[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 53 : Chương trình huấn luyện ma quỷ
.
Băng Hãn quốc là quốc gia lớn nhất, cường thịnh nhất đương thời, không chỉ có lãnh địa rộng lớn, đất đai phì nhiêu, kinh tế văn hóa cũng phát triển vượt trội những nước lân bang. Uy danh của nó sớm đã chấn động các nước nhỏ bé xung quanh, tất cả chỉ có thể dùng một từ ‘cường thịnh’ để hình dung. Mọi người cũng đã quen thần phục và an hưởng thái bình.
Song, không ai chú ý tới, Tuyết Vực quốc giáp ranh ở phía bắc biên cương đang lặng lẽ quật khởi.
Tuyết Vực quốc là một quốc gia của dân du mục, nam nữ già trẻ trong nước đều có thể cưỡi ngựa bắn tên. Một trăm hai mươi năm trước, Tuyết Vực quốc vì muốn mở rộng lãnh thổ đã xâm phạm Băng Hãn quốc, khiến hai nước giao tranh hơn chín năm, cuối cùng đại nghĩa bảo vệ quốc gia đã giúp Băng Hãn quốc thu được toàn thắng. Từ đó Tuyết Vực quốc nguyên khí tổn thương nặng, chỉ đành phải lui về thảo nguyên cuốn cờ xếp trống. Tính đến nay cũng đã một trăm mười một năm.
Phong Vân đảo mà thần y Phong Đao Tử thường lui tới là một hòn đảo đơn độc giữa một cái hồ lớn. Nó lại chính là ranh giới giữa Tuyết Vực quốc và Băng Hãn quốc. Nói cách khác, đó là chỗ giáp ranh giữa hai nước, không thuộc chủ quyền của nước nào cả. Những thứ lễ giáo, quốc pháp căn bản không ảnh hưởng tới nơi này. Không có lễ nghi phiền phức của thế tục, không có tầng tầng lớp lớp luật pháp trói buộc, hòn đảo nhỏ đơn độc này cũng có thể coi là thế ngoại đào viên.
Vô số đám mây trắng ẩn hiện trên nền trời xanh thẳm, ấm áp tỏa ra từng tia sáng vàng lấp lánh. Dưới đất, thảo nguyên mênh mông bát ngát, một mảnh xanh mượt, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương đồng cỏ nội, xông vào mũi miệng, khiến toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Xa xa phía chân trời, màu xanh lá hòa vào màu da trời khiến cảnh vật như tăng thêm một tầng linh khí. Thật là một bức tranh điền viên hoàn mỹ.
“Sư phụ, đó là bò dê ngài nuôi sao?” Ngọc Nhi trời sanh lạc quan, vô luận ở địa phương nào, trên mặt vẫn luôn có nụ cười, giống như loài cỏ dại mang trên mình khả năng sinh tồn ương ngạnh cùng khả năng thích ứng siêu phàm.
Phong Đao Tử nhìn bầy cừu đằng xa, trên mặt lộ ra nét vui mừng khi nhìn thấy quê hương. Trên môi nở nụ cười, hắn cúi đầu nhìn Ngọc Nhi, hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”
Ngọc Nhi khóe mắt cười đến cong cong: “Mấy con bò dê kia không có người trông coi. Nơi này chỉ có sư phụ ở, dĩ nhiên chính là do sư phụ nuôi.”
“Tại sao ngươi khẳng định sư phụ ngụ tại đây?” Phong Đao Tử tán thưởng nhìn Ngọc Nhi, trong lòng không khỏi vui mừng, oa nhi này quả nhiên là một nhân tài, tuổi còn nhỏ đã có thể quan sát tỉ mỉ đến như vậy, ngày sau tất thành nhân trung chi long. Vì vậy hắn càng muốn nghiêm khắc dạy bảo nàng.
“Hắc hắc, bởi vì khi sư phụ nhìn thấy bọn chúng, vẻ mặt hệt như nhìn thấy người thân.” Ngọc Nhi khẳng định.
Phong Đao Tử hiền lành cười, coi như thừa nhận.
Ngọc Nhi hoan khoái nhảy nhót trên cỏ, rất hưng phấn, đang muốn đến chơi với đám bò dê, thật là khoái lạc a!
“Sư phụ, nhà của người ở đâu?” Ngọc Nhi đảo mắt một vòng, không nhìn thấy chỗ nào khả dĩ trú ngụ, không lẽ sư phụ ban đêm nằm trên mặt đất?
“Ngươi thật sự giống như quỷ tinh linh, náo nhiệt không thôi. Nhìn thấy chưa, đó là nhà của sư phụ.” Phong Đao Tử đưa tay chỉ về hướng xa.
“A! Giữa hồ?” Ngọc Nhi lúc này mới phát hiện, ở cuối thảo nguyên là một cái hồ rất to, mênh mông bát ngát, loáng thoáng có thể thấy trong hồ có một hòn đảo đơn độc. Giữa đảo có một cây tùng lớn, đó là nhà của sư phụ sao? Khó trách lúc nãy nàng bồn chồn, sư phụ thân là thần y, thảo dược hắn trồng ắt phải trải khắp núi rừng, sao chỉ có thể thấy một thảm thực vật trên thảo nguyên chứ. Thì ra là ở trong hồ, chẳng qua hòn đảo kia bốn bề đều là nước, cơ hồ ngăn cách với ngoại giới, nơi ở của sư phụ cũng thật sự rất ly kỳ.
Bên hồ trồng rất nhiều lan dạ hương, ló đầu ra cả hai bên bờ sông. Thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy con cá búng mình lên khỏi mặt nước. Mọi thứ đều rất tốt đẹp, chỉ thiếu một vật duy nhất: Thuyền để vượt hồ.
“Tại sao lại không đi?” Phong Đao Tử thấy Ngọc Nhi dừng bước, liền dùng thanh âm nghiêm khắc chất vấn: “Gặp khó khăn liền muốn dừng bước sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Nhi nhăn nhó: “Sư phụ, không có thuyền làm sao chúng ta lên đảo?”
Phong Đao Tử dạy nàng đạo lý đầu tiên: “Không có thuyền thì không thể qua sông sao? Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, đồ vật nào thiếu thì tự mình tìm về. Không có thuyền thì ngươi không đi sao? Chỉ có một chút khó khăn cũng không đương đầu nổi, còn nói gì đến muốn học võ công thượng thừa?”
“Sư phụ, Ngọc Nhi không biết bơi.” Ngọc Nhi khẩn trương nhìn Phong Đao Tử. Ô ô! Sư phụ đừng ác quá thế chứ. Từ đây bơi cho đến đảo ít nhất cũng một hai ngàn trượng a!
“Nếu ở phía sau có truy binh, trong hồ không có thuyền, ngươi có nhảy xuống không?” Phong Đao Tử nghiêm mặt, đây là bài tập đầu tiên hắn giao, nàng phải hoàn thành cho được. Nàng đang trong hoàn cảnh giàu sang, ngập tràn trong sủng ái, bắt đầu từ bây giờ, hắn muốn diệt trừ cảm giác ỷ lại của nàng, bắt nàng phải đương đầu được với gian khổ. Nàng không giống những cô gái bình thường, nàng nhất định phải luyện thành một thân bản lãnh.
“Nhưng mà phía sau đâu có truy binh đâu.” Ngọc Nhi vô tư ba hoa.
Phong Đao bày ra sắc mặt dọa người: “Ngươi còn dám ba hoa? Không có truy binh sao? Vi sư bây giờ chính là truy binh. Ngươi là muốn tự mình đi qua hay để vi sư động thủ ném ngươi xuống?”
“Sư phụ, con mà xuống sẽ mất mạng, hồ nước sâu như vậy, khoảng cách lại quá dài.” Ngọc Nhi bắt đầu thấy sợ. Vị sư phụ này cũng quá quyết liệt đi! Huấn luyện nàng như vậy sao? Nàng đến là muốn học võ công, không phải học bơi lội.
“Võ học của vi sư thành tựu dựa vào thủy tính, có thể vẫy vùng trong nước không ướt tới người. Nếu như ngay cả căn bản bơi lội cũng không biết, làm sao mà luyện thành? Ngươi cho rằng có được võ học cao thâm dễ như trở bàn tay sao? Nói thật với ngươi, thử thách này còn rất nhẹ nhàng, sau này còn nhiều nhiệm vụ khó khăn hơn chờ ngươi tới giải quyết.” Phong Đao Tử hết sức kiên trì.
Học võ công là như vậy sao? Ô ô! Trước đây không có nghe các ca ca nói học võ còn cần phải biết bơi a! Chẳng lẽ sư phụ là một quái nhân! Nàng thật có chút hối hận. Nếu nàng tiếp tục học võ với Nam Cung sẽ không phải chịu khổ như vậy.
“Cõi đời này không có thuốc chữa bệnh hối hận đâu. Đã đến đây, ngươi muốn học cũng phải học, không muốn học lại càng phải học.” Phong Đao Tử bây giờ thật giống ma quỷ.
“Sư phụ…”
“Gọi sư phụ cũng vô dụng. Nếu trước khi mặt trời lặn ngươi còn chưa vào đảo, vi sư sẽ đóng cửa lớn, cho người ngủ ngoài đồng một đêm!” Dứt lời, Phong Đao Tử không chút do dự đi thẳng vào trong hồ.
A? Sư phụ có thể lướt trên nước như đi trên đất bằng? Xảy ra chuyện gì thế này? Ngay cả chân cũng không bị nước thấm ướt. Thật là lợi hại! Nhưng nàng không phải là sư phụ, làm sao vào được trong đảo? Nhìn xung quanh nếu không phải nước thì là cây cỏ, ngoại trừ bò dê không biết còn có thứ gì khác không? Trời mà tối xuống thì thật sự sẽ dọa chết người. Sư phụ thật đáng ghét a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện