[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 52 : Quân tử ước hẹn
.
Công phu Phong Đao Tử rất cao, Cẩn trở tay không kịp đã để hắn mang Ngọc Nhi đi. Điều này khiến hắn cảm thấy thất bại xưa nay chưa từng có. Lại có người ở trước mặt hắn, không thông qua sự đồng ý của hắn, không nói tiếng nào, cứ thế mang Ngọc Nhi của hắn đi! Mới cách đó không lâu, hắn còn tự nói với mình sẽ không để Ngọc Nhi chịu mảy may thương tổn nào. Mà nay, hắn lại trơ mắt nhìn nàng biến mấy khỏi tầm mắt, hắn vạn phần tự trách, hắn không muốn thừa nhận mình không có năng lực bảo vệ nàng!
Một ngụm uất khí tán loạn trong lồng ngực, khiến hắn lo lắng vô cùng. Đã lâu lắm rồi, hắn chưa từng để Ngọc Nhi thoát khỏi tầm mắt, nhưng bây giờ, ngay cả nàng đang ở đâu hắn cũng không biết.
“Mang ta đi tìm Ngọc Nhi!” Bất đắc dĩ, Cẩn ký thác mọi hi vọng lên người tên Nam Cung Tuyệt chưa kịp chuồn đi.
Nam Cung cũng không ngờ sư phụ mình thân hành tới Tướng phủ, càng không nghĩ sư phụ lại thu Ngọc Nhi làm đồ đệ. Nhưng mà, hắn cũng cho rằng để Ngọc Nhi đi theo sư phụ học võ là một cách giải quyết không tệ, dù gì sư phụ cũng có y thuật siêu quần, võ công cái thế, có lẽ có thể làm tròn giấc mộng thành tài của Ngọc Nhi.
“Không phải người nào sư phụ cũng tùy tiện thu nhận. Ngọc Nhi có thể theo người học nghệ là phúc phận của nàng, trên giang hồ hắc bạch lưỡng phái bao nhiêu người cầu còn không được.” Nam Cung nhẹ nhàng lên tiếng, hoàn toàn không bị lo lắng của Cẩn ảnh hưởng.
“Xem ra ngươi không muốn mang bổn điện hạ đi tìm Ngọc Nhi.” Cẩn ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tiếng nói lộ rõ một trận cuồng phong sắp nổi.
Nam Cung Tuyệt cười một tiếng, khí định thần nhàn: “Đừng giở giọng quyền thế trước mặt ta. Nam Cung Tuyệt không phải là người trong quan trường, càng không có hứng thú vuốt đuôi quyền quý. Ngươi có uy hiếp lợi dụng cách nào cũng đừng hi vọng ta đáp ứng.”
Cẩn cá tính vốn trầm ổn, gặp chuyện cũng tỉnh táo, trước giờ chưa từng để ngoại nhân nhìn ra hắn đang xao động. Mà giờ đây, lồng ngực phập phồng liên tục, người sáng mắt nhìn vào liền có thể thấy nội tâm hắn hiện có bao nhiêu sóng gió. Hắn không phải loại người khinh suất vọng động, vốn có bản lãnh không đổi sắc mặt dù Thái sơn có sụp đổ trước mặt, nhưng bây giờ, hắn thật sự đã giận điên lên. Vì Ngọc Nhi, hắn đang cố hết sức áp chế lửa giận, ôm lấy hi vọng cuối cùng có thể dẫn đến chỗ Ngọc Nhi: Nam Cung Tuyệt.
Ngăn chặn khí huyết phun trào, hắn thử nói đạo lý với Nam Cung Tuyệt: “Theo ta thấy, khoảng thời gian này ngươi cùng Ngọc Nhi cũng có thể coi là hảo bằng hữu, ngươi cũng không nên để nàng ra ngoài chịu khổ. Ngọc Nhi chưa bao giờ rời khỏi người thân, lần này đi xa xứ nhất định không quen. Để Ngọc Nhi có thể trưởng thành trong hoàn cảnh không buồn không lo, hi vọng ngươi cân nhắc lời của ta.”
Nam Cung đối với sự nhẫn nhịn của Cẩn có chút kinh ngạc, dù sao hắn ta cũng là thái tử cao cao tại thượng, đối với một kẻ sơn dã như hắn khách khí đến như vậy cũng coi như đã rất cố gắng.
“Chính bởi vì Ngọc Nhi luôn có thân nhân chiếu cố nên mới vĩnh viễn không thể tiếp xúc mặt chân thật nhất của thế giới. Có câu nói ‘đừng cho người ta cá, hãy cho họ cần câu’, Ngọc Nhi cần biết cách tự vệ, đây không phải là thứ mà thân nhân có thể giúp nàng.”
Nam Cung quả nhiên không uổng là tri kỷ của Ngọc Nhi, đem tâm tư của nàng hiểu đến thấu triệt.
Lời nói của Nam Cung lẽ ra sẽ gây xúc động rất lớn đối với Cẩn, nhưng hắn giờ phút này không thể nghĩ sâu xa gì nữa, chuyện duy nhất hiện đang ám ảnh hắn chính là: Ngọc Nhi đi rồi, có lẽ lúc này nàng đang chịu sương gió phong trần, bị cái đói hành hạ. Cũng không biết Phong Đao Tử kia có ngược đãi nàng hay không? Thông thường đám người sơn dã vốn không hiểu lễ số, cậy mạnh hiếp yếu, tiểu Ngọc Nhi đơn thuần như vậy đi theo hắn nhất định chịu thiệt thòi. Nàng có khi nào lạc đến nơi núi rừng hoang vu, sài lang thường xuất hiện hay không?
“Bớt sàm ngôn đi, Phong Vân đảo rốt cuộc ở nời nào?” Cẩn lấy lễ nhường nhịn một lần cuối cùng, nếu Nam Cung Tuyệt tiếp tục không hợp tác, hắn sẽ không khách khí nữa.
Nam Cung cũng có suy nghĩ riêng của mình, Ngọc Nhi đi rồi, hắn còn ở lại Tướng phủ làm gì? Chẳng lẽ tiếp tục cùng thái tử trước mặt mắt to trừng mắt nhỏ sao? Khóe miệng nhất câu, hắn cũng chuẩn bị sử dụng kế sách thứ ba mươi sáu.
Cẩn đã sớm nhận ra mưu đồ của Nam Cung Tuyệt, một cú đấm trực tiếp tung ra, mục tiêu chính là gương mặt tuấn tú ôn nhu của Nam Cung.
Nam Cung cũng không phải tay vừa, cúi đầu xuống một chút, thắt lưng vừa chuyển đã thành công tránh khỏi công kích của Cẩn. Rồi sau đó, hắn huơ tay một cái, trong tay đã xuất hiện một ngọn sáo trúc xoay tròn đánh tới trước ngực Cẩn.
Cây sáo ngắn nhỏ giữa không trung nhanh chóng bổ nhào, càng lúc càng mau, mắt thấy đã rất gần Cẩn…
‘Ba, ba, ba’ bạch quang ngập trời, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện, cuồn cuộn tranh đấu với ngọn sáo nhỏ, rất nhanh kết thúc một cuộc ác đấu chưa kịp mở màn.
“Hoàng huynh không cần làm khó Nam Cung thần y, đây là ý chỉ của phụ hoàng.” Lạc một thân triều phục, có lẽ vừa chạy thẳng từ hoàng cung tới.
Đến cùng Lạc còn có phu quân của Yên Hà công chúa: Trầm lão đại Trầm Ngọc Hàn. Trầm Ngọc Hàn một thân cẩm bào, tay phải cầm một thanh đại đao trăng rằm, lộ ra vẻ uy vũ dị thường.
Cẩn nhìn thấy Trầm Ngọc Hàn, trong lời nói ẩn giấu sự chất vấn: “Chẳng lẽ Tể tướng cũng đồng ý để Ngọc Nhi xa nhà như vậy?”
Trầm Ngọc Hàn thừa hiểu ý tứ của Cẩn. Cẩn là muốn phụ thân ra mặt xin hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban. Trầm Tướng gia cưng nữ nhi thiên hạ đều biết, dĩ nhiên không muốn để nàng ở bên ngoài ăn sương nằm gió.
“Điện hạ, chuyện này gia phụ đã đồng ý.” Dĩ nhiên, hoàng đế cũng đã lên tiếng, phụ thân có thể không đồng ý sao? Không lẽ muốn kháng chỉ?
Lạc thấy Cẩn còn không chịu buông tha, lên tiếng: “Thần đệ biết hoàng huynh toàn tâm toàn ý quan tâm Ngọc Nhi. Nhưng mà Ngọc Nhi còn quá nhỏ, sẽ không hiểu được tấm lòng của huynh. Có Phong thần y xuất thủ điều giáo, chẳng phải sẽ gánh đi nỗi lo của chúng ta sao? Nói thật lòng, vì chuyện Ngọc Nhi thọ thương, thần đệ đã vạn phần tự trách, đồng thời lại cảm thấy trong triều thời cuộc bắt đầu rung chuyển. Tiểu mao tặc chúng ta bắt được chẳng qua cũng chỉ là đám lâu la hạ đẳng nhất, hung thủ chân chính đằng sau vẫn còn chưa biết là ai. Trong thời buổi rối loạn, để Ngọc Nhi ra ngoài tránh phong ba, không phải tốt hơn sao?”
Lời của Lạc hữu lý hữu tình, Cẩn nghe cũng lọt, nhưng trong lòng lại khó chịu như bị gai cào. Có lẽ có một số chuyện nên nói thì lập tức phải nói, bằng không mọi người sẽ càng lún càng sâu. Sững người hồi lâu, hắn mới nói: “Lạc, ngươi quan tâm Ngọc Nhi chỉ là dưới góc độ một người huynh trưởng?”
Lạc cũng không giấu giếm: “Ngọc Nhi lạc quan khả ái, thông tuệ nhanh nhẹn, là mẫu người con gái đệ thích.”
Cẩn mặc dù đã dự liệu trước, nhưng chính tai nghe Lạc nói ra, trong lòng vẫn có chút không chịu nổi: “Ngươi cũng biết nàng trong lòng ta có địa vị như thế nào.”
Lạc cảm thấy thật có lỗi, hắn không hề tính toán đoạt người yêu của người khác, huống chi Cẩn là huynh đệ của hắn, là thân nhân thân thiết nhất của hắn. Chẳng qua tình cảm không phải là loại đồ vật muốn là có thể chuyển nhượng.
“Vật trong thiên hạ, chỉ cần hoàng huynh coi trọng, thần đệ lập tức chắp tay nhường lại. Duy chỉ có chuyện này, thần đệ hoàn toàn không muốn thoái lui, xin hoàng huynh thứ tội.” Lạc vẻ mặt kiên quyết.
Cẩn trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng hoàn toàn không có ý tứ giận dỗi: “Lạc không cần cảm thấy hổ thẹn. Tình cảm chính bởi vì không thể cầm nắm được, nên mới khó phân biệt đúng sai, mới khiến người ta ngừng không được, bỏ không xuống, dứt không ra. Chưa tới phút cuối, ai có thể biết được đầu sợi tơ hồng kia nguyệt lão buộc vào chân người nào?”
“Thần đệ hổ thẹn.” Trừ những lời này, Lạc cũng không còn gì để nói. Cẩn mới là người đầu tiên thâm nhập thế giới nội tâm của Ngọc Nhi. So ra, hắn là kẻ tới sau, là hắn phá hỏng hạnh phúc của Cẩn. Nhưng đã ngập trong chữ tình, hắn không thể mang thứ tự ra ép buộc bản thân.
“Đối với Ngọc Nhi, ta sẽ dốc hết tâm lực làm nàng hiểu được phần tình cảm này của ta. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta có được toàn bộ tâm ý của nàng, là ta dùng chân tình đổi lấy chứ không phải là huynh đệ chắp tay nhường lại cho ta. Ngọc Nhi cơ trí, nàng có thể phân rõ ai mới là lang quân trong lòng nàng. Nhưng nếu nàng bỏ ta chọn ngươi, điều đó nói lên ta hành động chưa đủ, tình cảm chưa sâu, mất đi nàng sẽ là tiếc nuối lớn nhất đời ta, nhưng ta tuyệt đối tôn trọng lựa chọn của nàng.” Tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm kiếp mới cùng chăn gối. Hắn có nhân duyên tiền định với Ngọc Nhi hay không, điều này Cẩn chưa từng nghĩ tới. Một chiêu này có thể rất mạo hiểm, hơi không cẩn thận sẽ vĩnh viễn mất đi Ngọc Nhi, nhưng đây là cách duy nhất có thể hóa giải huynh đệ tương tàn. Hắn muốn có Ngọc Nhi, nhưng hắn ngàn vạn lần không hi vọng mất đi người đệ đệ đỉnh thiên lập địa này.
Giờ phút này, Lạc chỉ còn lại cảm động: “Nếu cuối cùng thần đệ không có cách nào lay động Ngọc Nhi, thần đệ cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng. Trận quyết đấu tình cảm này, hoàn toàn giao cho Ngọc Nhi tùy ý lựa chọn.”
Cẩn nhẹ nhàng vuốt cằm, trong lòng không khỏi cảm thán: Ngọc Nhi, nàng có biết không, có hai tấm chân tình đang ở đây chờ nàng tới cân nhắc quyết định. Nàng là của ta, vô luận như thế nào, tình yêu cả đời này ta cũng dành trọn cho nàng, cho dù nàng thật sự lựa chọn người khác. Không! Ta sẽ không để chuyện như vậy phát sinh, người nàng chọn chỉ có thể là ta. Bởi vì không có ai có thể vì nàng hi sinh nhiều hơn ta.
Đây mới thực sự là tình yêu chân chính. Thế nhân dùng sức mạnh tranh đoạt, có đoạt được cũng chỉ là một thể xác không có linh hồn. Cái mà hai người bọn họ muốn có chính là một tấm chân tình trọn vẹn, không dây một chút bụi bẩn nào.
Nam Cung Tuyệt cùng Trầm Ngọc Hàn nghe tới đó, đều yên lặng rời đi.
“Đúng! Ngọc Nhi thuần khiết nhất, tốt đẹp nhất. Bất luận là ai cũng không nên để trong lòng nàng tồn tại bóng ma. Vô luận nàng chọn ai, kiếp này nàng cũng sẽ nhận được hai phần tình cảm, một phần ái tình, phần kia là thân tình.” Lạc dốc hết tâm tư. Thật ra hắn mong muốn cho nàng ái tình, nhưng hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.
Tình cảm dành cho Ngọc Nhi chỉ có thể xuất phát từ bọn họ thôi sao?
Bọn họ đã quên còn có một Nam Cung Tuyệt lặng lẽ trở về Phong Vân Đảo sống chung một mái nhà với Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi còn nhỏ, đâu phải chỉ có hai người muốn bảo bọc? Một viên ngọc lấp lánh tựa sao trời, sẽ không chỉ có hai người nhìn thấy.
Trong biển người mênh mông, bọn họ quẳng hết vũ khí, quyền lực xuống chân, lấy thành tâm thủ thắng, chỉ có thể hi vọng có một ngày nước chảy sẽ khiến đá mòn…..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện