[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 71 : Lộng giả thành chân
                                            .
                                    
             Góc  tường trong nhà kho, có ba sợi dây xích kéo xuống từ xà nhà, treo ba  cái nồi lơ lửng. Thân ảnh đơn bạc của Ngọc Nhi xuyên qua xuyên lại giữa  ba cái nồi đó, lúc thì xem màu thuốc trong nồi, lúc thì thêm củi, lúc  lại cho ít thuốc vào miệng nhấm nháp thử, rất sợ xảy ra sai sót. Ngọn  lửa hồng hồng chiếu rọi trên khuôn mặt chuyên chú của nàng, soi rõ đôi  lông mày lá liễu nhỏ nhắn thanh tú, hai hàng mi đen dài, sống mũi khéo  léo khả ái, còn có vẻ trơn mịn của làn da, toàn bộ sự quyến rũ đều lộ rõ  không sót phân nào.
Cẩn đang phụng mệnh chiếu cố Phong Thiên  Thiên thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía góc tường, thưởng thức bóng lưng  bận rộn của nàng, thương tiếc nàng mệt nhọc cả đêm dài. Đây không phải  lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú của nàng, nhưng mỗi lần  nhìn lại đều mang lại cho hắn cảm giác đặc biệt. Hắn thích nhìn ngắm  nàng, nghiền ngẫm tâm tư của nàng, khám phá quỷ kế nhỏ của nàng, nghiên  cứu vì sao nàng luôn dư thừa sức sống như vậy.
Ngọc Nhi múc một chén thuốc, nhấp môi  chút ít, chân mày đang giương nhẹ đột nhiên khóa chặt, động tác này lập  tức thu hút sự chú ý của Cẩn.
Hắn bước nhanh tới trước mặt nàng, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
“Cẩn ca ca? Sao ngươi lại tới đây?” Ngọc  Nhi nghe tiếng ngẩng đầu lên đã thấy Cẩn đứng bên người nàng, có chút  không hiểu: “Mạn Mạn bớt sốt sao?”
“Bớt nhiều rồi. Ngươi không cần khẩn  trương.” Cẩn đưa khăn mặt cho Ngọc Nhi, cảm thấy đau lòng: “Nhanh lau  mặt một chút đi. Nhìn ngươi nóng đến đầu đầy mồ hôi kìa.”
Ngọc Nhi nhận lấy tấm khăn lau mặt, cũng  lau đi không ít mỏi mệt, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, hờn trách:  “Đều tại Cẩn ca ca không cho ta đến nhà bếp nấu thuốc, treo mấy cái nồi ở  giữa không trung không có thành lò bao quanh, đứng cạnh nóng chết  được.”
“Trễ như vậy còn xuống bếp, nếu gặp phải  người xấu thì phải làm sao? Nơi này tuy có nóng một chút, nhưng lại an  toàn. Chưa kể đến, nếu ngươi không nấu đến ba cái nồi thì cũng đâu có  nóng đến như vậy?” Đối với Cẩn mà nói, an toàn của Ngọc Nhi là thứ quan  trọng nhất.
“Loại giải dược này tỷ lệ thành công thấp  như vậy. Ba cái nồi còn không chắc có cái nào dùng được hay không. Nếu  chỉ thử một lần, thật sự quá mạo hiểm.” Thì ra đến lúc quan trọng, tâm  tư nàng lại rất cẩn thận.
Hai người hàn huyên chưa được mấy câu, điếm tiểu nhị đã bưng điểm tâm tới.
“Ơ? Hai vị khách quan nấu thuốc sao? Sao  lại nấu ở chỗ này? Hay là xuống bếp đi. Tiểu nhân cũng có thể giúp các  vị trông chừng.” Điếm tiểu nhị đặt thức ăn lên bàn, giọng nói có vẻ khẩn  trương.
“Đa tạ tiểu nhị ca, không cần đâu, cũng sắp xong rồi.” Ngọc Nhi ngẩng đầu, lịch sự đáp trả.
Ngọc Nhi vừa ngẩng lên, Cẩn lập tức phát  hiện quầng thâm thật lớn quanh mắt nàng. Cũng khó trách, nàng liên tục  canh thuốc cả đêm, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng không có, nàng  có thể chi trì nổi đã là một việc thần kì. Ngày thường chỉ thấy nàng  thông minh, hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại quấy rối, hôm nay mới thấy  nàng cũng là loại người có thể chịu khổ. Thân nữ nhi hưởng hết ngàn vạn  sủng ái như nàng lại không như những thiên kim khuê các cậy mạnh hiếp  yếu, còn có thể kiên cường như vậy, thật sự rất đáng quý.
“Ngọc Nhi, thuốc này đã sắp thành rồi,  cũng không cần thêm bớt dược liệu gì nữa, chuyện củi lửa còn lại cứ giao  cho ta. Ngươi đi rửa mặt trước, thuận tiện cũng ăn ít điểm tâm đi.” Cẩn  nhẹ giọng khuyên nhủ.
Ngọc Nhi không nhìn tới đồ ăn trên bàn, toàn bộ tâm trí đều đặt ở chỗ các nồi thuốc.
Ánh mắt của nàng tập trung trên ngọn lửa,  chỉ dùng thanh âm có chút mỏi mệt trả lời: “Hỏa hầu rất quan trọng,  quyết định đến thành bại của việc luyện chế giải dược, không thể lười  biếng qua loa đâu.”
“Ngươi có khỏe mạng đến đâu cũng phải ăn  ít điểm tâm đi, tối hôm qua đã phí không ít sức lực đánh nhau với ác  nhân, cả đêm qua lại không ngủ không nghỉ, thân thể làm bằng sắt cũng  không chịu được. Không ăn uống làm sao có khí lực chi trì? Ngươi yên  tâm, ta ở đây cẩn thận canh chừng, sẽ không để xảy ra nửa điểm không  may.” Cẩn dứt lời liền đem mạnh tay kéo Ngọc Nhi dậy, sau đó ngồi xổm  xuống mớ nồi niêu trước mặt.
Do ngồi chồm hổm trên mặt đất quá lâu,  đột nhiên bị Cẩn đỡ dậy, Ngọc Nhi cảm giác thấy hai chân chết lặng, còn  có chút đầu váng mắt hoa.
“Ngọc Nhi! Ngươi làm sao vậy?” Cẩn thấy  Ngọc Nhi thân thể khẽ lay động, vội đứng dậy ôm lấy nàng. Trong lòng hắn  không khỏi thở dài: thì ra nữ nhân cũng có thể chuyên tâm như vậy, so  với nam nhân còn có nghị lực hơn. Còn tưởng rằng nàng chỉ có bộ dáng  cười đùa mắng người, thật không ngờ nàng còn ẩn chứa kiên cường như vậy.  Một nữ nhân ngoại nhu nội cương như vậy, hỏi sao không làm người khác  đau lòng?
Ngọc Nhi bị Cẩn ôm vào ngực, đột nhiên ý  thức được: hình như mỗi lần cần Cẩn ca ca, hắn cũng đều kịp lúc giang  rộng vòng tay. Hôm nay, nàng thật sự rất đuối, mệt chết đi, rất cần mượn  bờ vai của hắn dựa vào một chút. Song, nàng còn mỏi mệt chịu không nổi  như vậy, huống hố Cẩn ca ca đêm qua vừa trúng độc?
“Ngọc Nhi? Ta có chỗ nào không bình  thường sao?” Cẩn đây là biết rõ cố hỏi, hắn dĩ nhiên hiểu Ngọc Nhi là  đang lo cho hắn, chỉ cần nhìn ánh mắt thương tiếc của nàng là biết.  Trong lòng hắn lập tức tràn ngập cảm giác mừng như điên, nhưng hắn còn  có lòng tham, hi vọng từ trong miệng nàng nghe ra sự thật hắn mong đợi,  nghe được những từ ngữ chân thật rõ ràng, đó sẽ ngọt hơn cả đường mật.
Ngọc Nhi nhẹ giọng nói: “Cẩn ca ca nhanh  đi nghỉ ngơi đi, ngươi hẳn đã mệt muốn xỉu rồi. Đêm qua không đủ người,  Ngọc Nhi mới miễn cưỡng ngươi chiếu cố Mạn Mạn, nếu tiểu nhị ca đã tới  đây, vậy để tiểu nhị ca giúp đỡ đi.”
Điếm tiểu nhị tính cách hào sảng, vừa nghe liền nhận lời: “Hai vị khách quan cứ phân phó, cần tiểu nhân làm chuyện gì?”
“Làm phiền ngươi, tiểu nhị ca ca. Ngươi  chỉ cần dùng rượu thoa mặt cho vị cô nương kia là được rồi.” Ngọc Nhi  chỉ về phía Phong Thiên Thiên đang nằm.
Trong lòng Cẩn ấm áp, mặc dù vẫn chưa  thật sự nghe được những lời hắn mong mỏi, nhưng mà, chung quy vẫn là  nàng quan tâm hắn. Dục tốc bất đạt, hắn sẽ kiên nhẫn chờ.
Đến giữa trưa, ba nồi thuốc đồng thời nấu xong, Ngọc Nhi mang tâm tình thấp thỏm đút Phong Thiên Thiên một chén.
“Mạn Mạn, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện a.” Ngọc Nhi âm thầm cầu nguyện.
Bàn tay to của Cẩn nắm thật chặt bàn tay  nhỏ bé của Ngọc Nhi, tiếp thêm sức mạnh cho nàng: “Ngọc Nhi đừng lo  lắng, nhất định sẽ thành công.”
Ngọc Nhi cảm giác tinh lực toàn thân  trống rỗng, vô thức gối đầu lên vai Cẩn, lộ ra nụ cười suy yếu: “Nếu  như, nếu như Cẩn ca ca cũng nằm một chỗ sinh tử chưa biết như Mạn Mạn,  cũng không biết Ngọc Nhi có thể tĩnh tâm đi nấu thuốc hay không nữa…”
Thân thể cao lớn của Cẩn run lên, ráng  nén kích động, hai mắt toát ra ánh sáng vạn trượng: “Ngọc Nhi, trong  lòng ngươi thật có Cẩn ca ca, đúng không?”
Đúng ngay lúc này, Phong Thiên Thiên ngâm  nhẹ một tiếng, tỉnh lại, hoàn hảo ngăn chặn câu trả lời suýt ra khỏi  miệng Ngọc Nhi, hại Cẩn dậm chận ôm hận.
“Ách, ta làm sao vậy?” Phong Thiên Thiên hé mắt, thanh âm yếu ớt như tiếng ruồi kêu.
“Mạn Mạn, ngươi tỉnh? Thật tốt quá!” Ngọc  Nhi lập tức đứng dậy khỏi ngực Cẩn, chạy đến bắt mạch cho Phong Thiên  Thiên. Chỉ trong chốc lát, nàng như trút được gánh nặng, thở ra một hơi:  “Mạn Mạn, ngươi không sao rồi, thật sự không sao rồi.”
Cẩn nhìn thấy nụ cười trên mặt Ngọc Nhi,  sáng hơn pháo hoa, thanh nhã át hoa sen, kiều diễm vượt phù dung, thật  sự say lòng người. Hắn thầm nghĩ người nào có thể hái được đóa hoa kia  chính là nam nhân hạnh phúc nhất thế gian. Hắn nhất định không để người  khác có được cơ hội này, nụ cười của nàng, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về  duy nhất hắn thôi.
“Ngọc Nhi, nếu Phong cô nương đã không có  chuyện gì, ngươi lập tức đi nghỉ đi, nhìn ngươi kìa, mệt đến đứng không  vững nữa, gió thổi cũng có thể ngã.” Cẩn đau lòng nói.
Ngọc Nhi còn chưa kịp đáp lại đã nghe thấy tiếng Phong Thiên Thiên kêu đau: “Ách, tay của ta, đau quá!”
Phong Thiên Thiên không cẩn thận đụng đến  vết thương trên cánh tay, đau đến nhe răng trợn mắt. Vì y phục mùa hè  đơn giản, máu trên vết thương thấm qua lớp vải bọc, nhuộm đỏ áo ngoài,  đỏ đến chói mắt, dọa người kinh hãi.
“Tiểu thư, cánh tay của ta bị phế rồi, có phải hay không?” Phong Thiên Thiên gương mặt đẫm lệ, chọc người đau lòng.
Tiểu nhị nhanh mồm nhanh miệng đứng một bên thốt ra: “Nếu thật phế đi, ngươi sẽ không cảm thấy đau như vậy.”
Phong Thiên Thiên dùng gương mặt tội nghiệp nhìn nhìn tiểu nhị, tràn đầy ủy khuất.
Điếm tiểu nhị biết mình lỡ lời, vội che  miệng tạ lỗi rồi chạy khỏi nhanh như một làn khói. Cẩn lại cảm thấy vui  thầm, nói hắn không có ác ý với Phong Thiên Thiên là nói dối. Không biết  là thật hay chỉ là ảo giác mà hắn cứ cảm thấy Phong Thiên Thiên này sẽ  phá hư chuyện tốt của hắn. Bằng vào bản lĩnh nhìn người của mình, hắn  thấy nữ nhân này tám phần là giả bộ vô tội, giả bộ đáng thương.
Ngọc Nhi lại rất nghiêm túc nói với Phong  Thiên Thiên: “Mạn Mạn đừng sợ, tay của ngươi không thương tới gân cốt,  làm sao phế đi được? Chẳng qua là một chút thương ngoài da mà thôi, hôm  nay ta ra ngoài mua chút dược liệu về chế thành cao dán cho ngươi, dán  lên một thời gian vết thương sẽ biến mất.”
“Thật vậy sao? Tạ ơn tiểu thư!” Phong Thiên Thiên rưng rưng nói, trong mắt đều là khiếp đảm nhu nhược.
Hai tiểu nữ nhân ngươi một câu ta một câu nói tới vui vẻ, lãng quên Cẩn đang ở bên cạnh.
Cẩn dĩ nhiên không cam lòng, vội kéo Ngọc  Nhi: “Giải dược đã luyện chế thành công. Phong cô nương cũng được cứu  sống. Nếu ngươi còn không đi nghỉ, Cẩn ca ca thực sự sẽ nổi giận đó.”
“Cẩn ca ca, sao ngươi lại đột nhiên hung  dữ vậy?” Ngọc Nhi kỳ quái nhìn Cẩn, không rõ tại sao dạo gần đây tâm  tình hắn rất thất thường, còn thích ra giọng đại nam nhân. Không lẽ,  nguyên nhân là, Cẩn ca ca nhìn Mạn Mạn không vừa mắt sao?
Cẩn giả bộ tức giận, con ngươi lạnh như  băng. Nhưng nếu Ngọc Nhi không nghe lời, hắn vẫn sẽ dùng ánh mắt này  nhìn nàng, dùng hàn khí lạnh như băng hù nàng sợ.
Nhưng mà, Ngọc Nhi chả thèm sợ đâu à.  Chút trò này của Cẩn ca ca nàng còn không biết sao? Từ trước tới giờ, ở  trước mặt nàng, thái tử điện hạ chỉ là một con cọp giấy, ha ha! Không  sợ! Không sợ đấy!
Phong Thiên Thiên vừa tỉnh, trọng trách  trên vai Ngọc Nhi nhẹ đi nhiều. Nàng buông bỏ lo lắng, tròng mắt khẽ đảo  quanh, hệt như một tên trộm: “Cẩn ca ca, đừng hung dữ, lo ngủ một giấc  trước đi. Tiểu nhị ca ca cũng đi rồi, lát nữa phải nhờ ngươi chiếu cố  Mạn Mạn, xế chiều ta còn phải ra ngoài mua thuốc.”
Thật ra Ngọc Nhi chủ ý là muốn Cẩn tiếp  xúc Phong Thiên Thiên nhiều một chút. Nàng cho rằng, để hai người quen  biết nhiều hơn, Cẩn sẽ không bài xích Mạn Mạn nữa. Người ta không phải  nói ‘đi đường mới biết sức ngựa, ở lâu mới rõ lòng người’ sao.
Lại muốn hắn chiếu cố nữ nhân kia? Hừ,  lần này nói gì hắn cũng sẽ không chấp nhận! Nữ nhân mà hắn chiếu cố  thiên hạ chỉ có ba người: một là mẫu hậu, một là Yên Hà tỷ tỷ, người còn  lại chính là Ngọc Nhi. Những nữ nhân khác, không thuộc phạm vi trách  nhiệm của hắn.
“Ngươi đưa phương thuốc cho điếm tiểu  nhị, nhờ hắn đi bốc thuốc.” Cẩn trầm giọng nói, tiểu nữ nhân này, càng  lúc càng kỳ cục, liên tục muốn hắn đi chiếu cố nữ nhân khác?
Hắn mãnh liệt hoài nghi, nàng đây là muốn  ăn miếng trả miếng? Ngày xưa hắn để Lạc chiếu cố nàng, kết quả làm tâm ý  của Lạc dồn hết lên người nàng; hôm nay ngược lại, nàng vứt một nữ nhân  khác cho hắn. Có phải hắn cũng nên cho nàng một chút nguy cơ mới có thể  làm nàng hiểu tâm ý của mình?
Ngọc Nhi đang định trả lời thì thấy Cẩn  tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nàng tò mò hỏi: “Cẩn ca ca, ngươi tính toán  gì đấy? Sao lại nhập thần như vậy?”
Cẩn nhìn Ngọc Nhi, phát hiện ra nàng có  thể nhận biết từng biến hóa rất nhỏ trên mặt hắn. Chuyện này chỉ chứng  minh hai điều, một là nàng rất thông minh, hoặc là mỗi thời mỗi khắc  nàng đều vô thức quan sát hắn. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn đột nhiên  rất vui mừng. Hắn cho rằng, Ngọc Nhi chỉ là không rõ tình cảm bản thân  đối với hắn, nếu có một chút ngoại giới tác động, nói không chừng,…
Đây là lần thứ mấy Ngọc Nhi nhìn thấy vẻ  mặt kì lạ của Cẩn ca ca rồi? Cộng hết lại cũng khoảng bốn năm lần. Cẩn  ca ca không phải có thể giấu diếm suy nghĩ rất tốt sao? Hắn không phải  không có thói quen để người khác nhìn ra nội tâm của mình sao? Vì sao  gần đây cứ liên tục lộ nguyên hình như vậy?
Ngọc Nhi huơ huơ tay trước mặt Cẩn, động tác hệt như đang chiêu hồn: “Cẩn ca ca, hoàn hồn! Hoàn hồn!”
‘Ba!’ Cẩn một chưởng đẩy tay Ngọc Nhi ra,  tức giận nói: “Tiểu ác ma này! Lại giở trò quỷ gì đây? Ngay cả Cẩn ca  ca ngươi cũng trêu!”
“Ai bảo ngươi một lúc lâu vẫn không trả  lời? Ta tưởng ngươi trúng tà mới giúp ngươi chiêu hồn đấy thôi? Cẩn ca  ca, ngươi đang nghĩ gì đấy?” Lòng hiếu kỳ của Ngọc Nhi bị kích thích đến  điểm cao nhất. Ai bảo bộ dáng Cẩn ca ca cứ hệt như tên trộm làm chi?  Hắn nhất định có chiêu số sắp sửa tung ra. Đúng rồi, có khi nào hắn đang  suy nghĩ tìm cách đuổi Mạn Mạn đi không? Rất có thể à.
Cẩn đang muốn mở miệng đã nghe Ngọc Nhi  lên tiếng trước: “Cẩn ca ca, chúng ta nói trước nga, Mạn Mạn trong người  có thương tích, cần được tĩnh dưỡng.”
Ý của nàng là muốn ra hiệu với Cẩn: Mạn Mạn cần được giữ lại, không thể đuổi đi.
Cẩn đâu có ngốc tới như vậy. Hắn nếu đã  biết Ngọc Nhi muốn giữ Phong Thiên Thiên lại thì tự nhiên cũng sẽ không  tính cách đuổi cô ta đi. Nếu thật sự phản đối thì cũng phải giả lả ứng  phó trước. Nhưng mà, bây giờ hắn đổi chủ ý rồi, bất kể Phong Thiên Thiên  này có lai lịch gì, hắn trước tiên cứ mượn nàng ta làm chút chuyện đã.
“Đúng vậy a. Phong cô nương độc vừa mới  được chữa khỏi, cần tĩnh dưỡng là đương nhiên. Ngươi đi phân phó điếm  tiểu nhị mang ít thức ăn nhẹ lên. Còn nữa, chưng một chén cháo gà cho  Phong cô nương bồi bổ thân thể.” Cẩn cố ý diễn trò trước mặt Ngọc Nhi,  đôi mắt hoàn toàn để ở trên người Phong Thiên Thiên, tràn đầy quan tâm,  ngữ điệu cũng nhu hòa tới cực điểm. Ha ha! Hắn không tin tiểu cô nương  kia nhìn thấy cảnh này mà không có cảm giác gì.
“Đúng rồi, Mạn Mạn bây giờ cần bồi bổ. Ta  phải lập tức nhờ tiểu nhị ca làm ít thức ăn.” Ngọc Nhi dứt lời đã thò  đầu ra hàng lang hét lớn: “Tiểu nhị ca, chuẩn bị một bàn thức ăn nhẹ,  chưng một chén cháo gà, thêm ít hạt sen.”
Tiểu ác ma ngay cả tí xíu phản ứng cũng  không có! Tâm trạng hồi hộp của Cẩn trong thoáng chốc hạ xuống điểm đóng  băng. Thật lâu sau mới có thể bình ổn trở lại, băng dày ba thước, chỉ  cần hắn kiên trì, sớm muộn cũng có một ngày khiến nàng vì hắn mà ăn dấm  chua.
Phong Thiên Thiên thấy cả Cẩn và Ngọc Nhi  đều lo lắng cho nàng thì rất cảm động: “Mạn Mạn tạ ơn công tử, tiểu  thư. Dù thân thể bị thương, suýt chút mất mạng nhưng thâm tâm lại rất  ngọt ngào. Kể từ khi rời khỏi nhà, Mạn Mạn đã trải qua cuộc sống không  bằng loài vật, cả ngày bị người ta coi như vật phẩm mà treo giá bán,  chưa từng được người khác quan tâm bảo hộ như thế này. Mạn Mạn thật sự  rất hạnh phúc…..”
“Mạn Mạn, những khổ sở đó, tất cả đều đã  qua rồi.” Ngọc Nhi còn đang ở ngoài hành lang la hét sai khiến điếm tiểu  nhị mang thức ăn nghe đến mấy câu này của Phong Thiên Thiên lập tức  chạy đến an ủi. Ai ngờ, lần này còn có người nhanh hơn nàng một bước,  thật sự khiến nàng không ngờ nổi.
Cẩn ngồi xuống cạnh Phong Thiên Thiên,  dùng giọng điệu ôn nhu hơn mức bình thường nói với nàng ta: “Đang yên  đang lành lại nhớ đến những chuyện không vui đó làm gì, sau này có chúng  ta ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi nữa.”
“Có thật không? Sau này Mạn Mạn có thể ở chung một chỗ với công tử và tiểu thư?” Phong Thiên Thiên lệ nóng quanh bờ mi.
Ở chung một chỗ? Cẩn có chút khó xử. Hắn  không phải là người tùy tiện hứa hẹn, dù là lời hứa cỏn con nhất, huống  chi Phong Thiên Thiên này hắn còn đang khảo sát, là địch hay bạn, hắn  còn chưa thăm dò được. Đúng lúc hắn đang không biết nói gì thì Ngọc Nhi  mở miệng.
“Mạn Mạn, ngươi yên tâm đi, Cẩn ca ca đã  nói chiếu cố ngươi thì ngươi không cần nghĩ nhiều như thế nữa.” Ngọc Nhi  không biết toan tính trong lòng Cẩn, nàng còn tưởng rằng hắn nghe  khuyến cáo của nàng nên mới thay đổi thái độ.
Cẩn thấy Ngọc Nhi tùy tiện như vậy đã  nghẹn một chuỗi hờn dỗi ngang họng, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy  nhiêu. Nàng bình thường thông minh cơ trí như vậy tại sao hắn thay đổi  thái độ đột ngột nàng cũng không có chú ý đến? Hắn đối với nữ nhân khác  mỗi lúc một ân cần hơn, chẳng lẽ nàng một chút xíu cảm giác cũng không  có?
“Ngọc Nhi, ngươi gọi chủ quán pha một  thùng nước nóng đi. Phong cô nương hôn mê lâu như vậy nên tắm rửa một  phen.” Hắn tiếp tục gia tăng mức độ, muốn buộc nha đầu tùy tiện kia xuất  hiện một chút cảm giác.
“Cẩn ca ca yên tâm, lúc nãy ta đã nói với  tiểu nhị ca ca, lập tức sẽ có ngay, không cần sốt ruột.” Ngọc Nhi sau  khi đáp xong liền rất tự nhiên ngồi xuống ghế, còn dùng giọng nói rất  chân thành: “Không ngờ Cẩn ca ca còn rất biết chiếu cố người khác, ta  đây cũng an tâm. Ta đang sợ trễ nãi thời gian, hư mất đại sự, bây giờ  nếu Cẩn ca ca có thể chiếu cố Mạn Mạn, ngày mai ta liền ra ngoài tìm  người hỏi xong nơi ở của Nam Cung và sư phụ.”
Cẩn bị Ngọc chọc giận đến nội thương. Hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy, nàng còn không có phản ứng?
“Chuyện tìm người không vội, phải chờ  Phong cô nương thương thế lành hẳn rồi mới tính. Ngươi không phải muốn  điều chế cao dán sao? Nếu ngươi không tập trung toàn lực, điều chế lệch  đi một chút, Phong cô nương sẽ lưu lại vết sẹo thì phải làm sao?” Cẩn  giả bộ một mực quan tâm Phong Thiên Thiên, nhưng ánh mắt toàn bộ đều tập  trung trên người Ngọc Nhi. Có điều, hắn không nhìn nàng còn tốt, vừa  nhìn đã suýt chút hộc máu. Hắn tốn bao nhiêu công sức diễn đến như vậy,  kết quả nàng lại làm như không nhìn thấy! Nhìn đi, nàng bắt chéo hai  chân, tay lột vỏ chuối, miệng nhai điểm tâm, thỉnh thoảng còn ngâm nga  ít điệu dân gian nào đó.
“Sắp ăn cơm đến nơi rồi ngươi còn ăn  nhiều điểm tâm như vậy làm gì? Cứ ăn tiếp thì sẽ bỏ luôn bữa chính!” Cẩn  cảm giác mình thực sự rất thất bại, cả gương mặt tối xuống hệt như màu  gan heo, giọng nói đầy giận dữ.
Ngọc Nhi đang ăn ngon, đột nhiên bị Cẩn  quát lớn làm trái chuối tiêu trong tay trượt một cái rơi xuống đất. May  mắn tay chân nàng nhanh nhẹn đã bắt lại được nhưng cũng nát bét cả. Nàng  nhìn nhìn, tiếc nuối: “Cẩn ca ca, ngươi làm gì thế? Làm ta giật cả  mình. Nhìn đi, vốn là một trái chuối ngon lành. Thật đáng tiếc!”
“Ngươi ăn chuối cái gì chứ? Có biết sắp  tới giờ cơm rồi không hả?” Cẩn càng nói càng bực mình, một trái chuối  cũng có sức hấp dẫn hơn hắn.
“Ăn cơm là ăn, ăn chuối cũng là ăn, Cẩn  ca ca không cần quản nhiều như vậy.” Trong lúc nói chuyện, nàng lột thêm  một trái, cắn một miếng to, khen luôn miệng: “Ngon quá, loại chuối này  này ngon thật.”
Thấy ánh mắt của Cẩn bắt đầu có sát khí,  Ngọc Nhi biết hắn đã nổi giận, vội vã lấy lòng: “Được rồi, được rồi, Cẩn  ca ca đừng giận, ngươi đi nghỉ một chút đi, ta bảo tiểu nhị ca ca chút  nữa hẵng mang thức ăn lên. Nếu vừa ăn đã ngủ sẽ không tốt.”
“Ai nói ta muốn đi ngủ?” Cẩn trầm giọng hỏi.
“Ngươi thức suốt một đêm hôm qua, dĩ  nhiên cần đi ngủ.” Ngọc Nhi thật sự không hiểu, hôm nay rốt cuộc nàng đã  nói sai câu nào khiến Cẩn ca ca nổi giận chứ. Nghĩ mãi cũng không hiểu,  trước đây, nàng gây sự còn nhiều hơn, Cẩn ca ca đều không có giận tới  như vậy. Huống chi hôm nay nàng rõ ràng còn chưa làm chuyện gì xấu xa  mà.
“Ngươi không phải sắp đi hốt thuốc sao?  Ta mà ngủ thì ai chăm sóc Phong cô nương?” Cẩn khẩu khí ôn hòa, giọng  nói ấm áp, tràn ngập ôn nhu, cố tình làm người nào đó khó chịu.
Khuôn mặt Phong Thiên Thiên tràn đầy hạnh  phúc: “Có thể được công tử chiếu cố là phúc phận vô biên của Mạn Mạn.  Nhưng mà nếu công tử mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi, để tiểu nhị ca thỉnh  thoảng đến rót cho ta chén nước, thay cái khăn là được.”
“Sao để vậy được chứ? Điếm tiểu nhị tay  chân thô thiển, sao ta có thể yên tâm để hắn tới chiếu cố ngươi?” Cẩn  nhỏ nhẹ khuyên nhủ, đây vốn là đãi ngộ độc quyền trước đây của Ngọc Nhi.
Không biết tại sao, Ngọc Nhi nghe lời Cẩn  đột nhiên cảm thấy hơi chợn. Mặc dù nàng muốn Cẩn ca ca chiếu cố Mạn  Mạn, nhưng mà hắn chuyển biến không phải quá nhanh đi? Đột nhiên, lời  bày tỏ thâm tình lúc trước của hắn vang lên trong tai nàng, điều này đột  nhiên khiến nàng có chút ít sáng tỏ. Hắn trước đó không lâu còn cùng  nàng thề non hẹn biển, kết quả, mới chớp mắt đã dời đi mục tiêu.
Ngọc Nhi cảm thấy trong lòng rất lạ,  dường như rất tức giận, nhưng đồng thời cũng nhận thấy mình không có tư  cách nổi giận. Nàng giấu đi sóng ngầm trong nội tâm, duy trì vẻ mặt thản  nhiên vô sự: “Nếu Cẩn ca ca đã xung phong đi chiếu cố Mạn Mạn, vậy thì  xế chiều ta đã có thể yên tâm ra ngoài mua thuốc. Ta đi ngủ trước đây,  ngủ đủ sẽ ra ngoài.”
Dứt lời, nàng khoa trương ngáp một cái, hướng căn phòng lúc trước của Cẩn bước thẳng.
“Ngọc Nhi! Ngươi đứng lại đó cho ta,  ngươi đã hai bữa không ăn cơm, nếu còn tiếp tục bỏ bữa, cẩn thận ta đánh  cái mông nhỏ của ngươi.” Cẩn không ngờ Ngọc Nhi sẽ rời đi, có phải vừa  rồi hắn hơi quá đà không nhỉ? Nha đầu kia có khi nào sẽ càng lúc càng  rời xa hắn không? Trong lòng hắn luống cuống, không còn cách nào khác,  đành dùng giọng điệu uy hiếp của năm năm trước buộc nàng quay lại.
Ngọc Nhi mang tâm tình không thoải mái  vừa bước một chân ra cửa, nhưng nàng đã kịp nghe ra sự vội vàng trong âm  thanh của Cẩn, lập tức bừng tỉnh. Cẩn ca ca ơi là Cẩn ca ca! Ngươi nếu  muốn dùng loại chiêu thức này thì không được mềm lòng a. Nếu không, một  khi ngữ khí mềm đi sẽ hoàn toàn bị phá hỏng, lập tức bị nàng nhìn ra  gian trá.
Ngọc Nhi bước tiếp một bước, sau đó thò  đầu vào trong, cười hì hì: “Cẩn ca ca, chính ngươi đã từng nói, nam nữ  thụ thụ bất thân, đánh mông của ta hả? Vẫn là thôi đi.”
Ha ha ha. Hôm nay nàng thấy Cẩn ca ca  hành động kỳ lạ rất nhiều. Lúc nãy không có tâm tư thưởng thức, bây giờ  ngẫm lại mới thấy Cẩn ca ca thật sự rất đáng yêu nga! Cẩn ca ca, ngươi  đã thích chơi cái loại chiêu số này, Ngọc Nhi tự nhiên sẽ bồi tiếp ngươi  a….
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện