[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm

Chương 28 : Lâm vào tâm trạng rối bời

Người đăng: 

.
Hoàng Phủ Cẩn không hiểu vì sao mình lại chạy tới Kiếm Vũ các, hắn chỉ có cảm giác hai chân căn bản không thể khống chế. Là hắn sợ Ngọc Nhi sẽ quấy rối Hoàng Phủ Lạc sao? Dù sao từ trước tới nay Hoàng Phủ Lạc chưa lúc nào có sắc mặt tốt, nếu Ngọc Nhi không cẩn thận mạo phạm đến hắn chẳng phải là rước đại họa vào người sao? Nhưng nói đi thì phải nói lại, mặc dù Hoàng Phủ Lạc vốn không có sắc mặt tốt nhưng đối với thân nhân cũng không phải là tệ. Nói thế nào thì Hoàng Phủ Lạc cũng là chính nhân quân tử, sẽ không làm khó một cô bé. Hoàng Phủ Cẩn lắc lắc đầu cảm thấy bản thân có chút hoang đường, lo lắng của hắn cũng là dư thừa. Nghĩ vậy hắn bước tới bước lui không khỏi chần chờ. Hắn đứng ngây ngốc một hồi lâu ở chỗ đó, không biết nên vào hay nên lui. Bỗng một tiếng cười thanh thúy phát ra truyền vào trong lỗ tai hắn, thanh âm khoan khoái, ngây thơ vô cùng quen thuộc. “Nga, ha hả! Ngọc Nhi bay lên! Lạc ca ca thật là lợi hại!” Là thanh âm của Ngọc Nhi, nàng luôn vui lòng không tiêc biểu đạt cảm xúc ca ngợi với bất kỳ người nào. Theo thanh âm đi qua Hoàng Phủ Cẩn thấy Hoàng Phủ Lạc ôm Ngọc Nhi thật chặt ở một bên người thi triển khinh công đi lại xuyên qua rừng cây. Hai người nhẹ nhàng giống như chim ngao du dưới bầu trời phủ đầy ánh mặt trời vàng nhạt thoáng nhìn như tiên nhân hạ phàm trần. Mái tóc đen mềm của Ngọc Nhi xõa trên vai theo gió chập chờn, từng ánh nắng khẽ nhảy nhót vui đùa trên tóc nàng. Nàng đi đôi giày thêu bó chân, bàn tay nhỏ bé nhưng vịn thật chặt cánh tay Hoàng Phủ Lạc. Nàng đúng là một cô nương có sức hút kinh người, mới gặp mặt mấy lần ngắn ngủi mà đã cùng Hoàng Phủ Lạc quen biết đến vậy sao? Đột nhiên Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy đầu mũi có chút ê ẩm, thử nghĩ xem Ngọc Nhi lúc vừa vào cung cũng thân thiện với Thái tử ca ca xa lạ rất nhanh chóng sao? Cảm giác về sự ưu việt bẩm sinh của bản thân đã khiến cho hắn lầm tưởng mình vĩnh viễn sẽ được hoanh nghênh như vậy, kính yêu như vậy. Đến nay hắn mới biết mình chỉ sống trong tháp ngà mà thôi, không thấy được thế giới chân thật bên ngoài, cũng không tìm được sự chân thật trong con người mình. Xoay người lại, hắn muốn rời đi, không muốn quấy rầy Ngọc Nhi trong lúc đang sung sướng, vui vẻ. Ngọc Nhi nói không sai, Hoàng Phủ Lạc là anh hùng, một đại anh hùng nơi chốn sa trường, hắn đúng là nên nhận được sự tôn trọng cùng kính yêu từ bất kỳ người nào. Có câu nói mỹ nhân xứng với anh hùng, vốn đây là định luận của nhân gian. Ngọc Nhi thích Hoàng Phủ Lạc, đó cũng là chuyện rất bình thường. Chẳng qua hắn không nghĩ tới Hoàng Phủ Lạc từ trước tới giờ lạnh lùng lại có thể có vẻ mặt ôn hòa đến vậy đối với Ngọc Nhi, nói vậy đây cũng chính là như người ta thường nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao! “Rốt cuộc là tại sao? Tại sao lại nảy ra chữ thích trong đầu? Ngọc Nhi vẫn còn là một đứa bé, nàng thậm chí nói thích là cái gì còn không hiểu”. Hắn đột nhiên nhíu mày, tự giễu ý niệm ngu xuẩn mới vừa rồi xuất hiện trong đầu trong nháy mắt. “Hoàng huynh! Ngươi đã đến rồi?” Hoàng Phủ Lạc ôm Ngọc Nhi chạy mà như phi tới, như thiên thần giáng xuống phía trước Hoàng Phủ Cấn, ân cần nói: “ Hoàng huynh có tâm sự? Là chuyện của thị thiếp kia?” Hoàng Phủ lạc hỏi trực tiếp vào vấn đề, ở trước mặt thân nhân hắn không bao giờ che giấu. Cũng chỉ có ở trước mặt người thân hắn mới không có vẻ mặt lạnh băng vốn có. “Thị thiếp? Nga, ngươi nói đến Dung Dung? Không phải, là ta tới vì Ngọc Nhi”. Hoàng Phủ Cẩn nhìn Ngọc Nhi lộ ra nụ cười ôn hòa, sủng nịnh nói với nàng: “Ngọc Nhi mau xuống đây, ngươi cũng là cô nương đã lớn, làm sao còn có thể để Lạc ca ca ôm như thế?” Ngọc Nhi không bận tâm, đầu chui vào trong ngực Hoàng Phủ Lạc khoan khoái hô: “Lạc ca ca phi một lát nữa nha, Ngọc Nhi muốn bay!” Hoàng Phủ Lạc nhẹ nhàng vươn tay phải kéo đầu Ngọc Nhi ra ngoài để tránh việc nàng bị nhịn thở, cúi đầu hướng về phía nàng cười nói: “Ngọc Nhi đừng nóng vội, một lát nữa Lạc ca ca dẫn ngươi phi tiếp”. Trấn an Ngọc Nhi xong Hoàng Phủ Lạc mới nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Hoàng huynh tìm Ngọc Nhi có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì thì để cho nàng ở bên cạnh ta. Lần đầu tiên ta nói chuyện với người khác nhiều như vậy, không nghĩ tới đó lại là nữ nhân”. Mày kiếm của Hoàng Phủ Cẩn khẽ nhíu lại cải chính: “Ngọc Nhi vẫn còn là một tiểu oa nhi, cũng là có chút bướng bỉnh của trẻ nhỏ, vẫn nên đem nàng giao cho ta, ngươi mới hồi cung còn chưa nghỉ ngơi được mấy canh giờ, không thể để nàng quấy rầy ngươi”. “Ha ha ha!” Hoàng Phủ Lạc cười ra tiếng sảng khoái nhẹ nhàng lắc đầu không đồng ý nói: “Lời này của hoàng huynh là sai rồi. Tiểu công chúa của chúng ta cũng không phải là trẻ nhỏ chỉ biết nói những lời u mê của tiểu hài nhi. Nàng thông minh tài trí lại có binh pháp mưu lược, không chỉ nói văn mà còn có thể luận võ. Ta thật khó khăn mới có thể thuần phục bảo mã rám nắng vậy mà ngoài ta ra cũng chỉ có nàng mới có thể khống chế được nó”. Hoàng Phủ Cẩn nghe lời nói của Hoàng Phủ Lạc trong lòng tựu như vừa mất đi thứ gì, vô ích gãi đầu. Ngọc Nhi có thể làm thơ điền từ, có thể xem hiểu binh thư, những thứ này hắn phải ở cùng nàng mấy tháng mới cho ra được kết luận. Vậy mà Hoàng Phủ Lạc mới chỉ tiếp xúc với nàng trong hai ngày ngắn ngủi đã rất nhanh thấy rõ sở trường của nàng? Là hắn đã quá trì độn hay là Hoàng Phủ Lạc quá thông minh? Hoàng Phủ Cẩn thâm ý liếc nhìn Ngọc Nhi sau đó nhìn Hoàng Phủ Lạc nói: “Nàng có chỗ tốt như vậy sao? Công phu lớn nhất của nàng chính là thi triển hoa chiêu. Ngươi mới trở về chưa rõ tính tình của nàng lắm, vạn nhất…” Hoàng Phủ Lạc cắt đứt lời của Hoàng Phủ Cẩn thoải mái nói: “Huynh sợ nàng chọc giận ta? Hoàng huynh yên tâm, ta cho dù không hài lòng cũng sẽ không khai đao với thân nhân của mình. Ngọc Nhi là muội phu của Yên Hà tỷ tỷ, lại là nghĩa nữ mà mẫu hậu mới thu nhận, nàng chẳng khác nào tiểu muội của chính ta, không phải là ta không biết nặng nhẹ”. Hoàng Phủ Cẩn vẫn còn muốn kéo Ngọc Nhi về nhưng không tìm được lời giải thích phù hợp. Dù sao Hoàng Phủ Lạc đã nói đến vậy hắn không nên ỷ vào thân phận Thái tử của mình mà không nể mặt nể mũi người khác. “Nếu như thế ta đây về trước, có việc gì phái người tới thông báo với ta một tiếng. Một lúc nữa ta sẽ để cho hai cung nữ tới đây hầu hạ Ngọc Nhi”. Hoàng Phủ Cẩn biết hôm nay không thể mang Ngọc Nhi trở về cùng nên đành một mình hồi phủ. “Đúng rồi hoàng huynh, vốn ta đã nghĩ bổi tối sai người đi bẩm báo với người, bây giờ ngươi cũng đã tới, trình tự này không cẩn phải thực hiện nữa. Mới vừa rồi phụ hoàng phái người tới thông báo nói vương phủ đã được tu sửa xong xuôi, đúng lúc Ngọc Nhi hào hứng muốn đi vương phủ ngắm vẹt ta định tối nay đưa nàng đi”. Hoàng Phủ Lạc hướng về phía Hoàng Phủ Cẩn đang tức tốc rời đi mà nói. Hoàng Phủ Cẩn bỗng nhiên dừng lại một chút, quay đầu cất cao âm điệu: “Tối nay? Làm sao có thể như vậy? Ta đang muốn mời Yên Hà tỷ tỷ vào Thái tử cung, ba người tỷ đệ chúng ta nhân cơ hội này họp mặt, hay là phải trì hoãn thêm chút thời gian nữa”. Không đợi Hoàng Phủ Lạc trả lời, Ngọc Nhi trách móc nói: “Thái tử ca ca, phụ hoàng phân phó sắp xếp khánh công yến ở vương phủ của Lạc ca ca, Ngọc Nhi muốn cùng Lạc ca ca trở về vương phủ chuẩn bị một chút”. (Khánh công yến: yến tiệc mừng chiến thắng của Lạc ca, Hirameki đoán là vậy). Nhìn nàng cao hứng thế kia chắc là vô cùng nguyện ý đi Thành vương phủ. Dù sao tiểu hài tử cũng luôn ưa thích sự mới mẻ, hoàn cảnh có một chút đổi mới nàng tự nhiên sẽ vui lòng chạy tới. Nghe nói Ngọc Nhi muốn đến Thành vương phủ ở chân mày Hoàng Phủ Cẩn không khỏi nhíu chặt nói với Hoàng Phủ Lạc: “Chuyện khánh công yến là do mẫu hậu tổ chức, ngươi vừa trở về không cần quản những chuyện vặt này. Huống chi ngày hôm sau chính là sinh nhật của Ngọc Nhi, đợi nàng tổ chức sinh nhật xong tiếp tục kế hoạch cũng không muộn”. Thấy Hoàng Phủ Cẩn kiên trì lần nữa, Hoàng Phủ Lạc cũng không nói gì chỉ đành tuân mệnh. Cuối cùng cũng lưu lại được Ngọc Nhi. Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không thoát khỏi cảm giác mãnh liệt mất mác. Về phần tại sao thì hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ, chỉ là đơn thuần không hy vọng Hoàng Phủ Lạc mang Ngọc Nhi đi. Trong lòng hắn không khỏi tự vấn, chẳng lẽ mình là một nam nhân nông cạn? Chẳng lẽ mình lại theo huynh đệ thân thiết nhất tranh giành để cưng chiều một tiểu muội? Có chút không thể không suy nghĩ! Có lẽ hắn đã quá hẹp hòi chăng, không muốn người khác có được sự hoan nghênh hơn so với hắn? Nếu như vậy quả thật ô nhục với thân là Thái tử, phải luôn giữ hình tượng chói sáng trong thiên hạ! Hắn không nhịn được trong lòng thầm mắng mình trẻ con.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang