[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 60 : Tâm chàng vẫn như xưa
                                            .
                                    
             Thành vương phủ
Một buổi sáng, trong hoa viên vương phủ vang lên từng đợt thanh âm rít gió, chỉ  thấy nhuyễn kiếm dài nhỏ như linh xà uốn lượn giữa không trung, lúc  quanh co, khi đâm thẳng, nhanh như thiểm điện, kiếm khí bức người. Bóng  người màu trắng và bóng kiếm hỗ trợ lẫn nhau, hòa lại làm một, cùng tiến  cùng lui giữa không trung, hoặc sáng hoặc tối, chợt nhanh chợt chậm,  phiêu diêu hư ảo, căn bản làm người ta không nhìn kịp đó là chiêu số gì.
“Ngọc Nhi công chúa! Ngọc Nhi công chúa!”
Đột nhiên, tiếng chim trên một cây đại thụ trong vườn truyền đến thức  tỉnh người đang múa kiếm, nhuyễn kiếm thật dài ‘ba’ một tiếng đã thu  vào bên hông.
Chỉ thấy người đó thân hình cao lớn, khí vũ hiên ngang, bước chân có  thần            , áo gấm trắng thuần, tóc được bó buộc chỉnh tề, đầu đội  kim khôi, hai phiến ngọc đới từ trên quan mão rủ xuống, phất phơ ngang  tầm tai, trông cực kỳ tuấn lãng phiêu dật.
Hắn, mày rậm như kiếm, mâu quang sắc bén, sống mũi cao, môi mỏng,  không giận mà uy, cả người ẩn chứa một sức mạnh kiêu ngạo sắc bén, còn  có một loại khí chất phú quý bẩm sinh.
Nghe tiếng kêu quen thuộc, trong mắt hắn chợt lóe lên phiền muộn rồi  biến mất, lập tức bước tới cạnh đại thụ, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn lồng  chim trên cao. Trong lồng, hai con chim thân xanh mỏ đỏ đang há miệng  kêu la.
Hắn nhẹ nhàng dùng đôi tay ấp lên lồng chim, mượn hơi lạnh từ lồng sắt làm bản thân trở nên tỉnh táo.
Hai chú chim phảng phất như có linh tính, thấy bóng người tới gần,  lại kêu lên mấy tiếng: “Ngọc Nhi công chúa! Ngọc Nhi công chúa!”
“Ngọc Nhi…” Hắn khẽ lẩm bẩm, ngữ khí mang đậm tình cảm nhớ nhung.  Thời gian năm năm, vẫn không thể làm giảm bớt chút động tâm và kiên trì  theo đuổi nàng của hắn. Không biết giờ đây nàng như thế nào? Vẫn bướng  bỉnh như dĩ vãng, hay đã trở thành một đại gia khuê tú?
Rất nhiều đêm không ngủ, hắn lẳng lặng hình dung bóng dáng nàng sau  khi trưởng thành. Ngày nay nàng đã xinh đẹp đến mức nào? Thông minh cơ  trí đến bậc nào? Hắn rất muốn gặp nàng, muốn nghe tiếng cười hoan khoái  của nàng, muốn dùng khinh công ôm nàng bay tán loạn trong rừng sâu, muốn  cùng nàng ngồi chung một chỗ, muốn cùng nàng sướng khoái giục ngựa giơ  roi, muốn cùng nàng…
Đúng vậy, nam tử uy vũ dâng trào trước mắt chính là Thành thân vương  Hoàng Phủ Lạc. Cái lồng chim đó năm năm không thay mới, cũ, dơ, hắn tự  mình chùi rửa, tu tu bổ bổ, rửa rửa chà chà, hắn không vứt bỏ, chỉ vì  trên đó tồn tại hơi ấm của nàng. Hắn nhớ rất rõ, năm năm trước, khi nàng  lần đầu tiên nhìn thấy hai chú chim này đã mừng rỡ đến độ nào, cười đến  thiên chân vô tà, thật giống như đã nhặt được bảo bối.
Hướng về hai chú chim trong lồng, Lạc phảng phất muốn nhờ chúng  truyền lời chúc phúc: “Ngọc Nhi, ngươi có nhớ Lạc ca ca không? Người  cũng mười sáu tuổi rồi phải không? Còn có thể cãi nhau ầm ĩ với Lạc ca  ca như trước nữa không?”
“Ngọc Nhi công chúa! Ngọc Nhi công chúa!” Điểu nhi từ trong lồng thò hai cái mỏ đỏ ra mổ nhẹ vào lòng bàn tay Lạc.
Lạc vội vàng quay đầu, lớn tiếng phân phó: “Người đâu! Chuẩn bị thức ăn cho chúng!”
Chỉ chốc lát sau, một tiểu thái giám mang một cái khay nhỏ tới, cung kính dâng cho Lạc.
Lạc cẩn thận mở cửa lồng chim, đẩy cái khay vào. Thấy hai con chim ăn  ngon lành, tâm tình hắn cũng tốt hơn một chút. Mỗi lần như thế này hắn  lại sinh ảo giác, cảm thấy như mình đang chiếu cố Ngọc Nhi. Giai nhân  không có ở đây, nhìn vật nhớ người là chuyện duy nhất hắn có thể làm  trong lúc này.
Hắn rất hiếm khi để lộ loại cảm giác sầu não như thế này, chỉ khi đối  mặt với hai con chim này hắn mới có ngoại lệ. Dù biết rõ nhìn thấy  chúng sẽ khiến hắn nhớ nhung nhưng hắn vẫn treo chúng ở hoa viên, mỗi  một ngày đều muốn nghe thấy tiếng kêu của chúng.
Đang lúc hắn đang nhìn sững hai con chim, một gã sai vặt trong vương phủ vội vã chạy đến.
Tên hạ nhân ấy thấy Thàng vương gia đang sững người, không dám quấy rầy, chỉ cúi đầu đứng đó.
Mặc dù hai mắt Lạc ngó chừng lồng chim nhưng thân là một dũng tướng  sa trường, hắn tự nhiên có khả năng tai nghe bốn phương, mắt nhìn tám  hướng, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được bối rối và lo lắng của tên sai  vặt phía sau.
“Có chuyện gì?” Hắn uy nghiêm lên tiếng.
Gã kia vội vàng bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, biên quan cấp báo.”
“Truyền!” Chân mày Lạc nhô cao, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, có lẽ  hắn lại sắp phải ra tiền tuyến, nhưng như thế thì đến năm nào tháng nào  mới được gặp lại người trong mộng? Lần đầu tiên hắn thoái chí, trong  mắt hàm chứa một tia hi vọng, hi vọng hắn có thể rút lui. Không phải hắn  sợ chết, trước đây quân tình cấp báo có tin nào không phải tin xấu đâu,  toàn bộ đều là đến xin hắn ra mặt giải quyết. Đối với hắn mà nói, đánh  giặc cũng như cơm bữa, sớm đã thành thói quen. Nhưng lần này, hắn thật  sự muốn lười biếng một lần, muốn có một chút thời gian trống không nhàn  hạ.
Nhưng ngay sau đó, một tiểu tướng mình mặc khôi giáp chạy thẳng vào,  quỳ một chân xuống: “Mạt tướng tham kiến vương gia. Quân tình phía bắc  cấp báo!”
Hắn xoay người, hỏi: “Đã bẩm báo phụ hoàng chưa?”
“Hoàng thượng để vương gia tự mình định đoạt.” Viên tiểu tướng nơm nớp lo sợ, khẽ lên tiếng.
Lạc cau mày: “Nói!”
“Quân địch từ Tuyết Vực quốc vòng qua Nịch hồ, xâm chiếm rang giới của ta, đã thương vong hết mấy ngàn nhân mã.”
“Tuyết Vực quốc? Không phải trước giờ luôn quy củ sao? Tại sao đột  nhiên lại xâm chiếm? Bên cạnh Nịch hồ có doanh trại trấn giữ biên cương  của ta, tình hình thế nào?” Nói động đến quốc quân đại sự, Lạc theo bản  năng trở nên hăng hái, khí thế dâng trào.
“Hồi bẩm vương gia, thú biên doanh trướng binh lực có hạn, rất khó cầm cự.”
Nghiêm trọng vậy sao? Nếu đánh ở Nịch hồ thì là thủy chiến, đứng mũi  chịu sào tốt nhất vẫn là thủy binh. Lạc trong lòng tính toán xong, lên  tiếng: “Mau triệu tập năm vạn thủy binh thông thạo thủy tính, chờ lệnh  tiếp theo của bổn vương. Còn nữa, truyền phó tướng đến đây!”
“Mạt tướng tuân lệnh!” Viên tiểu tướng xoay người định rút lui.
Tuyết Vực quốc thì làm gì cần đến Đại nguyên soái hắn tự thân ra mặt  chứ! Lạc vốn định đem trận tiểu chiến biên thùy này giao cho phó tướng,  nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ đến một chuyện vô cùng trọng yếu, vội gọi  tên tiểu tướng trở lại: “Khoan đã! Ngươi vừa mới nói là Nịch hồ sao? Là  Nịch hồ bao quanh Phong Vân đảo?”
“Mạt tướng hổ thẹn, không biết Phong Vân đảo mà vương gia vừa mới  nói.” Tên tiểu tướng làm sao biết được hòn đảo nhỏ xíu nằm trong Nịch hồ  mênh mông chứ!
Trong lòng Lạc run lên, hi vọng suy đoán của hắn là sai lầm. Bởi vì  trong lòng lo lắng quá độ, thanh âm của con người uy nghiêm đột nhiên lộ  ra một tia bén nhọn: “Mang bản đồ đến!”
Quả nhiên, quả nhiên là Phong Vân đảo mà Ngọc Nhi đang ở! Xác định  xong trên bản đồ, trái tim cứng rắn như tường đồng vách sắt của Lạc  giống như bị người khác nện cho một kích thật nặng, đau đến co quắp lại.
“Lập tức ba nghìn nhân mã ngay bây giờ theo bổn vương đến Nịch hồ,  những người còn lại trước hừng sáng ngày mai phải khởi hành.” Dứt lời,  thân hình hắn lóe lên rồi không thấy bóng dáng. Lại nghe, bên ngoài  vương phủ vang lên tiếng ngựa hí quen thuộc, là thanh âm của con đại mã  màu rám nắng.
Lạc cỡi chiến mã, dùng tốc độ nhanh nhất phi thẳng tới Phong Vân đảo.
Khi hắn tới bên Nịch hồ, nhìn thấy thảm cỏ vốn xanh mơn nay đã nhuộm  một màu đỏ tươi, lòng hắn trở nên rối loạn. Trước đây dù có chứng kiến  thiên quân vạn mã phơi thây trước mặt, hắn cũng chưa từng cảm thấy nhói  đau như vậy, cảm giác này thực sự đè nén khiến người ta không thở nổi.
Không còn quản đến chuyện cơ quan trên Phong Vân đảo lợi hại, hắn bây  giờ chỉ muốn xác định người trong lòng hoàn hảo không thương tích, nếu  không đừng trách hắn dùng máu rửa sạch cung điện Tuyết Vực quốc!
“Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!” Thanh âm cao vút mang theo thương nhớ, dây dưa…
Ngọc Nhi đang ở trong bếp sắc thuốc cho Cẩn, đột nhiên nghe thấy  tiếng gọi hết sức gấp gáp, còn là đang gọi nàng. Chẳng lẽ, thái tử ca ca  tỉnh?
“Thái tử ca ca! Thái tử ca ca!” Ngọc Nhi lập tức đứng dậy, nhanh chóng tiến đến gian phòng của Cẩn.
Nhưng nàng đã thất vọng, thái tử ca ca của nàng vẫn cứ nằm yên, vô thanh vô tức, vẻ mặt vẫn tái nhợt suy yếu như cũ.
Nàng đang định trở lại phòng bếp tiếp tục sắc thuốc thì một loạt  tiếng gọi lớn hơn truyền vào tai. Là ai đang gọi nàng vậy? Là thanh âm  của ai mà lại thân quen như vậy? A! Lạc ca ca!
“Lạc ca ca! Lạc ca ca! Ngọc Nhi ở đây này!” Nàng theo tiếng gọi chạy  đi, chưa được mấy bước đã nhào vào một lồng ngực vững chắc, ngay sau đó  lại bị người siết chặt, ôm chầm, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng  tim đập dồn dập của đối phương.
“Cảm tạ lão thiên, ngươi thật sự không có việc gì! Ta biết mà, Ngọc  Nhi sẽ không yếu ớt như vậy. Không đâu, Ngọc Nhi tốt như vậy, ông trời  cũng sẽ không nhẫn tâm thương tổn ngươi.” Thanh âm của Lạc run rẩy kịch  liệt.
Ngọc Nhi ngẩng đầu, không hiểu tại sao trên mặt Lạc ca ca lại lộ ra  vẻ bất an đến vậy. Nàng chớp mắt, lên tiếng: “Lạc ca ca, ngươi làm sao  vậy?”
Thở ra một hơi dài, trên mặt vẫn căng thẳng như cũ. Lạc chăm chú nhìn  chằm chằm Ngọc Nhi thật lâu rồi mới lên tiếng: “Không có gì, Lạc ca ca  nhớ Ngọc Nhi.”
Ngọc Nhi cười hì hì: “Ngọc Nhi cũng nhớ Lạc ca ca.”
“Thật không?” Căng thẳng trên mặt Lạc tản đi, thay vào đó là vẻ nhu hòa.
“Dĩ nhiên a!” Ngọc Nhi gật gật đầu, sau đó ngửa cái cổ trắng nõn:  “Lạc ca ca, ngươi trưởng thành rồi, cao quá a! Ngọc Nhi nói chuyện với  ngươi mỏi cổ quá à!”
Lạc khẽ mỉm cười như gió mùa xuân, thanh tân tươi mát. Sau đó, hắn khẽ cúi đầu: “Gặp lại ca ca vui đến vậy sao?”
“Dạ!” Ngọc Nhi sung sướng đáp, trong bụng thầm nghĩ: Lạc ca ca lớn  lên đẹp trai à nha, khuôn mặt cương nghị, lông mày anh tú, mắt đen thâm  thúy, sống mũi đĩnh trực, cả người toát ra cương khí nồng đậm.
Lạc thấy Ngọc Nhi nhìn mình, trong mắt lộ ra một tia mong mỏi, nàng rốt cuộc cũng nhìn đến hắn rồi đấy sao?
Hắn hào phóng đứng yên cho nàng ngắm, đồng thời cũng đáng giá nàng.  Nàng: mi dài đen nhánh, tóc huyền tung bay, mắt hạnh to tròn, gương mặt  hồng nhuận như quả đào, môi không tô mà đỏ, mày không kẽ vẫn xanh, là mỹ  nhân đúng theo tiêu chuẩn mọi thời đại, sức sống vô biên, linh khí bắn  ra bốn phía, không si ngốc nhu nhược như những danh môn khuê tú tầm  thường.
“Ngọc Nhi cũng lớn rồi, đã là một đại cô nương.” Lạc thở dài.
Ngọc Nhi bị thanh âm của Lạc cắt đứt dòng suy nghĩ, cảm thấy mới rồi  nhìn Lạc ca ca chằm chằm như vậy rất không tốt. Nàng vội tránh khỏi lồng  ngực Lạc, không tự nhiên lắm, nói: “Sao Lạc ca ca lại đến Phong Vân  đảo?”
Lời của Ngọc Nhi kéo Lạc trở lại khỏi cơn suy tưởng. Hắn lúc này mới ý  thức tới nguy hiểm rình rập xung quanh, kinh hoảng lên tiếng: “Chỗ này  nguy hiểm như vậy sao ngươi còn ở đây? Phong thần y và Nam Cung Tuyệt  đâu? Chỉ mình ngươi ở trên đảo thôi à? Tại sao phòng thủ trên đảo hôm  nay lại sơ sài như vậy? Ta nhớ trước đây không phải ai muốn cũng có thể  vào mà?”
Ngọc Nhi rầu rĩ trả lời: “Ta cũng không biết tại sao. Gần đây có  người nửa đêm xông lên đảo, ta sợ sát thương nhân mạng nên mới đóng bớt  một số cơ quan. Sau đó khởi động lại một lần nữa, nhưng năng lực phòng  thủ lại yếu đi nhiều, cuối cùng còn để người ta xông vào lần nữa.”
“Cái gì? Nửa đêm có người xông lên đảo? Có làm ngươi bị thương hay  không?” Lạc nghe xong sợ hết hồn hết vía: “Phong thần y không ở trên đảo  sao?”
“Hình như Nam Cung xảy ra chuyện, sư phụ đi tìm Nam Cung, cho nên  trên đảo chỉ còn mình ta. Lạc ca ca, ngươi không cần lo lắng đâu. Không  phải bây giờ ta rất khỏe sao?” Ngọc Nhi bị vẻ khẩn trương trên mặt Lạc  làm cho lời nói có chút chần chờ.
Lạc càng nghe càng sợ, khẩu khí tăng thêm áp lực: “Sau này không cho  phép một mình mạo hiểm như vậy nữa. Lỡ bị người xấu bắt mất thì phải làm  sao?”
Ngọc Nhi lại không hiểu tâm tư của Lạc, còn ung dung nói: “Ngày đó  cũng bị một tên nam nhân ăn mặc quái đản bắt được, bị trói trên phong  hỏa đài phơi nắng hết một ngày trời, choáng váng cả mặt mũi. Bất quá,  tên gian tặc đó đã bị ta cho một kiếm, tiễn về tây thiên. Ai bảo hắn  thương tổn thái tử ca ca? Đáng đời!”
Lạc chưa nghe tới nửa câu sau đã bị nửa câu đầu của Ngọc Nhi chọc tới  đỏ ngầu cả hai mắt: “Cái gì? Ai bắt ngươi? Còn phơi nắng hả?”
Ngọc Nhi bắt đầu thấy sợ sắc mặt kinh người của Lạc, nhẹ giọng nói:  “Lạc ca ca, không sao mà. Đó đã là chuyện của mấy ngày trước.”
Hắn tuyệt đối sẽ không để yên cho người dám đả thương nàng. Trong mắt  Lạc ẩn chứa tức giận, nhưng lúc nói chuyện với Ngọc Nhi, tiếng nói hoàn  toàn sảng lãng thanh thoát: “Lạc ca ca đưa ngươi về cung trước được  không? Nơi này thực sự quá nguy hiểm.”
Ngọc Nhi lắc đầu, nụ cười trên mặt nhanh chóng bị hai chữ ‘thương  tâm’ che khuất. Nàng đau khổ nói: “Thái tử ca ca bị thương còn chưa có  tỉnh lại, không thể lặn lội đường xa. Đúng rồi, Lạc ca ca, ngươi có muốn  vào thăm Cẩn ca ca một chút không? Hắn đã mê man hết mấy ngày rồi.”
“Hoàng huynh bị thương?” Lạc lập tức lôi Ngọc Nhi chạy về phía trướng của Cẩn.
Cẩn yên lặng nằm trên giường, hô hấp rất yếu ớt, nhưng trên mặt lại phảng phất nụ cười.
Lạc nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên giường Cẩn, ánh mắt phức tạp  nhìn Cẩn, thầm nghĩ thái tử trọng thương, đây là đại sự kinh thiên động  địa. Hi vọng hoàng huynh có thể nhanh chóng tỉnh lại, nếu không sẽ dẫn  đến hàng loạt hỗn loạn không thể khống chế. Hắn nhẹ giọng hỏi Ngọc Nhi:  “Tại sao hoàng huynh lại bị thương?”
Ngọc Nhi hút hút cái mũi nhỏ, nhìn Cẩn tiều tụy trước mắt, tự trách:  “Thái tử ca ca cũng vì cứu Ngọc Nhi nên mới bị người khác đả thương.  Ngọc Nhi thật có lỗi với thái tử ca ca.”
Lạc nhẹ nhàng ôm Ngọc Nhi lại, để nàng thút thít trong ngực mình,  trấn an nàng: “Ngọc Nhi, chuyện này cũng không trách ngươi được. Nếu đổi  lại là Lạc ca ca, Lạc ca ca cũng sẽ không chút do dự đến cứu ngươi.  Ngươi là bảo bối của mọi người chúng ta, không ai nhẫn tâm nhìn ngươi bị  thương đâu.”
“Không biết thái tử ca ca khi nào mới có thể tỉnh lại. Hai viên ‘bảo  tâm hoàn’ sư phụ để lại cũng đều cho hắn uống nhưng vẫn không thấy khởi  sắc. Ngọc Nhi thật sự rất lo. Lạc ca ca, thái tử ca ca sẽ không có việc  gì chứ?” Mấy ngày nay, nàng một mình ẩn nhẫn chịu đựng, lo lo sợ sợ, sợ  tính mạng của Cẩn xảy ra vấn đề. Bây giờ tốt rồi, có Lạc ca ca ở đây,  bên cạnh có người nói chuyện, nàng rốt cuộc không cần phải một mình bấn  loạn nữa.
Thấy Ngọc Nhi lo lắng cho Cẩn như vậy, Lạc trong lòng rất khó chịu,  vạn phần mâu thuẫn. Một mặt, hắn cảm tạ Cẩn cứu Ngọc Nhi, nếu không  không biết nàng đã phải chịu bao nhiêu cay đắng. Mặt khác, hắn lại ghen  tỵ với Cẩn, có thể chiếm một góc lớn trong tim Ngọc Nhi đến như vậy. Cho  nên, mới có hậu quả như bây giờ, vị trí của Cẩn trong lòng Ngọc Nhi đã  là không thể thay thế.
Lạc thậm chí hi vọng người nằm trên giường bây giờ là mình, như vậy hắn có thể có được ánh mắt chăm chú của Ngọc Nhi.
“Mấy ngày nay ngươi đều ở đây chiếu cố hoàng huynh?” Trong lòng Lạc toàn là chua xót.
Ngọc Nhi gật đầu: “Ngày nào thái tử ca ca chưa tỉnh, ngày đó hắn vẫn còn nguy hiểm.”
Lạc quay đầu, nhẹ giọng với Ngọc Nhi: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước, nơi  này có Lạc ca ca chiếu cố sẽ không sao. Ngươi soi gương đi, thức suốt  mấy đêm, hai mắt như con gấu trúc rồi.”
“Không, ta muốn lưu lại theo dõi bệnh tình của hắn.” Ngọc Nhi kiên  quyết phản bác, dứt lời, nàng xoay người bước về phía phòng bếp.
Không lâu sau, nàng mang thuốc vào. Trước tiên, nàng mang chén thuốc  để trên cái bàn nhỏ cạnh giường, sau đó ngồi xuống cạnh Cẩn, thuần thục  đỡ hắn dậy, dùng gối kê sau lưng hắn, nói với Lạc: “Lạc ca ca, ngươi  tránh ra một chút, Ngọc Nhi muốn đút thái tử ca ca uống thuốc.”
Lạc phản xạ có điều kiện bê chén thuốc lên, bày ra bộ mặt đáng tin cậy: “Ngươi nghỉ ngơi đi, Lạc ca ca cho hắn uống thuốc.”
Ngọc Nhi nhìn Lạc bằng đôi mắt trông mong, hình như hôm nay Lạc ca ca có vẻ là lạ, nàng có chút ngạc nhiên.
Lạc múc một chút thuốc đưa đến bên miệng Cẩn, nhưng đút rất nhiều lần  vẫn không khiến hắn nuốt được tí thuốc nào, không biết tại sao, thuốc  vừa chạm đến môi Cẩn đã tràn ra ngoài.
“Lạc ca ca, không thể đút như vậy, thuốc sẽ tràn hết ra ngoài.” Ngọc  Nhi vừa nói vừa đoạt lấy chén thuốc trong tay Lạc, sau đó một tay nâng  cằm Cẩn, từng giọt từng giọt thuốc đưa vào miệng Cẩn.
Quả nhiên, lúc Ngọc Nhi đút thuốc, một giọt cũng không tràn ra ngoài. Xem ra, đút thuốc cũng là một loại học vấn.
Lạc rầu rĩ nhìn Ngọc Nhi thành thạo đút thuốc cho Cẩn, nhịn không  được, lên tiếng: “Nếu Lạc ca ca bị thương, Ngọc Nhi cũng sẽ chiếu cố Lạc  ca ca như vậy chứ?”
“Không bao giờ…”
“Không bao giờ?” Lạc cảm thấy cánh cổng địa ngục mở ra trước mắt.
Ngọc Nhi quỷ quyệt đáp: “Ngọc Nhi không bao giờ hi vọng Lạc ca ca bị  thương. Thuốc đắng lắm à nha! Không lẽ Lạc ca ca muốn uống thứ nước đắng  ngắt này?”
“Tiểu quỷ! Lúc này mà còn trêu chọc Lạc ca ca.” Nghe hết câu, trong  lòng Lạc mới khá giả một chút, nhưng cũng không khỏi thở dài: thuốc đắng  dã tật, liều thuốc này tốt cho thương thế của Cẩn. Còn hắn, nhớ nhung  khổ sở hết năm năm, dùng thuốc gì để chữa bây giờ…
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện