[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 61 : Hạnh phúc nho nhỏ
                                            .
                                    
             Có câu nói ‘giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu’. Thật ra đối phó mấy tên lính quèn của Tuyết Vực quốc căn bản không cần đến  đệ nhất Đại nguyên soái của Băng Hãn quốc ra mặt. Lạc đích thân tới  tiền tuyến như thế này vốn đã không hợp lẽ thường, chủ soái còn đánh  trận tiên phong càng khiến người ta cảm thấy quái dị.
Ban đêm, Ngọc Nhi vừa đút thuốc cho Cẩn  xong, đang chuẩn bị xuống nhà bếp chuẩn bị cơm tối lại đụng phải Lạc  đang vội vã chạy tới.
“Ngọc Nhi, hoàng huynh tỉnh chưa?” Lạc ân cần hỏi.
Ngọc Nhi nhăn nhó: “Chưa, thật không biết  chừng nào hắn mới tỉnh lại. Nếu sư phụ ở đây thì tốt rồi, sư phụ nhất  định có biện pháp, Ngọc Nhi quá vô dụng.”
Lạc liếc nhìn Cẩn rồi dời mâu quang về phía Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi liên tục chiếu cố Cẩn mấy ngày,  tinh lực đã bị rút cạn gần hết cộng thêm mấy ngày nay lo lắng bất an  liên miên, khiến trên mặt nàng hằn rất nhiều nét mỏi mệt, điều này khiến  Lạc rất đau lòng.
Hắn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngọc Nhi đừng  lo lắng, hoàng huynh phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình yên vô sự. Bản  thân ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, nhất định là mệt lắm rồi. Nhìn vẻ mặt  của ngươi đi, nếu ngươi mệt chết, ai tới chữa bệnh cho hoàng huynh  đây?”
“Lạc ca ca, ngươi vào phòng canh chừng  thái tử ca ca đi. Ngọc Nhi đi chuẩn bị ít thức ăn.” Ngọc Nhi bây giờ độc  lập mạnh mẽ. Phong Vân đảo chỉ có một mình nàng là nữ, nàng không làm  cơm thì ai làm?
Lạc bước tới một bước, nhích tới gần Ngọc  Nhi, vươn tay vén mấy sợi tóc đang bay loạn trên trán nàng, thương yêu  nói: “Nhìn ngươi bơ phờ như vậy, còn làm cơm gì nữa. Đám quân trên đảo,  để chúng tự làm tự ăn. Còn bữa tối của chúng ta, giao cho Lạc ca ca, thế  nào?”
Ngọc Nhi mở to mắt, kì quái: “Lạc ca ca đã từng xuống bếp?”
“Chưa từng, nha đầu ngốc, nhưng mà bây  giờ học, không được sao? Vậy đi, ngươi ở bên cạnh làm giám quân, để Lạc  ca ca biểu diễn một lần, thế nào?” Lạc thấy đôi mắt sáng rực của Ngọc  Nhi, tâm trạng đột nhiên lộn xộn, thật giống như nhận được muôn vàn lời  khen tặng.
Ngọc Nhi rất tò mò, không biết bộ dạng  bận rộn khi xuống bếp của Lạc ca ca sẽ khôi hài đến cỡ nào. Khóe miệng  không tự chủ được khẽ nhếch lên, trong miệng tràn ra tiếng cười vui vẻ:  “Cũng không biết cơm Lạc ca ca làm có giống Nam Cung hay không. Ha ha.  Cơm của Nam Cung làm ngoài bản thân hắn cũng chỉ có mỗi sư phụ có đủ  định lực mà nuốt xuống.”
“Nhưng phải nói rõ ràng, Ngọc Nhi chỉ có  thể ở bên cạnh làm giám công, không cho phép nhúng tay vào, để Lạc ca ca  bộc lộ tài năng.” Trên gương mặt cương nghị của Lạc lần đầu tiên hiện  ra mong muốn tranh công chưa từng thấy trước đây, phảng phất còn có bộ  dáng tiểu hài nhi muốn được người lớn khen ngợi. Trên khuôn mặt của kẻ  đệ nhất sắt đá của Băng Hãn quốc lại không có chút sát ý nào như vậy,  chỉ sợ ai thấy cũng sẽ không tin nổi.
Ngọc Nhi buồn cười lắc đầu: “Vậy cũng  không được. Dân gian còn có cổ huấn ‘nam nhi phải tránh xa nhà bếp’,  huống hồ Lạc ca ca là đại soái thống lãnh thiên quân vạn mã. Nếu truyền  ra ngoài cho bọn chúng biết Lạc ca ca núp trong nhà bếp sắc thức ăn nấu  cơm, thật là tổn hại uy nghiêm của Lạc ca ca.”
Thấy nét mặt cười tươi như hoa của Ngọc  Nhi, trên mặt Lạc cũng toàn là ý cười: “Nam nhi phải tránh xa nhà bếp  sao? Cái này Lạc ca ca không tán thành à! Nếu quân tử thật sự không cần  ăn cơm, thì lúc đó hẵng tránh xa nhà bếp. Uy nghiêm của Lạc ca ca là tự  tạo dựng được từ trên lưng ngựa, sẽ không bị những chuyện nhỏ nhặt vô bổ  này ảnh hưởng. Tốt lắm, không nói nữa, nhà bếp ở đâu? Chúng ta nhanh  lên một chút. Dùng xong bữa tối, Lạc ca ca còn muốn chơi với Ngọc Nhi,  kẻo mấy năm không gặp, có người sẽ xa cách ta.”
“Không có đâu, Ngọc Nhi sẽ không xa cách Lạc ca ca.” Ngọc Nhi không chút nghĩ ngợi.
Ngọc Nhi mang theo Lạc hướng đến nhà bếp,  nhưng nửa đường trong lòng lại nổi ngờ vực: từ lúc Lạc ca ca tới nơi,  trừ một canh giờ ngắn ngủn gặp gỡ ban đầu thì đã phải vội vã đi an bài  quân vụ. Sao lúc này lại đột nhiên rảnh rỗi như vậy?
Nàng quay đầu lại, thắc mắc: “Đúng rồi, Lạc ca ca sao lại rảnh rỗi theo Ngọc Nhi vậy? Quân vụ an bài thỏa đáng rồi sao?”
Vẻ mặt Lạc sáng rỡ, Ngọc Nhi quả nhiên  nhớ thương hắn, ngay cả công sự của hắn cũng bận tâm. Vậy mà lúc trước  hắn còn nhỏ mọn, cho là Ngọc Nhi chỉ quan tâm Cẩn, lúc này xem ra hắn lo  lắng là thừa rồi.
“Sáng sớm ngày mai, Lạc ca ca sẽ phải  giăng thiên la địa võng, đem những tên khốn dám tổn thương Ngọc Nhi và  hoàng huynh một mẻ lưới tóm gọn. Tối nay là đêm cuối cùng Lạc ca ca  phụng bồi Ngọc Nhi, dĩ nhiên phải tận dụng triệt để.” Lạc tỏ vẻ nhẹ  nhàng vui vẻ, thật ra trong lòng hắn rất không bình tĩnh. Hai mắt sáng  như đuốc quan sát mọi thay đổi trên gương mặt nàng. Hắn mơ hồ cảm thấy  trong lòng mình có một loại mong đợi đang dâng lên.
Ngọc Nhi nhanh chóng ngẩng đầu lên, một  đôi ngươi lóe sáng có chút giật mình: “Lạc ca ca muốn tự thân xuất mã?  Những đám quân đội Tuyết Vực quốc chỉ là một lũ ô hợp, làm không ra  chuyện gì đâu, căn bản đâu cần tới Lạc ca ca đích thân ra mặt.”
“Ngọc Nhi không nỡ để Lạc ca ca rời đi  sao?” Lạc trên mặt vui vẻ, ngữ khí trêu ghẹo, nhưng trong tim của hắn  thì lại không hề bình lặng. Ngọc Nhi không biết mỗi một câu nói, mỗi một  giọng điệu của nàng đều ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Chẳng qua hắn  rất giỏi giấu mình thế nên không ai có khả năng nhận ra nội tâm của hắn  đang nổi trăm ngàn lớp sóng.
“Dĩ nhiên a! Ngọc Nhi đã nhiều năm không  gặp Lạc ca ca. Còn tưởng rằng có thể theo Lạc ca ca chơi thêm một chút,  không ngờ phải chia tay sớm như vậy.” Ngọc Nhi tiếc hận nói.
Lạc nắm tay phải của Ngọc Nhi, sau đó móc  từ trong ngực ra một khối ngọc bội hình bầu dục ấn vào tay nàng, nói:  “Lạc ca ca lần này vốn cũng cho là chỉ có mấy tên tiểu mao tặc tới quấy  phá ở đây, nhưng tra hết mấy ngày thì hình như sự tình không đơn giản  như vậy. Tuyết Vực quốc tài nguyên thiếu thốn, đất đai cằn cỗi, hơn một  trăm năm trước cũng là khai thác tài nguyên mới phát binh xâm phạm nước  khác, rất may kị binh Băng Hãn quốc của chúng ta đã đánh lui được chúng,  từ đó Tuyết Vực quốc phải thu binh về nước, không dám vọng động nữa.  Ngày nay, nếu không phải nắm chắc mười phần, bọn họ sẽ không dám công  khai khiêu khích đâu. Nếu Lạc ca ca phát động đại binh chinh chiến, tất  sẽ phải đánh một trận rất lớn. Còn về thời gian, mất bao lâu mới có thể  khải hoàn trở về thì còn phải trông theo ý trời, sợ rằng những ngày kế  tiếp không thể ở bên cạnh ngươi. Khối ngọc bội này là tín vật của Lạc ca  ca, thống soái ba quân đều nhận biết nó, trong quân có công dụng như  một binh phù. Ngươi hãy bảo quản tốt nó, khi cần có thể điều động binh  mã đến giúp.”
Ngọc Nhi cầm lấy ngọc bội cẩn thận xem  xét, là loại ngọc tốt, bóng loáng trong suốt. Chính giữa miếng ngọc có  một chữ thảo viết theo lối rồng bay phượng múa: ‘LẠC’, phía sau còn có  một con chim ưng giang cánh bay lượn. Bên dưới được điêu khắc một con sư  tử và một con trăn lớn. Vật này đúng là không tầm thường. Những biểu  tượng đó không phải ai cũng có thể sử dụng.
“Vật này quá trọng yếu, Ngọc Nhi không  thể nhận, nếu sơ ý đánh rơi sẽ hỏng tới đại sự.” Ngọc Nhi cảm thấy bàn  tay cầm ngọc bội nóng rần lên, theo phản xạ định trả lại cho Lạc.
Lạc nghiêm trang nói: “Ngọc Nhi không  nghe lời Lạc ca ca nữa phải không? Đồ vật Lạc ca ca đã đưa ra ngoài,  tuyệt đối sẽ không thu hồi. Hơn một trăm năm trước, Băng Hãn quốc và  Tuyết Vực quốc ác chiến hết chín năm, lần này sẽ đánh hết bao lâu, Lạc  ca ca thật sự không có cách nào tiên đoán. Phong Vân đảo lại là chiến  địa trọng yếu, nguy hiểm khôn cùng. Chỉ có mấy thủ vệ ở đây, làm sao có  thể đảm bảo ngươi và hoàng huynh an toàn? Vốn ta định tống hai người về  hoàng cung nhưng mà thương thế của hoàng huynh chưa lành, không chịu nổi  xóc nảy trên đường, chưa kể chuyện thái tử trọng thương sẽ gây ra đại  loạn kinh thiên động địa, đến lúc đó trong nước sẽ xảy ra một trận mưa  máu gió tanh. Nếu muốn tiếp tục lưu lại trên đảo, Lạc ca ca phải đảm bảo  an toàn tuyệt đối cho hai người.”
Thật không ngờ tâm tư của Lạc lại sâu tới  như vậy, vừa có thể lấy đại cục làm trọng, vừa có thể thu xếp an toàn  cho thân nhân. Mọi việc đều lo tới thập toàn thập mỹ, khó trách hắn có  thể ở chiến trường làm một vị ‘bách thắng đại tướng quân’. Trong ý thức  nhiều người võ tướng chỉ toàn là loại hữu dũng vô mưu, đầu óc ngu si tứ  chi phát triển, mà Lạc thì lại văn thao vũ lược, là một bậc kỳ tài.
Thấy chân tình của Lạc, Ngọc Nhi rất cảm  động, nàng cẩn thận mang ngọc bội cất vào trong ngực: “Lạc ca ca yên  tâm, Ngọc Nhi nhất định phải bảo vệ tốt khối ngọc bội này, không để nó  rơi vào trong tay kẻ xấu.”
“Như vậy là được rồi. Sáng mai Lạc ca ca  có thể yên tâm xuất chinh.” Vẻ mặt Lạc sáng sủa, tự tin khối ngọc kia  đối với Ngọc Nhi có chỗ hữu dụng.
Con người sắt đá ngông nghênh như Lạc lại tản ra khí tức dễ chịu đến như vậy, làm sao không thể khiến người đối diện cảm hoài?
Nước mắt Ngọc Nhi chực trào ra, nhẹ giọng nói: “Có phải Ngọc Nhi rất lâu mới được gặp lại Lạc ca ca đúng không?”
“Nha đầu ngốc, ngươi lo lắng cái gì? Lạc  ca ca sẽ thường xuyên gửi tin tức hồi cung, thấy thư báo như thấy Lạc ca  ca.” Lạc trấn an.
“Lạc ca ca, ngươi nhất định phải tự bảo  trọng thân thể, Ngọc Nhi chờ tin của ngươi.” Chiến trận vô tình, tâm nữ  nhi vĩnh viễn yếu ớt, không chịu được hung hiểm. Chỉ hy vọng lần này Lạc  ca ca có thể thuận  buồm xuôi gió, sớm ngày khải hoàn.
Lạc cười ôn hòa, trả lời: “Nhớ năm năm  trước, trước cổng hoàng thành, Ngọc Nhi lần đầu tiên đón ta thắng trận  trở về. Ngươi biết cảm thụ của Lạc ca ca lúc đó không? Trong suốt những  tháng năm lăn lộn chốn sa trường vô tình, mâu quang trong suốt của Ngọc  Nhi đã cho Lạc ca ca thấy một loại cảm giác gia đình ấm áp, một loại  hạnh phúc tinh khiết không có những cảnh ngươi lừa ta gạt. Từ lần đó trở  đi, trong lòng Lạc ca ca, ánh mắt đó của Ngọc Nhi so với Thành vương  phủ còn giống nhà hơn. Lạc ca ca nhất định phải khải hoàn lần nữa, hi  vọng lại có thể được Ngọc Nhi ra cổng thành đón tiếp.”
“Lạc ca ca, đợi sau khi thái tử ca ca trị  lành thương thế hồi cung, Ngọc Nhi nhất định ở trước cửa cung ngày ngày  đợi tin chiến trận của Lạc ca ca.” Tâm của nữ nhi luôn mềm mại, đối với  nhu tình của Lạc đương nhiên cảm động, đương nhiên đau lòng. Thế nhân  ai cũng chỉ nhìn thấy hào quang và địa vị của hắn, đâu có ai nhìn được  thâm tâm cô tịch thê lương của đại anh hùng sau lưng chiến trận.
Đúng vậy, Hoàng Phủ Lạc thân phận tôn  quý, hưởng hết thiên hạ chi phúc, thế nhân chi ngưỡng, bao nhiêu người  biết hắn từ nhỏ đã mất mẹ nên vô cùng cô đơn? Hoàng hậu mặc dù hết mực  yêu thương nhưng vẫn không thể thay thế được mẹ ruột. Hoàng thượng mặc  dù ở địa vị cửu ngũ chí tôn, có thể cho hắn tổ yến vây cá, có thể cho  hắn quyền thế địa vị, nhưng dù sao cũng thiếu mất sự từ ái của một phụ  thân tầm thường chốn thế nhân.
Hắn thân là hoàng tử, lại được sắc phong  thân vương, tay nắm toàn bộ binh quyền của quốc gia, có ai không xu nịnh  bợ đỡ hắn? Nhưng có được bao nhiêu người dùng chân tâm đến gần hắn? Bên  cạnh hắn rốt lại có bao nhiêu người dám nghĩ gì nói nấy? Trong thiên hạ  có bao nhiêu chỗ mà hắn có thể sống thật với con người mình chứ?
“Ừ, Lạc ca ca sẽ không để Ngọc Nhi thất  vọng.” Hắn vốn tự tin bẩm sinh, chưa từng hoài nghi năng lực của mình,  nhưng cũng không khinh suất coi nhẹ bất cứ một đối thủ nào. Huống chi  những địch nhân kia còn từng thương tổn tới nàng, những người như vậy,  hắn tự nhiên càng thận trọng ‘đối đãi’.
Vốn tưởng là một tiểu chiến dịch, nhưng  trải qua phân tích của Lạc, rõ ràng không thể coi thường, Ngọc Nhi trong  lòng đột nhiên trĩu nặng, chỉ hi vọng mọi sự thuận lợi. Nàng nhẹ giọng  nói: “Lạc ca ca, mọi sự nhất định phải thật thận trọng.”
Lạc thấy Ngọc Nhi tựa hồ bị lời của hắn  dọa cho sợ, không đành lòng nói: “Ngọc Nhi đừng lo lắng, mạng của Lạc ca  ca lớn lắm, Diêm vương cũng rất nể mặt ta. Thôi, khó có lúc rảnh rỗi,  không nói chuyện quân sự triều chính nữa, đi làm cơm đã!”
“Đúng đó, Ngọc Nhi muốn nếm thử thức ăn  của đương kim Đại nguyên soái! Ha hả!” Ngọc Nhi biết Lạc không muốn làm  tâm tình mình trở nên trầm trọng, vội phối hợp nở một nụ cười ngọt ngào.
“Đi thôi! Ngọc Nhi muốn ăn món gì?”
Hai người vừa nói vừa cười hướng đến nhà bếp.
Phong Vân đảo xa cách với bên ngoài, bình  thường rất hiếm khi xung quanh họp chợ, cho nên rau dưa trái cây và các  loại thịt cá gia cầm cũng là trên đảo tự nuôi trồng. Ngọc Nhi lại không  thích sát sinh, mấy ngày Phong Đao Tử và Nam Cung Tuyệt không có trên  đảo nàng cũng chỉ toàn ăn chay, trong nhà bếp căn bản không có một chút  thịt nào. Trong nhà bếp duy chỉ hai bể cá lớn, bên trong bơi chi chít  các loại cá … ăn được!
“Lạc ca ca, trên đảo không có cái gì  ngon, không so được với hoàng cung, chỉ có thể ăn tạm. Mấy hôm trước,  đám người xấu kia tới quấy rối, đã thả mất đám gia súc bò dê trong  chuồng rồi, bây giờ cũng chỉ còn mấy con gà vịt ở sau vườn. Lạc ca ca có  đi bắt mấy con không?” Ngọc Nhi vừa đưa ra ý kiến, vừa có chút không  nỡ.
Lạc ‘ha ha’ cười mấy tiếng: “Nhìn ngươi đau lòng, Lạc ca ca dĩ nhiên không nỡ.”
“Lạc ca ca, đừng có chọc Ngọc Nhi.” Nàng  căn bản cũng không phải đau lòng mấy con gà vịt hôi hám đó, chẳng qua  không nỡ nghe tiếng kêu thê thảm của chúng trước lúc lâm tử.
Lạc cười nhẹ: “Ngọc Nhi ăn được những cây  cỏ cải củ đó, tại sao Lạc ca ca lại không thể ăn? Tại chiến trường, nếu  lương thực không vận chuyển tới kịp, có khi rau dại cũng không có mà  ăn.”
Ngọc Nhi nhìn Lạc, trong lòng cảm khái  rất nhiều. Theo lý thuyết mà nói, Lạc vừa là hoàng tử, lại là thân  vương, không cần phải có chiến công hiển hách cũng có thể hưởng phú quý  vinh hoa mãn đời, giống như những hoàng tử khác trong cung, suốt ngày  nếu không phải ăn uống thì cũng là vẽ tranh làm thơ. Song, Lạc lại xem  thường loại diễu võ dương oai như vậy, hắn muốn mang hết khả năng cống  hiến cho giang sơn xã tắc, phục thị bá tánh lê dân. Tất cả tôn nghiêm  hôm nay hắn có được đều là do hắn hai tay tự tạo dựng, tất cả đều là  những thứ hắn hoàn toàn xứng đáng hưởng dụng. Quốc gia có lương tướng  như vậy, thật đúng là cái may của bá tánh, cái phúc của vạn dân.
“Lạc ca ca vất vả rồi. Băng Hãn quốc  chúng ta có Lạc ca ca bảo vệ ranh giới mà gối cao ngủ kĩ.” Ít nhất, đây  là những gì nàng thật tâm suy nghĩ.
Lạc bất đắc dĩ cười một tiếng, không cần  vinh nhục hư ảo. Giờ khắc này, hắn chỉ muốn cùng nàng làm một người bình  thường, cùng nhau bình bình đạm đạm ăn một bữa cơm thô canh nhạt, hàn  huyên một hồi chuyện sơn thôn hương dã.
“Ngọc Nhi, bây giờ ta nên làm gì? Nổi lửa  phải không?” Bóng dáng cao lớn của hắn ngồi xổm xuống trước lò thì trở  nên nhỏ bé không đáng kể. Thân mãng bào hoa lệ của hắn ở cạnh đống rơm  khô tạo thành một bức tranh tương phản sống động, khí chất của hắn không  vì phòng bếp đơn sơ mà hao tổn. Ngược lại, hào quang của hắn còn khiến  cho phòng bếp thô thiển cảm thấy vinh dự.
“Lạc ca ca, ngươi ngồi qua một bên trước,  mang gạo vo thật kĩ rồi để ráo, sau đó mới nhóm lửa.” Ngọc Nhi thú vị  nhìn Lạc luống cuống trước lò, bộ dáng không biết phải bắt đầu từ đâu.  Sao nàng lại đột nhiên thấy Lạc ca ca đáng yêu thế nhỉ? Lạc ca ca không  phải luôn uy vũ bất khuất sao? Sao nàng lại thấy có thể dùng hai chữ  ‘khả ái’ để hình dung hắn nhỉ?
Nghe nói phải vo gạo nấu cơm, Lạc lập tức  đứng lên, không ngờ lại ‘phanh’ một tiếng đụng phải ấm trà treo lơ lửng  trên đầu. Hắn không màng tới cái đầu đau, chỉ chăm chăm nhìn ngó cái ấm  trà treo giữa không trung. Thì ra là nhờ một sợi dây vắt qua xà nhà cột  vào quai ấm, dưới đáy ấm đầy bồ hóng đen kịt.
Ngọc Nhi nghe động, quay đầu lại thì thấy  vẻ mặt chăm chú của Lạc đang ‘nghiên cứu’ ấm trà, buồn cười hỏi: “Lạc  ca ca, sao lại cảm thấy hứng thú với cái ấm của ta vậy?”
“Tại sao cái bình trà lại treo ở đây?”  Một người kiến thức rộng rãi như Lạc cũng lộ ra vẻ mặt ly kỳ cổ quái như  vậy, thật khiến người khác cảm thấy thú vị.
“Chờ khi nổi lửa ngươi sẽ hiểu. Lúc nấu  cơm, ấm trà kia cũng sẽ bị hơi lửa nung nóng. Nếu trong ấm có nước thì  khi cơm chín, nước cũng sẽ nóng theo, tuy không đủ sôi để uống nhưng súc  miệng rửa mặt thì rất tuyệt.” Ngọc Nhi đắc ý nói: “Ấm trà này là ta  treo ở đây, thế nào? Cái này gọi là mượn lực đả lực, có thể tiết kiệm  không ít củi lửa.”
“Mượn lực đả lực?” Lạc tinh tế lập lại  cụm từ này, ngạc nhiên nói: “Ngọc Nhi thật thông minh! Đúng vậy! Mượn  lực đả lực, đây là một tuyệt chiêu. Lạc ca ca đã học được không ít.”
Tiểu cô nương nào không muốn được người  khác ca tụng? Đặc biệt là loại tán dương xuất phát từ tâm can phế phủ  như thế này. Một đôi mi thanh tú khẽ nhếch, cho Lạc nhìn thấy lại hình  ảnh tiểu oa nhi ngày xưa, đôi mắt to tròn lại cười đến cong cong.
“Đã bảo hôm nay để Lạc ca ca thể hiện,  Ngọc Nhi ngồi kia chỉ đạo là được rồi. Ta bây giờ tới lu lấy gạo.” Lạc  nghiên cứu xong ấm trà thì vội vén ống tay áo, vội vàng vơ rổ rá đi vo  gạo.
“Ha hả!” Ngọc Nhi nhìn Lạc chuyển động bên cạnh lò, đúng là một phong cảnh xinh đẹp.
Ngộ tính của Lạc rất cao, dù là lần đầu  tiên vào bếp, tất cả công cụ trong nhà bếp đối với hắn đều mới lạ, không  thuận tay chút nào, nhưng hắn vẫn có thể theo khẩu lệnh của Ngọc Nhi mà  làm dần dần.
“Từ khi nào Ngọc Nhi đã học nấu cơm?”  Trải qua thời gian ngắn thích ứng, Lạc đã tiếp thu hết những thay đổi  của đối phương. Thừa lúc thức ăn trong nồi còn chưa chín, hắn vừa thêm  củi vào lò, vừa thuận miệng hỏi:. Trong lòng hắn không khỏi thắc mắc:  một thiên kim tiểu thư như nàng từ khi nào phải làm mấy loại chuyện nặng  nhọc này chứ? Ngọc Nhi từ nhỏ sống ở Tể tướng phủ cao quý, nô bộc thị  nữ hàng đoàn, nhất hô bách ứng, lại có thể ở chỗ hẻo lánh này dốc lòng  học nghệ, thật là đáng quý vô cùng.
“Ta cũng không nhớ rõ. Lúc trước là vì  Nam Cung và sư phụ làm cơm quá khó ăn, cho nên ta hết cách, phải tự mình  học làm.” Ngọc Nhi nhẹ giọng nói.
Lạc nghe Ngọc Nhi nói món ăn Nam Cung làm  rất khó ăn, đột nhiên có chút lo lắng: “Vậy… món ăn Lạc ca ca làm có  khi nào cũng rất khó ăn hay không?”
“Món ăn của Lạc ca ca không thể khó ăn  đâu. Không phải có Ngọc Nhi ở bên cạnh giám công sao? Nếu là khó ăn thật  thì một phần cũng là do Ngọc Nhi tay nghề không tốt, không chỉ điểm  được cho Lạc ca ca.” Đã lâu, Ngọc Nhi không có người hàn huyên vui vẻ  như vậy.
Nói tới nói lui, trong nhà bếp đã truyền  tới một trận mùi thơm, là loại mùi thơm mới mẻ thuần khiết, không có  hương vị đẫm dầu mỡ của mớ sơn trân hải vị trong cung. Mùi hương xông  vào mũi, trong lòng Lạc tràn đầy cảm động, loại cơm do chính mình tự tay  nấu ra, nhất định cũng đáng quý như hạnh phúc trải qua muôn vàn khó  khăn mới có được. Hắn sẽ trân trọng và khắc ghi cảm giác này…
Bày xong bát đũa, dọn xong cơm canh, bọn  họ ngồi lại xung quanh một cái bàn nhỏ hình vuông, ăn cùng một mâm rau  dưa, trong miệng tràn đầy mỹ vị.
“Oái, món ăn này cay quá.” Lạc gắp trúng một hạt tiêu, cay đến miệng lưỡi tê rần.
Ngọc Nhi thích ăn lạt nên không xay  nhuyễn tiêu hòa vào thức ăn. Nhìn thấy Lạc cay đến đỏ cả mũi, bộ dáng  khả ái, liền lên tiếng trêu ghẹo: “Lạc ca ca, hạt tiêu mà ngươi vừa cắn  phải là lúc nãy Ngọc Nhi đã kêu bỏ ra nhưng ngươi không tin, bây giờ thì  hay rồi, tự mình hại mình.”
Lạc ngó nghiêng một lúc, hồi lâu mới nói: “Quả nhiên là nó, cay thật, bất quá, ngon!”
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Ngọc Nhi thuận tay gắp thêm một chút rau cho Lạc.
Lạc cười toe toét: “Ta thật muốn ngày nào cũng được ăn như thế này.”
“Lạc ca ca nếu muốn ăn, sau này Ngọc Nhi làm cho ngươi ăn thì được rồi.” Ngọc Nhi vô tâm buột miệng.
“Thật sao? Lạc ca ca mong chờ nhất là những ngày tháng đó.” Trong lòng hắn không khỏi ước mơ một chút hạnh phúc đơn thuần.
Tương lai không biết đi về đâu. Nhưng mà,  cũng chính vì không ai có thể tiên đoán được, không thể nắm lấy, cho  nên mới càng tốt đẹp, càng thần bí, cũng càng khiến người ta mong mỏi.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện