[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 54 : Tiểu Phượng hoàng giang cánh nhất
                                            .
                                    
             Ngọc Nhi ngồi một mình bên bờ hồ, mắt  thấy trời ngả về chiều, trong lòng rất gấp gáp. Muốn vượt sông, cho dù  không có thuyền cũng phải cần bè trúc. Nếu không có cả bè trúc, ít nhất  cũng cần một khúc cây lớn. Nhưng mà sư phụ  phất tay áo một cái liền đi mất dạng, bỏ lại nàng một mình, phải làm sao  bây giờ đây? Không lẽ sư phụ thật muốn nàng chết chìm dưới hồ?
Người ta nói thần y thường có tính tình  quái gở, bây giờ xem như nàng đã lãnh giáo. Không phải sư phụ muốn mang  nàng ra thí nghiệm chứ? Đợi nàng uống nước chết chìm rồi mang y thuật  diệu thủ hồi xuân ra đoạt lại mạng nàng từ tay Diêm vương?
“Nha đầu, thời gian không còn nhiều đâu.”  Đang lúc Ngọc Nhi suy nghĩ lung tung, từ trên đảo nhỏ đằng xa truyền  tới tiếng nói của sư phụ. Loại âm thanh thúc giục lúc này truyền tới tai  nàng quả thực hệt như quỷ đòi mạng.
Ngọc Nhi ủy khuất dẩu miệng, hướng về  phía thanh âm bày ra một vẻ mặt cau có, bàn tay nhỏ bé thì vỗ nước tung  tóe, coi như đang phản đối sư phụ.
“Nha đầu, mặt trời lặn tới nơi rồi kìa.” Phong Đao Tử kia thật đúng là thích xát muối lên vết thương, lại rống lớn một tiếng.
Hồ nước không gợn một chút sóng, xung  quanh lại không có người ở, khung cảnh xung quanh tôn thêm âm điệu Phong  Đao Tử, truyền tới trong tai Ngọc Nhi nghe như tiếng sấm dội đinh tai  nhức óc.
Ngọc Nhi mặt mày nhăn nhúm thành một  đống, cực kỳ khổ sở, cảm giác không ai ngó ngàng tới thật là khó chịu. Ở  nhà vốn có cha mẹ thương yêu, trong cung có phụ hoàng mẫu hậu cưng  chiều, ở Thành vương phủ có Lạc ca ca sủng ái, trong Thái tử cung có  thái tử ca ca hậu thuẫn, làm gì đã chịu tới nỗi khổ này. Nói tới bơi  lội? Khoảng cách dài như vậy, nàng không chết đuối mới là lạ!
Tia sáng mờ dần phía chân trời, nhường  chỗ cho màn đêm sắp tới. Một mình tịch mịch bên bờ hồ, nàng đã bắt đầu  thấy sợ. Không có tiểu cô nương nào không sợ bóng tối, nàng tự nhiên  cũng không ngoại lệ, đặc biệt là tại địa phương vắng vẻ như thế này.
“Gâu! Gâu! Grừ!”
Mấy tiếng chó gầm gừ đột nhiên vang lên,  Ngọc Nhi không chút phòng bị nào đã bị dọa đến co rúm lại, không cẩn  thận một chút ‘bùm’ một tiếng lọt xuống hồ.
“Ô ô ô! Sư phụ cứu mạng! Sư phụ cứu mạng a!” Ngọc Nhi vừa giãy dụa, vừa cố ngoái đầu về hướng bờ, vừa lớn tiếng kêu cứu.
“Nha đầu, ngươi còn chưa cố gắng, sao  biết mình không thể lên được? Mới vừa té xuống đã kêu cứu à? Không phải  lúc nào cũng có người đứng ra cứu ngươi, người mà trong mọi hoàn cảnh  đứng ra bảo vệ ngươi chỉ có chính bản thân Trầm Ngọc Nhi mà thôi.” Rất  vang dội, rất nghiêm túc, thanh âm lạnh như băng, không có một tia tình  cảm, giống như không hề quan tâm tới sinh mệnh đang giãy giụa trong hồ.
Lời của Phong Đao Tử đã triệt tiêu mọi hi  vọng cầu cứu của Ngọc Nhi, bây giờ người có thể cứu nàng quả nhiên chỉ  có một mình nàng. Cắn chặt răng, nàng quạt mạnh tay về phía bờ, cuối  cùng bàn tay nhỏ bé cố gắng tóm lấy một bụi lan dạ hương.
Bò lên được trên bờ, nàng xụi lơ ngã quỵ  trên thảm cỏ, một thân y phục xinh đẹp ướt sũng nước, đôi bướm sống động  thêu trên mũi hài dường như cũng mất luôn màu sắc, nàng lúc này đáng  thương hệt như con chó nhỏ bị vứt bỏ ven đường. Bị kích thích quá lớn,  khiến tim nàng còn đang giộng ầm ầm trong lòng ngực, không tự chủ được  liền nổi bản tính trẻ con, hai chân giãy đành đạch, hai tay liên tục bứt  hết đám cỏ xung quanh, hét lên: “Ta không học! Không học gì nữa! Ô ô!  Thái tử ca ca! Ngọc Nhi muốn về nhà!”
Vài giọt nước mắt rơi xuống, trong lòng  bắt đầu chua xót. Chuyện gì xảy ra thế này? Nàng chỉ muốn học võ công  thôi mà, sao chưa vào được đến nhà của sư phụ đã thiếu chút bỏ lại cái  mạng nhỏ này rồi?
“Ngươi khóc cũng vô dụng. Nước mắt chỉ  cho thấy ngươi mềm yếu, căn bản không giúp ích được gì. Nếu như ngươi  cam nguyện thừa nhận mình chỉ là một cái tượng gỗ không có tư tưởng, vi  sư bây giờ có thể đưa ngươi về nhà. Một đồ nhi hèn yếu vô năng như vậy,  Phong Đao Tử ta không cần.” Phong Đao Tử thật sự có bản lĩnh, khoảng  cách xa như vậy vẫn có thể nghe thấy thanh âm ăn vạ của Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi dùng bàn tay còn dính bùn đất, hung hăng lau sạch nước mắt trên mặt, quật cường nói: “Bơi thì bơi!”
Nàng dậm chận, bày ra một bộ dạng khẳng  khái, sẵng sàng hi sinh. Phụ thân đã từng nói ‘sĩ khả sát, bất khả  nhục’, cho dù hôm nay uống nước hồ chết chìm, nàng cũng không để sư phụ  xem thường. Dù sao cũng không có cách, chi bằng đánh cuộc một lần. Bơi  qua được thì là vận mệnh của nàng. Bơi không qua thì cùng lắm chết sớm  vài năm, nhưng nàng tin tưởng sư phụ nhất định sẽ cứu nàng. Sư phụ nếu  đã thu nàng làm đồ đệ sẽ không trơ mắt nhìn nàng chết, chỉ bất quá làm  nàng chịu khổ chút ít thôi.
Khắc phục được tâm ma, Ngọc Nhi kiên  cường đứng lên, từ từ nhúng hai chân xuống nước, nhưng bụi lan dạ hương  vừa rồi bị nàng nhổ tận gốc đang lơ lửng trong hồ quấn lấy chân nàng, có  chút ngứa.
“Đáng ghét! Ngay cả ngươi cũng khi dễ  ta!” Nàng tóm lấy chúng vứt ra xa, lại thấy những thân mây ấy sau khi  rơi xuống nước vẫn trôi lơ lửng như cũ. Ngọc Nhi không khỏi hâm mộ ngắm  nhìn, nếu nàng cũng có thể như chúng, tự nhiên nổi được trên nước thì  tốt.
“Di? Đúng rồi!” Linh quang chợt lóe, khuôn mặt nàng lập tức hiện nụ cười. Trời không tuyệt đường người.
Nàng thử túm vài sợi dây mây dưới sông  lên, vặn đứt đôi. Quả nhiên cây mây rỗng ruột, hơn nữa trọng lượng lại  rất nhẹ, khó trách chúng có thể trôi lững lờ trên mặt nước. Bất cứ loại  thực vật nào sinh trưởng trong nước cũng sẽ có lỗ hổng để trữ không khí,  loại cây trước mặt chính là một dạng điển hình. Ha ha, loại vật liệu  này không phải cực kỳ thích hợp để chế tạo một cái ‘phao bơi’ sao?
Hắc hắc! Bây giờ nàng sẽ bắt tay chế tạo  một cái ‘phao bơi’. Ha ha ha! Nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.  Sư phụ, người chờ đó mà xem.
Nàng nhổ rất nhiều cây, cuộn chúng lại  với nhau thành một vòng tròn hình dạng tương tự như cái bánh xe, một cái  ‘phao bơi’ đơn giản đã ra đời. Để tránh mấy sợi mây bung ra, nàng xé  vải trên ống tay áo cố định chúng lại.
Nàng hồi hộp ném sản phẩm tự chế xuống  nước. Nó quả nhiên không chìm! Thành công rồi! Nàng quả thật không dám  tin vào hai mắt của mình.
Lần đầu tiên bơi lội, lần đầu tiên dùng  ‘phao bơi’, lại còn là hàng tự chế, nàng có thể không đắc ý sao? Hà hà,  trong miệng khẽ ngâm một điệu hát dân gian, nàng ở trong nước đang cực  kỳ đắc ý, lướt nhẹ trên mặt hồ, nàng đã nhìn thấy hòn đảo của sư phụ dần  hiện rõ trước mắt, giọng hát tự nhiên cũng nhỏ dần đi…
“Ngọc Nhi! Ngươi ôm một vòng cây cỏ để  làm gì?” Thanh âm mang đầy ngờ vực của Nam Cung Tuyệt vang lên: “Sư phụ  đâu? Sao ngươi lại xuống hồ chơi như vậy?”
“Nam Cung, ngươi nhìn thử ‘phao bơi’ của  ta thế nào? Hắc hắc. Sư phụ bảo ta tự mình đi qua.” Ngọc Nhi sớm đã quên  hết buồn bực lúc trước, lúc này nàng chỉ vội vã muốn chứng mình cho sư  phụ thấy bản thân không phải là một cô gái mềm yếu vô năng.
“Phao bơi?” Nam Cung cố hết sức lặp lại cái từ ngữ quái dị này. (Tuyết Băng: Từ ngữ của thế kỷ 21 lọt vào tai anh không quái mới là lạ.)
“Ngọc Nhi!” Tiếng kêu này còn lớn hơn tiếng kêu lúc nãy, thanh âm kinh tâm động phách, còn mang theo nồng đậm lo lắng.
Ngay sau đó, Ngọc Nhi cảm thấy thân thể  mình bị nhấc bổng lên không, rơi vào một vòng ôm quen thuộc, nàng vui  mừng kêu lên: “Thái tử ca ca, ngươi đến rồi.”
Cẩn không trả lời, chỉ ôm Ngọc Nhi thật chặt, chuẩn bị thi triển khinh công đưa Ngọc Nhi vào trong đảo.
“Thái tử ca ca, thả ta xuống, ta muốn tự mình bơi qua.” Ngữ khí của nàng nồng đậm kiên trì.
“Ngọc Nhi, sao ngươi lọt xuống hồ vậy?  Phong thần y đâu?” Thanh âm của Lạc truyền ra từ sau lưng Cẩn, mang theo  ý tứ tức giận, tựa hồ muốn trách tội Phong Đao Tử không chiếu cố tốt  nàng.
“Năng lực của các ngươi quả nhiên không  đơn giản.” Nam Cung quay đầu, ngữ khí đạm bạc, sư phụ không hề muốn  ngoại nhân tới quấy rầy. Bao nhiêu năm nay trên giang hồ hắn hết sức che  dấu hành tung, không ngờ hai huynh đệ này vẫn có thể tìm đến, thật  khiến người ta khó lòng phòng bị a!
Cẩn và Lạc không đếm xỉa gì tới Nam Cung, bốn con mắt tập trung hết trên người Ngọc Nhi, chờ câu trả lời của nàng.
Ngọc Nhi hiện tại trơn trượt như cá  chạch, giãy mấy cái đã thoát khỏi vòng tay Cẩn, ‘bùm’ một tiếng rơi  xuống hồ, bọt nước bắn tung tóe. Sau đó, dưới cái nhìn soi mói của mấy  đại nam nhân, nàng đắc ý ôm cái phao bơi tự chế, thi triển tư chế bơi  chó vừa nghĩ ra, dương dương đắc ý hướng đến hòn đảo đơn độc kia bơi  đến, sung sướng y như một con cá gặp nước.
Lại còn có người bơi bằng cách như vậy?  Cỏ cây cũng có thể làm thành ‘phao bơi’? Ba đại nam nhân tự nhận thông  minh hoàn toàn ngây ngốc trợn tròn mắt, đồng loạt dùng ánh mắt si ngốc  nhìn Ngọc Nhi trân trối. Trong đầu tiểu Ngọc Nhi rốt cuộc còn có bao  nhiêu ý nghĩ kỳ quái?
“Thái tử ca ca, Lạc ca ca, các ngươi trở  về đi. Ngọc Nhi còn phải theo sư phụ học võ công.” Nàng bỗng nhiên quay  đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin. Sư phụ nói đúng, nàng nhất định  phải học xong bản lĩnh tự lo cho mình.
Cẩn nhìn nụ cười trên mặt Ngọc Nhi, trong  lòng chợt cảm thấy bối rối: Ngọc Nhi vừa rời khỏi hắn đã có thể tự lo  cho mình. Điều này khiến hắn cảm thấy bất an, hắn thật sự sợ một ngày  kia, nàng học được một thân bản lĩnh, sẽ không còn muốn phụ thuộc vào  hắn, không cần hắn chở che nữa…
Trong lòng Lạc cũng không yên nổi, Ngọc  Nhi quá thông minh, tuyệt không phải là chim trong lồng, cá trong chậu,  ngày khác nhất định sẽ trở thành tiêu điểm chú ý trong mắt thế nhân. Đến  lúc đó, nàng còn có thể nhìn thấy hắn đang âm thầm lặng lẽ đứng trong  đám người xung quanh nàng hay không…
Còn Nam Cung, trong mắt đã mất đi sự dửng dưng vô tình vốn có…
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện