[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 29 : Yêu điểu bảo bảo
.
Hôm nay là ngày thứ ba Đại tướng quân kiêm Thành vương gia Hoàng Phủ Lạc khải hoàn trở về. Trước cửa Thành vương phủ mới được tu sửa, đổi mới từng đoàn xe ngựa bắt đầu qua lại không dứt, đoàn người lũ lượt đến chúc mừng không dứt. Từng rương trân châu bảo vật hiếm quý nặng trịch được khuân đến, những súc tơ lụa quý giá như nước cuồn cuộn chảy vào trong vương phủ.
Một người văn võ song toàn lại là huyết mạch của hoàng thất ai mà không muốn với cao? Phàm là nhà có nữ nhi, không ai không muốn nịnh bợ vị vương gia này một tiếng? Nhìn những quan lại quyền quý khuôn mặt tươi cười cũng có thể suy đoán được Hoàng Phủ Lạc được hoan nghênh đến mức độ nào.
Hoàng thượng và Hoàng hậu vẫn luôn thương yêu Hoàng Phủ Lạc, hôm nay thấy hài tử có thể đạt được thành tích như vậy, đương nhiên bọn là những người cao hứng nhất. Cách bữa tiệc nửa canh giờ hai bậc đế hậu liền bước tới phủ. Kỳ quái hơn nữa chính là Hoàng Phủ Cẩn, hắn vẫn luôn không ưa gặp mặt bọn người a dua xu nịnh, mỗi lần tiếp xúc cũng là vì xét việc triều chính cần thiết mà đành phải bất đắc dĩ, nhưng lần này mới sáng tinh mơ hắn đã tới vương phủ xem xét, bộ dạng lộ vẻ tích cực đến phá lệ.
Đôi mắt sáng của Hoàng Phủ Cẩn toát ra vẻ lo lắng tìm kiếm trong đám người.
“Cẩn nhi, ngươi đang tìm cái gì” Hoàng thượng đang cùng Hoàng hậu hàn huyên thoải mái tình cờ liếc mắt thấy Hoàng Phủ Cẩn đang không ngừng tìm kiếm cái gì đó thích thú không giải thích được mà hỏi. Trong lòng Hoàng thượng nghĩ thầm: quái lại, Cẩn nhi từ trước tới giờ luôn chững chạc, nghiêm túc, có khi nào khẩn gấp, gấp gáp như vậy đâu? Bất quá đây cũng chỉ là một buổi khánh công yến mà thôi, huống chi nhân vật chính của khánh công yến này còn không phải là hắn, như vậy hắn gấp gáp cái gì?
Ánh mắt Hoàng Phủ Cẩn vẫn như cũ chăm chú tìm kiếm trong đám người nên không nghe được câu hỏi của Hoàng thượng.
Một lúc lâu sau, ánh mắt của Hoàng thượng từ thăm dò liền biến thành trách cứ, Hoàng hậu sợ Cẩn nhi bị giáng tội liền nói trước: “Cẩn nhi! Ngươi đang tìm cái gì?”
Hoàng Phủ Cẩn vốn đang đắm chìm trong sự tập trung của chính mình đột nhiên nghe thấy Hoàng hậu cất cao giọng thức tỉnh theo phản xạ liền hỏi: “Mẫu hậu gọi nhi thần?”
Đôi mi thanh tú của Hoàng hậu không khỏi nhăn lại, nghi ngờ hỏi: “Ta hỏi ngươi đang tìm cái gì? Mới sáng sớm ngươi đã tới vương phủ rồi, còn có đồ vật gì chưa làm người thỏa đáng sao?”
Lúc này Hoàng Phủ Cẩn mới ý thức được mới vừa rồi mình có thất thố, thu hồi ánh mắt chăm chú tìm kiếm lại cẩn thận nói: “Mọi người đã đến đông đủ rồi sao Lạc còn chưa tới? Hôm nay hắn là nhân vật chính mà”.
Hoàng hậu liếc nhìn về Hoàng thượng bên cạnh nhẹ giọng nói: “Cẩn nhi nói đúng, bữa tiệc đã sắp bắt đầu rồi mà chưa thấy Lạc nhi đâu? Bữa tiệc này mà thiếu mất nhân vật chính thì không được. Thần thiếp đã phái người tìm hắn trong tẩm cung mà không thấy. Lạc nhi tính tình giống Cẩn nhi, đều chán ghét những hoạt động xã giao nên có phải đã trốn đi đâu rồi không?”
Hoàng thượng suy nghĩ xem ra cũng thấy có lý liền hỏi Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn nhi, ngươi có quan hệ tối nhất với Lạc nhi mà cũng không biết hắn đi đâu sao?”
“Bẩm phụ hoàng, những chỗ Lạc thường lui tới nhi thần đã tìm qua cả rồi nhưng vẫn không thấy, có phải là hắn theo Ngọc Nhi đến chỗ nào chơi?” Rốt cục Cẩn đã nói ra cái xương vốn vẫn vướng mắc ở trong cổ họng: “Phụ hoàng, mẫu hậu đừng nóng vội, nhi thần lại đi tìm tiếp không chừng lại tìm được”. Dứt lời không chờ Hoàng thượng gật đầu Cẩn đã phòng ngay đi như một cơn gió thổi qua, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.
“Đứa nhỏ này hôm nay sao là lạ”. Hoàng thượng cảm thấy bồn chồn, từ trước đến nay Cẩn nhi luôn luôn giỏi che giấu nội tâm, sao hôm nay lại biểu hiện ra ngoài mặt rõ ràng như vậy?
Đôi mắt sáng trong như nước của Hoàng hậu ngó chừng phương hướng nơi Hoàng Phủ Cẩn biến mất, khóe miệng không khỏi xuất hiện một nụ cười duyên dáng: “Hoàng thượng, ngài đã quên bộ dạng Cẩn nhi như vừa rồi đã từng xuất hiện qua, đó là chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia mà”. Nói xong Hoàng hậu cùng Hoàng thượng nhìn nhau cười tỏ vẻ thấu hiểu nhưng không nói thêm lời nào.
Vương phủ lớn như vậy, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã chạy qua mấy vòng rồi mà không phát hiện ra thân ảnh của Ngọc Nhi và Hoàng Phủ Lạc. Kỳ quái, chẳng lẽ hai người kia có thể chạy trốn rồi sao? Lượn qua lượn lại mấy lần mà công cốc, trấn tính lại rốt cục đầu óc Cẩn cũng tỉnh táo lại. Cứ khinh xuất như vậy sẽ không tìm được người, tốt nhất thử suy nghĩ xem rốt cục Lạc đi chỗ nào? Những chỗ trước kia Lạc hay lui tới giờ không thấy bóng dáng hắn đâu nên hẳn là hắn đã đến chỗ Ngọc Nhi cảm thấy có hứng thú. Dù sao bây giờ trình độ cưng chiều Ngọc Nhi của Lạc cũng không thua kém gì mình, chỉ cần Ngọc Nhi muốn đi thì Lạc chắc chắn sẽ không chút do dự mà mang nàng đi!
Ngọc Nhi muốn đi chỗ nào? Trong vương phủ có đồ vật gì có thể khiến Ngọc Nhi thấy hứng thú? Đúng rồi! Hôm qua không phải là Lạc đã nói cho Ngọc Nhi xem vẹt sao?
Tìm ra được một chút đầu mối Cẩn khẩn cấp nhằm hướng rừng nơi Lạc để con vẹt mà chạy đi. Ai, sớm biết Ngọc Nhi thích xem vẹt thì hắn đã nuôi mấy con ở Thái tử cung! Làm sao thường ngày hắn không nghĩ ra những thứ này chứ?
Cước bộ của Hoàng Phủ Cẩn rất nhanh, một lát sau đã tới khu rừng. Quả nhiên từ rất xa đã nghe thấy thanh âm nói chuyện rất cao hứng của Ngọc Nhi và Hoàng Phủ Lạc.
“Lạc ca ca, hai con vẹt này thật sự đưa cho Ngọc Nhi sao?” Đôi mắt Ngọc Nhi trông mong nhìn vào hai con vẹt hồng trong lồng tre, đôi môi thanh tú cười đến cong cong, hưng phấn vô cùng.
Vẻ mặt của Hoàng Phủ Lạc ôn hòa nghiêng nghiêng ngó chừng Ngọc Nhi, sủng nịnh nói: “Không phải ngày mai chính là sinh nhật của Ngọc Nhi sao? Hai con vẹt này chính là quà sinh nhật Lạc ca ca tặng ngươi. Ngọc Nhi còn muốn cái gì nữa? Mau nói cho Lạc ca ca, dù là cái gì Lạc ca ca cũng đi chuẩn bị cho ngươi”.
Ngọc Nhi vừa nghe thấy hai con vẹt sẽ thuộc về mình cười đến híp cả mắt, lập tức đưa tay ôm lồng chim thật to vào trong ngực ngọt ngào nói: “Nga ha hả, vẹt đáng yêu, các ngươi là của Ngọc Nhi nga! Ngọc Nhi cho các ngươi ăn hạt dẻ ngon nhất”.
Lạc thấy Ngọc Nhi vui mừng như vậy tâm tình cũng vui vẻ nói: “Ngọc Nhi, phía trên lồng chim bẩn không thể ôm trên người. Ngươi đừng vội, buổi tối Lạc ca ca còn kêu người giám sát thả hai con vẹt ra trong tẩm cung để mỗi ngày cùng nhau chơi đùa”.
“Hắc hắc, hắc hắc”. Ngọc Nhi cười như phật Di Lặc, ghé sát vào tai Lạc nói: “Lạc ca ca không phải nói bọn chúng có thể nói được sao? Làm sao chẳng thấy chúng nói a?”
Lạc tiến tới bên cạnh lồng chim nhẹ nhàng kêu lên mấy tiếng: “Ngọc Nhi công chúa, Ngọc Nhi công chúa”. Tiếp đó hai con vẹt liền kêu lên: “Ngọc Nhi công chúa, Ngọc Nhi công chúa”.
“Đúng đúng! Đúng là nói chuyện được! Bọn chúng đang nói Ngọc Nhi sao? Lạc ca ca, bọn nó chính là gọi Ngọc Nhi sao?” Ngọc Nhi nhảy vào trong ngực Lạc cao hứng vô cùng tận.
Lạc ôm Ngọc Nhi trong lồng ngực để mặc nàng ầm ĩ, đợi nàng líu lo đến mệt sức mới nói: “Vẹt cũng giống như con người, người dạy nó nói lời hữu ích nó liền nói những lời hay ý đẹp. Nhưng nếu người dạy nó nói điều xấu nó sẽ nói những điều bẩn miệng. Ngọc Nhi của chúng ta là một Tiểu công chúa cao quý, không thể nuối ra hai con vẹt nói những điều xấu nga”
“Ừ, Ngọc Nhi biết, cái này gọi là ‘gần mực thì đen gần đèn thì sáng’ có đúng hay không Lạc ca ca?” Ngọc Nhi nói lộ ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Ở nơi xa Cẩn đã thu hết những lời của Lạc và Ngọc Nhi vào trong tai, cảm giác bất khả tư nghị. Hai con vẹt kia Lạc mang từ biên cương xa xôi về, là loại chim thượng phẩm, so với vẹt bình thường phát âm rõ ràng, chuẩn mực hơn rất nhiều, thân hình so với vẹt bình thường cũng lớn hơn. Lạc luôn coi hai con vẹt này là gia bảo trong nhà, không nghĩ tới hắn ta quá dễ dàng cho Ngọc Nhi như vậy?
Cẩn không chờ nữa, tăng nhanh cước bộ bước tới cạnh gót chân Lạc lớn tiếng nói: “Lạc, làm sao ngươi còn ở chỗ này chơi với vẹt? Phụ hoàng tìm ngươi đã lâu, hôm nay ngươi là nhân vật chính mà, không thể tới trễ”.
“Hoàng huynh đã tới sao? Tốt lắm, ta đây phải đi”. Tâm tình của Lạc rất tốt, cũng không có thái độ bài xích thủ tục xã giao khiến hắn căm thù tận xương tủy, chẳng qua hắn chỉ ôm lấy Ngọc Nhi, giơ lồng chim lên với vẻ mặt tươi cười mà bước tới.
Cẩn vội nói: “Lạc, hôm nay là khánh công yến trịnh trọng, không phải một buổi tiệc bình thường. Hai con vẹt này không nên mang vào!” Nói xong hắn không khỏi tách Ngọc Nhi ra trong ngực Lạc rồi nói: “Ngọc Nhi tới với Thái tử ca ca, Lạc ca ca phải đi trước”.
“Không nha, không được”. Ngọc Nhi có chết cũng không chịu rời lồng ngực Lạc, hai con mắt đen láy to tròn nhìn chằm chăm vào cái lồng chim.
Lạc mỉm cười với Cẩn nói: “Được rồi, cứ để tùy ý nàng!”
Cẩn rầu rĩ đi ở phía trước, thanh âm vui mừng khoan khoái của Ngọc Nhi không ngừng truyền vào trong tai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện