[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 46 : Ghen tức sục sôi
                                            .
                                    
             Nam Cung Tuyệt vừa nhìn thấy vẻ mặt không  ổn của Ngọc Nhi, vội vã vươn tay muốn xé đi y phục của nàng, ai ngờ còn  chưa kịp chạm tới đã bị một cánh tay sắt gắt gao kìm chặt.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiếng nói chậm rãi, lạnh lùng và hung hãn.
Nam Cung Tuyệt phản ứng nhạy bén, xoay  người, đã thấy một đôi con ngươi đen thẳm, trong đó có hai ngọn lửa đang  bùng cháy. Hắn nhận ra nam tử này, đây không phải là Thành vương gia  Hoàng Phủ Lạc mấy hôm trước mới đại náo một trận sao?
Cũng lúc này, Ngọc Nhi nhận được thanh âm  quen thuộc, vội quay người lại, nhìn thấy Lạc, lập tức mừng rỡ: “Lạc ca  ca, ngươi tới thăm Ngọc Nhi sao?”
Thanh âm của Ngọc Nhi luôn luôn khoan  khoái như vậy, tràn đầy tinh thần, phấn chấn như vậy, đặc biệt là vẻ mặt  hoan nghênh không che dấu được luồng sáng ấm áp sáng rỡ, có một loại  năng lực làm tan băng.
Vẻ mặt Lạc hòa hoãn chút ít, dùng sức hất  cánh tay Nam Cung Tuyệt ra, hạ giọng cảnh cáo: “Tốt nhất ngươi nên quy  củ một chút! Cách xa nàng một chút!”
Nam Cung Tuyệt cũng không phải là con thỏ  bông tùy ý người khác nhào nặn. Chỉ thấy hắn khinh miệt phủi tay, thổi  thổi, giống như sợ lây lan những thứ bẩn thỉu từ tay Lạc.
Lạc trừng lớn đôi mắt, quả đấm rung bần  bật, cuối cùng nhịn xuống. Hắn không muốn để ấn tượng xấu với Ngọc Nhi,  càng không muốn ở trước mặt nàng biểu lộ tàn bạo vô tình. Cho dù bây giờ  hắn nhìn Nam Cung Tuyệt hết sức không vừa mắt, nhưng hắn cũng cố gắng  kìm nén tầng tầng lớp lớp sóng sục sôi trong lòng. (Tuyết Băng: ô hay cái anh này, người ta có chọc ghẹo gì anh đâu?)
“Nàng đã tỉnh, ngươi đi được rồi.” Lạc  không chút lưu tình, hướng Nam Cung Tuyệt hạ lệnh trục khách. Thiệt  tình! Người của tướng phủ làm ăn kiểu gì không biết! Sao lại có thể để  một nam nhân ở chung phòng với một Ngọc Nhi thương tích đầy mình chứ?  Nếu Nam Cung Tuyệt nổi tà tâm thì phải xử lí thế nào đây? Nghĩ tới đó,  lòng của Lạc trầm xuống, ánh mắt nhìn Nam Cung Tuyệt đã không còn có thể  dùng hai chữ ‘lãnh khốc’ để hình dung.
Nam Cung Tuyệt khẽ mỉm cười, nhưng nụ  cười không xuất phát từ đáy mắt, cũng không phát ra âm thanh, đó gọi là  ‘ngoài cười nhưng trong không cười’. Hắn liếc tới quả đấm của Lạc, bình  tĩnh nói: “Ngươi quá khẩn trương rồi, như vậy sẽ ảnh hưởng tiến trình  chuyển biến bệnh tình của nàng. Ta nghĩ, ngươi không thích hợp tiếp tục ở  lại đây.”
“Ngươi dám ăn nói với ta như vậy! Ngươi  biết đây là đâu không?” Đột nhiên thanh âm của Lạc trở nên rất nhẹ, nhẹ  tới nỗi khiến người ta nổi da gà.
“Ha ha, nếu ta không biết đây là đâu thì  làm sao tìm tới chữa bệnh cho Ngọc Nhi được?” Nam Cung Tuyệt đúng là  ngứa da, ngay cả con người sắt đá Hoàng Phủ Lạc cũng không để vào mắt.
“Câm mồm! Hai chữ ‘Ngọc Nhi’ là để ngươi gọi sao?” Lạc lớn tiếng quát.
Nam Cung Tuyệt thuận miệng đáp: “Tên đặt ra không phải là để người ta gọi sao? Tại sao ta lại không được gọi?”
Lạc bắn thẳng một luồng ánh mắt thị huyết  tới Nam Cung Tuyệt, ra tối hậu thư: “Nếu ngươi muốn sống tới ngày mai  thì đừng ở trước mặt bổn vương tỏ vẻ anh hùng.”
“Nếu ngươi muốn Ngọc Nhi sống tới ngày mai thì cũng đừng giở uy phong ra với ta.” Nam Cung Tuyệt đáp lưu loát.
Khuôn mặt của Nam Cung Tuyệt đường nét rõ  ràng, ngũ quan đoan chánh, da dẻ sáng sủa, nói tóm lại là một khuôn mặt  mà nữ nhân yêu thích. Lạc chỉ cần nhìn qua vẻ mặt của Nam Cung Tuyệt đã  cảm thấy không ổn mà. Hắn thật muốn một quyền vung qua, tống thẳng vào  gương mặt ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ đó. Bất quá, trong lòng nghĩ là một  chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác. Dù sao cũng đang có Ngọc  Nhi ở đó, Nam Cung Tuyệt người ta cũng không có phạm đại tội gì, hắn lấy  lý do gì mà ra tay? (Tuyết Băng: đánh ghen làm gì có lý do?)
Ngọc Nhi thấy không khí trong nhà đã bắt  đầu giương cung rút kiếm lại không hiểu rõ lắm, Lạc ca ca sao hôm nay  lại hung dữ như vậy? Nàng rất ngọt ngào hỏi: “Lạc ca ca, thái tử ca ca  đâu?”
Nghe tiếng Ngọc Nhi, Lạc mới tạm thời  ‘đình chiến’ với Nam Cung Tuyệt, nhưng hắn lại cố ý chặn trước mặt Nam  Cung Tuyệt, hòng ngăn cản người ta tới gần Ngọc Nhi. Hừ! Cái tên này  càng nhìn càng thấy không thuận mắt, có chỗ nào giống thần y chứ? Y  chính là một công tử phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, đặc biệt chuyên môn  lừa gạt tình cảm những thiếu nữ thanh thuần mà! (Tuyết Băng: người ta không phải thần y mà người ta cứu được Ngọc Nhi của anh đấy. Thiệt tình!)
“Thái tử ca ca nhất thời không thể phân  thân, Lạc ca ca đến thăm Ngọc Nhi không được sao?” Lạc một mặt vừa nhẹ  giọng trả lời Ngọc Nhi, mặt khác âm thầm vòng tay bắn hai chỉ lực về  phía Nam Cung Tuyệt, trên lý thuyết chắc chắn hắn sẽ bị bắn ra ngoài  cửa. (Tuyết Băng: anh mắng người ta không đứng đắn còn hành động này của anh người ta gọi là đánh lén đấy ạ!)
Không ngờ rằng, Nam Cung Tuyệt không phải thư sinh yếu đuối, chỉ lực của Lạc chỉ làm hắn khẽ lui mấy bước mà thôi.
Lạc có chút kinh ngạc, quay đầu nói:  “Không nghĩ tới ngươi biết võ công? Như thế ngươi càng không thể ở lại!  Hiện tại nếu không muốn bị đuổi ra ngoài thì nên thức thời một chút.”
Bởi vì động đến vết thương, trán Ngọc Nhi  đã rỉ ra rất nhiều giọt mồ hôi lớn, hơi thở đã không điều hòa: “Lạc ca  ca, Nam Cung công tử không phải là người xấu, ngươi đừng hung dữ với  hắn…”
“Ngọc Nhi! Ngươi làm sao vậy?” Lạc cuối  cùng cũng phát hiện ra Ngọc Nhi không ổn, cấp tốc xoay người nàng lại,  khi nhìn thấy vết máu lớn trên lưng, tâm mãnh liệt run lên, đau lòng  nói: “Vết thương nứt ra rồi! Tại sao ngươi không nói sớm?” (Tuyết Băng: anh vừa vào đã ghen lồng ghen lộn, có cho người ta thời gian trình bày đâu!)
“Là ngươi ở đây làm trễ nãi thời gian, nếu không ta đã băng bó xong cho Ngọc Nhi lâu rồi.” Nam Cung Tuyệt lên tiếng trách Lạc.
Lạc nóng lòng lau mồ hôi trên thái dương Ngọc Nhi, lớn tiếng gọi ra cửa trước: “Người đâu! Truyền thái y!”
“Ta chính là thái y do hoàng thượng đích  thân chỉ định, ngươi còn muốn truyền ai?” Nam Cung Tuyệt trong mắt đã lộ  vẻ lo lắng, thấy Ngọc Nhi chân mày nhíu chặt, hắn thân là đại phu trong  lòng tự nhiên không dễ chịu.
“Bổn vương không cho rằng loại người tốt  mã rã đám như ngươi làm lang trung sẽ có được bao nhiêu y thuật!” Lạc ôm  Ngọc Nhi vào trong ngực, cảm nhận thân thể nho nhỏ kịch liệt run rẩy,  trong lòng khó chịu như bị dao cắt. Cho nên, hắn mặc dù bài xích Nam  Cung Tuyệt nhưng vẫn đồng ý cho chữa trị.
Lương y như từ mẫu, Nam Cung Tuyệt vừa  bắt đầu động tới vết thương của Ngọc Nhi thì hết sức chuyên chú, không  còn thái độ khinh thị so đo với Lạc.
Thân là chủ soái ba quân, lượng máu mà  Lạc nhìn thấy e có thể gom lại thành sông, nhưng khi thấy mảnh lưng mềm  mại của Ngọc Nhi dính đầy máu tươi, hắn lại có một loại cảm giác đau  lòng tột độ, hít thở không thông. Mỗi lần thuốc trong tay Nam Cung Tuyệt  chạm đến vết thương, Ngọc Nhi đều đau đến phát run, mà Lạc đang ôm nàng  cũng run rẩy đau đớn.
“Ngươi nhanh lên chút đi!” Lạc không chịu  nổi Ngọc Nhi chịu khổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không thể bảo đảm  bản thân không nổi điên.
Nam Cung Tuyệt cũng không để ý tới Lạc, tiếp tục chuyên tâm xử lý vết thương của Ngọc Nhi.
Lạc biết hành động của mình hiện giờ  giống hệt một con trâu điên đang nhảy nhót, nhưng còn biện pháp nào đâu?  Hắn lần đầu tiên hiểu thế nào là ‘hữu tâm vô lực’.
Thật lâu sau, vết thương của Ngọc Nhi rốt  cuộc cũng rửa sạch, rắc thuốc bột, băng bó đàng hoàng, Nam Cung Tuyệt  rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên hắn trị liệu dưới  sự có mặt của người thứ ba. Trước đây, nếu có người ngoài ở tại hiện  trường, hắn tuyệt đối sẽ không xuất thủ cứu người. Hôm nay coi như ngoại  lệ.
Vết thương xử lý tốt, nhưng Ngọc Nhi cũng đã ngất đi vì quá đau đớn.
Lạc ngồi trên giường, ôm Ngọc Nhi thật  chặt, trí óc bây giờ mới phục hồi. Lúc nãy là hắn sai rồi, hắn không nên  không phân trắng đen, phát tác bừa bãi, làm hại Ngọc Nhi chịu khổ nhiều  như vậy. Nhưng mà, Nam Cung Tuyệt cũng thật sự quá đáng ghét, trơ mắt  nhìn Ngọc Nhi bị cái đau hành hạ!
“Ta nghĩ ngươi nên đặt nàng xuống, để  nàng nằm thẳng trên giường, như vậy tốt hơn cho thương thế. Còn nữa, nếu  ngươi đã biết nàng không có chuyện gì thì tốt nhất đi chỗ khác, ta  không có thói quen để người vô tích sự bên cạnh quấy rối suy nghĩ.” Nam  Cung Tuyệt nhẹ giọng nói, không còn ngoan cường như trước. Đối với việc  Ngọc Nhi ngất đi, trong lòng hắn khó tránh tự trách.
“Ngươi không phải vừa trị liệu rất tốt  sao? Bớt giả bộ đi, hoặc là ở lại chữa bệnh cho Ngọc Nhi, hoặc là biến!”  Lạc lạnh lùng nói, dù sao hắn cũng chắc chắn sẽ không để một người xa  lạ chung đụng với Ngọc Nhi.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện