[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 49 : Nhờ cậy người khác
                                            .
                                    
             Kể từ khi Ngọc Nhi xuất hiện trong cuộc  đời của Cẩn, hắn luôn cưng chiều nàng, mọi thứ đều theo ý nàng, nhưng  chuyện bái sư học nghệ này là ngoại lệ. Mặc cho Ngọc Nhi thi triển hết  mọi kỹ năng, Cẩn cũng cương quyết không đáp ứng.
Bởi vì có vết xe đổ lần trước Ngọc Nhi  phóng hỏa đốt tẩm cung, lần này Cẩn muôn vạn lần cẩn thận hơn. Hắn biết  Ngọc Nhi không dễ thay đổi chủ ý, biết nàng sẽ tìm mọi cách thoát khỏi  tầm tay hắn, cho nên hắn tự mình trông chừng nàng, không để đám hạ nhân  sơ ý khiến nàng lẻn đi mất. Cẩn cho rằng, tiểu hài nhi tính nhẫn nại có  hạn, chờ qua một thời gian, nàng thể nào cũng buông tha. Chỉ cần hắn  dụng tâm để ý, nàng cũng không thể làm được gì.
Bất quá, Cẩn đã đánh giá sai lầm thủ đoạn của tiểu ác ma.
Ngọc Nhi nắm nắm tay nhỏ bé, nặng nề đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại thở dài, mặt mày khổ não, mắt mũi nhăn nhúm.
Cẩn đang xem sách, len lén nhìn lên khỏi  trang giấy, bao nhiêu bộ dạng ủy khuất kia của Ngọc Nhi đều thu hết vào  tầm mắt khiến hắn có chút không đành lòng. Nhưng mà, hắn tự nói với mình  chuyện bái sư của Ngọc Nhi hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Nam Cung  Tuyệt kia thâm sâu khó lường, nhất định không phải là người tốt, không  thể để Ngọc Nhi rơi vào tay hắn, nếu không hậu hoạn khôn lường.
Ngọc Nhi liên tục vòng vo trong phòng, vô  luận nàng làm sao than thở, Cẩn cũng không phản ứng. Ngọc Nhi thầm  nghĩ, xem ra thái tử ca ca lần này thật sự không đồng ý cho nàng theo  Nam Cung học nghệ. Nếu là trước đây, chỉ cần hắn thấy khuôn mặt nhỏ của  nàng mếu đi một chút sẽ lập tức thỏa hiệp. Nhưng hôm nay, đi tới lui vô  số vòng, chân nàng cũng mỏi, than thở cũng mệt rồi mà thái tử ca ca vẫn  không nhúc nhích. Ai! Cách này không được rồi! Xem ra phải tính cách  khác!
“Thái tử ca ca, Ngọc Nhi muốn đến chơi  với Yên Hà tẩu tẩu!” Ngọc Nhi vươn bàn tay nhỏ, không chút khách khí  đoạt quyển sách trên tay Cẩn, bức hắn chú ý đến mình.
Cẩn ngờ vực tìm kiếm dấu vết khả nghi  trên mặt Ngọc Nhi; thật ra không thể trách hắn đa nghi, chỉ tại chiêu số  của tiểu ác ma trước giờ luôn khiến người khác khó lòng phòng bị.
Một lúc lâu Cẩn mới hỏi: “Tại sao? Chơi với thái tử ca ca không tốt sao? Ngọc Nhi không thích chơi với thái tử ca ca nữa?”
“Không thích! Không thích! Rất không  thích! Hừ!” Chỉ thấy đầu Ngọc Nhi lắc như trống bỏi, liên tục dậm chân  khiến hai con bướm thêu trên hài không ngừng đung đưa, cực kỳ giống một  đôi bướm thật đang nhảy múa.
Ánh mắt Cẩn dời đến trên hài Ngọc Nhi,  thầm nghĩ: chẳng trách Ngọc Nhi thích bướm như vậy, tư thế lúc chúng  giương cánh bay thật sự rất tự tại khoan khoái, đây chẳng phải là tính  cách của Ngọc Nhi sao? Hắn không muốn trói buộc nàng nhưng lại không hi  vọng nàng bay đi quá xa. Vậy đấy, nàng là một con bướm, không phải một  cánh diều vô hồn, hắn không thể dùng dây trói buộc nàng, chỉ có cách bày  chung quanh đủ loại hoa thơm, đợi nàng lượn tới, quẩn quanh…
“Tốt thôi, chúng ta đến chỗ của Yên Hà tỷ tỷ.” Cẩn hớn hở đáp ứng, nắm tay Ngọc Nhi hướng đến tiểu viện của Yên Hà công chúa.
Ngọc Nhi cùng Cẩn tới nơi thì thấy Yên Hà  công chúa đang chỉ huy mấy tiểu nha hoàn đem y phục, sách vở trong  phòng ra ngoài phơi nắng.
“Yên Hà tẩu tẩu, người nói với thái tử ca  ca một tiếng đi. Ngọc Nhi muốn học võ công.” Ngọc Nhi vội ‘nhờ vả’ tẩu  tẩu, nhờ công chúa thuyết phục Cẩn.
“Tiểu Ngọc Nhi của chúng ta muốn học võ  công? Sao không nghe các ca ca của ngươi đề cập tới?” Yên Hà kinh ngạc,  vừa đáp lời Ngọc Nhi, vừa quăng ánh khó hiểu về hướng Cẩn. Dù sao thì  cao thủ trong Tướng phủ không thiếu, tùy tiện gọi một người dạy Ngọc Nhi  cũng được mà. Tại sao Cẩn không đồng ý?
“Các ca ca đều không muốn cho Ngọc Nhi  học võ, đều bắt Ngọc Nhi học nữ công. Thái tử ca ca cũng vậy đấy.” Ngọc  Nhi bĩu môi, bày ra bộ dáng một tiểu tức phụ.
Cẩn hô to oan uổng: “Thái tử ca ca lúc nào bắt Ngọc Nhi học nữ công chứ?”
“Nhưng thái tử ca ca cũng không cho Ngọc Nhi luyện võ!” Ngọc Nhi lay lay tay áo Yên Hà công chúa, giống như tìm được chỗ dựa.
“Cẩn à…” Yên Hà từ cái nhìn đầu tiên đã  thương yêu tiểu muội muội này, tự nhiên không muốn thấy nàng buồn bã,  mục quang nhắm thẳng vào Cẩn.
Vẻ mặt Cẩn lộ rõ khó khăn, không thoải  mái lắm nói: “Chuyện này chỉ thuần túy là Ngọc Nhi hồ nháo, hoàng tỷ  không cần để ý tới nàng.”
“Yên Hà tẩu tẩu…” Ngọc Nhi dài giọng, khẩn cầu.
“Cẩn, ngươi đi trước đi, giao Ngọc Nhi  cho ta.” Yên Hà công chúa nhìn thấy kiên trì trong mắt Cẩn, nói vậy là  Cẩn thật sự có lý do mới ngăn cản Ngọc Nhi. Cho nên Yên Hà công chúa  cũng không vội đáp ứng Ngọc Nhi, cũng mở một đường lui cho Cẩn.
Cẩn nhìn Ngọc Nhi, cẩn thận dặn Yên Hà  công chúa: “Đừng để Ngọc Nhi chạy loạn, lát nữa đệ sẽ đến đón nàng kẻo  sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Yên Hà công chúa thấy vẻ mặt thận trọng  kia của Cẩn, cảm thấy thú vị, Cẩn từ lúc nào lại quan tâm Ngọc Nhi như  vậy? Bất quá, hiện tại Trầm gia ngũ huynh đệ đều không có ở trong phủ,  Yên Hà cũng thật không dám để Ngọc Nhi chạy loạn, nếu nhỡ có sai sót gì  thì toi.
“Ngọc Nhi, nói cho tẩu tẩu nghe, ngươi tại sao lại muốn học võ?” Yên Hà kéo Ngọc Nhi ngồi lên đùi mình, nở nụ cười.
Ngọc Nhi vừa nghe tới học võ đã hưng  phấn: “Tẩu tẩu không biết đâu, Nam Cung rất lợi hại, biết võ công, giỏi y  thuật, con người cũng rất tốt.”
“Nam Cung? Là vị thần y đã chữa khỏi cho Ngọc Nhi?” Yên Hà hỏi lại.
“Đúng vậy a! Chính là hắn, hắn còn biết thổi sáo, rất hay.” Ngọc Nhi gật đầu như giã tỏi.
Đúng lúc hai người đang vui vẻ hàn huyên,  Ngọc Nhi thấy mấy tiểu nha hoàn loay hoay mãi không xong, cũng xung  phong nhận việc: “Yên Hà tẩu tẩu, Ngọc Nhi cũng muốn phơi sách.”
Yên Hà cười gật đầu, nhìn Ngọc Nhi chạy  tới hướng đống sách. Cẩn nói không sai mà, Ngọc Nhi thật sự là người yêu  sách, chẳng qua chỉ hơi khó tưởng tượng, cô nương nhỏ như nàng đang  tuổi rong chơi lại thích đọc binh thư, thật là hiếm thấy.
Ngọc Nhi bận bịu với đống sách nửa ngày  lại không có thu hoạch gì. Nàng đang muốn từ bỏ, lại thấy hai tiểu nha  hoàn mang một cái rương lớn ra ngoài, chạm trổ hết sức khác biệt, vừa  nhìn đã biết là vật của hoàng gia, chắc là của hồi môn của Yên Hà công  chúa.
“Bên trong là cái gì a?” Hai con ngươi  đen lúng liếng của Ngọc Nhi ngó thẳng cái rương đó, giống như bên trong  chứa đựng trân bảo hiếm có gì. Nàng thật ra muốn nhìn thử của hồi môn  của hoàng gia công chúa có gì đặc biệt.
“Hồi công chúa, đây là quần áo hồi môn  của trưởng công chúa, cũng là hoàng hậu nương nương đích thân thêu.” Hai  tiểu nha đầu bẩm báo minh bạch.
Mẫu hậu đích thân thêu? Nàng thật sự muốn ngó qua một cái.
Rương gỗ mở ra, bên trong lại một kiện hỷ  phục đỏ thẫm thêu phượng hoàng màu vàng, lộ ra vẻ đắt tiền vạn phần.  Hai nha hoàn cẩn thận giũ quần áo, phơi lên sào.
“Di! Bên trong còn một rương nhỏ?” Ngọc  Nhi bồn chồn nhìn thấy bên trong còn một cái rương nhỏ không khóa, bên  trong có bảo bối gì đây cà?
Ngọc Nhi tò mò mở cái rương đó ra, bên  trong chỉ có một cuốn sách, trông cũng không dày, chỉ có mấy tờ giấy.  Nàng cầm lên, vừa mở ra nhìn, mặt mũi đã hồng như quả táo chín. Nàng vội  vàng giấu vào trong ngực, hắc hắc, xem lần này thái tử ca ca có chống  đỡ nổi không…
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện