[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 69 : Một đêm khó quên
.
Sau bữa cơm tối, Ngọc Nhi đi ngủ rất sớm, vì nàng nhất thời vẫn chưa tìm được phương pháp cùng Cẩn chung đụng. Sống hết mười sáu năm, trừ một sát na khôi phục ký ức, nàng có nghĩ một chút tới nhân duyên mà Diêm Vương từng nhắc đến, còn lại nàng chưa từng động tâm với tình yêu. Không lẽ không có tình yêu, nàng không thể sống tốt sao? Nếu để cho nàng lựa chọn, nàng sẽ chọn tình thân, bởi vì tình thân sẽ trường tồn cùng thiên địa.
Song, bây giờ còn có thể như lúc trước nữa không? Nghĩ đến những lời rất chân thật mà Cẩn ca ca nói lúc nãy, nàng lại lâm vào trầm tư…
“Ngọc Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, người có thể cùng ngươi bên nhau suốt đời chỉ có thể là phu quân mà thôi. Phụ mẫu, các ca ca cũng không thể chiếu cố ngươi mãi. Nếu như Cẩn ca ca không phải phu quân của ngươi, Cẩn ca ca cũng không thể danh chánh ngôn thuận ở cạnh ngươi.” Lúc đó, hắn đã nói như vậy, nói chắc như đinh đóng cột.
“Tại sao cứ nhất định phải có phu quân mới được? Nếu Ngọc Nhi không có phu quân, không lẽ không thể vĩnh viễn sống cạnh người thân hay sao?” Nàng quật cường, muốn tìm ra một con đường khác.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Ngọc Nhi không có phu quân, chẳng lẽ thái tử ca ca cũng không có thê tử? Ngươi nghĩ thử đi. Đại ca của ngươi, hắn sủng ái ngươi tới mức nào chứ? Nhưng khi hắn thành gia lập thất, người mà hắn lúc nào cũng nghĩ đến là thê tử của hắn, chứ không phải ngươi.”
“Cẩn ca ca.” Trong lòng nàng co thắt, khó chịu.
Hắn lại tiếp tục: “Bất luận là ngươi, hay ta đều không thể một mình một ngọn cờ, đi ngược lại đạo lý luân thường, cô độc suốt quãng đời còn lại. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, chúng ta phải thành thân. Ngay cả huynh muội cùng huyết thống cũng không thể ở cạnh nhau cả đời, huống chi mối quan hệ giữa chúng ta lại mỏng manh như vậy?”
“Cứ sống như năm năm trước, không phải sẽ tốt sao?” Lòng tham của nàng rất lớn, nàng chưa nghĩ tới giao ra tình yêu, mà chỉ muốn nhận được phần quan tâm của Cẩn lâu dài.
Con ngươi thâm trầm của hắn đối diện với ánh mắt bối rối của nàng, lộ ra một tia sầu khổ như có như không: “Năm năm trước, ngươi vẫn còn nhỏ, nên ta có lý do để chờ đợi, đợi đến ngày ngươi lớn lên, chờ tới khi ngươi hiểu được tình yêu là gì. Nhưng bây giờ ngươi đã trưởng thành, nếu quan hệ của chúng ta vẫn cứ trì trệ không chút tiến triển như cũ, ta còn lý do để tiếp tục đợi chờ nữa đây?”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không thể tưởng tượng được hai chữ ‘đợi chờ’ đã phát huy tác dụng sớm như vậy? Năm năm? Chẳng lẽ thật sự hắn đã đợi nàng suốt năm năm?
“Không sai! Là năm năm! Từ lúc ngươi rời cung đến lúc chúng ta gặp lại trên Phong Vân đảo. Suốt năm năm lẻ bốn mươi hai ngày đó, nếu chỉ đơn thuần là tình huynh muội, làm sao ta lại năm lần bảy lượt tìm đủ mọi cách lên đảo gặp ngươi? Tại sao ta vẫn chưa thành thân? Trong lịch sử các vị thái tử của Băng Hãn vương triều chúng ta, không có thái tử nào hai mươi hai tuổi vẫn chưa kết hôn đâu.” Hắn nói thẳng.
Tình yêu nói đến là đến, làm nàng không ứng phó kịp.
Hắn không muốn ép nàng, đổi khẩu khí: “Ngọc Nhi, ngươi quên rồi sao? Ban đầu là chính miệng ngươi nói, sau này lớn lên muốn cùng Cẩn ca ca động phòng hoa chúc.”
Động phòng hoa chúc? Còn có cả chuyện này nữa sao? Sao nàng lại không nhớ rõ vậy nè?
“Có sao?” Nàng mặt đỏ tía tai, tính qua loa cho xong chuyện.
“Ngươi quả thật đã quên?” Trên mặt hắn thoáng chút thất vọng rồi biến mất. Tựa hồ, hắn đang nghĩ tới những vui vẻ mà ngày thường vẫn hay chung đụng, giữa đôi mày đem thẫm hiện ra nụ cười: “Nhưng mà ta nhớ rất rõ ràng, chúng ta lần đầu gặp mặt đã định chung thân.”
Định chung thân? Ách, nàng ngày thường làm ra không biết bao nhiêu chuyện hoang đường. Giờ đây, cái này gọi là tự làm tự chịu.
Nàng lúng túng nói: “Cái đó chỉ là lời nói đùa lúc nhỏ, không thể coi là thật.”
“Lời của Ngọc Nhi, trong mắt Cẩn ca ca chưa bao giờ là lời nói đùa. Trước mặt Ngọc Nhi, Cẩn ca ca cũng không nói đùa bậy bạ. Tất cả những gì ta nói với ngươi đều đại biểu cho tình cảm và ý nguyện chân thành của ta. Tất cả hứa hẹn và thề thốt đã lập ra với ngươi, bằng mọi giá ta sẽ thực hiện được.” Hắn nghiêm trang nói.
Nàng trầm mặc rất lâu, không biết phải đón nhận những lời của hắn như thế nào.
Hắn cũng không muốn gấp rút ép nàng: “Hôm nay, nói những lời này với ngươi không phải để ngươi lập tức trả lời ta. Bất quá, nếu ta đã mang tâm ý của mình nói rõ với ngươi. Ngày sau, ta sẽ không còn là Cẩn ca ca trước đây của ngươi, mà là một nam nhân mong đợi cùng ngươi nắm tay đi hết trăm năm dài. Ta sẽ làm ngươi tin tưởng, không chỉ tình thân mới có thể trường tồn không dứt, tình yêu cũng có thể mãi mãi không thay đổi.”
Từ xưa tới nay có bao nhiêu người có thể có được tình yêu chân chính? Nàng có may mắn lọt vào một trong số đó không?
“Ta sẽ khiến ngươi trở thành nữ nhân cao quý nhất, hạnh phúc nhất thiên hạ.” Cuối cùng, hắn chốt lại một câu, ngữ khí vững vàng như đinh đóng cột.
Nhưng vấn đề là không có chuyện này nàng vẫn cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ. Thậm chí, nàng còn đang lo lắng, tình yêu có thể phá hư phần hạnh phúc này của mình.
Lời của Cẩn ca ca rất lọt tai, rất cảm động, cũng rất chân thành. Hắn không nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, nhưng cũng đủ để khuấy động tấm lòng vốn tĩnh lặng như gương của nàng.
Phong Thiên Thiên nằm chung giường, nàng tự nhiên cảm nhận được phiền não và bối rối của Ngọc Nhi.
“Tiểu thư? Người làm sao vậy? Vì sao lại luôn dùng chăn trùm kín mặt như vậy. Rất không thoải mái đó.” Phong Thiên Thiên đẩy đẩy Ngọc Nhi bên cạnh, thuận tiện rút đi cái chăn trên đầu nàng.
Ngọc Nhi lúc này mới ý thức được việc mình lăn qua lộn lại ảnh hưởng tới người khác, ngữ khí mang theo xin lỗi: “Thật xin lỗi, Mạn Mạn, hại ngươi mất ngủ.”
Phong Thiên Thiên ôn nhu đáp: “Không trách tiểu thư, ta thật ra cũng không ngủ được. Lần đầu tiên ngủ sớm như vậy có chút không quen. Hay là chúng ta thắp đèn hàn huyên một lát?”
“Ừ.” Ngọc Nhi ngồi dậy, trên mặt đột nhiên cảm thấy rất mát mẻ thoải mái. Nghĩ lại mới vừa rồi, chôn đầu sâu vào trong chăn, bây giờ mở ra quá nhiên không nóng nực như thế nữa.
Phong Thiên Thiên đứng dậy, khêu cao đèn rồi ngồi vào bên cạnh Ngọc Nhi.
Theo ánh nến lấp lánh, ngọc bội trên cổ Ngọc Nhi khẽ lấp lánh ánh sáng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Phong Thiên Thiên.
“Tiểu thư. Ngọc bội này là của công tử cho ngươi sao? Thật đẹp quá. Mặc dù Mạn Mạn không biết nhìn bảo vật, nhưng cũng có thể khẳng định vật này bất phàm, nhất định rất trân quý.” Phong Thiên Thiên hâm mộ nói.
Ngọc Nhi cúi đầu, nhìn thấy ngọc bội Lạc cho nàng đang nằm sát trước ngực, trong lòng trăm mối lộn xộn. Vì ảnh hưởng của ngọc bội, trước ngực nàng cũng cảm thấy mát lạnh, loại cảm giác này như một loại ma lực tinh lọc tâm linh, nó có thể hoãn lại lo âu và bất an của nàng. Nàng nhẹ nhàng nâng nó lên, mắt không nháy nhìn nó, trong đầu hiện ra tình cảnh lúc Lạc giao nó cho nàng. Không biết Lạc ca ca bây giờ thế nào?
“Đây là của một thân nhân cho ta.” Ngọc Nhi trong mắt dần hiện ra hạnh phúc của nhi nữ thường tình. Trước kia thật tốt, có thể không buồn không lo tận hưởng yêu thương của những người bên cạnh. Chỉ hi vọng tâm tư của Lạc ca ca đừng có giống Cẩn ca ca, nếu không nàng thật sự không biết phải ứng phó thế nào.
Phong Thiên Thiên nghi ngờ hỏi: “Thân nhân cũng có thể đưa ngọc bội như vậy? Ta còn tưởng đây là tín vật đính ước công tử cho tiểu thư.”
“Tại sao thân nhân lại không đưa loại ngọc bội này?” Ngọc Nhi không giải thích được, hỏi.
“Một khi tặng đồ trang sức cho thân nhân, nếu muốn tặng vật đeo trên cổ thì cũng là tặng khóa trường mệnh cầu phúc thêm thọ. Hơn nữa nếu là ngọc bội cho nữ nhi thì càng nên thanh tú khéo léo mới đúng. Ngọc bội này của tiểu thư quá lớn, không giống là vật của nữ nhân, mà giống của nam nhân hơn, cho nên Mạn Mạn mới lớn mật khẳng định chủ nhân của nó vốn là nam tử. Còn cho rằng là tín vật đính ước công tử tặng tiểu thư, nguyên lai là Mạn Mạn hiểu lầm.” Phong Thiên Thiên hai mắt vẫn ngó chừng ngọc bội như cũ, trong mắt nồng đậm ý tứ thăm dò.
Ngọc Nhi nhìn ngọc bội, vừa nghe Phong Thiên Thiên nói, hơi kinh ngạc: “Mạn Mạn hảo nhãn lực. Không nghĩ tới một mai ngọc bội nho nhỏ lại có thể nói ra nhiều lý lẽ như vậy. Không sai, chủ nhân ban đầu của nó đích xác là một nam nhân.”
“Tiểu thư ngài đang nói dối phải không? Người có thể đưa ngọc bội này cho tiểu thư không thể là thân nhân, nhất định là người ái mộ tiểu thư, đúng không? Là người tiểu thư thích? Tiểu thư là thích vị công tử cách vách kia hay là vị công tử đưa ngọc bội này cho tiểu thư?” Phong Thiên Thiên kề sát mặt vào đầu Ngọc Nhi, bày ra bộ dáng bà tám chính hiệu.
“Ngươi nói cái gì đó? Ngọc bội là ta cưỡng đoạt của ca ca, chẳng phải là tín vật đính ước gì hết.” Ngọc Nhi theo phản xạ phủ định hoàn toàn, nhưng trong lòng lại càng thêm không bình tĩnh. Nếu Lạc ca ca thật có ý đó, nàng phải làm thế nào?
“Nguyên lai là như vậy a.” Phong Thiên Thiên thấy Ngọc Nhi rơi vào trầm mặc, biết là không nên nói nhiều nữa, tùy tiện nói thêm một câu: “Tiểu thư, nên ngủ đi.”
Tắt đèn, hai người nằm xuống, đưa lưng về phía nhau. Chỉ chốc lát sau, Phong Thiên Thiên đã hít thở đều, lâm vào mộng đẹp. Ngọc Nhi một chút buồn ngủ cũng không có, tay phải nắm chặt ngọc bội, trong lòng quay cuồng.
Khoảng chừng một canh giờ sau, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động sột xoạt rất nhỏ. Ban đầu Ngọc Nhi cho là tiếng gió, không để ý, nhưng cẩn thận nghe lại, hình như không giống.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay xuống dưới gối, mò tới thanh đoản kiếm hai thước.
“Ư.. tiểu thư còn chưa ngủ?” Phong Thiên Thiên nửa mê nửa tỉnh, khoác tay lên vai Ngọc Nhi, lớn tiếng ồn ào.
‘Ba!’ Ngoài cửa có vật gì đó ngã xuống mặt đất phát ra tiếng vang giòn tan.
“Ai?” Ngọc Nhi đá tung chăn, hai thước đoản kiếm trắng lóa chĩa thẳng ra ngoài.
Nhưng, ngoài cửa đâu có người nào. Mèo cũng không thấy một con.
Phong Thiên Thiên biếng nhác ngồi dậy, mở đôi mắt mơ mơ màng màng ngó Ngọc Nhi, ngáp một cái: “Tiểu thư, chuyện gì vậy?”
Ngọc Nhi thắp đèn soi ngoài cửa một lần, trừ cây chổi ngã trên mặt đất còn lại cũng không có bất kỳ thứ gì dị thường. Nhưng mà, chẳng lẽ một cây chổi ngã lại có thể gây ra tiếng động lớn như vậy sao? Là nàng nghe nhầm? Hay là nàng trông gà hóa cuốc?
“Không có gì, ta ngủ không được nên đi lại một chút. Ngươi ngủ tiếp đi.” Ngọc Nhi buông kiếm xuống, trở lại giường thì Cẩn lại đến gõ cửa.
“Ngọc Nhi, ngươi ngủ chưa? Cẩn ca ca có chuyện muốn nói.” Thanh âm nghe rất lo lắng.
Buổi chiều vừa mới có một cuộc va chạm tâm linh, bây giờ Ngọc Nhi vẫn còn chưa quen dùng thái độ mới đối với Cẩn, nàng căn bản không muốn mở cửa, nhưng lần này nghe thanh âm của Cẩn như vậy, nàng gượng ra xem thử.
Ngoài cửa, Cẩn ăn mặc rất chỉnh tề, xem ra tối nay chưa hề lên giường nghỉ ngơi.
“Cẩn ca ca, trễ thế này, có chuyện gì không?” Ngọc Nhi cúi đầu, không nhìn thẳng vào ánh mắt của Cẩn.
Thấy nàng mở cửa, Cẩn lúc này mới yên tâm: “Vừa nghe có tiếng động nên qua xem một chút. Nếu đã không có việc gì thì nghỉ sớm một chút đi.”
“Cẩn ca ca cũng nghe có tiếng động?” Ngọc Nhi kinh ngạc hỏi lại. Thì ra vừa rồi không phải một mình nàng nghi ngờ, thật sự đã từng có người đến?
Cẩn vừa nghe Ngọc Nhi nói thế, lập tức ý thức được có vấn đề. Hắn cầm đèn trong tay Ngọc Nhi, sau đó hai người chia nhau tìm kiếm xung quanh một phen. Không ngờ, đúng là có chỗ không bình thường: trên giấy dán cửa sổ xuất hiện mấy lỗ thủng.
Có người rình rập? Ngọc Nhi dùng ánh mắt hỏi Cẩn.
Cẩn không đáp lại, một đôi mắt ưng càng thêm cẩn thận tìm kiếm.
“Ngươi uống rượu à? Sao trên cổ có mùi rượu vậy?” Cẩn kề sát khóe miệng Ngọc Nhi, hít hít.
Mắt thấy môi của hắn sắp chạm tới nơi, Ngọc Nhi vội né ra, nói: “Cẩn ca ca nhầm rồi. Ngọc Nhi không có.”
“Vậy tại sao lại có mùi rượu?” Con ngươi sắc bén của Cẩn dưới ánh nến càng lộ vẻ bén nhọn.
Ngọc Nhi hít thử, quả nhiên có mùi rượu nhàn nhạt lẩn quất trong không khí.
Cẩn cầm đèn vào hẳn trong phòng Ngọc Nhi, trên mặt đất dưới cửa sổ phát hiện rất nhiều vật thể màu đen trông như hạt đậu, kích thước cỡ viên bi. Khi bọn họ ngồi xổm xuống xem xét, mùi rượu truyền vào trong mũi càng đậm.
“Mùi rượu xuất phát từ đây?” Cẩn nhặt một viên lên, nó hơi dinh dính, có phần giống phân dê.
Ngọc Nhi ngây người nhìn những viên bi quái dị kia, vật này nhất định có lai lịch! Rượu cồn chính là để nhanh chóng phát huy dược tính, chẳng lẽ…. không xong rồi!
“Mau ném! Vật này có độc!” Ngọc Nhi lập tức quát. “Ngừng thở! Lui ra ngoài cửa!”
Cẩn vội vàng làm theo, nhưng cũng đồng thời cảm giác thân thể bắt đầu choáng váng, ai bảo mũi của hắn linh mẫn như vậy, sớm nghe ra mùi rượu? Khứu giác nhạy bén có thời điểm cũng gây hại.
Phong Thiên Thiên trên giường nghe được động tĩnh, vừa bò dậy, vừa hô lớn: “Công tử! Tiểu thư! Các ngươi làm gì đó?”
“Mạn Mạn, nín thở!” Ngọc Nhi vừa dứt lời lập tức chạy tới kéo Phong Thiên Thiên không hiểu đầu cua tai nheo gì từ trên giường ra ngoài.
Ngọc Nhi vừa kéo đến ngoài cửa, nàng ta đã ngất đi. Ngọc Nhi không còn cách nào khác đành để nàng dựa vào thành lan can, để đầu của nàng gác trên tay vịn.
Cẩn thấy Phong Thiên Thiên té xỉu thì lập tức hiểu ngay độ phiền toái. Để tránh sau khi hắn bị độc phát ngất đi không ai bảo vệ Ngọc Nhi, hắn chỉ phải tranh thủ thời điểm thần trí còn tỉnh táo mở ra một con đường máu. Theo thường lệ, hắn lại chắn trước mặt Ngọc Nhi, đề phòng có người nhân cơ hội đánh lén nàng.
Không lâu sau đó, một trận cười cuồng ngạo từ xa truyền đến, càng lúc càng lớn: “Ha ha, Hoàng Phủ Cẩn, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.”
Ngọc Nhi dùng sức kéo kéo y phục của Cẩn, ý bảo hắn không được mở miệng. Nếu nàng đoán không sai, những thứ trên mặt đất kia chính là kịch độc, người dụng độc chỉ cần dùng rượu cồn là có thể khiến tứ chi người khác mềm nhũn. Không cần thiết phải nuốt vào, chỉ cần mượn rượu cồn phát huy dược tính, độc tố đã có thể phát ra nguy hại trí mạng. Cũng may là Cẩn hiểu ý Ngọc Nhi, không có lên tiếng gọi người ra ứng chiến.
“Các ngươi cho rằng không nói lời nào thì có thể tránh thoát một kiếp nạn này hay sao? Ha ha ha, quá ngây thơ! Độc dược đã sớm theo rượu mà các ngươi hít vào mũi mà phát huy rồi. Mặc kệ các ngươi võ công cao tới đâu, không tới nửa canh giờ cũng sẽ ngủ như heo chết, y hệt nữ nhân kia.” Đang lúc nói chuyện, một nam nhân toàn thân y phục đỏ, đầu mang mặt nạ từ giữa không trung tối đen đáp xuống, chính xác hạ cánh trước mặt Cẩn.
Cẩn một kiếm đưa ra, nhắm ngay tim người đối diện đâm tới.
Người kia nhanh nhẹn xoay người, không ngờ vẫn bị đâm trúng cánh tay. Hắn thẹn quá hóa giận, đại đao trong tay vung về hướng Cẩn.
Cẩn và Ngọc Nhi song kiếm hợp bích, hai thanh bảo kiếm sắc bén một dài một ngắn ở giữa không trung vẽ thành một vòng tròn hoàn hảo. Trong vòng, kiếm khí quanh quẩn, hàn quang vạn trượng, sát khí bức người.
Mắt thấy tên hồng y nhân đó sẽ bị hai người đánh trúng, không ngờ một ngọn độc tiêu góc cạnh đánh chệch kiếm của Ngọc Nhi khỏi quỹ đạo dự định. Sau đó, trên không trung đột nhiên nhảy xuống rất nhiều thân ảnh màu đỏ. Những hồng y nhân kia trong tay không ngừng phóng ra phi tiêu, tất cả đều nhằm vào chỗ yếu hại của Cẩn.
Những người này là tới vì Cẩn ca ca? Ngọc Nhi trong lòng lo lắng, nàng cũng lấy liễu diệp tiêu trong tay áo ra, nhất thời trong không trung mưa phi tiêu tràn ngập.
Giao thủ không lâu, Cẩn cảm thấy cả người bủn rủn, xem ra độc tố đã phát huy tác dụng, hắn phải nhanh chóng diệt trừ tất cả tai họa này.
‘Ba! Ba! Ba!’ Kiếm trong tay hắn làm người ta hoa cả mắt, một bộ dáng quỷ dị không ngừng xuyên qua giữa đám người xấu, tiếng kêu rên liên tục truyền ra từ miệng địch nhân.
“Hảo tiểu tử! Hoàng Phủ Cẩn, không ngờ ngươi thật sự có tài. Nhưng mà ngươi cũng không chống được bao lâu nữa đâu, nín thở cũng vô dụng. Lúc nãy ngươi đã hít phải độc dược của ta, sớm muộn cũng ngủ như heo mà thôi.” Hồng y nhân kia dương dương tự đắc mà nói, bất quá, khi hắn thấy Ngọc Nhi không có dấu hiệu trúng độc thì trong mắt đã hiện ra vẻ tàn bạo.
Những người này quả nhiên là đến gây xui xẻo cho Cẩn ca ca. Vậy mà Cẩn ca ca còn che chở nàng phía sau, người gặp nguy hiểm phải là hắn mới đúng a.
Cẩn mặc dù dùng toàn lực ứng chiến, nhưng lúc này, khi xuất thủ thân thể đã bắt đầu lay động, đó là biểu hiện dược tính phát tác và hắn chống đỡ hết nổi.
“Cẩn ca ca, khoan! Mau nuốt cái này! Ngươi không cần lo cho Ngọc Nhi, Ngọc Nhi có thể tự bảo vệ mình.” Ngọc Nhi nhét một hoàn thuốc vào miệng Cẩn.
Hồng y nhân bên kia thấy Ngọc Nhi cho Cẩn một hoàn thuốc, không khỏi lên tiếng chất vấn: “Ngươi có giải dược? Không thể nào! Kỳ độc bậc này dễ gì mà trang bị được giải dược?”
“Kỳ độc? Hừ, chỉ là ‘tam canh diệc’ cũng gọi là kỳ độc? Bớt sàm ngôn đi. Xem kiếm!” Ngọc Nhi ngưng thần nín thở, mỗi lần vung kiếm đều nhắm vào chỗ yếu hại của địch nhân.
“Ngươi biết? Không sai, chính là ‘tam canh diệc’. Bất quá, biết cũng vô ích, thuốc của ngươi không có công hiệu, Hoàng Phủ Cẩn sẽ rất nhanh đi gặp Diêm vương.” Hồng y nhân mang một bộ dạng tiểu nhân bại hoại, cực kỳ đáng ghét.
Ngọc Nhi vừa cùng địch nhân đánh nhau, vừa phân tâm nhìn về phía Cẩn, quả nhiên hắn sắp chống đỡ không nổi.
“Ngọc Nhi, đừng lo cho ta. Ngươi đi trước đi.” Cẩn cố hết sức chống cự, muốn để Ngọc Nhi thoát thân trước.
Ngọc Nhi đời nào chịu? Lần nào cũng là Cẩn ca ca bảo vệ nàng, lần này nàng nhất định phải hộ vệ hắn bình an vô sự.
“Ngọc Nhi! Ta bảo ngươi đi!” Ánh mắt của Cẩn mơ hồ, chỉ còn dựa vào kinh nghiệm vung kiếm chém lung tung.
“Ách.” Tên hồng y nhân phát ra một tiếng kêu đau đớn, lồng ngực đã trúng một kiếm của Cẩn.
Hắn lập tức giơ đao đáp trả: “Hoàng Phủ Cẩn! Ngươi nhất định phải chết!”
“Cái đám ác tặc nhà ngươi lại dám dùng thứ bàng môn tả đạo ‘tam canh diệc’ đi hại người. Ta đây cũng không cần khách khí với các người.” Dứt lời, ống tay áo trái của nàng vung lên, khắp không trung tràn ngập kỳ hương.
Đám hồng y nhân kia không hề nghĩ tới một tiểu nữ tử bọn họ không coi là địch nhân lại có thân thủ bậc này! Thấy tình huống không ổn, bọn họ cũng không dám khinh địch nữa. Để phòng ngừa Ngọc Nhi giải độc cho Cẩn, đám người bại hoại vốn chuẩn bị rút lui lại một lần nữa nhập cuộc chiến đấu, nhất định phải trì hoãn canh giờ, ngăn chặn cơ hội Ngọc Nhi cứu trị Cẩn.
Chỉ là, bọn họ vừa mới ngửi xong mùi thơm thì đã ‘Đông! Đông! Đông!’ lần lượt ngã hết xuống đất.
“Ngươi cũng biết dụng độc?” Tên hồng y nhân dẫn đầu lanh tay lẹ mắt bịt kín mũi miệng, tránh được một kiếp. Thấy thuộc hạ của mình thay phiên nhau ngã hết xuống thành một đống, hắn đành phải tự thân xuất thủ.
“Bây giờ ngươi mới biết có phải đã muộn quá rồi không?” Ngọc Nhi châm chọc nói.
“Ngươi biết dụng độc hay giải độc cũng vô dụng. Canh ba sắp tới rồi. Vừa tới canh ba thì thần tiên cũng cứu không nổi Hoàng Phủ Cẩn.” Nam tử mặc áo đỏ phán định một câu.
Ngọc Nhi quýnh lên, tên bại hoại kia nói không sai, canh ba mà tới thì phiền toái. Nàng không hề ham chiến nữa, chỉ muốn mau đem Cẩn ra khỏi chỗ này để giải độc.
“Đứng lại! Nếu không ta sẽ thọc một đao trên người nữ nhân này.” Hồng y nhân thừa dịp Ngọc Nhi mang Cẩn chạy đi đã kề một thanh lợi kiếm trên cổ Phong Thiên Thiên.
“Khi dễ một nữ nhân không có ý thức, ngươi còn gọi là hảo hán gì nữa?” Ngọc Nhi làm khó liếc nhìn Phong Thiên Thiên biến thành tù nhân.
Nam tử mặc áo đỏ cuồng ngạo nói: “Ta chả muốn làm hảo hán gì cả.”
Phong Thiên Thiên ở trong tay địch nhân, Ngọc Nhi tự nhiên rất không đành lòng. Nhưng mà so sánh Phong Thiên Thiên với Cẩn, phân lượng của Cẩn đương nhiên nặng hơn rất nhiều. Hãy tha thứ cho hắn ích kỷ, tha thứ nàng thiên vị. Nàng cõng Cẩn lên chuẩn bị rời đi.
‘Soẹt!” Một thanh âm lợi kiếm cắt rách da thịt, trên cánh tay Phong Thiên Thiên hiện ra một vết máu tươi đỏ thắm.
“Ngươi quá thất đức!” Nàng rốt cuộc không thể làm ngơ, lại phải đặt Cẩn xuống, cùng đối phương đánh nhau kịch liệt.
Nam tử mặc áo đỏ giao thủ với Ngọc Nhi mười mấy hiệp, hai người thực lực gần như ngang nhau, e là đánh thêm mười mấy hiệp nữa cũng khó phân thắng bại, nhưng Ngọc Nhi còn phải bảo vệ cho hai người trúng độc, nên đã lâm vào thế yếu. Nàng muốn đi đi không được, muốn ở ở chẳng xong, thật là gấp chết nàng.
Đang lúc bọn họ đánh đến hăng say, từ xa truyền đến âm thanh báo canh: canh ba đã tới!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện