[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 23 : Vừa cương vừa nhu
                                            .
                                    
             Trong cung có một lầu các chuẩn bị sẵn cho Thành vương gia  Hoàng Phủ Lạc tên gọi là Kiếm Vũ các. Thật đúng lúc, vị trí Kiếm Vũ các  rất gần Tây Uyển của Ngọc Nhi. Xem ra vị Lạc tướng quân có kinh nghiệm  chinh chiến nơi sa trường này sẽ có cơ hội được lĩnh giáo ma công của  Ngọc Nhi. 
Ngọc Nhi vốn rất ít khi ngủ nướng, hơn nữa hôm qua vừa mới  được gặp mặt Lạc ca ca anh dũng vô cùng, thừa dịp hưng phấn sáng sớm đã  liền bò dậy khỏi giường hướng Kiếm Vũ các chạy đi.
Hừ hừ! Đừng tưởng rằng nàng không biết, Thái tử ca ca có Dung  tỷ tỷ sẽ vứt nàng sang một bên mà! Chán Thái tử ca ca! Chán Dung tỷ tỷ!
Ngọc Nhi cảm giác mình bị quẳng đi, trong lòng không khỏi  nhận lấy chút xíu đả kích. Vốn nàng đã nghĩ sẽ trực tiếp chạy đến bên  cạnh Thái tử ca ca mà quấy rối nhưng nghe Sương Tuyết tỷ tỷ nói hôm nay  tẩm cung của Thái tử ca ca giới nghiêm, không có Thái tử ca ca cho phép  ngay cả một con ruồi cũng không thể phi vào. Nếu là nàng mặc nhiên tiến  vào nhất định sẽ bị thị vệ đại ca ở cửa ngăn lại. Nhưng nếu không đi  quấy rối trong lòng nàng nhất định không cảm thấy thái bình.
Làm sao bây giờ? Không thể làm gì khác hơn là đi tìm Lạc ca  ca. Lạc ca ca là anh hùng, thị vệ của Thái tử ca ca nhất định không phải  là đối thủ của hắn. 
“Công chúa, giờ vẫn còn sớm, Vương gia còn đang ngủ chưa có  thức giấc đâu. Chúng ta chậm chút nữa mới tới có được không?” Sương  Tuyết cùng Ngọc Nhi đi Kiếm Vũ các một lòng nhắc nhở hy vọng Ngọc Nhi có  thể bỏ đi ý định tìm Thành vương gia trong đầu. Nghe nói Thành vương  gia lãnh tuyệt, chọc tới người của hắn nhất định không có kết quả tốt.  Hôm qua Thành vương gia vừa mới hồi cung, Công chúa sáng nay mới sớm như  vậy đã đi quấy rầy hắn, không biết có gây ra xung đột gì không? Sương  Tuyết có chút lo sợ.
Ngọc Nhi càng bước nhanh hơn, cũng không thèm quay đầu lại mà  nói: “Sương Tuyết tỷ tỷ, ngươi sợ Lạc ca ca đúng không? Bằng không  ngươi trở về Tây Uyển trước đi, tự mình ta đi tìm Lạc ca ca”.
“Kia làm sao được? Thái tử điện hạ biết chuyện sẽ phạt nô tỳ,  nô tỳ không thể rời khỏi bên cạnh Công chúa mà”. Sương Tuyết trách móc  nói.
Hai người đang nói chuyện thì từ rất xa vọng lại thanh âm của  đao kiếm, tiếp theo là một trận sóng to gió lớn quay cuồng giống như  tiếng của hàng vạn con ngựa.
Sương Tuyết bị dọa cho sợ dừng cước bộ lại, bất an nhìn Ngọc  Nhi nói: “Công chúa, Vương gia đang luyện kiếm, chúng ta nên đi thôi”
“Tại sao?” Ngọc Nhi không giải thích được hỏi. Trong quá khứ,  lúc các ca ca của nàng hay Thái tử ca ca luyện kiếm nàng cũng luôn  theo, chẳng có gì đặc biệt mà.
“Nghe ma ma trong cung nói Vương gia lúc luyện kiếm không cho  người khác tới gần, nếu không giết không tha!” Sương Tuyết càng nói  càng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ngọc Nhi do dự trong chốc lát, ánh mắt trong trẻo hoài nghi  nói: “Sương Tuyết tỷ tỷ làm sao biết nhiều như vậy? Lạc ca ca rất hung  hãn sao? So với Thái tử ca ca còn hung hãn hơn sao?”
“Cái này…” Sương Tuyết rất muốn nói ra nhưng dù sao cũng không dám mở miệng, loạn ngôn sẽ mang tới họa sát thân.
Ngọc Nhi nhìn thấy Sương Tuyết sợ hãi như vậy nghĩ thầm Lạc  ca ca thật sự vô cùng hung hãn. Hắc hắc, nàng thích nhất là nhổ răng  cọp, không biết Lạc ca ca có thể giận đến muốn phóng hỏa đốt nhà hay  không?
Bước tới gần Kiếm Vũ các, đập vào mắt đầu tiên chính là một  hồ nước thật to, trên mặt nước là những điểm màu xanh nhạt loang lổ, đó  chính là đầu lá sen mới nhú ra. Không nghĩ tới ở đây còn có cảnh sắc hợp  lòng người như vậy. Đợi đến giữa hè lúc mặt nước hoàn toàn được lá sen  bao phủ thành một tấm màn màu xanh nhạt cảnh sắc sẽ càng tươi đẹp hơn!
Không đợi Ngọc Nhi say mê ngắm cảnh, một bóng trắng đã lướt  trên mặt nước bay đến như một ngọn gió, tốc độ kinh người, nháy mắt đã  hạ xuống nhưng không rõ là cái gì. Đợi tới lúc Ngọc Nhi kịp phản ứng một  thanh lợi kiếm đã sớm gác trên chiếc cổ trắng của nàng.
“Lùi lại!” Một thanh âm nam tử bén nhọn mang theo từ tính khàn khan.
Cảm giác lạnh như băng trên cổ khiến cho Ngọc Nhi cảm thấy vô  cùng không thoải mái, không khỏi phân vân muốn đưa bàn tay nhỏ bé ra  nắm lấy chuối kiếm kéo lợi kiếm ra. Tuy vậy trong miệng nàng vẫn vạn  phần vui mừng nói: “Lạc ca ca, làm sao ngươi biết Ngọc Nhi tới? Thoắt  cái đã xuất hiện hại Ngọc Nhi hơi kém cỏi không nhận ra ngươi”.
Ngọc Nhi? Hai con ngươi sắc bén của Hoàng Phủ Lạc không dự  liệu được còn có người không đem lợi kiếm của hắn để vào trong mắt. Hắn  thu hồi lợi kiếm sắc bén đang phát sáng, ương ngạnh hướng thẳng về phía  Sương Tuyết nói: “Nô tài lớn mật! Không nhìn thấy bổn vương đang luyện  kiếm sao? Còn không mang Tĩnh An công chúa đi!”
Ngọc Nhi mím môi, Sương Tuyết tỷ tỷ nói không sai mà, Lạc ca  ca quả thật rất hung hãn. Lạc ca ca hôm nay và Lạc ca ca hôm qua nàng  gặp quả thật rất khác nhau một trời một vực. Lạc ca ca của ngày hôm qua  rất ôn nhu y như nhị ca. Lạc ca ca của hôm nay rất khí phách giống như  đại ca. Nhưng bất kể là ôn nhu như nhị ca hay khí phách như đại ca thì  cũng sẽ là bại tướng dưới tay nàng! Cho nên Lạc ca ca cũng không phải là  ngoại lệ!
Ngọc Nhi che chở cho Sương Tuyết ở phía sau, thân thể nho nhỏ  sát vào Hoàng Phủ Lạc, ngọt ngào hướng hắn nói: “Lạc ca ca không nên  đuổi Ngọc Nhi đi. Ngọc Nhi sẽ không nói ra đâu”.
“Nói ra? Nói cái gì ra ngoài?” Trong đôi mắt Hoàng Phủ Lạc là hai con ngươi như hai ngọn lửa đang bốc cháy.
Ngọc Nhi đương nhiên trả lời: “Chính là Lạc ca ca kiếm pháp không tốt, hơi kém chút xíu nên ngộ thương Ngọc Nhi a!”
“Kiếm pháp của ta không tốt?” Hoàng Phủ Lạc không tin nổi, cơ  hồ nghẹn họng muốn sặc chết. Nếu như ngay cả kiếm pháp của hắn cũng  không tốt thì Băng Hãn quốc này sẽ chẳng có mấy người có kiếm pháp tốt.
“Đúng a! Cao thủ kiếm pháp tốt thì vô luận bên cạnh có mấy  trăm mấy ngàn người cũng tuyệt đối sẽ không ngộ thương dù chỉ một người.  Đây mới gọi là cao siêu. Kiếm pháp của Lạc ca ca… bất quá không làm nên  chuyện, cần phải luyện nhiểu mới tốt. Phụ thân nói chuyên cần có thể bổ  sung cho kém cỏi. Lạc ca ca luyện tập chăm chỉ cũng sẽ trở thành cao  thủ”. Nàng nói thật thành khẩn!
Sắc mặt Hoàng Phủ Lạc đen hơn phân nửa. Cho dù biết Ngọc Nhi  dùng phép khích tướng nhưng đúng là hắn luyện kiếm hoàn toàn chưa hăng  hái. “Ba” một tiếng, nhuyễn chiếm bị thu vào bên hông.
Ừ, Lạc ca ca rốt cục đã khôi phục lại bình thường. Khoan hãy  nói, mới vừa rồi Lạc ca ca cầm kiếm đúng là dọa người, so với các ca ca  đúng là hung hãn hơn nhiều lắm. Ha ha ha! Nàng tung chiêu đúng lúc mới  chế ngự được thêm một ngân vật ngoan tuyệt. Ngọc Nhi không nhịn được  trong lòng len lén có chút vui sướng.
Liếc thấy gian kế của Ngọc Nhi được như ý, trong lòng Hoàng  Phủ Lạc đột nhiên xuất hiện cảm giác khâm phục. Lần đầu tiên hắn nhìn  thấy có người dám ở trước mặt của hắn làm càn như vậy nhưng hắn không hề  có điểm không vui. Thật ra hắn còn rất tán thưởng Ngọc Nhi. Nàng còn  nhỏ tuổi mà đã gan dạ, sáng suốt, thật sự đáng quý. Chỉ tiếc uổng phí  cho đầu óc thông minh của nàng, nếu sinh ra là nam nhi thì ắt hẳn chốn  sa trường sẽ có thêm một viên hãn tướng. Trong lòng nghĩ như vậy nên  khẩu khí của hắn đối với Ngọc Nhi cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, khuôn mặt  lộ vẻ bình thản nói: “Ngọc Nhi, ngươi sớm như vậy tới tìm ta có chuyện  gì?”
“Lạc ca ca đã quên rồi sao? Hôm qua ngươi đã đáp ứng muốn dạy  Ngọc Nhi cưỡi ngựa”. Hừ hừ! Lạc ca ca chẳng lẽ cũng nói chuyện không  chịu suy nghĩ gì sao?
Hoàng Phủ Lạc thoải mái cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng  ngà hào sảng nói: “Lạc ca ca không dám quên, không dám không đáp ứng  tiểu Ngọc Nhi. Đi thôi! Lạc ca ca đi chọn một tiểu mã ôn thuần cho Ngọc  Nhi cưỡi”.
“Hi hi!” Ngọc Nhi cao hứng vô cùng. Mục tiêu nhỏ của nàng đã gần thêm một bước rồi!
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện