[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm

Chương 32 :  Không có hảo ý

Người đăng: 

.
Lục Dung Dung tức giận ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt hướng ra phía ngoài bộ dạng không cam lòng. Hừ! Nàng đã phải thiên tân vạn khổ nhưng giờ lại mốc meo ở trong một xó! “Tiểu thư cẩn thận thân thể một chút!” Nha hoàn một bên vội vàng chạy tới đỡ Lục Dung Dung rồi lại nói: “Tiểu thư, ngươi như vậy đi ra ngoài tìm điện hạ liệu có được không?” Vẻ mặt Lục Dung Dung giận giữ, hít vào thở ra từng ngụm khí, đôi mắt đẹp ai oán, gắt gao khóa lại ở nha hoàn trước mặt. Nha hoàn thấy Lục Dung Dung sinh khí vội vàng quỳ ngay xuống mặt đất ủy khuất nói: “Nô tỳ lắm mồm, xin tiểu thư thứ tội!” Một hồi lâu sau Lục Dung Dung mới thu hồi vẻ dữ tợn trên mặt, trách cứ nói: “Hương nhi, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi đi theo ta cũng không phải chỉ ngày một ngày hai, làm sao vào Thái tử cung này đột nhiên lại giống như thay đổi thành một người khác vậy? Ta cảm thấy ngươi bây giờ hướng về Thái tử rồi sao? Vốn ta cho rằng nơi này cũng chỉ có thể tín nhiệm một người là ngươi, bây giờ bản thân ta thấy ngay cả ngươi cũng không thể tin. Nói, có phải Thái tử cho ngươi cái gì rồi không?” Thì ra nha hoàn bên người Lục Dung Dung không phải là cung nữ trong Thái tử cung mà chính là thiếp thân tỳ nữ do nàng mang tới. Nha hoàn này tên gọi Hương nhi, lúc mười tuổi đã đi theo nàng, tính đến nay đã được sáu năm. Lục Dung Dung hết sức tín nhiệm Hương nhi, bình thường rất nhiều chuyện đều do Hương nhi chuẩn bị, nàng cũng đã ở trước mặt Hoàng Phủ Cẩn cầu tình để cho Hương nhi được theo nàng vào cung. Chẳng qua sau khi nhập cung được hai ngày Lục Dung Dung vốn đặt nhiều kỳ vọng bống chốc phải thất vọng vì triền miên chờ đợi, nàng cảm nhận có một số việc không đơn giản như suy nghĩ ban đầu của mình. Thậm chí hai ngày nay Hương nhi luôn hạn chế hành động của nàng, chẳng lẽ là nàng cảm giác sai? Hay là Hoàng Phủ Cẩn tính toán để nàng mốc meo ở chốn này thật? Hương nhi liên tục kêu oan, không ngừng đập đầu tạ tội: “Tiểu thư bớt giận, Hương nhi luôn đối với người tận trung. Cho dù bây giờ vào cung trên có Thái tử điện hạ trông coi nhưng trong lòng Hương nhi cũng chỉ nghe một mình tiểu thư, Hương nhi biết hai ngày nay tiểu thư đã phải chịu nhiều ủy khuất. Nhưng tiểu thư thử nghĩ xem, Thái tử cung không phải là Nhất Thiên các của chúng ta, nơi này là nhiều đình đài, cung điện, làm thế nào tiểu thư có thể tìm được điện hạ? Ngay cả khi tìm được điện hạ rồi những thị vệ kia cũng không để cho người tùy ý gặp mặt Thái tử a! Nếu không chọc giận Thái tử khiến Thái tử không thoải mái thì đúng là đại họa!” Lục Dung Dung nhìn Hương nhi, trong lòng cũng suy nghĩ thấy hợp lý. “Hương nhi, ngươi đi theo ta cũng đã lâu nên biết ta chưa từng xem ngươi là ngoại nhân. Người khác xem chúng ta thân phận chủ tớ khác nhau nhưng thật ra ngươi cũng hiểu rõ ta vốn xem ngươi là tỷ muội. Mới vừa rồi là ta quá nóng lòng, nếu ta có nói những lời khó nghe ngươi cũng chớ để ở trong lòng”. Vừa nói xong Lục Dung Dung quay người đi vào trong phòng. Hương nhi đứng dậy, phủi bịu bặm trên người, bước mấy bước vào bên trong, biết điều đứng bên người Lục Dung Dung không dám thở mạnh. Lục Dung Dung lấy khăn lụa trong tay, chân mày chau lại không cam lòng lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết như vậy? Nếu một ngày không xuất hiện trước mặt nam nhân này không chừng mấy ngày sau hắn đã quên sạch ngươi. Lần trước không phải đã có tiền lệ sao? Mấy tháng hắn không tới Nhất Thiên các, Trương ma ma đã phải vắt trán nghĩ diệu kế nếu không bây giờ cũng chẳng có cơ hội gặp mặt hắn. Nói như vậy bây giờ vào được cung coi như cũng là tiến thêm được một bước, chẳng lẽ phải vẫn như bình thường ngày nào cũng đều gặp mặt sao?” Hương nhi đứng bên cạnh Lục Dung Dung muốn nói điều gì nhưng cái miệng cứ đóng đóng mở mở mấy lần mà vẫn chưa lên tiếng. Lục Dung Dung đắm chìm trong suy nghĩ của mình một hồi lâu sau mới khôi phục bộ dạng bình thường, thấy Hương nhi muốn nói rồi lại thôi không vui hỏi: “Hương nhi, có cái gì thì mau nói. Chúng ta là tỷ muội mà còn phải che giấu sao?” Hương nhi ghé sát vào bên tai Lục Dung Dung nói: “Nô tỳ có biện pháp nhưng không biết tiểu thư có nguyện ý không?” Hương nhi có chút do dự, dù sao tiểu thư nhà mình từ trước đến giờ mạnh mẽ, muốn nàng cúi đầu nhân nhượng một tiểu oa nhi sợ rằng có chút khó khăn. “Ngươi cứ nói đi”. Lục Dung Dung cấp bách nói. Hương nhi chậm rãi nói: “Thật ra thì tiểu thư cũng không cần phải gấp gáp, Thái tử điện hạ của chúng ta không có thân mật cùng người khác mà. Nhưng bất quá phải đi cưng chiều tiểu oa nhi đó hôi”. “Tiểu oa nhi?” “Không phải sao? Chính là người đã đại náo động phòng của tiểu thư, Tĩnh An công chúa. Nghe nói hôm nay Thái tử điện hạ mang nàng đi vào khu rừng sau núi bắt bướm. Một tiểu cô nương thì có thể gây nổi sóng gió gì lớn”. Hương nhi nói chưa dứt lời Lục Dung đã càng thêm ầm ĩ. “Ngươi biết cái gì? Ta đề phòng nhất chính là tên tiểu quỷ đó! Đừng thấy nàng ta tuổi còn nhỏ nhưng có nhiều hoa chiêu lắm đó, bị chơi mấy vố ta đã nhìn nhận ra. Thái tử căn bản vô cùng cưng chiều nàng. Tuy nàng là Công chúa nhưng lại không có một chút quan hệ huyết thống nào với Thái tử, chuyện sau này chưa thể lường trước hết được đâu”. Lục Dung Dung chỉ cần nghĩ tới bộ dạng Hoàng Phủ Cẩn cưng chiều Ngọc Nhi trong lòng đã cảm thấy không thoải mái. “Không thể nào!” Hương nhi cảm thấy đây là chuyện không thể nào, nàng rất khó có thể đem một đứa trẻ ra so sánh, xem là tình địch của chủ tử nhà mình. Lục Dung Dung bĩu môi một cái, tiểu hài nhi thì không thể trưởng thành sao? Hơn nữa tuổi của Thái tử cũng không lớn còn Lục Dung Dung nàng thì đã trưởng thành, nếu không thừa thời cơ thuận lợi bây giờ mà chiếm lĩnh vị trí nữ chủ nhân của Thái tử cung thì đợi đến khi hoa tàn bướm chạy mới đi tranh đoạt sao? Lục Dung Dung khoát tay, những đạo lý này Hương nhi sẽ không hiều. Hương nhi mặc dù cơ trí nhưng nói đến thủ đoạn đối với nam nhân thì phải tôn Lục Dung Dung nàng làm lão tiền bối. Hương nhi thấy chủ tử không để lời mình nói ở trong lòng, bận rộn bổ sung thêm: “Nếu tiểu thư cảm thấy cô Công chúa kia là uy hiếp lớn nhất thì tại sao không nhanh chóng diệt trừ uy hiếp này đi? Đúng dịp nàng ta lại ở tại Tây Uyển, một tên tiểu quỷ không thể nào là đối thủ của tiểu thư!” “Ngươi cho là ta không muốn sao? Nhưng nàng ta là một Công chúa, ta không động đến nàng ta được a! Nếu không sao ta còn chờ tới bây giờ mà chưa ra tay sao?” Lục Dung Dung kích động. “Tiểu thư, không cần người đối với nàng ta thế nào, người chỉ cần bày mưu tính kế, nàng ta sẽ không đánh mà lui. Một đứa bé có thể có tâm kế gì?” Hương nhi xấu xa nói. Trái tim Lục Dung Dung nảy lên, khóe mắt lộ ra tia giảo hoạt…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang