[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 5 : Binh bất yếm trá
                                            .
                                    
             Kể từ khi Trầm Ngọc Nhi tới Thái tử cung, Hoàng Phủ Cẩn khỏi  tính chuyện chuồn ra ngoài gặp Lục Dung Dung, ngay cả cảm giác yên ổn  ngủ một đêm cũng không còn. Ban ngày bị tiểu hài tử kia hành hạ đến đầu  óc choáng váng, buổi tối nằm mơ cũng thấy nàng! Còn tiếp tục như vậy nữa  hắn chắc chắn sẽ xong đời! Hiện tại hắn không màng chuyện bị mẫu thân  trách tội nữa, ai bảo tên tiểu quỷ kia cứ bám lấy khó chịu như vậy chứ?
Đem Trầm Ngọc Nhi về cung Không Ninh cho mẫu hậu quản sao,  hình như lá gan của hắn vẫn còn nhỏ, dù sao mẫu hậu cũng rất sủng ái  Trầm Ngọc Nhi. Hắn do dự vì làm thế xem ra không hiếu kính với mẫu hậu,  tỷ tỷ vừa mới đi lấy chồng,  đúng như mẫu hậu nói, phải thật vất cả mới  tìm được người giống như tỷ tỷ, nếu bị hắn phá hoại, mẫu hậu có thương  tâm đến chết không?
Nhưng mẫu hậu nếu thích Trầm Ngọc Nhi như vậy sao còn muốn để  nàng ở Thái tử cung? Nàng đã ở Thái tử cung ba ngày rồi nhưng mẫu hậu  chưa một lần tới thăm. Có cái gì đó cổ quái! Chẳng lẽ mẫu hậu quên  chuyện này sao? Không thể nào?
Có phải mẫu hậu đang tính toán gì đó với hắn không? Phải  không ta! Dù sao Trầm Ngọc Nhi cũng chỉ mới mười tuổi, một tiểu hài nhi  như thế có thể làm gì được hắn? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Trầm  Ngọc Nhi quả thực cũng có chút bản lĩnh, đã quyết đeo bám lấy người nào  thì nàng sẽ bám dính hơn cả keo da trâu, ngày ngày kề cận hắn đòi phải  nhanh đưa rượu mật ong ra, phiền muốn chết! (Keo da trâu:  Da trâu nấu thành keo gọi là a dao (ngưu giao ẩm) dùng như phụ gia kết  dính trong công nghệ và mỹ thuật (pha vào bột màu nước, tranh vẽ không  bị lem màu). Ở đây Hirameki thích dùng là keo con voi hơn nhưng nghe nó  hiện đại quá nên đành để như convert). Không chỉ có từng ấy  chuyện là hết, nàng chính là tên quỷ trời sinh, tùy lúc tùy nơi có thể  tung ra các chiêu thức khác nhau khiến hắn kiệt sức. Nếu quả thật mẫu  hậu dùng Trầm Ngọc Nhi tới quấy rối hắn thì khẳng định người đã đạt được  mục đích của mình rồi.
Hoàng Phủ Cẩn cứ lẩm bẩm với chính mình như thế, nghĩ đến  xuất quỷ nhập thần, tinh thần hoảng hốt. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ không  để ý đụng phải vách tường cứng ngắc đau nổ đom đóm mắt. Rốt cục hắn bốc  hỏa: “Đây không phải là muốn lấy mạng ta sao? Tiểu ma nữ thật đáng  giận!”
Thái giám đi theo sớm đã phát hiện Hoàng Phủ Cẩn khác thường,  chỉ là lúc đó điện hạ chưa va phải tường mà thôi. Bây giờ thấy trán chủ  tử đã đổi màu hắn quan tâm rối rít hỏi: “Chủ tử, ngài sao rồi? Vẫn khỏe  chứ?”
“Khỏe ư? Khỏe cái…” Một người luôn luôn tu dưỡng đạo đức như  Hoàng Phủ Cẩn mà cũng giận đến nỗi thiếu chút nữa văng tục, may mà ở âm  cuối hắn dừng lại được, nếu không hình tượng uy nghiêm, tao nhã từ trước  đến nay đã nhanh tan ra như bọt nước rồi. Hắn cảm giác càng ngày càng  bị tiểu quỷ kia bức cho mắc lỗi! (Hirameki: Chắc ngày nào Cẩn ca cũng ngồi tụng kinh mỗi một câu: Một điều nhịn là chín điều lành há há)
Thái giám thấy chủ tử nhà mình phiền não như vậy không nhịn  được đưa ra chủ ý: “Chủ tử, nếu ngài không muốn thấy Tĩnh An công chúa  ngài chỉ cần dứt khoát mang trả nàng cho Hoàng hậu nương nương là được  rồi. Cứ thế này tinh thần ngài cứ mỗi ngày lại thêm hoảng hốt”.
“Tinh thần hoảng hốt? Bổn Thái tử ta tinh thần hoảng hốt lúc  nào?” Hoàng Phủ Cẩn mau chóng nổi điên, bây giờ ngay cả một tên nô tài  cũng dám nói hắn như vậy, dám bảo hắn hoảng hốt thì không phải là chuyện  tầm thường nữa rồi. Bỗng nhiên một lúc sau hắn dường như đã trút hết  được giận dữ, vô lực nói: “Ngươi nói đúng, bổn Thái tử bây giờ hoàn toàn  hoảng hốt!”
“Điện hạ, nếu không hôm nay chúng ta cho Công chúa hồi cung  Không Ninh. Hôm đó nương nương đã nói để Công chúa tới chiếu cố bệnh  tình của điện hạ, bây giờ thân thể ngài đã tốt rồi ta có thể nói với  nương nương Công chúa không cần ở Thái tử cung nữa”. Thái giám kia nào  có biết trong chuyện này còn có ẩn tình. Có thật Hoàng hậu chỉ đơn thuần  để cho Trầm Ngọc Nhi tới chiếu cố Hoàng Phủ Cẩn?
Hoàng Phủ Cẩn hờ hững nhìn nô tài của mình một cái, không  nhịn được gõ lên đỉnh đầu hắn hai cái trút giận, hung hăng nói: “Ngươi  nói nhăng nói cuội gì vậy? Nếu đuổi dễ dàng thế ta còn gấp gáp làm cái  gì? Trầm Ngọc Nhi bao nhiêu tuổi? Bổn Thái tử ta bao nhiêu tuổi? Nếu  thật sự cần nàng chiếu cố như vậy, Thái tử cung còn cần những nô tài như  các ngươi làm gì?”
“ Ý của điện hạ là…?” Thái giám thử suy nghĩ cũng cảm thấy có  cái gì đó cần phải để ý. Điện hạ đã phân tích như vậy, hình như còn có  chuyện gì khác động trời hơn sao?
Hoàng Phủ Cẩn luôn luôn giữ hình tượng chững chạc, đường  hoàng bây giờ chỉ muốn bất chấp tất cả quát to như sấm. Hắn trợn mắt  nhìn thái giám hỏi: “Ngoại trừ đem nàng về cung Không Ninh còn có biện  pháp gì có thể khiến nàng không xuất hiện trước mặt bổn Thái tử ta?”
“Việc này không đơn giản…” Thái giám lập tức tiến đến ghé sát  Hoàng Phủ Cẩn rỉ tai mấy câu, chỉ thấy mặt mày Hoàng Phủ Cẩn lập tức  hớn hở. Không biết hai người này mưu đồ gian kế gì?
Miệng Hoàng Phủ Cẩn hừ hừ ngâm một điệu hát giân gian, người  sướng rơn lên, thoáng chốc cái bộ dạng phiền muộn lúc này đã bay biến đi  đâu mất rồi. Hắn vươn thẳng người, mở rộng sải chân chuẩn bị đi ra  ngoài. Ha ha ha! Nếu không phải thân phận không cho phép hắn thật đã  cười to ba tiếng để ăn mừng (Hirameki: kết luận là Cẩn ca  có vẻ hơi ngụy quân tử quá nhỉ, lúc nào cũng coi trọng hình tượng quá  mức, cơ mà các soái ca khác vẫn chưa xuất hiện nên tạm thời chả biết lấy  ai mà so sánh). Rốt cuộc hắn có thể thoát khỏi tên tiểu  quỷ này rồi, cuộc sống sắp khôi phục lại sự thanh tĩnh rồi sao. Bây giờ  mới biết cuộc sống dĩ vãng của hắn thích thú tới cỡ nào! Đúng là “tri  túc thường lạc”!  (Cảm thấy đủ thì sẽ thấy vui vẻ, thấy câu này để cách viết theo kiểu Hán Việt hay hơn nên Hirameki không sửa)
“Thái tử ca ca muốn đi đâu? Ngọc Nhi cũng muốn đi”. Trầm Ngọc  Nhi lần theo câu hát từ miệng của Hoàng Phủ Cần mà tới. Sáng sớm hôm  nay nàng đã đi ra thư phòng tìm Thái tử ca ca nhưng không thấy bóng dáng  ca ca đâu cả. Tìm tới tìm lui cả một hồi lâu mà vẫn không ra, tưởng  phải bỏ cuộc rồi lại nghe giọng của Thái tử ca ca ừ hự nàng vội vàng  chạy đến. 
Miệng Hoàng Phủ Cẩn đang ngâm nga điệu hát dân gian mắt thấy  Trầm Ngọc Nhi đến hắn giơ chân lên muốn chạy thật nhanh, chỉ kịp nói với  thái giám bên cạnh mấy lời: “Nhớ kỹ chuyện bổn Thái tử giao, liệu việc  mà làm”.
“Thái tử ca ca đừng chạy a, Ngọc Nhi theo không kịp!” Trầm  Ngọc Nhi thấy Hoàng Phủ Cẩn co giò chạy trốn nàng nào chịu buông tha cho  hắn dễ dàng như vậy. Nàng tới Thái tử cung chính là muốn tìm Thái tử ca  ca cùng ngoạn nhi, nếu không nàng tới đây làm gì?
Một lớn một nhỏ, một cao một thấp, hai người triển khai thi chạy trăm mét.
Thái tử thân thể khỏe mạnh, chân lại dài, Trầm Ngọc Nhi nào  phải đối thủ của hắn! Chạy không được bao lâu khoảng cách giữa hai người  đã kéo ra thật xa. Mắt thấy mình sẽ bị Thái tử ca ca bỏ lại, Trầm Ngọc  Nhi há mồm vừa khóc vừa hô: “Mẫu hậu, người nhìn xem! Thái tử ca ca căn  bản không để ý tới Ngọc Nhi! Ngọc Nhi phải về nhà, Ngọc Nhi muốn về  nhà!” 
Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy hai chữ “mẫu hậu” trong lòng chấn  động vội vàng dừng bước nhìn quanh, mẫu hậu tới sao? Ánh mắt hắn quét cả  bốn phương tám hướng, liếc hết vài vòng cũng không thấy thân ảnh Hoàng  hậu đâu cả, đang định tiếp tục chạy thì chân trái đã có người nắm lại. 
“Hắc hắc! Ngọc Nhi đuổi được rồi!” Trầm Ngọc Nhi đắc ý ngẩng đầu ngó chừng Hoàng Phủ Cẩn, lúc này nàng thật là cao hứng!
Hoàng Phủ Cẩn bây giờ mới hiểu sự tình, mẫu hậu có đến đâu,  mới vừa rồi tiểu tử này bày quỷ kế khiến hắn phải dừng bước để nàng chạy  theo! Khó trách hiện tại hắn đã bị nàng bắt được. Hắn nhăn mặt cau mày  ngồi xổm xuống, hướng về phía Trầm Ngọc Nhi nghiêm nghị nói: “Ngọc Nhi  không ngoan nha! Còn nhỏ tuổi mà đã biết gạt người, sau này lớn lên  không biết dối trá thế nào nữa? Lần sau có lừa gạt Thái tử ca ca, ca ca  cũng sẽ không để ý ngươi”.
Trầm Ngọc Nhi không phải là một tiểu hài tử bình thường, mặc  dù ngây thơ, mặc dù nghịch ngợm nhưng ở phủ tể tướng chưa có chuyện gì  nàng không quen thuộc, chưa có hoàn cảnh nào mà không có chiêu thức ứng  phó. Chỉ thấy nàng hắc hắc cười nói: “Ha hả, Thái tử ca ca, Ngọc Nhi  không có lừa ngươi”.
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, hắn không nhịn được siết chặt gương  mặt của Trầm Ngọc Nhi, khẩu khí cứng rắn nói: “Vậy ngươi mới vừa rồi tại  sao gọi ‘mẫu hậu’?”
Ngọc nhi là nghĩa nữ của người a, mẫu hậu để cho Ngọc Nhi gọi như vậy”. Nàng còn cố diễn tả cho hắn hiểu.
Vốn từ của Hoàng Phủ Cần nghèo nàn mất rồi, thật sự không  nghĩ ra câu nói thích hợp để ứng phó với người trước mặt, giận đến bốc  hỏa nhưng hắn chỉ nói: “Ngươi mới vừa rồi chính là cố ý lừa gạt Thái tử  ca ca đúng không? Nói thật đi, Thái tử ca ca sẽ không trách ngươi”. Hắn  muốn xác định rốt cuộc cấp độ của ma nữ này cao bao nhiêu?
Trầm Ngọc Nhi lắc đầu, ngây thơ nói: “Ngọc Nhi không có lừa gạt Thái tử ca ca a!”
“Ngươi còn nói láo sao?” Hoàng Phủ Cẩn bắt đầu hoài nghi thần  kinh của mình có vấn đề, cùng một tiểu ma nữ không hiểu chuyện nói đạo  lý sao?
Hắn nào đâu biết đạo lý mà tiểu ma nữ nói ra so với hắn dự liệu còn khoa trương hơn gấp một vạn lần!
“Thái tử ca ca, chuyện đó không gọi là lừa gạt. Phụ thân (tể tướng đó) đã nói ‘binh bất yếm trá’!” Ma nữ này cấp bậc không phải đã đủ cao sao?
(Binh bất yếm trá: Thành ngữ chỉ việc trong đạo dùng binh có thể  dùng mọi cách kể cả nói dối để giành phần thắng. Còn có thể có cách hiểu  khác là tuỳ lúc, tuỳ nơi hay tuỳ việc mà áp dụng linh hoạt các phương  pháp biến không thành thắng.)
Oải thật rồi, lần đầu tiên hắn thắm thiết cảm nhận được trí tuệ của cổ nhân siêu phàm, thoát tục đến cỡ nào!
“Thái tử ca ca, rượu mật ong ủ xong chưa? Ngọc Nhi muốn  uống”. Nàng lôi kéo hắn thẳng về thư phòng. Hì hì, đây là lời nhắn nhủ  của phụ hoàng, chỉ cần Thái tử ca ca không ra khỏi cửa, ngoan ngoãn ở  trong thư phòng học tập phụ hoàng sẽ mang Ngọc Nhi đi ngự hoa viên bắt  bươm bướm.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện