[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm

Chương 44 : Tiểu oa nhi đắc ý

Người đăng: 

.
Ngọc Nhi mơ mơ màng màng cảm thấy một mùi thơm lạ lùng, giống như bạc hà lành lạnh, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Mùi thơm này chậm rãi lan vào mũi miệng, phảng phất giống một luồng nước suối dễ chịu tưới mát tim gan nàng. Dần dần thần trí trở nên rõ ràng, con ngươi ẩn dưới mí mắt linh hoạt chuyển động mấy cái, hai hàng lông mi dài khẽ chớp, cuối cùng cũng tỉnh lại. Hai mắt chầm chậm mở ra, đồng tử phát sáng, giống như tiên tử vừa tỉnh lại sau giấc chiêm bao ngàn năm, siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần. “Ngươi là ai?” Ngọc Nhi thanh âm chậm chạp, dè chừng. Có lẽ vừa mới tỉnh lại, trong đầu còn quá nhiều điều chưa làm rõ, ánh mắt hơi lộ vẻ mơ màng, ngưng trệ. Bất quá, chính vì vậy mà nàng lại càng trông một tờ giấy trắng tinh, thuần khiết như sen. Tuấn mỹ thần y không trả lời câu hỏi của Ngọc Nhi, ngược lại nhẹ nhàng hỏi thăm: “Ngươi có nhớ được mình là ai không?” Cái gì? Mình là ai á? Ngọc Nhi tức giận đáp: “Ngươi nghĩ ta ngu ngốc hả?” “Ngu ngốc?” Tuấn mỹ thần y vô thức lập lại từ ngữ mới lạ này. Một hồi lâu hắn hỏi một cách mông lung: “Từ này của ngươi dung để hình dung việc điên loạn cũng rất chuẩn xác, lời ít ý nhiều, vô cùng chí lí.” “Điên loạn?” Ngọc Nhi suýt chút ngất đi lần nữa. Hắn coi nàng là người điên á? Ngọc Nhi bật dậy từ giường êm, khởi động ý chí, kiêu ngạo nói: “Ngươi mới là điên loạn, xem ra ngươi lớn lên có mũi chứ không có mắt, vô duyên vô cớ chửi bới người khác, thật đúng là một con sói đội lốt cừu.” Tuấn mỹ thần y tính tình nhạt nhẽo, không thích trêu chọc người không liên quan. Lần này sở dĩ tới tướng phủ chữa bệnh cũng là vì lệnh sư phụ, nếu không hắn sẽ không đời nào xuất hiện. Về phần cô gái Ngọc Nhi xa lạ này, ngoại trừ việc chữa bệnh, hắn cũng không có tâm tình cùng nàng nói chuyện tào lao. Theo kinh nghiệm của hắn, nữ nhân vừa nhìn thấy hắn tướng mạo tuấn tú, hoặc sẽ học theo Tây Thi ôm bụng khóc lóc khiến hắn tội nghiệp, hoặc sẽ bày ra một bộ dáng yêu mị mê hoặc lòng người. Những cô gái đó đẹp thì có đẹp nhưng lại không có chiều sâu, nông cạn cực kì, làm hắn vô cùng chán ghét. Ngọc Nhi tuổi còn quá nhỏ, mặc dù chưa xếp vào hàng ngũ nữ nhân nhưng mà thánh nhân vẫn nói nữ giới và tiểu nhân là hai loại người không nên dây dưa. Cho nên hắn theo thói quen bài xích nàng cũng là tự nhiên. Song thấy Ngọc Nhi bệnh nặng mới bớt lại mười phần ngạo khí khiêu khích, hắn lại bắt đầu xuất hiện một tia hứng thú. Bệnh nhân này tinh lực tràn đầy, còn có khả năng công kích người khác. Tuấn mỹ thần y nghe lời của Ngọc Nhi, bất giác cười một tiếng, sắc mặt nhu hòa đi rất nhiều: “Ngươi đã lấy lại ý thức, thân là thiên kim Tể tướng phủ, ngay cả bốn chữ ‘tri ân cầu báo’ cũng không biết hay sao?” Ngọc Nhi lành lạnh nở nụ cười tà ác, đôi mắt đen lúng liếng, nói: “Tri ân cầu báo? Hai chữ ‘báo đáp’ đương nhiên ta hiểu, chỉ là, không biết ta phải ‘tri ân’ ngươi chỗ nào?” Tuấn mỹ thần y kia bây giờ mới báo danh: “Tại hạ Nam Cung Tuyệt, vừa mới đưa tiểu thư từ quỷ môn quan trở về, ân cứu mạng như thế, tiểu thư không phải muốn quỵt nợ chứ?” Thật ra, Ngọc Nhi đã sớm biết nam tử trước mặt mình là lang trung, nếu không tướng phủ cũng không để hắn một mình ở trong phòng nàng. Bất quá, Ngọc Nhi nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm kiêu kì của hắn thì không nhịn được khát vọng muốn thuần phục hắn. Ha ha ha, nhìn lại trước đây, chỉ cần là nam nhân xuất hiện trước mặt nàng, không cần biết tính tình quái dị tới đâu, địa vị bao nhiêu cao quý, cuối cùng đều phải hướng nàng giơ tay xin hàng. Lâu lắm không có đối thủ, không ngờ vừa tỉnh dậy đã có món đồ chơi thú vị cho nàng tiêu khiển, nàng dễ gì bỏ qua chứ! Ngọc Nhi cười khúc khích, điệu cười vô cùng ‘ngây thơ’: “Ha ha, thì ra là Nam Cung công tử a! Thất kính, thất kính, nhưng mà người xưa có nói ‘thi ân bất cầu báo’ nên hai chữ ‘tri ân’ này Ngọc Nhi tự làm chủ thay công tử thu lại. Chẳng hay công tử nghĩ như thế nào?” Mấy câu nói đã dồn Nam Cung Tuyệt không còn đường lui, phảng phất muốn biến hắn thành một nam tử hẹp hòi, ra một chút ân huệ đã lớn tiếng đòi báo đáp. Một lát sau, Nam Cung Tuyệt ngập ngừng nói: “Nhanh mồm nhanh miệng như thế thật là thế gian hiếm thấy, chỉ e ngươi không phù hợp thân phận thiên kim Tể tướng phủ, giống một nữ nhi man di không được dạy dỗ hơn.” Ngọc Nhi đang muốn mở miệng phản bác, đột nhiên thấy sáo trúc xanh biếc bên hông Nam Cung Tuyệt, hết sức tao nhã, không nhịn được trong lòng tưởng tượng ra một bức tranh một công tử văn nhã thổi sáo, thanh thản biết chừng nào! Nàng bỏ thái độ chua ngoa lúc trước, kinh ngạc nói: “Công tử biết thổi sáo? Không biết có thể xin công tử thổi một khúc hay không?” Nam Cung Tuyệt nhướng mày mỉm cười, kiên quyết từ chối: “Đàn gảy tai trâu, thứ tại hạ không thể tùng mệnh.” A? Hắn từ chối? Con ngươi Ngọc Nhi phát sáng linh hoạt, chỉ chốc lát sau, ‘đông’ một tiếng ngã xuống giường êm: “A! Đau quá! Đau quá!” Nam Cung Tuyệt nhìn, không giải thích được, hỏi: “Sao lại đau? Không lẽ vết thương tái phát à?” Mặc dù miệng thì không tin, nhưng mà hắn vẫn cúi xuống xem xét Ngọc Nhi, đảm bảo vạn vô nhất thất. “A! Ha ha!” Ngọc Nhi lắc lư ngọc bội trong tay, khẩu khí bất thiện nói: “Nam Cung đại thúc, xem đây là cái gì?” “Ngọc bội của ta!” Nam Cung Tuyệt vươn bàn tay to, nóng lòng đoạt lại nhưng không được. Ngọc Nhi đem ngọc bội nắm chặt trong tay, quỷ quyệt nói: “Không trả. Trừ phi ngươi thổi sáo cho ta nghe.” “Ngươi!” Nam Cung Tuyệt bại trận lần hai, tên tiểu quỷ này đúng là hoa chiêu thật nhiều. Hắn bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã âm mưu từ sớm?” Ngọc Nhi cười sáng lạng: “Ha ha, cái này gọi là ‘ý tại ngôn ngoại’”. Nam Cung Tuyệt lão luyện giang hồ lần này chính thức mở rộng tầm mắt, thì ra ‘ý tại ngôn ngoại’ còn có thể dùng trong tình huống như vậy. “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Ngoại trừ thỏa hiệp, hắn không còn cách nào khác. “Ta phải nghe ngươi thổi sáo!” Ngọc Nhi chậm rãi nói từng chữ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang