[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 42 : Mộng xuyên hai đời
.
Đây là nơi nào? Bốn phía đen kịt, lạnh như băng, đưa tay không nhìn thấy năm ngón. Không có một luồng ánh sáng, không có nửa điểm ấm áp, ngoài ra không có bất kỳ âm thanh nào, giống như nơi thiên địa hỗn độn trong truyền thuyết.
Một màn đen che dấu tất thảy chỉ có rét lạnh thấu xương làm người ta sợ hãi hít thở không thông.
Ngọc Nhi cảm thấy thân thể của mình giống như không bị ý thức khống chế, phiêu dật trong bóng tối, phảng phất như linh hồn không vướng thể xác dao động trong thế giới ảm đạm vô quang. Thân thể nàng nhẹ, nhẹ lắm, nhẹ tới nỗi nàng không cảm thấy sự hiện hữu của nó, giống như hạt bồ công anh bay đầy trời không biết tá túc vào đâu.
Nàng muốn kêu cứu, nàng muốn dừng lại, nhưng tại sao thân bất do kỷ?
Đột nhiên, phía trước xuất hiện một đạo ánh sáng hình trụ. Luồng sáng đó giống như giác hút cực mạnh nhanh chóng hút thân thể phiêu diêu kia của Ngọc Nhi.
Cột sáng nho nhỏ chợt biến đổi thành quang cảnh một thế giới, có người đi lại như thoi đưa khắp các đường phố lớn, có xe cộ qua lại không dứt, còn có các cầu vượt kiên cố khắp nơi, có các công trình kiến trúc to lớn, có đèn neon tỏa sáng chói mắt, có hàng hóa muôn màu muôn vẻ, có đường ray xe lửa trải khắp núi non quanh co, có các xe đẩy mini trên các lối đi bộ trơn bóng, còn có máy bay ẩn hiện trên nền trời xanh mây trắng. Nga! Đây chính là thế kỷ hai mươi mốt phồn hoa.
Trong phút chốc, hình ảnh lại chuyển, biến thành đường phố cổ kính, có văn nhân công tử tay cầm quạt phe phẩy, có các thôn phụ mang làn trúc đi chợ, có tân nương đắp khăn voan ngồi kiệu hoa, có ngựa xe cuồn cuộn, còn có cả ngự liễn du hành. Ơ! Đây lại là Băng Hãn quốc thời thịnh thế.
Ngọc Nhi đứng trong cột sáng, đối với những cảnh tượng trước mắt cảm thấy vô cùng quen thuộc, thân thiết. Đột nhiên thân thể chợt ấm áp, tựa như đứng gần lò sưởi, trí nhớ đột nhiên khai thông, một cột sáng đó đã tái hiện ký ức hai đời của nàng.
Suy nghĩ hỗn độn trong đầu nàng từ từ được hệ thống hóa, tầng tầng lớp lớp trở nên quy củ chỉnh tề.
Lúc ánh sáng trước mặt biến mất, Ngọc Nhi cũng đã rút ra được một vấn đề: Trầm Ngọc Nhi nàng đã sống qua hai đời, hai mươi năm ở thế kỷ hai mươi mốt phồn hoa và mười một năm tốt đẹp ở Băng Hãn quốc thanh tao lịch sự.
Nàng vẫn còn nhớ, đời trước, khi nàng chết đi đã nhìn thấy Diêm vương. Diêm vương nói cho nàng biết, vận mệnh và hạnh phúc của nàng đều ở cổ đại. Vì vậy, Diêm vương quyết tâm đưa nàng về cổ đại, cho nàng một cuộc sống mới. Nhưng lúc đó, nàng đang đắm chìm trong cảnh bị phản bội, thâm tâm tràn đầy hận thù nên không chú ý.
Bây giờ, nàng đã có hai đời trí nhớ, hai chữ ‘thù hận’ kia sớm đã rời xa nàng. Cái thời đại phồn hoa kia đã không còn ý nghĩa gì nữa, nàng chỉ nhớ thương mọi người, lưu luyến cuộc sống ở Băng Hãn quốc. Ở đó có phụ thân, huynh trưởng cưng chiều nàng, có thái tử ca ca và Lạc ca ca tùy ý nàng vô pháp vô thiên, còn có phụ hoàng, mẫu hậu…
Chẳng qua, còn một chút nàng chưa hiểu: ban đầu, Diêm vương không phải nói cho nàng tìm thấy hạnh phúc cả đời hay sao? Nhưng nàng chỉ mới sống mười một năm, ý nghĩa hai chữ ‘tình yêu’ là gì còn chưa biết, tại sao bây giờ lại khôi phục trí nhớ tiền kiếp cho nàng?
Chẳng lẽ, người kia mà Diêm vương nói là thái tử ca ca? Hay Lạc ca ca?
Không đúng! Nàng biết rất rõ trong lòng mình chưa hề nảy sinh ái tình với bất kì ai, thái tử ca ca không có, với Lạc ca ca cũng không.
Phì, không cần phải quan tâm những thứ không thực dụng kia, nàng bây giờ chỉ là một mảnh hồn vất vưởng, vờn quanh, làm gì còn tâm tình nghĩ tới tình yêu? Huống chi, đời này tuổi nàng còn quá nhỏ, vẫn chưa tới thời điểm suy nghĩ loại chuyện phức tạp này.
Mười một năm sống vô ưu vô lo đã khiến nàng hiểu một cuộc sống vui vẻ đơn thuần đáng quý đến bậc nào. Hôm nay biết mình là một vong hồn xuyên thế giới, có tư tưởng dị biệt từ thế kỷ hai mốt, nàng có lẽ đã không còn đơn thuần nữa, nhưng nàng nghĩ vẫn sẽ giữ lại phần hồn nhiên kia. Từ nay về sau, tư tưởng của nàng mặc dù đã không còn dừng lại ở mười một tuổi, nhưng nàng vẫn có thể làm một tiểu hài nhi ngây thơ vô lo, trưởng thành theo thân thể hiện tại. Có bao nhiêu người có thể có được cơ hội đáng quý như nàng, có thể thực sự trải nghiệm cảm giác này chứ? Nàng thật may mắn!
Ngọc Nhi bất giác mỉm cười, có thể sống hai đời, trong lòng nàng vô cùng vui sướng. Xuyên không? Ha ha, không ngờ mình cũng có thể có vinh hạnh này, cảm giác đúng là không tệ.
Nhưng mà, không phải tất cả đều là xuyên không, cả ý thức và thân thể nàng đều là của mình, nàng không có chiếm dụng thân thể người khác, cảm giác tất cả mình có đều là của mình, chẳng qua chỉ là thay đổi địa điểm sinh tồn mà thôi. Nàng coi như mình đang di cư, một lần di cư tới luôn thời cổ đại, ha ha ha, thật sự sảng khoái!
Có thể nói, hai đời Trầm Ngọc Nhi đều là nàng. Trầm Ngọc Nhi bình tĩnh tỉnh táo là nàng, thông minh lém lỉnh Trầm Ngọc Nhi cũng là nàng, bất quá chỉ là hai mặt tính cách của một con người mà thôi. Ha ha, giờ phát hiện ra mình có nhiều cá tính tới như vậy, sau này sẽ từ từ dùng! Sống như thế nào tốt hơn đây! Sau này nàng sẽ từ từ nghiên cứu!
Thử nghĩ xem, cuộc sống cổ đại thanh thản, không có những tiếng động ầm ĩ thời hiện đại, không có cạnh tranh kịch liệt, thật là một địa phương khiến người ta lưu luyến.
Nhân sinh làm gì có nhiều hỗn loạn và thù hận đến thế? Cuộc sống khoái lạc so với bất cứ thứ gì cũng quan trọng hơn. Lần này nàng muốn triệt để sống hết mình, tận hưởng hết an nhàn của nhân gian.
Còn cái này nữa, Trầm Ngọc Nhi nàng có được ngàn vạn sủng ái, đầu óc vốn thông minh, bây giờ lại thêm một loạt tư tưởng thời hiện đại, vượt qua định mức quan niệm cổ đại, ha ha, không phải trở thành vô địch thiên hạ sao?
Bất kể oanh oanh liệt liệt hay khổ sở vô biên? Không ai có thể quyết định. Cuộc sống của nàng, nhất định phải do nàng làm chủ, do nàng quyết định.
Ai! Thứ không như ý nhất hiện giờ chính là quang cảnh tối đen trước mặt. Bao giờ nàng mới có thể tỉnh lại đây a? Nàng đã rất gấp gáp muốn sống lại…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện