[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 47 : Tự tay bón thuốc
                                            .
                                    
             Nói một cách khách quan, so với Lạc, thời  gian Cẩn ở cùng Ngọc Nhi lâu hơn, lẽ ra hắn càng không yên lòng về  thương thế của Ngọc Nhi mới đúng. Tại sao chỉ có Lạc đến thăm hỏi Ngọc  Nhi còn Cẩn thì không có hành động gì cả? Nguyên nhân ở trên người hoàng  đế – phụ hoàng của bọn họ.
Cũng không biết là hoàng đế cố ý gây sự  với Cẩn hay là đang có mưu đồ gì khác, chỉ biết ông ta tự thân xuất mã,  canh chừng bên người thái tử từ lúc bị thần y Nam Cung Tuyệt tạt thuốc  bột hôn mê.
Khoảng hai canh giờ sau, Cẩn từ từ tỉnh lại, vỗ vỗ đầu, run rẩy rời giường, gấp rút muốn đến xem Ngọc Nhi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Một tiếng nói uy nghiêm vang lên, ngăn cản bước chân của Cẩn.
Cẩn quay đầu nhìn lại, quái lạ kêu lên: “Phụ hoàng!”
“Sao? Thấy trẫm rất ngạc nhiên sao?”  Hoàng đế ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, trong tay cầm một quyển sổ con, vừa  phê duyệt tấu chương, vừa lên tiếng chất vấn hài tử của mình.
Thấy hoàng đế, suy nghĩ trong đầu Cẩn  luân chuyển liên tục, không khỏi thắc mắc: chẳng lẽ phụ hoàng muốn ngăn  cản hắn đi thăm Ngọc Nhi? Không được! Lần này vô luận phụ hoàng ngăn trở  cách nào, hắn cũng muốn đi nhìn Ngọc Nhi một cái. Tên thần y gì gì kia,  còn không biết có tin được không?
Cẩn không dám chậm trễ, cung kính nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế bỏ tấu chương trong tay, hiền từ  đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai Cẩn, lời nói thấm thía: “Mẫu hậu ngươi rất  thích Ngọc Nhi, trẫm hi vọng ngươi không phụ tấm lòng của mẫu hậu.”
“Nhi thần không rõ ý tứ của phụ hoàng.” Chân mày Cẩn nhíu lại, phụ hoàng là đang muốn nói gì?
Hoàng đế nhìn thẳng Cẩn, dùng thân phận  người từng trải khuyên nhủ: “Phải hiểu rõ tâm ý của mình, không nên phụ  lòng người bên cạnh. Hoa đẹp không nở lâu, người tốt không phải lúc nào  cũng có thể gặp, bỏ lỡ một lần sẽ nuối tiếc trọn đời.”
Cẩn nghe hết câu, trong lòng đột nhiên sợ hãi, chẳng lẽ ý tứ của phụ hoàng là…
“Đứa bé Ngọc Nhi kia tâm địa thiện lương,  thông minh cơ trí, ngày sau nhất định trở thành thê tử tốt. Nếu ngươi  có lòng thì phải nhanh chóng bày tỏ thành ý, đừng để đến sau người khác  rồi lại sử dụng quyền thế giành giật, như vậy sẽ không thể chiếm được  tình yêu chân chính.” Thật ra, cái hoàng đế sợ chính là ngày sau Cẩn và  Lạc huynh đệ tương tàn. Cho nên, hắn muốn ngay lúc hai người vừa mới nảy  sinh tình cảm lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng đế vừa dứt lời, Cẩn như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ.
Nhất thời quên hết lễ số, Cẩn ngẩng đầu, nhìn thẳng phụ hoàng của mình, thật lâu sau mới nói: “Nhi thần cẩn tuân giáo huấn.”
Rốt cuộc, Cẩn tâm ý đã quyết. Hai ngày  nay, hắn một mực do dự, Ngọc Nhi có nên tạm rời khỏi hắn hay không, bây  giờ đáp án của hắn là phủ định. Nếu tình cảm của hắn đối với nàng đã  biểu hiện rõ ràng như vậy, còn có thể che mắt người ngoài sao? Có tìm  cách ngụy trang thì bọn người xấu cũng sẽ không tin tưởng. Nàng chỉ có ở  bên cạnh hắn mới là an toàn nhất.
Cẩn nhấc chân, nhanh chóng hướng đến khuê  phòng Ngọc Nhi. Trong tim của hắn đã có tính toán, hắn quyết định phụng  bồi Ngọc Nhi cùng nhau trưởng thành, dần dần dung nhập vào thế giới của  nàng, cũng từ từ làm nàng phát hiện ra sự hiện hữu của hắn.
“Chậm đã!” Hoàng đế một lần nữa lên  tiếng: “Ngươi đảm bảo an toàn của nàng không? Hung phạm chưa trừ, ngươi  đối với nàng càng phải để ý, không thể lại đặt nàng vào hiểm cảnh.”
Cẩn dùng sức vuốt cằm, kiên định nói: “Phụ hoàng yên tâm. Không một ai có thể đả thương người trong tay nhi thần.”
Hoàng đế vui mừng gật đầu, đưa mắt nhìn Cẩn rời đi.
“Cẩn rất giống người.” Thanh âm nữ nhân  mềm mại truyền ra, một mỹ phụ phượng bào hoa lệ từ phòng trong xuất  hiện, nàng chính là hoàng hậu. Cuối cùng nàng đã có thể yên tâm, cái cây  mà nàng khổ công chăm sóc rốt cuộc đã tìm được sợi tơ hồng của nó.
Cẩn mang theo tâm tình kích động tìm đến  gian phòng của Ngọc Nhi. Lúc này Ngọc Nhi đã tỉnh lại, đang trò chuyện  vui vẻ cùng Lạc, căn bản không giống một tiểu hài tử trọng thương. Nàng  luôn có sức sống vô hạn, tinh thần phấn chấn rất dễ lây lan cho mọi  người xung quanh, cho nên vô luận nàng nghịch ngợm thế nào cũng sẽ không  khiến người ta phiền chán.
“Ngọc Nhi! Thân thể có khá hơn chút nào  không?” Thanh âm của Cẩn lộ vẻ cao hứng, phối hợp với âm điệu của Ngọc  Nhi vô cùng hoàn hảo.
Ngọc Nhi nghe tiếng, nhanh chóng quay  đầu, thấy Cẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa nở: “Thái tử ca ca,  Ngọc Nhi chờ ngươi lâu quá nha!”
Cẩn tiến lên mấy bước, đi tới trước  giường Ngọc Nhi, cúi người xuống, một mặt đưa tay khảo nghiệm nhiệt độ  trên trán Ngọc Nhi, một mặt ôn nhu nói: “Tốt rồi, không còn sốt nữa,  Ngọc Nhi đang đợi thái tử ca ca sao?”
“Dĩ nhiên, Ngọc Nhi tỉnh dậy không thấy  thái tử ca ca.” Ngọc Nhi thành tâm nói. Nàng thật sự rất muốn gặp Cẩn,  đặc biệt sau khi tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, nảy  sinh tham vọng muốn tận hưởng cảm giác ấy đến ngày cuối cùng.
Lúc này, Nam Cung Tuyệt bưng một chén  thuốc tới, cước bộ rất nhanh, không coi ai ra gì, chỉ nói với một mình  Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, tới giờ uống thuốc rồi.”
Cẩn liếc nhìn Nam Cung Tuyệt, tiểu tử này  hình như quá ân cần. Sắc mặt của hắn nghiêm nghị đi rất nhiều, hắng  giọng nói: “Đúng là ngươi đã chữa khỏi cho Ngọc Nhi? Bổn điện hạ tạ ân  ngươi. Lui xuống trước đi, đưa thuốc cho ta.”
Ngọc Nhi đăm đăm nhìn Cẩn, không ngờ thái  tử ca ca vì nàng mà hướng một thường dân nói lời cảm tạ. Đối với một  người lớn lên trong thâm cung như Cẩn, đây thật sự là một biểu hiện đáng  quý.
Không chờ Nam Cung Tuyệt lên tiếng, Cẩn  đưa tay đoạt lấy chén thuốc, nhẹ nhàng múc một muỗng đưa lên miệng thổi  thổi, nếm thử một chút, lúc này mới khẽ nói với Ngọc Nhi: “Không nóng,  Ngọc Nhi..”
Ngọc Nhi vốn chuẩn bị tinh thần tự cầm  chén, tự uống, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt chuyên chú của Cẩn đột  nhiên lại cảm động. Cẩn thân là thái tử, cho tới bây giờ cũng toàn là  đợi người ta hầu hạ, làm gì có chuyện đi chăm sóc người khác? Nhìn bộ  dạng của Cẩn, nếu không phải là lòng tốt phát ra từ tâm can phế phủ, làm  sao có thể tỉ mỉ tới như vậy?
Ngọc Nhi biết điều ghé miệng vào cái muỗng, nín thở nuốt thuốc xuống: “Đắng quá.”
Cẩn thấy Ngọc Nhi cau mày, vội múc một  muỗng nhấp môi, lúc này mới cảm thấy mùi thuốc, quả thật rất đắng. Lúc  trước thử nhiệt độ lại không để ý nó đắng tới như vậy. Hắn nhanh chóng  cầm chén trà bên cạnh đưa tới: “Uống chút trà sẽ dễ chịu hơn.”
“Đây là nước trà, vốn có công dụng giải  bớt dược tính. Không thể uống.”  Nam Cung Tuyệt lanh tay lẹ mắt chặn  chén trà trên tay Cẩn.
Cẩn cũng không so đo Nam Cung Tuyệt vô  lễ, dù sao hành động vừa rồi cũng là muốn tốt cho Ngọc Nhi. Chỉ cần là  chuyện hữu ích cho Ngọc Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không trách tội.
Lạc nhìn thấy Cẩn chiếu cố Ngọc Nhi như vậy, trong nội tâm vạn phần phức tạp, nài ép lôi kéo Nam Cung Tuyệt ra ngoài.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện