[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 58 : Thà chết cũng bảo vệ nàng
                                            .
                                    
             Kể từ khi Cẩn biết Ngọc Nhi bị bọn người của Tuyết Vực quốc bắt đi thì đã ba ngày đêm không chợp mắt. Ban  ngày hắn tự thân xuất mã dắt một toán lính ra ngoài lùng sục, thiếu  điều muốn lật hết ba thước đất xung quanh. Buổi tối hắn lại chạy về  Phong Vân đảo, bởi vì hắn luôn ôm một tia hi vọng, hi vọng Ngọc Nhi chỉ  cùng Phong Đao Tử đi đâu đó, ít hôm sẽ lại trở về. Hắn sợ bỏ lỡ cơ hội  gặp nàng nên không đêm nào không đến. Mỗi ngày cứ bôn ba qua lại như  vậy, đôi mắt đã ửng đỏ toàn tia máu, chỉ cần nghe một tiếng động nhẹ,  hắn lại nhào ra ngoài xem xét, tìm kiếm bóng dáng nàng.
Kỳ vọng liên tục, thất vọng triền miên, càng ngày hắn càng ăn không ngon ngủ không yên.
Ngày thứ tư, vừa tảng sáng, Cẩn lại chuẩn bị ra ngoài.
Viên tướng trấn thủ biên cương lần trước  đã từng tiếp xúc với Ngọc Nhi tên là Chu An, hắn mấy hôm nay cũng đông  bôn tây tẩu đi tìm Ngọc Nhi. Hắn đã mệt muốn xỉu. Cố gắng mở mắt, hắn  lầm bầm tự nhủ, hắn vốn là một chiến tướng dạn dày kinh nghiệm nơi sa  trường mà cũng sắp kiệt sức rồi, thái tử điện hạ từ nhỏ đã sống trong an  nhàn sung sướng lấy đâu ra hơi sức và ý chí mà kiên trì được như vậy?
Mắt thấy thái tử lại sắp ra khỏi cửa, Chu  An rốt cuộc cũng không nhịn được, lên tiếng: “Điện hạ, trời còn sớm, ra  ngoài cũng rất khó tìm, xin người nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
“Ngươi bảo bổn điện hạ làm sao nghỉ ngơi?  Đã ba ngày rồi, nếu không chặn được công chúa giữa đường thì nàng chắc  chắn sẽ bị mang vào hoàng cung Tuyết Vực quốc. Ngươi muốn chuyện đó xảy  ra sao?” Cẩn lớn tiếng quát. Mấy ngày nay, lửa giận trong lòng hắn càng  ngày tích tụ càng nhiều, ép tới cả ngực hắn đều ngột ngạt, nhưng hắn lại  hoàn toàn không có cơ hội phát tiết. Tất cả thời gian và năng lượng hắn  đều dồn vào việc tìm kiếm Ngọc Nhi, muốn tìm ra nàng sớm chừng nào tốt  chừng đó.
“Mạt tướng đáng chết. Xin điện hạ bớt  giận.” Chu An bị khí thế của Cẩn dọa suýt ngất. Hắn vốn cho rằng mình   là một viên mãnh tướng có thể khiến người khác e dè. Ai ngờ vị thái tử  hơn hai mươi tuổi kia còn đáng sợ hơn, chỉ mới có ánh mắt đã dọa người  khác nhũn cả người.
Đang lúc đó, một tên lính vọt vào: “Khởi bẩm điện hạ, đã tìm được hành tung của công chúa.”
“Nàng ở đâu?” Cẩn tâm tình thả lỏng được một chút, hỏi tiếp: “Nàng có bị thương không?”
“Hồi điện hạ, công chúa bị bắt vào trong quân doanh của Tuyết Vực quốc.” Đây thật sự là tin cực kỳ xấu.
Cẩn vừa mới vui mừng vì có tin của Ngọc Nhi, không ngờ lập tức bị tạt một gáo nước lạnh.
Cẩn thầm nghĩ: Tuyết Vực quốc bắt một nữ  tử yếu đuối như Ngọc Nhi để làm gì? Ngoại trừ để làm mồi nhử, làm con  tin, Cẩn thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác. Bất quá, vậy cũng  tạm ổn, nếu Ngọc Nhi có giá trị lợi dụng thì bọn chúng sẽ chiếu cố nàng,  ít nhất nàng chưa gặp nguy hiểm.
“Doanh trại biên phòng của Tuyết Vực quốc  cách đây có xa lắm không?” Tâm tư Cẩn xoay chuyển liên tục, tính toán  phương pháp giải cứu Ngọc Nhi. Trực tiếp nhất chính là hai quân giáp  chiến, nhưng như vậy sẽ bất lợi, Ngọc Nhi ở trong tay địch nhân, Băng  Hãn quốc căn bản không có cơ hội thủ thắng. Không những không cứu được  Ngọc Nhi mà còn sẽ chọc giận đối phương, ai biết chúng có trút giận lên  đầu Ngọc Nhi hay không. Xem ra biện pháp duy nhất chính là đánh lén,  nhưng cách này lại quá mạo hiểm, chỉ cần sơ suất một chút sẽ là một đi  không trở về, quả thực giống như thò tay vào hầm rắn bắt chuột.
“Toàn quân nghe lệnh. Lập tức tập họp,  xuất phát tấn công vào đại doanh của Tuyết Vực quốc.” Chu An là võ  tướng, nghĩ ít làm nhiều, hắn thấy thái tử không lên tiếng liền tự đưa  ra quyết định.
“Câm mồm!” Cẩn tức giận.
“Điện hạ?”
Cẩn không trả lời hắn mà quay sang ra  lệnh cho chúng tướng sĩ: “Lập tức lệnh mọi người bỏ hết khôi giáp, mặc  thường phục. Nhân lúc trời chưa sáng lặng lẽ hành động, thám thính xung  quanh, chờ mệnh lệnh tiếp theo của bổn điện hạ.”
“Điện hạ, người muốn…tự thân xuất mã cứu công chúa?” Chu An ngập ngừng hỏi.
Cẩn lộ ra ánh mắt bén nhọn, trầm giọng hỏi: “Có gì không được sao?”
“Điện hạ không thể! Tuyết Vực quốc kia  lòng dạ độc ác dã man không thể tưởng tượng. Nếu điện hạ một mình mạo  hiểm, không ai có thể đảm bảo an nguy cho người.” Chu An run rẩy nói, đã  mất một công chúa rồi, nếu ‘khuyến mãi’ thêm một thái tử nữa, hắn nhất  định không gánh nổi.
Cẩn im lặng, lộ ra vẻ mâu thuẫn. Hắn  không phải đang lo cho an nguy bản thân, chỉ là đang sợ manh động sẽ đẩy  Ngọc Nhi vào tình thế nguy hiểm. Mấy trăm dặm xung quanh, nếu không  phải là sông hồ thì cũng là thảo nguyên, rất bất lợi cho việc mai phục.  Chỉ cần một tên lính sơ sẩy sẽ khiến địch nhân nghi ngờ, lúc đó củi kiếm  ba năm sẽ thiêu trong một giờ. Cho nên, hắn cẩn thận dặn dò: “Không có  lệnh của ta, không cho phép bất kì ai đến gần doanh trại địch.”
“Điện hạ, hay là để mạt tướng chọn mấy  viên dũng tướng đi theo người?” Chỉ cần nghĩ tới thái tử điện hạ một  mình vào quân doanh địch, Chu An đã lạnh cả sống lưng, nếu điện hạ thật  sự xảy ra chuyện, một con kiến dưới tay hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện  còn mạng trở về gặp vợ con.
Cẩn không nói thêm tiếng nào, vội thi triển khinh công, gấp gáp chạy đi cứu người.
————————————————————
Ngọc Nhi bị trói gô trên phong hỏa đài,  không thể động đậy. Đến bây giờ nàng mới biết tại sao tên nam tử trang  phục kì dị đó có thể trấn định đến như vậy. Hôm đó, hắn rõ ràng đã bị  nàng trói gô lại nhưng vẫn có thể khí định thần nhàn. Thì ra, hắn thật  sự còn có đường lui. Nàng thật sự quá sơ suất, ngày đó đã không tặng cho  mỗi người một kiếm. Lâm vào tình huống hiện tại chính là do nàng ‘dưỡng  hổ di họa’.
Ngày đó, nàng vốn cho rằng tất cả địch  nhân đều đã bị khống chế nên không cẩn thận kiểm tra lại. Có một tên  địch không lên được đảo, nửa chừng đã bị cơ quan bắn tên làm bị thương,  rơi xuống nước, sau lại trốn được ra ngoài gọi cứu binh. Lúc nàng linh  cảm thấy không ổn định rời đảo thì đã bị quân địch bao vây. Đối phương  người đông thế mạnh, nàng cùng chúng giao thủ hai canh giờ, cuối cùng  ‘mãnh hổ nan địch quần hồ’, bị chúng bắt sống.
Ngọc Nhi buồn bực vô cùng, lần đầu tiên  tự mình hành động đã lâm vào kết cục thế này. Giữa trời nóng bức lại bị  trói ở chỗ này, rất dễ cảm nắng, không chỉ đổ mồ hôi đầm đìa, sây sẩm  mặt mày mà còn khát đến không chịu nổi. Nếu có thái tử ca ca hay Lạc ca  ca ở đây thì tốt rồi, họ sẽ không để nàng chịu khổ. Nhớ lại trước đây,  mỗi khi nàng gặp phiền toái, đều là thái tử ca ca hoặc Lạc ca ca giải  quyết giúp nàng. Đặc biệt là thái tử ca ca, bất luận nàng quậy thành cục  diện nhân thần công phẫn như thế nào, hắn cũng sẽ nghĩa vô phản cố đứng  bên nàng, lặng lẽ ở sau lưng thay nàng thu thập tàn cuộc.
Ủa, mà xảy ra chuyện gì thế này? Tại sao  hôm nay đột nhiên lại nhớ tới thái tử ca ca? Thật kỳ quái, bản thân Ngọc  Nhi cũng không thể lý giải suy nghĩ của mình. Theo lý thuyết mà nói,  nàng đã sống với sư phụ và Nam Cung một thời gian rất lâu, lâu gấp mấy  lần thời gian nàng ở trong cung, bây giờ Nam Cung còn chưa rõ tung tích,  nàng có nhớ thì phải nhớ tới Nam Cung mới đúng chứ. Tại sao lại thành  thái tử ca ca rồi, còn Lạc ca ca nữa?
Song nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng tìm được  một lý do. Mặc dù thái tử ca ca và nàng chung đụng chưa tới một năm  nhưng những điều tốt đẹp đó đã vĩnh viễn khắc rất sâu trong lòng nàng,  quên không được, xóa không phai.
Khoảng thời gian được thái tử ca ca và  Lạc ca ca sủng ái thật hạnh phúc biết nhường nào a! Khi đó, nàng không  buồn không lo, vui vẻ tự tại, thậm chí còn có một chút vô pháp vô thiên.  Bây giờ, nàng đã học xong võ công, có thể tự lập, lại đột nhiên nhận  thấy đạt được ước mơ một thân võ công cái thế, độc lập tiêu dao, căn bản  không vui sướng bằng có thể ở bên cạnh thân nhân làm xằng làm bậy. Nếu  có thể, nàng hi vọng mình vẫn là bé con được sủng ái như xưa, nhưng bây  giờ nàng đã mười sáu tuổi. Thái tử ca ca hơn nàng sáu tuổi, như vậy bây  giờ cũng đã ngoài hai mươi. Hắn có lẽ đã trưởng thành, trở thành một đại  nam nhân đường đường chính chính. Không biết sau này hắn còn có thể  giống như năm năm trước dung túng nàng vô pháp vô thiên?
“Tiểu nha đầu, ngươi đang nghĩ gì đó?” Một thanh âm trêu ghẹo truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Người đang tới chính là tên nam tử hôm  trước bị nàng lừa vào lưới rồi đem nhúng nước. Hôm nay, hắn đổi sang mặc  một cái áo choàng xanh đen, so ra còn quái đản hơn lần trước.
Ngọc Nhi nhìn hắn, bĩu môi: “Ngươi khi dễ nữ nhân thì còn gì là anh hùng hảo hán?”
“Tiểu nha đầu, phơi nắng cả một buổi  sáng, còn chưa ngoan ngoãn à? Nhìn ngươi cả người đầy mồ hôi, ta cũng  đau lòng. Ta nói rồi, chỉ cần ngươi đáp ứng làm nương tử của ta, ta lập  tức thả ngươi xuống, còn đảm bảo ngươi hưởng vinh hoa phú quý cả đời.”  Hắn vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ, còn ra vẻ ân cần đến lau lau mồ hôi trên mặt  Ngọc Nhi.
“Hừ hừ, không có chí khí, nhìn thủ đoạn  ti tiện của ngươi, quả thực nói ngươi là đạo tặc hái hoa cũng còn là đề  cao ngươi rồi.” Ngọc Nhi hung hăng quay đầu, khinh thường ra mặt. Nàng  dĩ nhiên nhìn rõ sự giả tạo của hắn. Người yêu thương nàng có rất nhiều,  bất cứ ai cũng tốt hơn hắn ngàn vạn lần.
“Tiểu nha đầu, ngươi đang đợi thái tử ca  ca của ngươi đến làm bạn có phải không?” Ngữ khí của tên nam tử ấy bỗng  trở nên khác thường.
Ngọc Nhi trong lòng chấn động. Thái tử ca  ca? Chẳng lẽ mục tiêu của đám người này là thái tử ca ca? Tiêu rồi!  Phải làm sao bây giờ? Khó trách hôm nay nàng đột nhiên nghĩ đến thái tử  ca ca, hóa ra lại sắp xảy ra chuyện lớn. Thái tử ca ca, ngươi trăm ngàn  lần không thể tới, ngàn vạn lần không thể xuất đầu lộ diện a! Ngọc Nhi  van ngươi, đừng có đến đây!
Ngọc Nhi không ngừng khấn thầm trong  miệng cho Cẩn đừng trúng kế. Chính lúc tâm trạng nàng hoảng loạn nhất,  một bóng người đứng chắn hết ánh sáng trước mặt nàng, khiến tim nàng đột  ngột co thắt. Gom hết dũng khí ngẩng đầu, nàng thấy trước mặt là một  người xa lạ. Thở ra một hơi, đồng thời nàng cũng cảm thấy bình ổn hơn,  đúng là đã bị dọa không nhẹ.
“Ngươi vừa nói gì với ả?” Nam nhân xa lạ đùng đùng nổi giận với đồng bọn.
“Ngươi sợ cái gì? Nàng biết rồi càng thú  vị mà. Ngươi lo Hoàng Phủ Cẩn không đến? Yên tâm đi, trong Băng Hãn cấm  cung đã truyền tin đến, Hoàng Phủ Cẩn xuất cung đã tám chín ngày rồi.  Nếu giữa đường không xảy ra chuyện gì thì hắn đã đến Phong Vân đảo ít  nhất ba ngày rồi.” Tên nam tử vừa cợt nhả Ngọc Nhi lên tiếng.
Thái tử ca ca tới? Trời ạ! Thái tử ca ca  tới thật? Trong lòng Ngọc Nhi vừa kích động vừa sợ hãi. Nàng rất muốn  gặp lại thái tử ca ca sau năm năm. Không biết hắn lớn lên sẽ có hình  dáng như thế nào, nàng có rất nhiều điều muốn nói với hắn. Nhưng trước  mắt, nàng sợ nhất chính là hắn sẽ sập bẫy.
Hai nam nhân không cùng quan điểm, cãi  nhau ầm ĩ bên cạnh Ngọc Nhi. Những âm thanh ồn ào hỗn độn đó chỉ khiến  Ngọc Nhi vốn đang lo lắng hãi hùng càng thêm tâm phiền ý loạn. Nàng liên  tục hít sâu vài lần, trong lòng mới thả lỏng chút ít.
Vì ánh mặt trời quá gay gắt, hai tên nam  nhân ấy rốt cuộc cũng rời đi. Ngọc Nhi thì trải qua thêm hai canh giờ  phập phồng lo sợ, hai mắt nhìn chằm chằm vào đại môn của doanh trướng,  sợ thái tử ca ca bất ngờ xông vào.
Đột nhiên, một tên lính từ xa tiến đến,  khoảng cách quá xa, nàng không thấy rõ mặt mũi, nhưng khí độ đó, tư thế  đó, dáng đi đó, nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Thái tử ca ca tới…
Không! Nàng không thể để thái tử ca ca vì nàng mạo hiểm. Nàng phải tìm cách cho hắn biết, nơi này có mai phục.
“Có ai không? Ta muốn uống nước!” Ngọc Nhi cao giọng nói với mấy tên lính gác dưới đài.
Không ai để ý.
Nàng tiếp tục: “Các ngươi nếu để ta chết khát thì lấy gì để dụ thái tử ca ca của ta?”
Cẩn đang mặc một bộ khôi giáp của quân  địch, lẫn trong đám lính quèn. Khi nhìn thấy Ngọc Nhi chịu khổ dưới ánh  nắng chói chang, trong con ngươi tràn ngập tức giận xen lẫn đau lòng.  Nghe tiếng la của Ngọc Nhi, hắn lập tức hiểu nàng đang cảnh tỉnh hắn, ám  hiệu cho hắn gần đài có mai phục, cho nên hắn không thể hành động không  suy nghĩ.
Nhìn thấy Cẩn không nhúc nhích, tảng đá  trong lòng Ngọc Nhi rốt cuộc cũng rơi xuống, nhưng lâm vào trạng thái  khẩn trương liên tục, tinh lực của nàng gần như cạn kiệt, trước mắt phải  nhanh chóng giải quyết tình hình, không thể để thái tử ca ca bị tổn  thương.
“Các ngươi có nghe không? Ta muốn uống nước! Ta muốn uống nước!” Nàng không ngừng la hét.
Tên nam tử đã bắt nàng nghe động, từ  trong doanh đi ra, ngẩng mặt nhìn mặt trời nóng rực, vội phân phó đám  tay chân: “Đi múc cho nàng chút nước!”
Chỉ chốc lát sau, tên lính bê nước tới, chuẩn bị leo lên đài thì bị Cẩn kéo lại.
Cẩn nhớ tới chiêu số Ngọc Nhi đại náo  Nhất Thiên Các năm năm trước, linh cơ chợt động, vội vàng lên tiếng: “Để  cho ta đi đi, đại soái nói nữ nhân kia mắc bệnh ôn dịch, ta biết y  thuật, sẽ không sao.”
“Ôn dịch? Nhờ ngươi! Nhờ ngươi!” Tên lính so với thỏ còn lủi nhanh hơn.
Cẩn âm thầm cười trộm, chiêu số của Ngọc Nhi quả nhiên không bị lỗi thời.
“Cô nương, mời uống nước.” Cẩn đưa nước đến bên miệng Ngọc Nhi, rất tự nhiên đút cho nàng.
Thanh âm này?
Ngọc Nhi ngẩng đầu. Thái tử ca ca! Rất  khó khăn nàng mới không hô lên thành tiếng, giả vờ tức giận: “Ai bảo  ngươi đút, cởi dây cho ta, ta tự mình uống.”
“Chuyện này…” Cẩn phối hợp, ra vẻ khó khăn, liếc xuống đám lính bên dưới.
“Ngươi không cởi dây cho ta, ta sẽ không  uống. Ta mà chết khát coi các ngươi làm sao dụ được thái tử ca ca của  ta. Thật không hiểu rốt lại các ngươi quá đề cao bản lãnh của ta hay là  các ngươi đối với năng lực của mình quá tự ti. Chỉ một nữ tử nhu nhược  mà các ngươi cũng không yên lòng, ta có thể chạy được sao? Cùng lắm thì  sau khi ta uống xong, các ngươi lại treo lên.” Ngọc Nhi khí thế bức  người.
Cẩn nhìn đám thủ vệ bên kia, thấy chúng đã ngầm đồng ý, lúc này mới vội cởi trói cho Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, thân thể ngươi còn chịu được không? Có cần thái tử ca ca bế không?” Cẩn nhân cơ hội rỉ tai Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi lắc đầu, hốc mắt ẩm ướt, thái tử  ca ca biết rõ nguy hiểm còn không rời đi, còn muốn cứu nàng! Chuyện này  là hắn đang lấy tính mạng ra đặt cuộc mà!
‘Hưu! Hưu! Hưu!” Một chuỗi phi tiêu lá liễu từ tay áo Ngọc Nhi bay thẳng đến đám thủ vệ trước mặt.
“A!” Trong nháy mắt toàn bộ lính gác đều ngã gục, thân thể còn chưa kịp giãy giụa mà hồn đã lìa khỏi xác.
Ngay sau đó, từ phong hỏa đài bay xuống  hai người, bọn họ tay trong tay, vai kề vai, phảng phất như chim liền  cánh lượn lờ chốn lưng trời.
“Có ai không? Có người đột nhập cướp phạm nhân!”
Doanh trướng sục sôi, binh sĩ túa ra như ong vỡ tổ, gấp đến như kiến bò chảo nóng, xông vội về phía Cẩn và Ngọc Nhi hai người.
“Ngọc Nhi, ngươi núp sau lưng ta, không  cho phép thò ra ngoài.” Cẩn dùng thân thể mình che chắn Ngọc Nhi, sợ bản  thân sơ ý sẽ để nàng gặp nguy hiểm.
Ngọc Nhi xoay người, giáp lưng với Cẩn,  tự tin lên tiếng: “Thái tử ca ca không cần lo cho Ngọc Nhi. Ngọc Nhi  không sao.” Dù gì nàng cũng đã không còn là cô bé không có chút năng lực  tự vệ nào của năm năm trước, nhưng đối mặt với cánh tay giang rộng của  Cẩn, nàng vẫn cảm thấy thật an toàn như trước đây, hạnh phúc đích thực  cuối cùng đã trở lại.
Cũng giống như lúc nãy Cẩn mang Ngọc Nhi  phi thân qua khỏi cạm bẫy mai phục. Những tên lính quèn trước mặt căn  bản không đáng bận tâm, không tốn bao nhiêu công sức, bọn họ đã sắp vượt  ra khỏi phạm vi doanh trướng.
Đồng thời, quân đội Băng Hãn quốc mai phục cách đó không xa cũng đã tiến vào, hai bên nhân mã kịch liệt giao chiến.
Cục diện vốn tưởng đã an toàn, đột nhiên  từ trên trời nhảy xuống hai tên nam tử. Ngọc Nhi nhận ra họ, chính là  hai tên lúc nãy ở trước mặt nàng tranh cãi ồn ào.
“Hoàng Phủ Cẩn, ngươi cho là mình chạy thoát sao?” Một trong hai tên ngạo mạn nói.
Ngọc Nhi nhỏ giọng nói: “Thái tử ca ca, chúng cũng là nhân vật lợi hại. Không nên khinh địch.”
Cẩn sau nghe xong, gật khẽ một cái, dùng  toàn lực ứng phó. Bất quá trong vô thức vẫn luôn dùng thân thể mình che  chở Ngọc Nhi, sợ nàng gặp nguy hiểm.
Quả nhiên thái tử ca ca lợi hại! Ngọc Nhi  kiêu ngạo nhủ thầm. Chỉ thấy động tác hắn nhanh như thiểm điện, căn bản  khiến người ta không kịp nhìn ra sơ hở để công kích. Cho dù hai tên kia  công phu rất cao, nhưng so ra vẫn kém thái tử ca ca một chút.
“A!” Tên nam tử trang phục kì dị trúng thêm một kiếm của Cẩn, không chi trì nổi nữa, ngã quỵ xuống đất, hộc máu tươi.
Chỉ còn một chướng ngại cuối cùng, Cẩn và  Ngọc Nhi liên thủ, hai thanh lợi kiếm đồng thời đâm tới, xỏ thành hai  cái lỗ trên người nam tử kia.
“Thái tử ca ca, ngươi thật lợi hại a!”  Ngọc Nhi tâm thần chưa định đã lên tiếng ca ngợi Cẩn, chỉ thấy hắn thần  thái vẫn sáng láng như ngày nào, một đôi mắt đen, mày rậm rạng rỡ dưới  ánh nắng.
Xa cách năm năm, hôm nay lại được nhìn  thấy con ngươi trong suốt của Ngọc Nhi, lại được thấy nàng cười, nụ cười  của nàng vẫn ngọt như vậy, vẫn say lòng như vậy, vẫn khiến hắn thần hồn  bay bổng như vậy, một tiếng ‘thái tử ca ca’ của nàng so với gió xuân  còn nhu hòa ngọt ngào hơn.
Lúc này, Cẩn cái gì cũng không nói, ôm chầm Ngọc Nhi vào trong ngực, một đôi hắc mâu tràn ngập nhu tình.
“Thái tử ca ca, ngươi làm sao vậy?” Ngọc Nhi có chút không hiểu, ngẩng đầu nhìn Cẩn.
Đột nhiên một đạo bạch quang mạnh mẽ hướng thẳng đến tấm lưng Ngọc Nhi, hàn khí bắn ra bốn phía.
“Ngọc Nhi!” Cẩn phát hiện nguy hiểm, phản  xạ đẩy Ngọc Nhi ngã sang một bên, cứu nàng một mạng, nhưng bản thân lại  không may mắn như vậy.
Tên nam tử ăn mặc kì dị kia vốn đang giả  hấp hối trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, thanh kiếm dài mỏng trong tay  đâm thẳng vào ngực Cẩn.
“Thái tử ca ca!” Ngọc Nhi trong lòng co  thắt đau đớn, vội vàng bò dậy, rút trong người ra hai thanh đoản kiếm,  đâm về phía tên khốn kia.
Tên nam tử đó thấy Cẩn ngã xuống đất,  trên mặt vạn phần đắc ý: “Tiểu nha đầu! Sao hả? Ta với thái tử ca ca của  ngươi ai lợi hại hơn? Ngươi yên tâm, ta biết hắn sẽ cứu ngươi. Ta hoàn  toàn không có ý muốn tổn thương ngươi. Ta vẫn chờ ngươi về làm nương tử  của ta.”
“DÁM TỔN THƯƠNG THÁI TỬ CA CA CỦA TA! TA .  MUỐN . NGƯƠI . ĐỀN . MẠNG .” Ngọc Nhi nổi điên, chiêu số đánh ra như  thủy triều cuồn cuộn, thế tới không ai có thể đỡ.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện