[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 15 : Đấu trí với bà chủ thanh lâu
.
Hoàng Phủ Cẩn mang theo Ngọc Nhi vừa rời khỏi cung liền chạy thẳng tới Nhất Thiên các. Nhất Thiên các chính là thanh lâu lớn nhất kinh thành, các cô nương nơi này phần lớn tài nghệ song tuyệt, xinh đẹp như tiên.
Chủ nhân Nhất Thiên các, Trương ma ma là nữ nhân vô cùng khôn khéo, biết nắm bắt cái gì phù hợp nhất với khẩu vị của nam nhân. Đối với loại thanh lâu nữ tử tầm thường một cánh tay ngọc ngàn người gối đầu các lão gia, công tử làm sao có thể vung tay chi tiền. Nữ nhân quá mức chỉn chu, quá mức phép tắc lễ giáo chốn nhà cao cửa rộng chỗ nào cũng có. Chỉ có cô nương vẫn còn ôm đàn tỳ bà che nửa mặt mới có thể lay động lòng người, dù sao cái không chiếm được mới là cái tốt nhất. Cho nên ở Nhất Thiên các, các cô nương từ trước tới giờ quảng cáo rùm beng bán nghệ không bán thân, tất cả đều xinh đẹp nhưng không dung tục, có thể nói nam nhân cự tuyệt không nổi. Bất quá những điều này đều là do công phu luyện tập lâu ngày mà có, nếu không gặp được khách lớn như Thái tử chuyện bán thân hay không bán thân tất nhiên không còn là vấn đề trọng yếu. Có không ít văn nhân nho sĩ, thậm chí cả quan lại quyền quý vì thấy các cô nương thanh cao mà không tiếc tiền bạc, cứ thế chuộc mang về nhét vào tràn ngập cả hậu viện trong phủ.
Trong tất cả các cô nương ở Nhất Thiên các, Lục Dung Dung là cô nương nổi danh nhất. Nàng hai mươi mốt xuân xanh, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, chính là dang kỳ hoa nở đẹp nhất, hơn nữa mỵ lực của nàng thì không nam nhân nào có cách tự kiềm chế được. Trong hai năm qua, người mai mối, người cầu hôn nàng đến Nhất Thiên các nườm nượp, nhưng nàng vẫn như cũ không vì thể mà thay đổi, người ta đồn đại tâm ý nàng dành cho Thái tử. Tuy nhiên sự tình thế nào cũng chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.
Hoàng Phủ Cẩn sống ở chốn thâm cung, hiểu biết chuyện bên ngoài rất ít, chỉ sợ hắn hiểu rõ Lục Dung Dung cũng chỉ là căn cứ vào thông tin vỉa hè, đường phố mà thôi. Mối tình này có người hết sức mù quáng lại có kẻ tính toán chi ly. Hắn bây giờ đang trong giai đoạn mù quáng cho nên rất sợ mất đi một thiếu nữ mỹ mạo xinh đẹp như Lục Dung Dung. Nghĩ đến còn có nhiều nam nhân mơ ước Lục Dung Dung như vậy hắn không vội vàng xuất thủ sao được?
“Đẩy cánh cửa gỗ khép hờ ra hắn tiến dần từng bước, cất giọng la hét: “Dung Dung! Dung Dung! Ngươi ở chỗ nào?”
“Ơ, Thái tử điện hạ tới sao? Dân phụ thỉnh an Thái tử gia!” Một nữ nhân trên dưới bốn mươi tuổi, trên đầu cắm đầy hoa đỏ thẫm trông rất dung tục chập chờn đi tới, thanh âm eo éo hướng Hoàng Phủ Cẩn thỉnh an. Bà ta chính là chủ nhân của Nhất Thiên các, Trương ma ma. Nhìn cặp mắt nhỏ khôn khéo đầy tính toán kia cũng có thể đoán được đó là con buôn trình độ siêu cấp.
Trông thấy Trương ma ma trong lòng Hoàng Phủ Cẩn biết sợ rằng lại có phiền toái vội vàng hỏi: “Dung Dung đâu? Dung Dung đi đâu vậy?”
Trương ma ma không đợi Thái tử điện hạ cho phép đứng dậy, tự nàng cứ thế đứng lên, vẻ cung kính trên mặt chẳng qua chỉ là ứng phó giả dồi. Dĩ nhiên Nhất Thiên các này chính là thiên hạ của mụ ta, mụ được quyền định đoạt. Đây chính là “cường long bất áp địa đầu xà”, ngay cả vương công quý tộc tới trấn áp cũng không có biện pháp, dù sao Nhất Thiên các còn có chỗ dựa. (Hirameki: Cường long bất áp địa đầu xà, cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ, câu này hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương. Hirameki thấy truyện có rất nhiều thành ngữ hay để học hỏi, tuy không phải là thành ngữ của Việt Nam)
Sửa sang lại nếp y phục, Trương ma ma mạn phép nói: “Thái tử gia, không phải lão nương lắm mồm nhưng ngài thế này ủy khuất Dung Dung. Nói gì Dung Dung cũng là cô nương xinh đẹp nổi danh cả kinh thành, bị Thái tử gia ngài thu nạp như vậy làm ăn không đươc, muốn gả đi cũng không xong. Hai năm nay Nhất Thiên các cứ bị ngài trì hoãn. Ngài không chịu cưới nàng vào phủ Thái tử a, nhưng cũng không nỡ buông tay cho nàng tìm người khác gả đi! Cô nương nhà người ta thanh xuân ngắn ngủi, hoa đẹp không nở mãi. May mà nàng đã nghĩ thông suốt, chừng hai mươi tuổi có thể gả vào nhà thư hương môn đệ chính là phúc khí. Nếu qua hai năm nữa hoa tàn không có bướm lượn sợ là sẽ trễ nải chuyện chung thân đại sự”.
Buổi nói chuyện khiến cho Hoàng Phủ Cẩn hết sức băn khoăn. Thử nghĩ xem, Dung Dung đúng là đã trưởng thành, trì hoãn nữa sợ là làm lỡ chuyện chung thân. Cuới nàng vào phủ Thái tử sao, phụ hoàng, mẫu hậu đời nào chịu đồng ý đây? Thật sự là làm khó hắn. Nhưng muốn hắn thấy Dung Dung đi hầu hạ nam nhân khác ư? Hắn đâu chịu cam tâm?
Trương ma ma thấy vẻ mặt Thái tử ngờ rằng lời nói vừa rồi của mình đã lọt tai hắn trong lòng không khỏi vui mừng. Chỉ chốc lát sau mụ nói tiếp: “Dung Dung hai ngày nữa theo Liễu lang cao chạy xa bay, sợ là không còn dịp gặp Thái tử gia. Thái tử gia hay là mời ngài trở về đi!”
“Dung Dung hiện ở nơi nào?” Nam nhân khôn khéo vừa đụng đến chữ “tình” liền lập tức không rõ đông tây nam bắc. Lại càng không phải nói, Thái tử gia này mới biết yêu nên càng thêm không khống chế được tâm tình vội vàng.
Thấy Thái tử gia gấp gáp Trương ma ma càng cảm thấy nắm chắc phần thằng. Mụ giả bộ thở dài nói: “Biết nói thật với Thái tử gia ngài sao đây, Dung Dung, nha đầu này trong lòng lúc nào cũng nhớ thương ngài. Nhưng bởi vì ở lâu chốn phong trần không có chỗ nương tựa mới mong đợi có thể tìm được cuộc sống yên ổn. Nếu Thái tử gia ngài nguyện ý thành toàn cho nàng, đó là vận mệnh của nàng; nếu không hãy để cho nàng ẩn thân chốn thôn dã làm một thôn phụ nghèo hèn, ít nhất cũng dãi nắng dầm mưa miễn cưỡng cười vui kiếm sống”.
“Ta không phải đã nói vì nàng chuộc thân sao?” Hoàng Phủ Cẩn dần dần có dấu hiệu tức giận. Dung Dung cố ý đối nghịch cùng hắn sao? Hôm nay ma ma cùng Dung Dung có phải vào hùa cùng cố ý buộc chân hắn? Mắc dù hắn yêu quý Dung Dung là thật lòng nhưng cũng hết sức không thích chịu cảnh không trâu bắt chó đi cày!
“Thái tử gia ngài xác thực đã nói vì nàng chuộc thân, nhưng ngài lại không thể mang nàng vào Thái tử cung, để nàng ở bên ngoài chịu gió táp mưa sa sao?” Quả nhiên là miệng lưỡi lắt léo không xương, cái miệng của Trương ma ma có thể nói thế này thế nọ, đen có thể nói trắng, trắng có thể nói ra đen, người như Hoàng Phủ Cẩn không động tâm, không khẩn trương sao được!
Hoàng Phủ Cẩn đang muốn mở miệng thì Trầm Ngọc Nhi đột nhiên chạy đến phía trước hắn, ngẩng đầu hướng về phía Trương ma ma nói: “Thái tử ca ca ta còn muốn hồi cung đi học, mau đưa Dung tỷ tỷ giao ra đây!”
“Ơ! Đây là nha đầu nơi nào tới? Đây là chỗ cho ngươi nói hươu nói vượn sao?” Trương ma ma căn bản không đem tiểu hài tử là Ngọc Nhi để vào trong mắt. Nàng nào đâu biết rằng hài tử nhỏ bé trước mặt không phải là một tiểu quỷ bình thường mà là một tiểu quỷ tâm địa rất gian xảo!
Ngọc Nhi hai tay chống nạnh, nộ khí kinh người nói: “Càn rỡ! Dám miệt thị bổn Công chua! Bổn Công chúa sẽ về bẩm báo phụ hoàng trị ngươi tội phạm thượng! Hừ! Ngươi chờ đến ngày Nhất Thiên các đóng cửa đi!”
Bà chủ này đã tự nhận sau lưng có chỗ dựa nào đâu sợ một đứa bé như Ngọc Nhi uy hiếp? Chỉ thấy Trương ma ma mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói: “Nguyên lai là Công chúa giá lâm, dân phụ thất lễ xin Công chúa thứ lỗi. Có câu người không biết không có tội, dân phụ là không biết Công chúa giá lâm, lời nói phạm thượng không thể tính toán. Đúng không Thái tử gia?”
Thật ra Hoàng Phủ Cẩn đã sớm không vừa mắt Trương ma ma nhưng nghĩ đến Dung Dung nên vẫn nhẫn nhịn. Mắt thấy còn chưa rõ tung tích của Dung Dung hắn chỉ biết nén giận, không giám đắc tội Trương ma ma.
Trương ma ma híp đôi mắt nhỏ, hôm nay phản ứng của Thái tử gia khiến mụ hết sức hài lòng. Nói không chừng mụ sắp có thể làm cho Thái tử gia mở miệng để Dung Dung tiến cung cũng nên. Chỉ cần Thái tử gia có lời, Lục Dung Dung được vào Thái tử cung, nhưng chuyện khác sẽ dễ dàng!
Ngọc Nhi bặm môi nhỏ, bộ dạng thương tâm, ai bảo Thái tử ca ca không giúp đỡ nàng. Nhưng phụ thân nói người không giúp ta, ta tự giúp mình. Hừ hừ! Lão thái thái mắt ti hí kia dám mơ tưởng đánh bại nàng sao!
Ngọc Nhi mỉm cười ngọt ngào, trò đùa bây giờ mới bắt đầu. Chỉ chốc lát sau nàng hướng đến các nam nhân đang mua vui trong hành lang cao giọng quát: “Có ai tinh thông y thuật không a? Trương ma ma nói một vài cô nương bị lây nhiễm ôn dịch, mạng nhỏ khó giữ, xin vị lang trung nào hảo tâm chữa trị giúp!” (Hirameki: Ôn dịch là những bệnh truyền nhiễm có khả năng lan nhanh và rộng trở thành nạn dịch có nguy cơ cao khiến con người có khả năng tử vong hàng loạt . Ví dụ bệnh dịch tả , bệnh lao phổi…)
Ơ a, vừa nghe nói đến hai chữ “ôn dịch” sảnh đường đầy tân khách “rầm” một tiếng tan tác hết cả. Lúc này không chạy đi thì còn đợi lúc nào? Chẳng lẽ muốn ở đây lây ôn dịch sao? (Hirameki: Ha ha ha, ta cười rớt cả răng, từ đầu đã muốn đá cho mụ tú bà một phát, may mà có em Ngọc Nhi xả tức giùm)
Ngọc Nhi nói nhiều đâm nghiện, còn bổ sung thêm hai câu: “A, mọi người không nên đi a! Chỉ cần có thuốc Trương ma ma nhất định dùng!”
“Ôi! Tiểu tổ tông của ta ơi, đừng làm rộn! Thái tử gia, dân phụ dẫn người đi gặp Dung Dung”. Trương ma ma vội vàng kéo Ngọc Nhi, một tay che kín miệng nàng, còn để tiểu nha đầu này ồn ào nữa Nhất Thiên các khỏi phải mở cửa.
Hoàng Phủ Cẩn ngạc nhiên nhìn Ngọc Nhi, hôm nay mới biết được công phu quấy rối của nàng cũng có lúc phát huy tác dụng, không nhịn được cười một tiếng tán dương nàng.
Ngọc Nhi thấy Thái tử ca ca đối với nàng cười một tiếng tự dưng trong lòng mừng rỡ như có hoa nở. Nhưng nàng cũng không quên còn có “Dung cô nương” kia. Hừ hừ! Chờ coi thế nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện