia tử khi đó độc chiếm ngôi đầu, cưới Âm Hỏa công chúa... Ai da, lúc đó danh vọng của Long lão gia tử quả thật giống như mặt trời ban trưa, không ngờ vẫn có tính cách kia của nam nhân, vứt bỏ thê tử, mới dẫn tới báo ứng... Nói đến đây, lão bà bà dường như phát giác ngữ điệu mình có vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác, vội bổ sung: - Ta... ta cũng chỉ biết như vậy. Tóm lại... Long lão gia tử quả thật đã tạo không ít phúc cho cư dân ở khu vực này, nhưng sau khi Âm Hỏa công chúa đi, danh dự của Long lão gia tử xuống dốc không phanh. Gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, người người đều nhìn thấy khắp nơi có người đóng con rối có ghi ngày sinh bát tự và vẽ hình Long lão gia tử, nghe nói là do âm hồn của Âm Hỏa công chúa làm... Nếu không phải nữ Bồ Tát của Linh Ẩn tự chạy tới các nơi bái tế niệm phật siêu độ, oán khí của đám thôn dân còn cao hơn nhiều. Nói xong liền chắp tay trước ngực làm dấu “nam mô A Di Đà Phật”, vái sau lưng Thẩm Thái Công một cái. Thẩm Thái Công xoay người nhìn lại, chỉ thấy phía sau mình có bốn nữ ni, cũng đang khẽ chắp tay trước ngực. Thẩm Thái Công ngạc nhiên hỏi: - Linh Ẩn tự? - Đúng vậy. Lão bà bà nói: - Chính là mười vị nữ Bồ Tát, Quan Âm sống này, bôn ba trừ tà giúp bà con. Bởi vì tình hình võ lâm ở khu vực biên thùy, Thẩm Thái Công cũng không quen thuộc Linh Ẩn tự, nhưng tên như ý nghĩa, nhất định có liên quan đến U Linh Tam Thập do Tư Khấu Tiểu Đậu lãnh đạo. Lại nghe lão bà bà kia ngước mắt lẩm bẩm nói: - Phàm là nơi mấy vị Bồ Tát này sống này đã bái tế, lại không có tà ma quấy rầy, nhất định là thần tiên hạ phàm, Như Lai Quan Âm tái thế... Thẩm Thái Công gật đầu, đang định nhìn lại đám nữ ni ở bến thuyền, nhưng chỉ quay đầu một cái như vậy, bốn nữ ni đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại sóng nước lấp lánh, thuyền sang sông đã sắp cập bờ. Ngay lúc này, ánh mắt Thẩm Thái Công bỗng sáng lên. Không biết bởi vì nắng chiều đỏ thẫm, hay là ánh sáng lóa mắt trên nước trên băng, Thẩm Thái Công lại ngẩn ra. Trên cầu gỗ ở bến thuyền, có rất nhiều người đang đợi thuyền. Những người này bởi vì nghe y hỏi lão bà bà, cũng đều bàn tán xôn xao, phần lớn đều oán trách Long Hội Kê chọc giận ông trời. Nhưng trong số đám người này, Thẩm Thái Công lại chỉ nhìn một người. Một cô gái nho nhỏ, có lẽ vì cảm thấy y hỏi rất thật thà, hoặc là râu trắng xóa, hay là cái gì khác, lại nhìn y hiền hậu cười một tiếng. Trong khoảnh khắc, trong mắt Thẩm Thái Công không có băng trôi, gợn nước, thuyền đò, nắng chiều, trong đầu cũng không có Âm Hỏa công chúa, U Linh Tam Thập, U Minh Vương, chỉ có nụ cười này. Một nụ cười thật đẹp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang