[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 57 : Tâm ý thương thông
                                            .
                                    
             Nghe thanh âm nam tử xa lạ từ sau lưng  truyền đến, Ngọc Nhi vội vàng quay đầu, chỉ thấy một thanh niên hơn hai  mươi tuổi đang híp mắt nhìn nàng. Ánh mắt kia  có nét vui mừng, có khiêu khích, còn có cả một chút thâm thúy khiến  nàng không thể hiểu thấu. Đối với một thiếu nữ lần đầu gặp mặt, ánh mắt  đó của hắn hình như hơi phức tạp hơn mức bình thường.
Nam tử đó lớn lên cũng không đến nỗi xấu,  mặc dù da hơi ngăm đen một chút, nhưng lại nhìn rất khỏe khoắn, gây cho  người ta cảm giác hào phóng thô cuồng. Bất quá, y phục trên người hắn  thật sự rất chướng mắt, đường đường một đại nam nhân uy vũ hùng tráng  lại đi mặc một cái cẩm bào rộng thùng thình. Trên cẩm bào còn thêu vô số  hoa lá, làm người ta nhìn vào là muốn bật cười, cảm thấy hơi vô lại.
Cảm giác người này không phải bình thường, nhưng mà thật sự cũng không có cách kìm nén cảm xúc của mình.
“Ha ha ha! Bộ dáng của ngươi nhìn y hệt  như một con khỉ đang lẫn trong vườn hoa!” Ngọc Nhi cuối cùng không nhịn  được, mặt mũi đỏ bừng, bật cười lăn lộn, cười đến nước mắt nước mũi tèm  lem.
Dõi theo ánh mắt của nàng, nam tử đó nhìn lại y phục của mình, mày hơi nhăn lại, tức giận kêu lên: “Không được cười!”
Nàng cười thì cười nhưng đầu óc không hề  buông lỏng cảnh giác, vì nàng nhìn ra được người đối diện là có chuẩn bị  kĩ rồi mới tới. Đợi đầu óc của nàng thanh tĩnh lại, con ngươi đảo vài  vòng, lên tiếng: “Ngươi tự tiện xông vào nhà ta, còn muốn quản luôn cả  lời ăn tiếng nói của ta hay sao? Ta cười là quyền của ta, ngươi lấy tư  cách gì lên tiếng? Ngươi cho rằng bản thân là man di nam tử hay là thổ  phỉ thì có thể không cần nói lí lẽ sao?”
“Ta không phải là man di mọi rợ, cũng  không phải thổ phỉ. Ta là giang dương đại đạo, chuyên đi trộm cướp những  bông hoa tươi thắm như ngươi.” Nam tử không tốn thời gian suy nghĩ,  thuận miệng trả lời. Xem ra hắn phản ứng nhanh nhạy, không cần tốn nhiều  tâm tư đã có thể đối đáp lưu loát, nhất định là một nhân vật lợi hại.
Ngọc Nhi nghĩ: đối phó với loại cao thủ  này, không nên liều mạng đánh tới lưỡng bại câu thương, chỉ có thể dùng  trí. Nhưng mà nam tử trước mắt cũng không phải người ngu dốt, mắt cũng  phát linh quang, nàng làm sao mới có thể thủ thắng? Hừ hừ, tên nam nhân  đáng giận này, dám so miệng lưỡi với nàng. Nàng nhất định phải dọn dẹp  cái tên hái hoa đạo tặc này.
“Nguyên lai là phường mê gái! Ngươi cũng  thật sự không biết xấu hổ. Da mặt cũng không mỏng a!” Đôi mắt đen nhánh  của Ngọc Nhi chuyển động liên tục, đối với loại nam nhân vừa vô sỉ vừa  có bản lãnh như thế này, phải làm thế nào mới thu thập được hắn đây a?
“Xấu hổ? Ha ha ha ha ha! Muốn ôm được mỹ  nhân vào trong ngực, không được có loại cảm giác xấu hổ, da mặt còn phải  càng dày càng tốt.” Nam tử không hề che dấu hứng thú đối với Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi bị nam tử nhìn tới mức tê dại,  không tự chủ lộ ra suy nghĩ thật, chỉ thấy nàng nghiến răng, hai mắt mở  thật lớn, thật sự muốn trừng chết tên xú nam nhân trước mặt.
“Tiểu nha đầu, ngươi không biết bộ dáng tức giận của ngươi rất đáng yêu sao?” Nam tử dịu dàng lên tiếng.
“Ngươi không biết miệng của ngươi phát  ngôn bậy bạ rất đáng ghét sao?” Lúc nói chuyện, thuốc bột phòng thân  trong tay áo Ngọc Nhi cũng nhanh chóng phóng ra ngoài.
Nam tử đã sớm chuẩn bị, ống tay áo phất lên, thành công ngăn cản thuốc bột xâm hại.
“Ha ha, phản ứng cũng không tệ.” Ngọc Nhi  cũng không vì đánh lén thất bại mà cảm thấy xấu hổ. Dù sao, thủ đoạn  của nàng cũng không chỉ có một thứ.
“Tiểu nha đầu, ta không có thời gian chơi  đùa với ngươi, nhưng mà ngươi phải đi theo ta. Bây giờ ngươi có thể lựa  chọn: cam tâm tình nguyện đi hay là ta trói ngươi dắt đi?” Nam tử lộ ra  vẻ thắng chắc.
Ngọc Nhi cười nhẹ: “Còn phải hỏi, dĩ nhiên là cam nguyện đi theo a. Ai muốn bị ngươi gác đao lên cổ chứ?”
“Cũng coi như ngươi thức thời.” Nam tử hài lòng.
“Bất quá, muốn ta cam tâm tình nguyện đi  theo ngươi cũng phải cho ta một lý do tâm phục khẩu phục. Chúng ta đánh  cuộc, thế nào?” Trước giờ đánh cuộc chưa bao giờ nàng thua, đại tướng  quân, tiểu tướng quân, khiếu hóa, vô lại, thái tử, vương gia,… tất cả  đều thua trong tay nàng.
Nam tử cũng không nghĩ mình đấu không lại một tiểu cô nương, hời hợt nói: “Xin nói rõ.”
“Tốt, chúng ta tỷ thí ba cuộc, thắng hai  cuộc là thắng. Nếu ngươi thắng, ta giơ tay đầu hàng, mặc ngươi tùy ý  phát lạc; nếu ngươi thua, thì cúp đuôi mà chạy cho ta, sao hả?” Ngọc Nhi  cười thầm trong bụng, thắng thua đâu có quan trọng. Nàng vốn sắp xếp  kịch hay giữa đường, màn kịch này đám bảo đặc sắc.
“Thi cái gì?”
“Trận thứ nhất, tỷ thí khinh công, người  nào nhảy được xa hơn là thắng. Trận thứ hai, thi lặn, nín thở ngụp dưới  mặt nước, ai trồi lên trước là thua. Trận thứ ba tỷ thí kiếm pháp, ai  gác được kiếm trên cổ đối phương trước là thắng. Ngươi cảm thấy thế  nào?” Ngọc Nhi dùng giọng điệu ‘ngây thơ’ hết mức có thể, nàng thừa biết  mấy trò hề này đối với người luyện võ mà nói chỉ là một cái phẩy tay.
Nam tử kia vốn tự cao vô cùng, đương  nhiên không cự tuyệt. Hắn vui vẻ nói: “Xin mời, đây cũng là lần đầu tiên  ta cùng nữ nhân tỷ thí, bất quá đối thủ là tiểu nha đầu xinh đẹp nhà  ngươi, ta cực kỳ hứng thú.”
“Ha ha ha! Sảng khoái!” Ngọc Nhi lên tiếng ‘khen ngợi’. Chốc nữa hắn sẽ còn ‘thoải mái’ hơn.
Ngọc Nhi điểm nhẹ mũi chân, hướng phía hồ phóng tới. Nam tử kia cũng đuổi theo, phóng thẳng về phía hồ nước.
Kết quả, nam tử kia đáp xuống trước mặt  Ngọc Nhi năm trượng. Thật ra hắn còn có thể lướt xa hơn, chẳng qua hắn  sợ Ngọc Nhi chạy trốn nên mới đáp gần nàng một chút.
“Tốt! Ván này ta thua. Còn hai trận nữa. Bắt đầu đi.” Dứt lời, nàng ngụp đầu xuống nước.
Nam tử đột nhiên cảm giác Ngọc Nhi sắp  giở trò, chỉ là nghĩ mãi vẫn không biết rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào, càng  nghĩ càng không phát hiện điểm nào lạ, cuối cùng cũng thả lỏng, hắn  không tin không đấu lại nữ nhân.
Hắn cũng nhanh chóng hụp xuống, trên đầu sóng nước lan ra từng vòng tròn…
Song, hắn vừa chìm xuống, trong tai đã  truyền tới thanh âm sột soạt kỳ lạ, hắn vội ló đầu lên kiểm tra xem nàng  có chạy trốn hay không, không ngờ vừa trồi lên đã vướng phải một cái  lưới lớn. Hắn tức giận hét lên: “Ngươi làm gì đó?”
“Hắc hắc! Nhìn ngươi rất khôn khéo, cho  nên mới tốn của ta nhiều tâm tư thế này. Ta biết ngươi nhất định sợ ta  chạy trốn nên trận đầu tiên khinh công nhất định sẽ đáp trước mặt ta  không xa. Thứ nhất đủ để thắng, thứ hai, có thể đề phòng ta chuồn mất.  Ngươi tính toán rất kỹ lưỡng, bất quá thông minh sẽ bị thông minh hại.  Ngươi không biết điểm dừng chân của ngươi chính là điểm khởi động tấm  lưới này, thật là đáng tiếc.” Ngọc Nhi lúc lắc đầu.
Nam tử thở hổn hển: “Đây cũng là bẫy rập do ngươi thiết kế?”
Ngọc Nhi cười ha hả: “Bẫy rập này không  liên quan tới ta à nha! Cái này là của sư phụ ta, ta chẳng qua,..uhm…  mượn dùng một chút.”
Thấy nam tử kia trong phút chốc thành cá  trong chậu, nàng không khỏi hưng phấn kích động: “Ai nha! Ta nói ngươi  cũng chẳng tốt đẹp gì. Ngươi không nhớ lúc nãy ta dạy dỗ đám binh tôm  tướng cua kia sao, đã bảo là không được khinh thường nữ nhân, đây chính  là đạo lý ‘lật thuyền trong mương’. Bất quá, cũng cám ơn ngươi, nhờ  ngươi khinh địch, ta mới thoát thân được. Nhưng mà lúc nãy ngươi buông  lời khinh mạn ta, chẳng hay ho tí nào, ta phải phạt ngươi một chút.”
Ngọc Nhi siết chặt dây thừng quanh lưới,  trói tên đó thành một cái bánh chưng, tứ chi không thể cục cựa, không  thể phản ứng gì nữa.
Nàng lôi cái lưới đó lên bờ, treo lên cây  ven hồ, điều chỉnh độ cao một chút để nhúng toàn thân hắn xuống nước,  chỉ hảo tâm chừa lại mũi miệng cho hắn thở.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không dìm chết  ngươi, ít nhất cũng để đầu ngươi ở trên mặt nước, cho ngươi hô hấp.”  Ngọc Nhi ở trên cao nhìn xuống, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý không che  dấu.
“Ngươi sẽ trốn không thoát, ta chưa thua đâu.” Nam tử đã bị trói gô vẫn còn toát ra khí thế bức người.
Ngọc Nhi nhíu mày: ‘Cái này gọi là ‘điếc  không sợ súng’, ‘thiêu thân đâm đầu vào lửa’. Ta nhúng nước ngươi một  chút cho ngươi thanh tỉnh đầu óc.”
Nói xong, nàng kéo thả kéo thả sợi dây  thừng liên tục, trong lưới nam tử đã bị trói gô, dĩ nhiên không thể phản  kháng chỉ đành chấp nhận bị nàng lôi lên nhúng xuống nước liên tục, bọt  nước văng tung tóe khắp mặt mũi hắn. Đúng là một cảm giác không dễ  chịu!
“Thật không ngờ ngươi khỏe tới như vậy!’ Nam tử kia thấy Ngọc Nhi kéo thả hắn nhẹ nhàng như không, cảm thấy có chút bất ngờ.
Ngọc Nhi thấy hắn khí định thần nhàn, lâm  nguy không loạn, trong lòng thầm kêu không ổn, chẳng lẽ hắn còn có  chiêu số khác? Nàng dùng sức kéo hắn lên cao, đề cao âm điệu một chút:  “Rửa sạch miệng mồm cho ngươi, lần sau không được ăn nói dơ bẩn như vậy  nữa!”
“Tiểu nha đầu ngươi hoa chiêu vô số, ta thích. Nhất định ta phải thu phục ngươi.” Nam tử có chút nghiến răng.
“Ha ha ha! Ngươi ở đó từ từ hong khô đi.  Ta không rảnh đâu mà bồi tiếp.” Thu thập hắn xong, Ngọc Nhi đột nhiên  muốn tránh càng xa càng tốt, lúc này không đi, còn đợi khi nào? Hắn ta  tuyệt đối không phải là cá trong ao, chim trong lồng, trên đảo đã không  an toàn nữa rồi.
Thái tử cung.
Nơi này vốn là hậu hoa viên vắng vẻ nhất  Thái tử cung, bình thường hiếm có người lui tới. Nhưng có một ngày kia,  vì một tiểu cô nương thích bắt bướm mà đã trồng thành một vườn hoa hình  bươm bướm. Chỉ cần là loại hoa hình dáng giống bươm bướm, bất kể là đen  trắng, xanh đỏ, to nhỏ, là nụ hoa chưa nở hay đang khoe sắc rực rỡ,…  muốn thứ nào có thứ ấy. (Tuyết Băng: chắc các nàng còn nhớ cái vườn này chứ nhỉ? Là ‘thái tử ca ca’ tặng sinh nhật 11 tuổi của Ngọc Nhi năm năm trước ấy mà!)
Hoa hình bươm bướm vốn có vô số loại, hơn  nữa thời gian nở hoa cũng không đồng nhất nên trong năm hầu như lúc nào  cũng có thể thấy hoa nở. Đây cũng là nơi thái tử Cẩn thường hay đến  nhất. Nhìn đủ loại hương sắc trước mặt, hắn tựa hồ luôn có cảm giác khác  lạ. Hắn luôn tưởng tượng quay đầu lại có thể thấy tiểu cô nương yêu  thích bươm bướm ấy sẽ rẽ hoa mà bước ra với hắn. Hắn luôn nhớ cái khoảnh  khắc nàng cao hứng chạy đến muốn ‘bắt bướm’, còn dặn hắn ‘không được  kinh động’ lũ bướm của nàng. Hắn cũng không quên được nụ cười thuần  khiết, thiên chân vô tà luôn nở trên môi nàng ngày ấy.
Nàng luôn dùng thanh âm ngọt ngào mà gọi  hắn ‘thái tử ca ca’; nàng cũng luôn chuyển động đôi mắt to tròn, luôn có  vô số trò đùa độc đáo. Chính bởi vì mấy chữ ‘thái tử ca ca’, bởi vì đôi  mắt đen láy và nụ cười của nàng, hắn cam tâm tình nguyện chắp tay  nhường cho nàng tất cả những gì hắn có.
Nhưng đã lâu lắm rồi hắn không được gặp  nàng. Đã bao lâu hắn không được nghe cái thanh âm thanh thúy trong veo  kia gọi ‘thái tử ca ca’ rồi? Thật sự nhớ quá! Hắn dĩ nhiên biết rõ phụ  hoàng hoàn toàn đúng khi gửi nàng đến Phong Vân đảo để nàng học cách tự  vệ, học cách thích nghi với mọi hoàn cảnh. Song, năm năm rồi, chính xác  là năm năm lẻ ba mươi tám ngày, khoảng thời gian dài như vậy trong quá  trình trưởng thành của nàng, hắn lại không thể góp mặt, điều này lúc nào  cũng khiến hắn nuối tiếc.
Hậu viện vắng vẻ này đã sớm được hắn đổi  tên thành ‘Hồ điệp viên’. Hắn không cho phép ai vào, nhưng mỗi ngày, mỗi  khoảng sân nhỏ nhất ở đây đều in dấu giày của hắn. Hắn tự mình nhổ cỏ  tưới hoa, hắn muốn khiến những thứ nàng yêu thích này có thể nở đẹp hơn  một chút, lâu hơn một chút. Hắn muốn ngày nàng trở về nhìn thấy sẽ lại  có thể nhảy cẫng lên, híp mắt hoan hô như ngày nào. Vì một nụ cười của  nàng, hắn đã hi sinh rất nhiều thời gian rảnh ở đây, cho dù có đêm nào  ngủ không đủ giấc, hắn cũng không thiếu một khắc nào ở vườn chăm sóc  hoa. Những nhành hoa, ngọn cỏ ở đây đã mang nặng tình cảm của hắn, cũng  mang toàn bộ sự ký thác của hắn. Hắn biết, tình cảm của hắn dành cho  nàng từ lâu đã hòa vào máu xương của hắn. Trong cuộc chiến này, hắn  không thể thua, không được thua, mỗi một hiệp hắn đều phải thắng, mỗi  một thứ nàng thích, dù là nhỏ nhất, hắn cũng sẽ trân trọng đến cùng. Hắn  hi vọng ánh mắt nàng sẽ dừng lại trên người hắn. Đã gần hai ngàn ngày  đêm, dấu chân hắn đã dẫm không sót chỗ nào trong khu vườn này, còn trái  tim hắn cũng đã bị nàng lấp kín.
“Điện hạ, người nên đến Khôn Ninh cung thỉnh an hoàng hậu nương nương.” Lý công công đứng ở cửa vườn hoa nhẹ giọng nhắc nhở.
Cẩn quay người, tư niệm trên mặt còn chưa  rút đi, vẻ mặt có chút thất thần, cùng với bộ dạng trầm ổn thường ngày  khác biệt rất lớn.
“Ai cho phép ngươi vào đây?” Trên mặt hắn  nổi một tầng mây mù, đây là vườn hoa của hắn và Ngọc Nhi, vốn cấm tiệt  tạp nhân bước vào.
Lý công công bị dọa đến hai chân mềm  nhũn, ‘đông’ một tiếng phục xuống đất, vội vàng tạ tội: “Điện hạ thứ  tội! Nô tài đáng chết!”
Cẩn nhìn bộ dáng sợ sệt của Lý công công,  đột nhiên nhớ tới Ngọc Nhi rất hay khoan dung với hạ nhân, vội phất tay  nói: “Thôi, lần sau không được như thế nữa, lui ra đi.”
“Tạ điện hạ.” Lý công công vừa đứng dậy vừa quan sát Cẩn.
Cẩn xoay người lại, tiếp tục dán mắt vào mảng vườn đầy hoa.
Lý công công âm thầm lắc đầu, thái tử  điện hạ đã si tình đến mức u mê. Năm năm rồi, vườn hoa này một khi nở rộ  thì phảng phất như thu gom hết cái đẹp của nhân gian. Mà cảm xúc của  thái tử điện hạ cũng theo chúng mà luân chuyển. Hoa nở, hắn vui; hoa  rơi, hắn buồn; một nhánh cây lìa cành cũng khiến hắn cảm động.
Theo nhận xét của Lý công công, trên đời,  thứ có thể ảnh hưởng đến tâm tình của điện hạ chỉ có đám hoa này và một  người. Ngoại trừ người đó ra, vô luận là kẻ nào, mặc kệ chuyện lớn tới  đâu cũng không thể làm thái tử điện hạ lộ ra vẻ mặt chân thật và cảm xúc  thuần khiết nhất. Vào giữa hè, khi những bông hoa kia rụng nhiều nhất,  chính là lúc tâm trạng điện hạ tệ nhất.
Thái tử một ngày bận trăm công nghìn  việc. Đây là nơi duy nhất hắn có thể dỡ bỏ toàn bộ quốc gia đại sự, hoàn  toàn thổ lộ tâm tình, để mặc cảm xúc của mình bay bổng. Chỉ có ở đây,  hắn mới được làm một nam nhân có đủ hỉ nộ ái ối, chứ không phải một thái  tử điện hạ cao cao tại thượng. Thực ra, Lý công công cũng không đành  lòng đến quấy rầy Cẩn, nhưng mà tình thế đã bắt hắn phải mở miệng.
“Điện hạ,…” Lý công ấp úng lên tiếng, trên mặt lộ rõ hai chữ ‘khó khăn’.
Cẩn nhíu mày, đảo mắt một vòng quanh mấy  gốc cây, thở ra một hơi dài, bày ra vẻ mặt trầm ổn vốn có, xong xuôi,  hắn lên tiếng: “Là mẫu hậu cho gọi?”
“Dạ, điện hạ.” Nương nương sáng sớm đã cho người truyền tin tới đây, nói là Tể tướng phủ có người vào cung.
Người của Tể tướng phủ? Chẳng lẽ Ngọc Nhi sắp về sao?
“Đi!” Trong đôi mắt đen tuyền của Cẩn  hiện ra vẻ mong chờ, vừa dứt câu đã không thấy bóng dáng, Lý công công  thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị kiệu.
Cẩn hấp tấp tới Khôn Ninh cung, nhưng chỉ  thấy Yên Hà công chúa và hoàng hậu đang ngồi tán gẫu, một lòng tràn trề  hi vọng bỗng chốc trống rỗng, cảm tưởng như vừa hụt chân rơi xuống hố  sâu. Hắn chợt nghĩ ra, nếu Ngọc Nhi thật sự trở về thì Thái tử cung phải  nhận được tin trước mới đúng, làm gì có chuyện Khôn Ninh cung lại biết  tin trước? Thì ra là Yên Hà tỷ tỷ hồi cung thăm mẫu hậu, thuận tiện kêu  hắn đến góp mặt mà thôi.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Hắn quy củ hành lễ, rồi lui ra một bên, không nói thêm câu nào.
Hiểu con không ai bằng mẹ, hoàng hậu làm  sao không hiểu được tâm tư của Cẩn chứ? Nàng vui vẻ cười thầm, chuẩn bị  cho đứa con kiêu ngạo này một chút nguy cơ, cho hắn nếm mùi vị sợ hãi  mất mát, khiến hắn hiểu rõ mà quý trọng người trước mắt.
“Cẩn nhi, ngươi có tâm sự gì phải không?” Hoàng hậu gảy khúc dạo đầu.
“Mẫu hậu thứ cho nhi thần thất lễ. Dạo  gần đây chính sự chồng chất nên có chút chậm trễ.” Cẩn thẳng lưng nói  dối, mấy ngày nay sở dĩ không đến cung Khôn Ninh thỉnh an chẳng qua vì  thời gian của hắn đã dành hết cho ‘Hồ điệp viên’ rồi. Quốc sự trong  triều dù có phức tạp đến đâu cũng không đến nỗi khiến hắn tâm tình đại  loạn. Duy chỉ có khi nhìn thấy những bông hoa kia từ từ tàn úa, hắn mới  cảm thấy đau lòng. Ngay chính bản thân hắn cũng tự cười nhạo mình, cứ  giống như một nữ tử ôm mối tư niệm rồi tự xót xa cho số phận của mình,  thật khiến người khác muốn tin cũng không tin nổi.
Năm ngoái, giữa hè, mấy đóa hoa cũng còn  có thể nở được ít nhiều, nhưng năm nay lại tàn rất sớm, trước sinh nhật  Ngọc Nhi một tháng đã héo rũ cả, chỉ còn vài bông chống đỡ được tới bây  giờ. Hắn vẫn tỉ mỉ chăm sóc, hi vọng chúng có thể nở lâu hơn một chút.  Nhưng sáng nay ra xem đã thấy toàn bộ một màu úa vàng, ngay cả gốc cây  cũng đều khô héo, khiến hắn rung động dữ dội, mơ hồ cảm thấy có chuyện  chẳng lành.
“Cẩn nhi, Cẩn nhi! Ngươi có nghe những gì  Yên Hà vừa nói không?” Thanh âm của hoàng hậu lọt vào tai Cẩn chỉ phảng  phất như hư vô.
Yên Hà công chúa thấy hắn mãi không lên tiếng, đến trước mặt hắn, tăng thêm âm lượng: “Cẩn, ngươi đang nghĩ gì đấy?”
“Dạ! Hoàng tỷ vừa nói gì cơ?” Cẩn giống như vừa tỉnh mộng, ngữ khí ấp úng, không biết phải làm sao cho phải.
Hoàng hậu ngó chừng Cẩn, thăm dò: “Xem  ra, mấy ngày nay ngươi quả thật kiệt sức rồi. Chuyện của Ngọc Nhi giao  cho Lạc đi làm đi. Ngươi cứ hồi cung nghỉ ngơi. Lát nữa ta đi nói phụ  hoàng giùm ngươi, sáng mai cũng không cần phải vào triều.”
“Ngọc Nhi? Ngọc Nhi làm sao? Ngọc Nhi trở  về à?” Cẩn cái gì cũng nghe không lọt, duy chỉ có hai chữ ‘Ngọc Nhi’ là  hắn không bỏ qua, lập tức nhè hoàng hậu hỏi dồn dập, ai nghe cũng có  thể cảm thấy trong lòng hắn đang nổi sóng dữ dội.
“Ngươi nói năng cũng lộn xộn đến vậy rồi. Chuyện của Ngọc Nhi cứ để Lạc thu xếp. Ngươi lui ra đi.” Hoàng hậu rất ‘thông cảm’.
“Mẫu hậu, rốt cuộc là có chuyện gì liên quan tới Ngọc Nhi?” Cẩn gấp tới độ cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Hoàng hậu cười nhẹ một tiếng, cố ý nhử  Cẩn tới cùng, không nhanh không chậm lên tiếng: “Trầm đại nhân sai tỷ tỷ  của ngươi đến nói, tháng trước Ngọc Nhi đã tròn mười sáu tuổi, cũng đã  đến lúc nên thành thân rồi. Trầm đại nhân rất thưởng thức văn tài của  tân khoa Trạng nguyên Lưu Bân nên tính toán muốn nhận hắn làm hiền tế.  Chỉ là Ngọc Nhi từ nhỏ đã có chủ kiến, Trầm đại nhân cũng không muốn ép  buộc nàng, nên đang muốn đón nàng về để nàng tự quyết định.”
“Ngọc Nhi không thích Lưu Bân đâu!” Cẩn nghiến răng lên tiếng.
Nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của Cẩn, hoàng hậu và Yên Hà công chúa trao đổi một ánh nhìn đắc ý.
“Làm sao ngươi biết?” Hoàng hậu chất vấn.
Cẩn càng nghĩ càng giận, hỏa khí không tự  chủ được bốc cao: “Mẫu hậu, chuyện của Ngọc Nhi cứ để nhi thần đi lo là  được rồi, không cần phiền tới Lạc.” Dứt lời, quay lưng định đi.
“Khoan đã!”
“Mẫu hậu, còn có gì dạy bảo?” Cẩn gấp đến  độ hai hàng lông mày gấn như xoắn lại với nhau. Thảo nào, gần đây tâm  thần của hắn không yên, thì ra là do giữa đường xuất hiện một tên Trình  Giảo Kim! (Tuyết Băng: đây là câu thành ngữ cực kỳ phổ biến của Trung Quốc, nghĩa là đang yên đang lành có một tên đáng ghét nhảy ra cản đường.)  Hắn nhất định phải bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước. Đã có đủ người  tranh Ngọc Nhi với hắn rồi, không chấp nhận thêm một tên khốn nào  nữa!!!
“Ngươi quên rồi sao? Đừng nghĩ là ta và  phụ hoàng ngươi không biết, mấy năm nay ngươi và Lạc hai huynh đệ đã  xông vào Phong Vân đảo bao nhiêu lần rồi? Có lần nào thành công chưa?  Còn muốn tới thử nữa sao?” Cẩn vốn trầm ổn nội liễm từ khi nào trở nên  xúc động như vậy rồi? Mới nghe có gió đã tưởng là mưa.
“Mẫu hậu yên tâm. Lần này nhi thần sẽ dốc  hết toàn lực, không xông vào được thì sẽ không bỏ cuộc.” Haiz, cái con  người này, đã tự tiện xông vào địa bàn của người ta, còn hung hăng như  vậy.
Yên Hà công chúa ráng nhịn cười, thuận  tay đưa ra một phong thư: “Đây là thư phụ hoàng gửi cho Phong thần y. Có  nó, ngươi có thể quang minh chính đại vào đảo.”
“Cám ơn hoàng tỷ.” Cẩn không khách sáo  thêm câu nào, vội túm lấy lá thư trên tay Yên Hà công chúa, chạy vội ra  khỏi Khôn Ninh cung. Ngọc Nhi! Hắn sắp được gặp Ngọc Nhi rồi!
Cẩn vừa tới bên hồ đã cảm thấy có  chuyện chẳng lành. Bốn phía nồng đậm mùi thuốc nổ, sát khí rất dày, lại  khiến người ta không thể tìm ra nguy hiểm xuất phát từ chỗ nào.
Chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu hết rồi?  Không thể nào a! Cơ quan trên Phong Vân đảo hắn đã đích thân trải  nghiệm, người bình thường căn bản không thể vào được. Ngay cả hắn và Lạc  liên thủ cũng thất bại. Hôm nay tại sao hắn không tốn chút sức nào đã  có thể lên đảo rồi? Hắn thậm chí còn chưa dùng đến lá thư ‘thông hành’  của phụ hoàng mà! Chẳng lẽ Phong Đao Tử có khả năng đoán được tương lai  nên mở cửa sẵn đón hắn? Không thể nào!
Đến gần hòn đảo này thêm một phân, sợ hãi  trong lòng hắn lại tăng thêm một phần, sát khí lúc nãy hắn cảm thấy quả  nhiên có thật, hơn nữa trên đảo toàn là máu tươi.
Ngọc Nhi! Không biết Ngọc Nhi ở đâu rồi!
“Ngọc Nhi! Ngọc Nhi, ngươi đang ở đâu?  Thái tử ca ca đến đón ngươi hồi cung. Mau ra đây. Đừng nghịch ngợm nữa!”  Hắn không phát hiện, thanh âm của hắn ẩn chứa sự hoảng loạn cực độ.
Cẩn lùng sục từng tấc đất trên đảo, thậm  chí ngay cả nhà xí của gia súc cũng đã ngó qua, căn bản không thấy bóng  dáng Ngọc Nhi. Sợ hãi trong lòng hắn đột nhiên tăng cao, Ngọc Nhi ngàn  vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
“Ngọc Nhi! Ra đây nhanh đi! Còn muốn chơi  trốn tìm với thái tử ca ca sao?” Hắn cố ép mình suy nghĩ theo hướng  tích cực, cố gắng nghĩ Ngọc Nhi đang bướng bỉnh lẩn trốn hắn, hi vọng  nàng đang núp đâu đó chờ hắn tới tóm.
Mặc cho hắn la khản cả cổ, tiếng cười  quen thuộc cũng không xuất hiện, đáp lại hắn chỉ có tiếng lá cây xào xạc  dưới chân, còn có con tim đang dộng thình thịch trong lồng ngực. Không  thể loạn, giờ phút này ngàn vạn lần không được hoảng loạn! Bây giờ chính  là thời điểm cần tỉnh táo nhất. Vì bản thân, vì Ngọc Nhi, hắn nhất định  phải tra ra manh mối, nhất định phải tìm ra. Cẩn ép buộc bản thân nhắm  mắt lại, dùng hết định lực đè xuống nỗi lo trong lòng.
Thật vất vả, cuối cùng hắn cũng tĩnh tâm  trở lại. Hắn thấy trên mặt đất dấu chân gia súc lộn xộn, nhưng hình như  không phải ngựa, mà là…bò?
Tại sao lại có nhiều dấu chân bò như vậy?  Không ổn, nơi này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến chúng chạy  loạn như vậy. Đúng rồi, lúc trước ghé qua chuồng gia súc đã cảm thấy kì  quái. Chuồng lớn như vậy lại không có một con súc vật nào, không phải  rất bất thường sao?
Cẩn nhanh chóng đúc kết các đầu mối vừa  tìm được, theo dấu chân đi ngược lại, phát hiện ở phía đông nam dấu chân  dày đặc, trên cây còn có rất nhiều mảnh lưới quấn vải đỏ. Theo hắn  đoán, những tấm lưới này nhất định là cơ quan trên đảo. Túi lưới lơ lửng  giữa không trung chứng minh nơi này từng có người sập bẫy. Rốt cuộc là  ai có bản lĩnh đến như vậy? Có thể vào được cấm địa mà ngay cả hắn và  Lạc cũng phải bó tay?
Cẩn nhìn mấy tấm vải đỏ, cảm thấy không  được bình thường, rất không bình thường. Túi lưới dùng để bắt người, tại  sao còn phải quấn thêm vải đỏ? Đây căn bản không giống với hành động  của người bình thường. Chỉ còn một khả năng: Ngọc Nhi! Đây nhất định là  kiệt tác của Ngọc Nhi! Chỉ có nàng mới thích náo loạn như vậy. Nàng nhất  định đang ở đâu đây.
“Cô nương! Cô nương!” Đúng lúc này, một tiếng nói vang dội truyền vào.
Cẩn theo phản xạ quay đầu, liền thấy một  gã tướng soái mặc chiến giáp đang dẫn một toán lớn binh sĩ lên đảo. Hắn  nhìn ra được, là quân lính của Băng Hãn quốc.
“Ngươi biết Ngọc Nhi?” Cẩn giơ lệnh bài của mình ra trước mặt viên tướng đó, thanh âm tràn ngập mong đợi.
“Mạt tướng tham kiến thái tử điện hạ. Mọi  chuyện là như vầy…..” Thì ra, viên tướng kia chính là vị thống soái  trung niên lúc trước bị Ngọc Nhi kéo đến đảo. Hắn đem sự tình kể lại một  lần. Cẩn càng nghe càng giận…
“Ngươi nói Ngọc Nhi bị bắt đi? Hướng  nào?” Những tên heo mọi khốn khiếp to gan lớn mật. Dám đả thương Ngọc  Nhi của hắn! Hắn nhất định bắt bọn chúng phân thây vạn mảnh!
“Mạt tướng cũng không rõ lắm. Có lẽ là người của Tuyết Vực quốc.” Viên tướng kia cũng chỉ dám suy đoán.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện