[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 24 : Lập tức thể hiện tư thế oai hùng
                                            .
                                    
             “Cô lỗ lỗ… Cô lỗ lỗ…”
Hoàng Phủ Lạc nắm tay Ngọc nhi đi vào chuồng chọn ngựa, mới  vừa đi được nửa đường thì nghe một tràng tiếng quái dị vang lên. Con  ngươi màu đen sâu không thấy đáy của hắn chuyển qua chuyển lại vài vòng  cuối cùng rơi vào bụng của Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi cố tình che bụng thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ  hồng như trái cà chua chín mọng. Đúng là mất thể diện nha, cái bụng này  lại tự nhiên kêu to trước mặt Lạc ca ca!
Khóe miệng Hoàng Phủ Lạc giật giật, cau mày nhìn Ngọc Nhi  trách cứ: “Ngươi tại sao không chịu ăn sáng?” Âm điệu này mặc dù không  cao nhưng có ý vị của loại người đắc ý muốn gây sự. Giờ phút này vẻ mặt  của Hoàng Phủ Lạc chính là “không giận nhưng rất có uy”.
Thấy thần sắc Lạc ca ca nghiêm nghị, trong lòng Ngọc Nhi có  chút chấn động, có cảm giác như mình vừa làm sai chuyện đại sự khó  lường. Lúc trước Thái tử ca ca cũng đã vì chuyện nàng không ăn đồ ăn  sáng mà sinh khí. Đó cũng là lần duy nhất Thái tử ca ca tỏ ra giận giữ  với nàng mà nàng lại không có chút lực nào để đánh trả. Không nghĩ tới  hôm nay Lạc ca ca cũng bởi vì …chuyện này mà giận giữ với nàng. Ô ô! Lạc  ca ca, sắc mặt thật dọa người nga! So sánh với sự giận sự của Thái tử  ca ca lần đó chỉ có hơn.
Hoàng Phủ Lạc thấy vẻ mặt ra chiều hối  lỗi của Ngọc Nhi không hề trách móc nàng nặng nề thêm, hắn thích thú  hướng Sương Tuyết đang ở phía sau hỏi: “Ngươi làm sao lại cố chạy theo  Công chúa? Ngay cả đồ ăn sáng cũng không mang cho nàng dùng!”
“Xin Vương gia thứ tội, Công chúa, nàng…” Sương Tuyết đã sớm bị dọa khiến cả người run lẩy bẩy.
Ngọc Nhi thấy Sương Tuyết bị mắng  không kịp liếc sắc  mặt dọa người của Hoàng Phủ Lạc, bận rộn giật nhẹ  ống tay áo của hắn ra chiều làm nũng nói: “Lạc ca ca, ngươi không nên  hung dữ a! Bộ dạng hung dữ của ngươi đúng là dọa người nga!”
Hoàng Phủ Lạc đứng im như tượng, sắc  mặt không vui nói: “Ngày mai nếu ngươi không dùng đồ ăn sáng thì đừng  tới Kiếm Vũ các tìm ta!” Thật lợi hại! Có kiểu quan tâm tới người khác  như vậy sao? Hắn đúng là một mình phất riêng một ngọn cờ, ngay cả thái  độ quan tâm tới người khác cũng bá đạo như vậy.
“Lạc ca ca, Ngọc Nhi biết sai rồi, lần  sau nhất định Ngọc Nhi sẽ nghe lời. Ngươi đừng dữ tợn như thế có được  hay không? Chúng ta đi cưỡi ngựa đi!” Ngọc Nhi luôn luôn quấy rối như  vậy đây là lần đầu tiên nghe lời giáo huấn, đổi lại như ngày thường nàng  đã sớm phản kích.
Hoàng Phủ Lạc có chút băn khoăn nhưng  vẫn duối tay ra ôm Ngọc Nhi vào trong ngực, hòa hoãn nói: “Ngươi ngay cả  cái bụng của mình cũng chưa lấp đầy thì lấy đâu ra khí lực mà cưỡi  ngựa?”
Ngọc Nhi nhếch miệng nhỏ lẩm bẩm nói:  “Lạc ca ca, chúng ta tới chỗ Thái tử ca ca dùng bữa có được hay không?  Thuận tiện có thể gặp Dung tỷ tỷ, Dung tỷ tỷ thật là xinh đẹp nga!”
Hoàng Phủ Lạc quyết tuyệt nói: “Có cái  gì đẹp mắt mà nhìn? Đó chỉ là một thị thiếp của Thái tử ca ca, ngươi  cần đi xem náo nhiệt cái gì? Một chút thủ đoạn của ngươi không thể gạt  nổi Lạc ca ca, lại muốn đi gây sự phải không?” Hoàng Phủ Lạc ngồi nhìn  vẻ mặt Ngọc Nhi thiên biến vạn hóa không khỏi đề cao cảnh giới. Tên tiểu  quỷ này quả thật giống như lời hoàng huynh nói, nàng đúng là đã tu  luyện thành tiểu ma đầu, nếu không làm sao có thể khiến hắn đang sục sôi  khôi phục lại được tâm trạng bình thường? Hoa chiêu nhiều như thế hắn  phải cẩn thận ứng phó mới được, chớ để lật thuyền trong mương, thanh  danh cả đời anh hùng bị hủy hoại trong tay tiểu ma đầu này. Nếu hoàng  huynh đã mở miệng để cho hắn trông chừng nàng hắn tuyệt nhiên không thể  phạm sai lầm. Nhưng nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không xong chẳng  phải đã để cho người đời chê cười?
Hừ hừ! Lạc ca ca quả nhiên không dễ bị  lừa gạt. Người bình thường sẽ thấy nàng nhỏ bé mà không coi vào đâu cho  nên mới nhiều lần vì chủ quan khinh định chuốc phải thảm bại. Nhưng Lạc  ca ca căn bản không xem nàng là tiểu hài nhi. Hai con mắt Ngọc Nhi phát  sáng, không biết lại đang tính quỷ kế gì?
“Lạc ca ca thật hẹp hòi! Không đi,  nhất định không đi, Ngọc Nhi nhất định không cần ăn! Ngọc Nhi chỉ muốn  cưỡi ngựa, muốn cưỡi con đại mã rám nắng mà Lạc ca ca dùng hôm qua!”  Nàng cũng rất bướng bỉnh, một chút ý tứ thỏa hiệp cũng không có.
Thấy tính tình Ngọc Nhi có chiều hướng  nổi loạn, nhất thời Hoàng Phủ Lạc không biết ứng xử thế nào cho phải.  Nếu là đại nhân nhìn kẻ dưới bộ dạng hung hăng như thế đã sớm hù dọa cho  kẻ đó mất nửa cái mạng, nhưng đối với tiểu oa nhi này nhất định không  thể làm vậy. Cứng rắn không phải là cách, hắn sẽ dùng mềm. Hoàng Phủ Lạc  nhẹ nhàng nhấc khóe môi, mềm mỏng nói với Ngọc Nhi: “Thất mã rám nắng  kia đang rất mệt mỏi, ngay cả những tướng soái dũng mãnh cùng rất khó  thuần phục nó, Ngọc Nhi nếu ngồi lên nhất định sẽ bị nó cho té xuống.  Tiểu Ngọc Nhi của chúng ta đáng yêu như thế Lạc ca ca không nỡ nhìn Ngọc  Nhi bị té”.
Hai hàng mi cong dài yêu kiều của Ngọc  Nhi chớp chớp, hưng phấn nói: “Đại mã kia thật sự lợi hại như vậy sao?  Chẳng trách lúc Lạc ca ca cưỡi nó uy phong như vậy! Ngọc Nhi phải cưỡi  nó! Lạc ca ca có thể cưỡi thì Ngọc Nhi cũng có thể cưỡi được!”
Hoàng Phủ Lạc thấy hối hận a, biết thế  không nên nói nhiều. Ai ngờ nàng còn nhỏ mà đã kiên cường không chịu  thua kém như vậy!
Ngọc Nhi thấy Hoàng Phủ Lạc hồi lâu  không đáp lời, sợ hắn không đáp ứng lại nói: “Bằng không Lạc ca ca cùng  Ngọc Nhi cưỡi, như vậy con ngựa sẽ không dám không nghe lời”. Nàng cũng  biết tính toán chu toàn.
Nếu hai người cùng nhau cưỡi Hoàng Phủ  Lạc tự nhiên không có ý kiến, hắn phân phó Sương Tuyết đi chuẩn bị điểm  tâm, đợi Ngọc Nhi ăn xong liền dẫn nàng đi thuần phục đại mã.
Đại mã rám nắng chở hai người một lớn  một nhỏ chạy thẳng. Vó ngựa in trên mặt đất mang sắc thái hoa lệ. Vạt áo  tung bay quấn quýt theo làn gió, đó là khung cảnh thật sảng khoái.
Con ngựa bôn ba, ngàn chim đang sải cánh bay về rừng, tiếng  gió thổi vù vù, trời cao xanh thăm thẳm phảng phất không khí tiếng kèn  lệnh thắng lợi khiến người ta say mê, lưu luyến.
“Hắc hắn! Thật tốt! Thật tốt! Đi! Đi!” Ngọc Nhi cảm giác cưỡi  trên lưng ngựa phi như ngao du nơi chốn tận cùng của vũ trụ, trong lòng  vô cùng thoải mái, niềm vui sướng cũng trở nên bất tận. Loại cảm giác  phiêu diêu thăng thiên này thật quá tuyệt diệu! Nàng cao hứng khoa tay  múa chân, đôi mắt to cười híp cả lại thành một đường cong nhỏ cực giống  mặt trăng.
Hoàng Phủ Lạc hung hăng quất thêm mấy roi vào bụng ngựa, hắn  như phi ưng nơi sa trường đâu phải chưa từng rong ruổi điên cuồng như  vậy? Chẳng qua cái để hắn hành động ngoài ý muốn chính là Ngọc Nhi, một  nữ tử nhu nhược (Hirameki: Anh này có lầm không ta???) lại có sức mê luyến đến nhường ấy!
Chiến mã ở chốn không có bóng quân địch, tiếng vó ngựa thanh  tao chứ không hề tàn khốc, ngạo khí thấu tận trời cao bao la hùng vĩ.
Nàng xõa mái tóc đen dài bay bay theo gió trùng hợp vương vấn trên khuôn mặt cương nghị của hắn.
Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, cảm xúc mềm mại, nhồn nhột từng  chút, từng chút một âm thầm nảy nở một cái gì đó. Tình cảm thường vẫn lơ  đãng xa xôi một lần chạm trúng sẽ liền phát ra những tia lửa nóng bỏng…
“Lạc ca ca, nhanh nữa lên! Nhanh nữa lên!” Nàng nhẹ nhàng cất  tiếng nói, thanh thúy, mượt mà, giống như tiếng ca của chim hoàng oanh.
Roi ngựa vừa giơ lên lại dừng. Ánh mặt trời xấu hổ ló dạng sau những đám mây lững lờ trôi, mặt đất đầy bụi tung điên cuồng.
Trời đã sang giữa trưa, Hoàng Phủ Lạc nắm chặt giây cương cho ngựa dừng lại nghỉ.
“Lạc ca ca vì sao dừng lại?” Ngọc Nhi bất mãn.
“Ngọc Nhi, đã buổi trưa rồi, Lạc ca ca dẫn ngươi đi dùng  bữa”. Hắn cất giọng nói khàn khàn chứa nhiều từ tính, trong giọng nói có  ôn tình lẫn cưng chiều.
Ngọc Nhi méo cái miệng nhỏ nhắn, không thỏa mãn lắm nói: “Vậy cũng được!”
Hoàng Phủ Lạc tung người nhảy xuống ngựa, đang định đưa tay ra ôm Ngọc Nhi thì gặp một tình huống quái dị:
“Lái! Lái! Lái!” Ngọc Nhi dùng sức quất ba roi cộng thêm vẻ  mặt đắc ý: “Oa oa! Con ngựa này sẽ không để Ngọc Nhi bị té đâu! Ha hả!”  Hì hì! Có đại mã vạm vỡ thế này mặc cho thị vệ trong cung Thái tử ca ca  ngăn cản cũng không thể được! Nàng đã quên nói nàng cũng đã từng cưỡi  ngựa! Chỉ bất quá vào cung không có dịp để cưỡi mà thôi, cơ hội hôm nay  đúng là không tệ.
“Ngọc Nhi! Mau dừng lại! Nguy hiểm!” Hoàng Phủ Lạc chạy  nhanh, mãnh liệt gọi, còn không ngừng huýt gió ra hiệu cho ngựa, ai ngờ  không hề có tác dụng! Mặc cho tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa cũng không  thể nào đuổi kịp đại mã đang phi nhanh.
Ngọc Nhi nhìn thấy Hoàng Phủ Lạc một mực chạy theo vui mừng  hô: “Lạc ca ca, ngươi mau tới a! Ngọc Nhi thấy hơi sợ! Con ngựa chạy  thật là nhanh a!” Ha hả! Nàng không nên sợ! Mới vừa rồi đã cùng cưỡi với  Lạc ca ca lâu như vậy, con ngựa cũng đã sớm quen nàng, như thế nào lại  có thể để nàng té ngã?
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện