[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 22 : Thiết cốt nhu tình
                                            .
                                    
             Mẫu thân của Hoàng Phủ Lạc có địa vị rất gần với Hoàng hậu,  đó là Thành quý phi. Trong mắt đương kim hoàng thượng chỉ có hai nữ nhân  hắn không thể nào bỏ qua, cũng là luôn trân quý tính mạng của họ. Một  người là Hoàng hậu, người còn lại chính là Thành quý phi. Mười năm trước  trong hoàng cung có loạn, Thành quý phi đã đỡ cho Hoàng thượng một nhát  kiếm trí mạng nên nàng nhất định vĩnh viễn sống ở trong lòng Hoàng  thượng.
Đương kim thánh thượng cũng có chuyện nam nhân thường tình.  Hậu cung tuy bạt ngàn phi tần mỹ nữ nhưng chỉ là sự bài biện, trang trí  chốn hậu cung mà thôi. Đó cũng là vì mục đích chính trị. Hoàng thượng  chỉ sủng ái mỗi một mình Hoàng hậu. Đối với Hoàng hậu, hắn trút hết tất  cả toàn bộ tình yêu. Còn đối với Thành quý phi hắn chỉ là giao ra tình  cảm chân thành cùng tình bằng hữu, một loại tình cảm vượt quá tình yêu  thuần khiết.
Thành quý phi xuất thân từ tướng môn thế gia của Băng Hãn  quốc, gia phụ cũng là vị quốc vọng công thần của triều đình. Cảm động  trước tấm lòng của Thành gia đối với giang sơn xã tắc, Hoàng thượng đã  đón trưởng nữ của Thành gia vào trong cung và phong làm quý phi. Mặc dù  không có tình yêu nhưng Thành quý phi thiện tâm, không tranh quyền đoạt  thế, không tham gia những cuộc đấu đá không bao giờ ngơi nghỉ chốn hậu  cung nên cũng khó trách Hoàng thượng xem nàng là tri kỷ, coi nàng như  một thân nhân.
Thành quý phi ra đi sớm, để lại một mình Hoàng Phủ Lạc không  có mẫu thân nhưng vẫn trưởng thành khỏe mạnh. Hoàng thượng đã giao Hoàng  Phủ Lạc cho Hoàng hậu chăm sóc. Hoàng hậu có tấm lòng nhân ái, lại giao  hảo rất tốt với Thành quý phi nên tự nhiên cũng phá lệ thương yêu Hoàng  Phủ Lạc. Hoàng Phủ Cẩn và Hoàng Phủ Lạc chỉ hơn kém nhau hai tháng  tuối, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, lớn lên bên nhau. Chính điều này đã  hình thành nên tình huynh đệ sâu nặng. Ở chốn cung đình nhiều đấu đá,  thị phi, hai người bọn họ chính là một cặp huynh đệ duy nhất vô tâm hiềm  khích.
Nếu nói Hoàng Phủ Cẩn tương lai sẽ là quốc quân Băng Hãn quốc  hay chính là thiên tử thì Hoàng Phủ Lạc tương lai sẽ là thần tử trụ cột  của Băng Hãn quốc. Hoàng Phủ Lạc thông thạo trăm sách, chuyên cần tập  bắn cung, cưỡi ngựa, có tài văn thao vũ lược, tính tình quả cảm, bền bỉ,  từ nhỏ đã tỏ ra là một tài năng trong lĩnh vực quân sự. Mười ba tuổi  hắn đã theo phụ hoàng ngự giá thân chinh. Sau ba năm đó, kinh nghiệm  cùng chiến công hiển hách trong các cuộc chiến đấu lớn nhỏ của hắn có  thể viết thành mấy chục trang giấy. Trong số đông đảo các Hoàng tử hắn  có vô số hào quang, tiền đồ rộng mở.
Hôm nay Hoàng Phủ Cẩn xuất cung nghênh đón Hoàng Phủ Lạc  chính là biểu đạt tình huynh đệ thâm hậu. Hắn không hề gióng trống khua  chiêng mang theo người rầm rộ đi ra ngoài, thậm chí cả người hầu thân  cận cũng không mang theo. Chỉ có hắn, một người một ngựa đơn thuần mà  thôi. Đây mới đúng là nghênh đón chân chính. Nếu mang cả một đoàn người  hùng hậu tới đón Hoàng Phủ Lạc thì chỉ như loại biểu hiện ở trên sân  khấu mà thôi.
Hoàng Phủ Cẩn điều khiển ngựa xuyên qua đội quân danh dự hành  quân đi phía trước Hoàng Phủ Lạc, chen đến trước gót chân hắn, cho hắn  một niềm vui mừng lớn lao.
“Hoàng huynh?” Hoàng Phủ Lạc vừa mới thấy Thái tử huynh  trưởng mà mình nhớ nhất lập tức xuống ngựa, cung kính thi lễ: “Thần đệ  tham kiến Thái tử điện hạ!”
Trước tiên, Hoàng Phủ Cẩn ôm Ngọc Nhi xuống ngựa, sau đó mới  vội vàng đỡ Hoàng Phủ Lạc dậy và nói: “Hôm nay không có người ngoài đi  cùng, Lạc đệ không cần thi hành đại lễ. Đi thôi! Thái tử cung đã chuẩn  bị xong xuôi để nghênh đón ngươi chiến thắng từ chiến trường trở về!”
“Đa tạ hảo ý của hoàng huynh, bất quá thần đệ trước hết nên  trở về Vương phủ mới phải”. Hoàng Phủ Lạc có chút do dự. Tuy là trong  quá khứ hắn qua lại Thái tử cung cũng không ít nhưng dù sao bây giờ hai  người cũng đã trưởng thành, vẫn nên giữ bổn phận để tránh sơ hở bị người  ngoài nhòm ngó.
Hoàng Phủ Cẩn vỗ vai Hoàng Phủ Lạc, hào sảng nói: “Ta không  sợ thì ngươi sợ cái gì? Chúng ta đã bao lâu rồi không được tụ tập cùng  nhau? Yên tâm đi, ta đã đi xin chỉ thị của phụ hoàng. Gần đây Thành  vương phủ đang được xây dựng rầm rộ, phụ hoàng đã tự mình hạ chỉ xây  dựng lại Vương phủ để cho xứng đáng với danh phận của ngươi”.
“Nếu như thế thấn đệ không thể làm gì khác hơn là tuân mệnh.  Ơ, vị này là…? Hoàng Phủ Lạc vừa mới chuẩn bị lên ngựa đã nhìn thấy Ngọc  Nhi hai mắt thẳng tắp chăm chăm ngó mình, không giải thích được nên đã  hỏi Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn liếc Ngọc Nhi một cái rồi vội nói: “Đây chính  là nghĩa nữ mà mẫu hậu mới thu nhận, tứ phong là Tĩnh An công chúa, cũng  chính là muội phu của Yên Hà tỷ tỷ, tên gọi Trầm Ngọc Nhi. Chúng ta  cũng gọi nàng là Ngọc Nhi đi. Đừng xem thường nàng bé nhỏ nhưng bướng  bỉnh vô cùng, thật sự không có mấy người là đối thủ của nàng. Bây giờ  nàng đang ngụ tại Thái tử cung”.
“Lạc ca ca, ngươi là Đại nguyên soái sao?” Ngọc Nhi một chút  cũng không sợ người lạ, trực tiếp chen đến bên cạnh Hoàng Phủ Lạc. Nàng  ngẩng đầu lên hướng về phía vẻ mặt cương nghị của Hoàng Phủ Lạc, mở to  đôi mắt tròn đen láy, mong đợi hỏi.
Lần đầu tiên Hoàng Phủ Lạc nhìn thấy cô gái mộc mạc, thanh  nhã đến như vậy, không giống như các Công chúa ở trong cung còn nhỏ tuổi  mà đã điểm trang đầy mình, châu báu quấn khắp thân. Nữ nhân quá nhiều  son phấn chẳng khác nào đang cải trang, làm bộ cho nên hắn thường ít để  cho nữ nhân nhích lại gần mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy Ngọc Nhi một  thân nhẹ nhàng, khoái hoạt hắn bị lây ngay nụ cười thản nhiên, ngồi xổm  người xuống, siết chặt mặt Ngọc Nhi, ôn hòa nói: “Không nghĩ tới Yên Hà  tỷ tỷ còn có cô em chồng biết điều như vậy. Hoàng huynh nói xem Tiểu  công chúa của chúng ta không phải là rất đáng yêu sao?”
“Khả ái ư? Đối với nàng phải dùng hai từ ‘đáng sợ’ để hình  dung mới đúng”. Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, lời nói ra thế nhưng che giấu một  chút ý tứ cũng cảm xúc sủng nịnh nồng đậm.
Ngọc Nhi thấy hai người Thái tử ca ca cùng Lạc ca ca hàn  huyên vui vẻ  không thèm để ý nàng, cong miệng, ủy khuất hướng Hoàng Phủ  Cẩn nói: “Thái tử ca ca, ngươi nói Ngọc Nhi đáng sợ, Ngọc Nhi không để ý  tới ngươi nữa!”
“Ơ! Tiểu công chúa của chúng ta sinh khí kìa!” Hoàng Phủ Lạc trêu ghẹo nói, nhưng ngay sau đó đưa tay kéo Ngọc Nhi qua.
Ngọc Nhi hướng Hoàng Phủ Cẩn hừ hừ mấy tiếng, sau đó mới đắc ý  hướng vào trong ngực áo của Hoàng Phủ Lạc, chỉ vào binh sĩ bên cạnh nối  nhau không dứt mà nói: “Lạc ca ca, bọn họ đều là binh lính của ngươi,  đúng không?”
“Ngắm một cái nào, không ngờ tiểu Ngọc Nhi còn có con mắt  tinh tường a!” Hoàng Phủ Lạc tán thưởng véo nhẹ gò má mịn màng của Ngọc  Nhi, thoải mái nói: “Ngọc Nhi nói rất đúng, bọn họ đều là binh lính của  Lạc ca ca”.
“Đúng! Đúng rồi! Lạc ca ca là Đại nguyên soái! Lạc ca ca biết  võ công sao? Lạc ca ca biết bắn tên sao? Lạc ca ca có…” Ngọc Nhi lải  nhải một chuỗi câu hỏi dài, thật là càng nói càng hăng say mà.
Hoàng Phủ Lạc cười nhưng không nói gì, một hồi lâu sau mới dí  một cái lên chiếc mũi nhỏ xinh của Ngọc Nhi, giọng nói mang theo sự mềm  mại: “Nhìn ngươi kích động chưa kìa, đúng thật là một tiểu nhân tinh  mà”.
Hoàng Phủ Cẩn thấy Ngọc Nhi dính chặt lấy ngực Hoàng Phủ Lạc  vẻ mặt rất hưng phấn, kích động, tự dưng nhíu mày, bộ dạng không được tự  nhiên lắm. Hắn nói với Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi đừng làm rộn, Lạc ca ca lặn  lội đường xa đã mệt chết rồi, nhanh qua bên này với Thái tử ca ca”.
“Hừ hừ! Ngọc Nhi không đến!” Nàng giống như tìm được nơi che chở rồi, có đánh chết cũng không rời khỏi Lạc ca ca.
Hoàng Phủ Lạc vừa trấn an Ngọc Nhi, vừa hướng Hoàng Phủ Cẩn  nói: “Ta mới vừa nghe nói hoàng huynh muốn nạp thái tử phi, lần trước  Yên Hà tỷ tỷ lấy chồng không thể tham dự, lần này về thật đúng lúc hoàng  huynh thành thân. Thần đệ trước tiên cung chúc hoàng huynh cùng hoàng  tẩu chung sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long”.
“Cái gì mà Thái tử phi a! Phụ hoàng vốn phản đối Dung Dung  tiến cung, may nhờ Ngọc Nhi khôn ngoan mới thuyết phục được phụ hoàng.  Đối với phụ hoàng mà nói, Dung Dung có tiến cung cũng chỉ được làm một  thị thiếp, đợi tiếp biểu hiện sau này rồi mới định đoạt”. Hoàng Phủ Cẩn  phảng phất như muốn tường thuật chuyện nhưng chẳng có chút biểu hiện  liên quan nào đến sự đau khổ, cũng chẳng có quá nhiều cảm giác mất mát,  chỉ trừ có chút xíu cảm giác có lỗi với Lục Dung Dung thôi.
Hoàng Phủ Lạc vững vàng ôm lấy Ngọc Nhi, đứng lên tiếc hận nói: “Đây không phải là ủy khuất hoàng tẩu sao?”
“Ngươi cũng không cần phải vì hoàng tẩu mà kêu, để  phụ hoàng biết được người sẽ mất hứng. Đúng rồi, nói đến đây bản thân ta  có chuyện muốn nói với ngươi”. Hoàng Phủ Cẩn có chút do dự, chân mày  nhíu chặt.
“Hoàng huynh thỉnh giảng, thần đệ tự nhiên sẽ phải ra sức lắng nghe”. Hoàng Phủ Lạc lộ ra khí thế rất hào hứng.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Ngọc Nhi một cái nói: “Dung Dung sắp phải  nhập cung. Tiểu quỷ Ngọc Nhi này là chúa thích làm ầm ĩ. Ngươi giúp ta  trông nom nàng mấy ngày, chờ ta sắp xếp, đối đãi xong với Dung Dung rồi  hãy nói”. Hắn sớm đã nghĩ ra kế hoạch nhưng lại có chút chần chờ, ngay  cả chính hắn cũng không hiểu rõ bản thân mình lúc này lắm.
“Lạc ca ca, ngươi muốn cùng Ngọc Nhi chơi đùa sao?” Ngọc Nhi  đưa tay sờ sờ khôi giáp trên người Hoàng Phủ Lạc, đối với hết thảy mọi  thứ đều tràn đầy tò mò.
Hoàng Phủ Lạc chỉ có ở trước những người thân thuộc mới lộ ra  vẻ ôn nhu, hòa nhã như vậy: “Lạc ca ca dĩ nhiên nguyện ý chơi cùng Ngọc  Nhi, tiểu Ngọc Nhi của chúng ta đáng yêu như thế mà!”
“Tốt quá! Tốt quá! Ngọc Nhi muốn cùng Lạc ca ca học cưỡi  ngựa. Lạc ca ca cưỡi ngựa rất uy phong nga! So với Thái tử ca ca lúc  cưỡi ngựa còn uy phong hơn!” Nàng vĩnh viễn tràn đầy sức sống như vậy.
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn tự dưng cảm thấy một trận phiền  muộn, nhanh chóng thúc giục: “Lạc, chúng ta mau trở về đi thôi! Còn phải  đi Hồng Đức điện bái kiến phụ hoàng”.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện