[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 45 : Tiếng sáo du dương
                                            .
                                    
             Ngọc Nhi cầm ngọc bội không ngừng lắc lư  trước mặt Nam Cung Tuyệt, cười quỷ quyệt, trong nháy mắt mất hẳn vẻ xanh  xao bệnh hoạn, lộ ra sinh khí mạnh mẽ.
Thấy bệnh nhân sáng sủa lạc quan như vậy,  Nam Cung Tuyệt khóe miệng khẽ nhếch, không đối chọi với Ngọc Nhi nữa,  chậm rãi ngồi xuống băng ghế trước giường.
Ngọc Nhi thấy Nam Cung Tuyệt không đòi ngọc bội nữa, cảm giác thỏa mãn, cái miệng nhỏ giãn ra, đầu khẽ cúi xuống.
Hất vạt áo ra, khẽ mở hai đầu gối tạo ra  tư thế đĩnh đạc, hắn vững vàng ngồi xuống, lấy sáo nhỏ bên hông nhẹ  nhàng đưa lên miệng.
Tiếng sáo du dương khẽ khàng vang lên nhè nhẹ, nghe như ánh mặt trời vào đông, ôn hòa ấm áp.
Ngón tay trắng như ngọc của Nam Cung  Tuyệt ôn nhuận lướt trên cây sáo, hòa với màu xanh biếc tạo thàng sự hài  hòa khó nói nên lời, làm cho sự cảm động trong lòng người nghe từ từ bị  khơi dậy, cuối cùng hòa vào làm một.
Ngón tay của hắn không thô ráp như những  nam nhân khác, hết sức nhẵn nhụi bóng loáng, nhưng cũng không mềm mịn  như nữ nhân, là một loại ôn nhu rất khác biệt. Hắn khép hờ hai mắt, hai  cánh môi mỏng khêu gợi dán chặt trên sáo, phát ra thanh âm dễ nghe.  Tiếng sáo nhịp nhàng, đầu hắn đung đưa, hoàn toàn dung nhập vào thế giới  trong âm nhạc.
Không lâu sau âm điệu dần dần cất cao, du  dương trầm bổng, có sự thanh thản của khắp các miền non nước, cũng có  cái oanh oanh liệt liệt của ngàn vạn con ngựa rong ruổi đường trường.  Từng cung bậc thang âm thay đổi, quyện lấy nhau, không để người nghe cảm  thấy đột ngột, khiến họ say mê đắm chìm trong đó, muốn dứt cũng không  dứt được. Tiếng sáo không có cảnh chém giết trên giang hồ, không có cảnh  ngươi tranh ta đoạt, điều hòa hơi thở người nghe, tạo thành cảnh tượng  nhân sinh vô thường, khiến người ta như nhìn thấy vạn vật chốn nhân thế  nhưng lại không có một chút phiền não và gánh nặng nào, ẩn chứa một loại  khoái cảm ngao du thiên hạ, cũng bao hàm sự thanh tĩnh của kẻ ẩn cư  chốn thâm sơn.
Ngọc Nhi không biết Nam Cung Tuyệt đang  thổi khúc nhạc gì, trước đây chưa từng nghe qua, nhưng lại rất kỳ quái,  nó như dẫn nàng vào thế giới không tranh quyền thế. Trước mắt nàng hiện  ra bức tranh đẹp như mơ: có núi cao vạn trượng, có Trường Giang và Hoàng  Hà mênh mông, có đường đất quanh co, cũng có phố xá sầm uất, không cần  đi vạn dặm đường cũng có thể nhìn thấy cảnh vật trải khắp đất nước…
Không biết tiếng sáo dừng lại khi nào, bên trong phòng giờ lặng yên không một tiếng động.
Trên mặt Ngọc Nhi lộ vẻ mơ màng, là một loại tâm tình thỏa mãn.
Nam Cung Tuyệt giắt lại ngọn sáo bên  hông, nhìn thấy Ngọc Nhi say mê như vậy, hắn cảm thấy một tia kiêu ngạo:  ít nhất nàng nghe hiểu tiếng sáo của hắn. Hắn từng nói hắn ghét đàn gảy  tai trâu nhưng giờ đây nàng ở trong thế giới âm nhạc đã thấu hiểu tâm  tình của hắn.
Hắn hắng giọng, không phải là nhẫn nhịn  như lúc nãy mà lộ ra vẻ thân mật: “Sáo cũng đã nghe xong, ngươi trả ngọc  bội cho ta được chưa?”
Nha! Ngọc Nhi còn đang đắm chìm trong xúc cảm, theo bản năng giơ tay đưa ngọc bội cho hắn, động tác lộ ra vẻ ôn nhu.
Hắn nhận lại ngọc bội, đeo vào trên cổ, không khỏi nảy sinh hảo cảm với nàng.
Ngọc Nhi rốt cuộc phục hồi tinh thần, thành tâm nói: “Thật xin lỗi.”
“Vì sao lại xin lỗi ta?” Nam Cung Tuyệt đột nhiên sửng sốt, chưa thích ứng kịp với thái độ thay đổi của Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi trên mặt lộ vẻ áy náy: “Lúc nãy  không nên đoạt ngọc bội của ngươi, thật xin lỗi. Ngọc bội đó nhất định  rất quan trọng với ngươi, nếu không, có bị buộc ngươi cũng không thổi ra  được khúc nhạc này.”
“Sao ngươi nhìn ra được?” Trong mắt của  hắn hiện vẻ tán thưởng, thì ra nàng bệnh như vậy vẫn còn năng lực quan  sát tỉ mỉ như vậy.
Ngọc Nhi khẽ mỉm cười, kiều mị nhưng hoàn  toàn không dung tục, khẽ mở miệng: “Ta từ trong khúc nhạc của ngươi cảm  nhận được ngươi kiêu ngạo bất khuất, coi thế sự như nước chảy bèo trôi,  tuyệt đối không khom lưng vì của cải vật chất, thoát tục thanh cao,  ngạo khí của ngươi trùm khắp thiên hạ, cười nhạo thế gian. Nếu như ngươi  không phải bị buộc tới bất đắc dĩ, làm sao có thể đáp ứng điều kiện của  một cô gái cố tình gây sự?”
Nàng phân tích rất đúng, hắn chính là  người như vậy. Nhưng mà, hai chữ ‘bị buộc’ tựa hồ có chút kiên cưỡng.  Đúng vậy, ngọc bội kia rất quan trọng với hắn, nhưng mà vừa nãy hắn lại  không cảm thấy căng thẳng.
Đối với cô gái mười phần thông tuệ trước mặt, Nam Cung Tuyệt buông lỏng tâm tình: “Xem ra, ta có thể coi ngươi là tri kỉ.”
“Tri kỉ? Ha ha! Ngươi thật chịu nhận ta  là tri kỉ?” Ngọc Nhi đè nén hưng phấn, vì hình như vết thương trên lưng  nứt ra, đau đớn mỗi lúc một tăng.
“Ngươi đang nói đến chênh lệch tuổi tác  sao? Ta không hiềm mấy thứ đó, lớn nhỏ vài tuổi thì đã sao, chỉ không  thể làm một đôi huynh muội kết nghĩa thôi. Còn tri kỉ, chỉ cần có cùng  mục tiêu, tư tưởng tương đồng, cộng thêm chín phần ăn ý, biết người biết  ta, như vậy đã đủ. Ngược lại, nếu nói chuyện không hợp, cho dù có sinh  cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng vô nghĩa.” Có câu ‘ngàn vàng dễ kiếm,  tri kỉ khó tìm’, hắn vốn không bị lễ giáo thế tục trói buộc, có thể  phân rõ nhu cầu trong nội tâm của mình.
“Có thật không? Tốt quá!” Ngọc Nhi hưng  phấn vỗ tay vui vẻ. Nam Cung Tuyệt là người đầu tiên không đối đãi nàng  như một tiểu hài tử mà thổ lộ tình cảm, nàng thích kết giao với những  người như vậy.
Nam Cung Tuyệt đang muốn gật đầu, đột  nhiên thấy nàng nhíu mày, vội nói: “Vết thương nứt ra phải không? Lúc  nãy nhìn ngươi phấn khích, ta đã sợ xảy ra vấn đề. Mau lật người lại, ta  kiểm tra một chút.”
Một cơn đau ập tới, sắc mặt Ngọc Nhi tái nhợt, nghe lời trở mình lại.
Sau lưng Ngọc Nhi lộ ra vệt máu đỏ tươi  khiến Nam Cung Tuyệt hết sức lo lắng. Hắn vươn tay định xé vạt áo Ngọc  Nhi xem xét vết thương. Nhưng, ngay lúc này, đột ngột có kẻ ngán đường.
“Dừng tay!”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện