[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 43 : Thần y tuấn mỹ
                                            .
                                    
             Ngọc Nhi hôn mê suốt ba ngày, thuốc uống đã không dưới mười thang, nhưng mà bệnh tình lại không hề có dấu hiệu khởi sắc.
Trong khuê phòng, người người rối loạn:  Thái tử Cẩn khẩn trương, Thành vương Lạc tự trách, Yên Hà công chúa lo  lắng, phu phụ Tể tướng đau đến đứt từng khúc ruột, ngay cả đương triều  hoàng đế và mẫu nghi thiên hạ cũng đến đông đủ.
Trước giường, mười vị thái y ê ẩm, không  ngừng lau mồ hôi lạnh. Ngó cái điệu này, nếu Tĩnh An công chúa không  tỉnh lại, đám lão già bọn họ nhất định phải bồi táng. (Tuyết Băng: tức là bị chôn theo ấy mờ.)
Cẩn vẫn ngồi cạnh Ngọc Nhi, hai mắt không  chớp nhìn nàng chằm chằm, nửa khắc cũng không dời. Rất nhiều lần, hắn  sinh ra ảo giác, như nhìn thấy đôi hàng mi dài của Ngọc Nhi khẽ động.  Trước đây mỗi lần đôi hàng mi ấy chớp liên hồi thì trong lòng hắn sẽ  phải cảnh giác vì chắc chắn nàng sắp sửa nghịch ngợm gây sự. Nhưng bây  giờ hắn lại kì vọng nàng đứng dậy quấy rối, cho dù làm đến người ngã  ngựa đổ, hắn cũng sẽ vui mừng đến phát điên.
Lạc đứng ngay sau lưng Cẩn, hắn tự trách  mình, lại không có lý do gì có thể lớn tiếng cật vấn thái y như Cẩn, chỉ  có thể yên lặng đứng đó canh chừng Ngọc Nhi. Hai chân hắn giống như mọc  rễ, thật lâu không động đậy, Ngọc Nhi bất tỉnh một khắc, hắn đau lòng  một khắc.
“Điện hạ, xin để vi thần cho công chúa uống thuốc.” Một thái y đầu lĩnh gom hết dũng khí lên tiếng.
Cẩn quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo  đủ để đông cứng một người đang chạy nhảy, trầm giọng nói: “Các ngươi cho  nàng uống thuốc gì? Tại sao nửa điểm phản ứng cũng không có?”
“Cái này…” Thái y ấp úng.
Lạc cũng không chịu được chờ đợi như vậy,  chăm chăm nhìn thái y, thanh âm âm hàn đến xương tủy: “Các ngươi căn  bản là không dám điều chế giải dược?”
“Thái tử điện hạ tha tội! Vương gia tha  tội!” Thái y ‘đông’, ‘đông’ mấy tiếng quỳ đầy đất. Cũng tốt, họ sớm đã  đi đứng bủn rủn, hai chân không chống nổi thân thể nữa, mượn cơ hội nghỉ  ngơi một chút.
Hoàng hậu thấy Cẩn và Lạc hai huynh đệ  hung dữ như vậy, khẽ trách: “Cẩn nhi, Lạc nhi, hai người các ngươi làm  gì vậy? Có phụ hoàng ở đây, sao các ngươi lại phóng túng như vậy?”
Cẩn và Lạc song song chuyển tầm mắt sang hoàng đế, không thành tâm lắm, nói: “Nhi thần thất lễ, xin phụ hoàng thứ tội.”
Hoàng đế nhìn bộ dạng hai đứa con, trên  mặt lộ ra một chút xảo quyệt không dễ phát giác. Hắn không so đo với hai  người đó, khoát khoát tay, thanh âm không có chút lo lắng nào: “Thôi  đi! Các người cũng không cần phải gấp, thái y của trẫm không có hi vọng  giải được loại độc này đâu. Thuốc mấy ngày nay Ngọc Nhi uống chẳng qua  cũng chỉ để duy trì tính mạng, hoàn toàn không phải giải dược.”
“Phụ hoàng!”
Hai huynh đệ nghe dứt câu, hai đôi mắt  đen kịt nhìn thẳng về ngôi cửu ngũ! Ối, đây rõ ràng là bộ dáng muốn ăn  thịt người, bọn họ không lẽ ngay cả phụ hoàng cũng muốn trách tội luôn  sao?
Hoàng đế vuốt chòm râu không dài lắm  trước cằm, nghiêm mặt nói: “Hai người các ngươi cứ tránh ra trước, để  thái y bón thuốc cho nàng rồi tính tiếp.”
Cẩn không đứng dậy, hai tay gắt gao nắm  chặt thành quyền, phẫn hận ngó chén thuốc trong tay thái y, giống như  muốn xuyên thủng đáy chén.
Còn Lạc thì sao? Võ tướng có khác, tự  nhiên nóng nảy hơn nhiều, không nghĩ ngợi gì, một quyền vung qua, thuốc  nước màu nâu nhạt trong chén văng ra, tạo thành hình đóa hoa giữa không  trung. Tiếp theo chén ngọc nạm vàng rơi xuống đất, vỡ tan tành. Lạc rốt  cuộc cũng bộc phát: “Loại thuốc vô dụng này, còn uống cái gì? Chẳng lẽ  muốn Ngọc Nhi cứ nằm bẹp như vậy sao?”
Cẩn và Lạc hôm nay chính thức phản, trước mặt hoàng đế lại dám lớn tiếng như vậy! Hậu quả thiệt là không dám nghĩ tới.
“Các ngươi nôn nóng cái gì? Trẫm làm như  vậy tự có lý do của trẫm. Bằng vào tính cách vọng động của các ngươi,  sau này làm sao gánh vác giang sơn?” Trước tiên hoàng đế giảng một chút  đạo lý, sau mới nói: “Các ngươi cũng biết giải dược yêu cầu độ chính xác  cực cao, nếu xảy ra sơ sót, các ngươi làm sao đền bù?”
“Nhưng cũng không để Ngọc Nhi cứ nằm yên  như vậy?” Câu này là Lạc nói, đến giờ còn cãi cố, không thấy hoàng đế  lão nhi bắt đầu cau mày rồi sao?
Đúng lúc ấy, một thị vệ vọt vào, bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Phong thần y tới.”
Phong thần y?
Cẩn và Lạc đồng thời dời ánh mắt nghi  hoặc ra phía cửa, chỉ thấy một vị nam tử toàn thân y phục màu xanh nhạt  nhẹ nhàng tiến đến. Nam tử kia bất quá chỉ chừng hai mươi tuổi, mày rậm  mắt to, môi hồng răng trắng, da thịt săn chắc, nhẵn nhụi bóng loáng,  trước ngực đeo một khối ngọc bội ngọc thạch trong suốt, bên hông giắt  một cây sáo trúc lục sắc ngắn. Ngọc xứng quân tử, địch xứng nhã sĩ, nhìn  từ xa hắn thật y hệt một thư sinh công tử.
Vị công tử kia đi vào một phòng đầy quan lại quyền quý cũng không buồn hành lễ, trực tiếp đi thẳng đến bên giường Ngọc Nhi.
“Ta chẩn bệnh, không hi vọng có người lạ  bên cạnh quấy rầy.” Thanh y nam tử thản nhiên nói, nhưng trong lời nói  bất quá tiết lộ ý tứ bất mãn.
Cẩn và Lạc sắp nổi đóa thì hoàng đế đã lên tiếng trước: “Thần y Phong Đao Tử đâu?”
“Ta là đệ tử của ông ấy, mà sao? Các  ngươi không tin y thuật của ta? Ta đến, đã là nể mặt các ngươi rồi, muốn  thỉnh sư phụ của ta hả? Người không rảnh!” Không thể ngờ Băng Hãn quốc  còn có loại người này, ngay cả hoàng đế cũng không coi vào đâu.
Phong Đao Tử y thuật thần kỳ, diệu thủ  hồi xuân, đã từng cứu hoàng đế một mạng, cùng hoàng đế kết nghĩa huynh  đệ. Bất quá đã nhiều năm không gặp, hoàng đế cũng là thử thời vận đi tìm  hắn một phen cũng không ngờ có thể tìm được. Nhưng ở đâu ra tên tiểu tử  này? Phong Đao Tử thu đệ tử từ khi nào vậy?
“Đã mời đến, dĩ nhiên tin tưởng y thuật  của ngươi. Thôi, tất cả lui ra, để tiểu thần y chữa bệnh cho Ngọc Nhi.”  Hoàng đế cũng không so đo thanh y nam tử vô lễ, lập tức lệnh mọi người  trong nhà lui ra.
Thái y cuối cùng được giải thoát, tất cả  lanh lẹ rút êm, phu phụ tể tướng và Yên Hà công chúa cũng lần lượt lui  ra, chỉ có Cẩn và Lạc từ đầu tới cuối không nhúc nhích.
Thanh y nam tử nhìn qua hai huynh đệ khí  độ bất phàm ấy, cuồng ngạo nói: “Các ngươi ở lại làm chi? Các ngươi chữa  được cho nàng sao?”
“Ngươi!”
Gân xanh trên cổ Lạc và Cẩn nổi lên, bây  giờ còn dám xát muối lên vết thương trong lòng họ, thanh y nam tử kia có  phải không muốn sống nữa không?
“Người đâu! Đưa thái tử và Thành vương ra  ngoài!” Hoàng đế thấy bộ dáng kích động của hai đứa con trai, lập tức  gọi thị vệ tới áp tải họ ra.
“Phụ hoàng! Sơn phu lỗ mãng này làm sao  tin được?” Cẩn giận đến suýt nội thương. Nhìn tới nhìn lui, nam nhân kia  nắm cổ tay Ngọc Nhi từ nãy tới giờ còn chưa buông, chẩn mạch kiểu gì  lâu tới độ đó chứ!
“Càn rỡ! Hai người các ngươi hôm nay ba  lần bốn lượt không tự kiểm soát. Trẫm không trị tội phạm thượng đã là  phá lệ khai ân. Trở về diện bích tư quá cho trẫm!” Khóe miệng hoàng đế  khẽ nhếch, tựa hồ sắp có chuyện vui để xem.
Bọn thị vệ đồng loạt xông vào, hai nam tử  khí phách đời nào chịu để yên? Ngọc Nhi chưa ra khỏi ranh giới sinh tử,  bọn họ há chịu rời đi?
Trong phòng, một nhóm thị vệ quần ẩu với Cẩn và Lạc bày thành một cục diện hết sức hỗn loạn.
Mắt thấy chắc chắn Cẩn và Lạc sẽ toàn  thắng, ai ngờ thanh y nam tử khẽ vung ống tay áo, một mùi kim cổ kỳ  hương thoát ra, Cẩn và Lạc uy vũ bất khuất lập tức nhắm nghiền hai mắt,  trở thành hai con sâu ngủ…
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện