[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 34 : Thì ra là như vậy
                                            .
                                    
             Lục Dung Dung nằm ở trên giường, ỉ ôi gào thét cả ngày. Vây  quanh giường là mười mấy vị thái y đang túm tụm vào nhau bàn bạc, bộ  dạng đều là sợ hãi.
Ngọc Nhi đứng cách đó không xa cùng với mấy vị ca ca của  mình. Không ai trong bọn họ mở miệng, theo bản năng đều thấy chuyện đêm  nay tựa hồ có điểm gì đó kỳ quặc.
Lúc này Thái tử Hoàng Phủ Cẩn bước nhanh vào bên trong phòng, theo sau là tứ ca của Ngọc Nhi.
Sắc mặt Cẩn nghiêm trọng hỏi thái y trong nhà: “Thương thế có nặng không?”
“Hồi bẩm điện hạ, không có gì đáng ngại, nhưng thai nhi trong  bụng thì, thì…” Lão thái y nơm nớp lo sợ, chưa dám nói hết toàn bộ  chuyện.
Cẩn hiểu rõ, vuốt cằm rồi xoay người nói với ngũ huynh đệ nhà  Trầm gia: “Hôm nay Tây Uyển sợ không thể yên ổn được, các ngươi mang  Ngọc Nhi đến tẩm cung của ta nghỉ ngơi một đêm. Về phần chỗ nghỉ của các  ngươi Tiểu lý tử đã thu xếp thỏa đáng, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi”.
“Đa tạ điện hạ chu toàn, bất quá chuyện hôm nay ngũ huynh đệ ta…”
“Các ngươi cứ lui ra hết đi, bổn điện hạ ta tự có cách”. Cẩn  cắt đứt lời lão đại Trầm gia Trầm Ngọc Hàn, cũng không có ý trách tội  bọn họ.
Ngọc Nhi biết điều liền đi theo Sương Tuyết cùng Thu Nguyệt  đến tẩm cung của Cẩn. Trước khi đi nàng có chút đau lòng nhìn qua Lục  Dung Du bộ dạng hiện đang chỉ muốn chết không muốn sống. Cái miệng nhỏ  nhắn của Ngọc Nhi mím mím, trong lòng vừa buồn bực vừa lo sợ, thật sự  nàng không hề có ý muốn thương tổn Dung tỷ tỷ. Nàng chỉ là muốn để gậy  ông đập lưng ông, ai ngờ tới trong bụng của Dung tỷ tỷ còn có bảo bảo. Ô  ô, có phải hài tử của Dung tỷ tỷ làm sao rồi? Nàng có phải là rất xấu  hay không? Nhưng nàng không hề nghĩ tới các ca ca cũng tới cùng nàng hợp  diễn hại tới Dung tỷ tỷ.
Cẩn cảm giác được sau lưng có một ánh mắt đang nhìn liền quay  đầu lại bắt gặp khuôn mặt Ngọc Nhi như muốn chực khóc, bối rối hướng  ngũ huynh đệ Trầm gia nói: “Được rồi, các ngươi cùng đi với Ngọc Nhi đi,  chần chừ nữa lại xảy ra chuyện”.
“Tất cả các ngươi lui ra.” Cẩn quét ánh mắt lạnh như băng qua các thái y xung quanh.
Bên trong nhà yên lặng không tiếng động, chỉ có tiếng Lục Dung Dung yếu ớt than nhẹ.
Cẩn tới bên cạnh Lục Dung Dung, không ngồi bên cạnh giường  như ngày thường. Ánh mắt càng không có một tia ấm ám, tình cảm, toàn bộ  đều là băng giá. Hắn đứng trên cao nhìn thẳng vào nàng cho đến khi nàng  phải quay mặt đi vì không chịu được.
Lục Dung Dung ngưng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất nhìn  Cẩn, miệng mếu máo: “Điện hạ, hài tử của chúng ta đã không còn, Dung  Dung biết sống thế nào a? Cũng là do Trầm Ngọc Nhi cùng năm vị ca ca của  nàng làm hại! Điện hạ, ngài phải vì con của chúng ta đòi lại công bằng  a! Không thể làm ngơ chuyện như vậy được!”
Cẩn vẫn như cũ, không nói một lời, trong ánh mắt bắn ra sự  lạnh lùng, sáng tỏ cơ hồ có thể xuyên thấu lòng người. Ánh nhìn lạnh  thấu xương như muốn đóng băng tim gan người khác ấy khiến Lục Dung Dung  sợ hãi không thôi, trong lòng có cảm giác như bị phơi bày ra hết cả  khiến nàng rất bối rối.
“Điện hạ, ngài phải điều tra cho ra a! Chẳng lẽ ngài cứ như  vậy không thèm để ý tới cốt nhục của mình? Không thèm để ý tới thân thể  của Dung Dung? Dân gian đã có câu ‘một ngày vợ chồng trăm năm tình  nghĩa’, chẳng lẽ ngài đường đường là Thái tử Băng Hãn quốc lại tuyệt  tình đến như vậy?” Lục Dung Dung than thở khóc lóc rất bi thương.
Cẩn thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Đến bây giờ ngươi còn muốn diễn trò sao, giữa chúng ta vẫn còn tình cảm sao?”
“Diễn trò? Ngài nói Dung Dung diễn trò? Trời cao làm chứng,  Lục Dung Dung ta nếu đối với điện hạ có nửa điểm bất trung sẽ bị thiên  lôi đánh xuống!” Nàng liền thốt ra lời thề độc.
“Tình cảm của ngươi dành cho ta có mấy phần, mấy đoạn trong  lòng ta đã rõ. Nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên lấy chữ tình ra làm cớ  hại người! Chuyện xảy ra tối nay làm sao ngươi có thể bào chữa? Đêm hôm  khuya khoắt ngươi chạy đến tẩm cung của Ngọc Nhi giả thần giả quỷ rắp  tâm làm chuyện gì? Từng câu, từng chữ của Cẩn vang lên như đao nhọn.
Trong tình thế cấp bách và kích động, Lục Dung Dung không còn  kịp suy nghĩ, chỉ giơ tay nắm lấy cánh tay Cẩn. Nàng ôm tay vào trong  ngực mình, khóc lóc, kể lể: “Điện hạ, ngài sờ thử xem, trong lòng Dung  Dung không hề có nửa điểm muốn hại bất cứ người nào! Tối nay Công chúa ở  trong phòng, ta chỉ muốn trêu chọc nàng chút thôi. Biết Công chúa vốn  nghịch ngợm, hoạt bát nên ta mới nghĩ ra trò này. Ngài cùng Thành vương  gia ban ngày đã rất cưng chiều, sủng ái nàng ấy, ta vừa hâm mộ lại vừa  ghen tỵ, lại càng hy vọng mình có may mắn giống như vậy. Người ta nói  ‘thời khắc tân hôn đáng giá nghìn vàng’ thế mà ta đây mới tân hôn bên  cạnh điện hạ chưa được bao lâu nhưng đã không bằng một phần mười tiểu  Công chúa kia. Ta thiên tân vạn khổ đến gần nàng ấy chỉ là muốn một lần  vô tình có cơ hội được gặp ngài, chẳng lẽ điều này là sai sao?”
“Nếu muốn đến gần ta nàng còn nhiều cơ hội, sao cần tới bộ dạng giả quỷ dọa người?” Cẩn cười nhạt.
“Bất kể ngài có tin hay không, Dung Dung ta chỉ thề tuyệt đối  không có lòng hại người. Hơn nữa nếu muốn hại nàng, ta còn cần tự mình  động thủ sao?” Lục Dung Dung ngập trong nước mắt không biết có phải đau  xót hay không? Không biết vẻ buồn khổ trên mặt là thật hay giả?
Cẩn cười mà như không, đúng ra còn hơi toát ra vẻ giận dữ:  “Ngươi rốt cục đã nói ra. Rốt cục đã chịu thừa nhận rồi. Chuyện ngươi  hôm nay muốn làm quỷ dọa người có thể là giả nhưng chuyện ngươi mượn cớ  mang thai giả thì chính là thật”.
“Ta…” Lục Dung Dung muốn bịt miệng nhưng đã không còn kịp nữa: “Điện hạ, ngài có ý gì?”
“Ta một mực nghĩ chuyện ta tiếp quân lương cho Lạc là chuyện  cơ mật thiết yếu trong triều không để lộ ra bên ngoài. Vì che dấu tai  mắt quân địch ta còn phải hành quân ngoài quan đạo, chỗ hoang vu hẻo  lánh ít người lui tới, chỗ đó lại càng không thể xuất hiện hoa khôi chốn  kinh thành! Lúc ấy ngươi nói là xuất ngoại du ngoạn nhưng thử nghĩ xem  có ai lại đến vùng đất khỉ ho cò gáy mà du ngoạn? Nếu ta đoán không lầm  thì lần đó chuyện thuyền chở lương thực của ta bị chìm, ta bị vây trong  hồ, rồi ngươi liều mình cứu giúp cũng không phải là tình cờ”. Cẩn nói  hết sức quả quyết.
“Ngài biết từ lúc nào? Nói như vậy ngài đã một mực lợi dụng ta?” Lục Dung Dung cảm giác thế giới của mình trở nên tăm tối.
Cẩn cười nhạt một tiếng, có chút tự giễu nói: “Ta không lợi  dụng nữ nhân, càng không muốn nghi ngờ một nữ nhân đã liều mình cứu giúp  ta. Nếu như ngươi biết điều không chừng cả đời này ta cũng sẽ không  vạch trần ngươi, sẽ coi trọng tấm lòng của ngươi. Nhưng là ngươi không  biết ý lại còn làm trầm trọng thêm vấn đề! Ngươi cho rằng giả bộ mang  thai thì có thể ràng buộc được ta? Ngươi quá ngây thơ rồi!”
“Làm bộ gì cơ?” Lục Dung Dung cảm thấy lạnh cả sống lưng, tóc gáy cũng như muốn dựng lên.
“Có một loại thuốc, ăn nó vào thái y có thể xem ra hỉ mạch!” Quả nhiên Cẩn đúng là thâm tàng bất lộ a!
Lục Dung Dung thống khổ cười một tiếng: “Thì ra là ngài sớm  đã biết! Thì ra là ngài sớm đã biết! Vậy tại sao còn muốn cho ta tiến  cung?”
“Lòng ta không phải gỗ đá, đối với một nữ nhân đã đem cả trái  tim cho ta, ta không muốn để nàng rơi vào tay người xấu!” Hắn có chút  luống cuống khi thấy người trước mặt nước mắt gợn sóng, hắn không thể  nào hoàn toàn làm bộ thờ ơ.
Cẩn nói đúng, mặc dù Lục Dung Dung có mục đích là đến gần  hắn, nhưng  nàng đối với hắn thật lòng. Ban đầu nàng tiếp cận hắn là có  dụng ý nhưng sau khi tiếp xúc thì đã nảy sinh tình cảm.
”Thì ra ngài đối với ta chỉ có thương hại? Ha hả! Là ta tự  mình đa tình! Chẳng lẽ tấm chân tình của ta không khiến ngài rung động  chút nào sao?” Bộ dạng bây giờ của nàng chỉ còn vẻ tuyệt vọng, đáng  thương.
Cẩn xoay người muốn rời đi, buông xuống một câu quyết tuyệt:  “Ngươi đi đi! Hãy quay trở lại chỗ thuộc về ngươi. Ngươi đã cứu mạng của  ta, ta…”
“Điện hạ, ta không đi! Ta muốn ở lại giúp ngài diệt trừ đám bại hoại kia!” Nàng rốt cuộc cũng tìm được một lý do để xin ở lại.
Nhưng Cẩn không nể tình nói: “Ta nói rồi, ta sẽ không lợi dụng nữ nhân để tranh thủ bất kỳ điều gì. Ngươi đi đi”.
Lục Dung Dung vững vàng kéo cánh tay Cẩn, nói gì cũng không  buông tay: “Điện hạ, ta chưa từng có ý nghĩ hại ngài. Ta càng không muốn  giúp người khác hãm hại ngài. Ta nghĩ muốn được ngài yêu thương, cũng  chỉ muốn nhờ thế lực của bọn họ mà được ngồi lên vị trí thái tử phi.  Những thứ khác, ta không hề nghĩ tới. Điện hạ, xin ngài tin tưởng ta! Ta  chỉ thật lòng yêu ngài, chỉ muốn ở bên ngài!”
Cẩn tiếc hận nói: “Ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội nói ra sự thật, bây giờ muộn mất rồi”.
“Điện hạ, van cầu ngài đừng đuổi ta. Rời khỏi Thái tử cung ta  chỉ còn một con đường chết, van cầu ngài!” Hiện tại nàng không còn muốn  suy tính gì nữa, chỉ muốn được an ổn qua ngày.
“Nhưng nếu ngươi không rời đi những người khác sẽ bị thương tổn!” Lời Cẩn nói không chút nhượng bộ.
“Người khác mà ngài nói là tiểu Công chúa sao? Ta chưa từng  nghĩ muốn thương tổn nàng! Ta chỉ muốn khiến nàng phải rời khỏi Thái tử  cung mà thôi”. Lục Dung Dung trong lúc cấp bách cũng chỉ nói ra sự thật.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện