[Dịch]Tiểu Tiểu Hỏa Lạt Phi- Sưu tầm
Chương 12 : Sở trường của giai nhân
                                            .
                                    
             Gỗ đàn hương thượng đẳng chế thành giá sách tản ra mùi hương  mê người. Ngày xuân mát mẻ, gió mát vi vu thổi, ánh nắng ấm áp len qua  từng khe nhỏ của ô cửa khắc hoa chiếu vào bên trong phòng, từng đợt  hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí khiến cho người ta cảm thấy  nhẹ nhàng, khoan khoái cả người. 
Đây chính là thư phòng của Hoàng Phủ Cẩn, tầng tầng lớp lớp  tàng thư biểu hiện rõ ràng hắn chính là Thái tử Băng Hãn quốc thân phận  cao quý, cũng nhắc nhở trên người hắn phải gánh vác sứ mạng đặc thù. Vì  ngày sau phải cai quản thiên hạ nên Hoàng thượng đã chọn lựa người uyên  bác nhất, chính trực nhất đương triều, Nhậm thái phó làm lão sư của Thái  tử. Theo quy định mỗi ngày Thái tử phải theo lão sư học tập ba canh  giờ. Bất quá Hoàng Phủ Cẩn tự cho mình thông minh hơn người, hơn nữa mê  luyến Lục Dung Dung cho nên căn bản không chịu để chuyện đến thư phòng  học ba canh giờ vào trong mắt, thường xuyên trốn học chạy ra ngoài cung.  Nhưng kể từ khi Trầm Ngọc Nhi tới Thái tử cung, tuy chuyên gây náo loạn  nhưng nàng không để cho Hoàng Phủ Cẩn thoát được một ngày học, tất cả  là công lao của một mình nàng.
Trong mắt mọi người, Trầm Ngọc Nhi vốn hoạt bát, hiếu động,  là tiểu cô nương không lúc nào ở yên một chỗ. Song mỗi lần nàng phụng  bồi Hoàng Phủ Cẩn đi học ở thư phòng thì lại dị thường an tĩnh. Cứ như  vậy Hoàng Phủ Cẩn rốt cục cũng rút ra được quy luật duy nhất có thể làm  cho Trầm Ngọc Nhi im miệng chính là đi học ở thư phòng. Cho nên tần suất  hắn đến thư phòng cũng ngày càng tăng.
Nhưng cái khiến Hoàng Phủ Cẩn thấy kỳ quái chính là Ngọc Nhi  cũng cả ngày ôm quyển sách dày trịch đến mất ăn mất ngủ. Hắn hết sức  hoài nghi có phải nàng đang giả vờ hay không? Dù sao tên tiểu quỷ này  cũng rất khó lường. Nhưng một người muốn giả bộ mà có thể giả bộ lâu đến  vậy sao? Còn nữa nàng chỉ là tiểu hài nhi mười tuổi ngay cả muốn giả bộ  cũng không thể có nghị lực lớn như vậy được?
Đó là một cuộc sống tươi sáng đầy ánh nắng. Bên trong thư  phòng Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận lắng nghe lão sư dạy bảo, ngoài thư phòng  Trầm Ngọc Nhi ngồi ở cái ghế đặt trước cửa vừa phơi nắng vừa đọc sách,  thật là thú vị.
Hoàng Phủ Cẩn học xong, Thái phó lão sư đã rời đi, hắn không  nhịn được hướng đến gần Trầm Ngọc Nhi đang say mê với quyển sách. Đây là  lần đầu tiên hắn chủ động đến gần nàng, không biết tại sao, có lẽ dáng  điệu ngây thơ, chân thành của nàng khiến người khác trìu mến sao.
Nàng an vị ở cửa, nhu hòa, rạng rỡ, thân thể xinh xắn, một  tầng ánh sáng nhàn nhạt chiếu quanh người nàng, làn gió khẽ trêu đùa sợi  tóc mềm mại, linh động mà phiêu dật; còn có thần thái chuyên chú càng  làm cho lòng người lay động không thể rời mắt. Tay nàng đang cầm một  quyển sách rất dày, hai hàng mi cong cong như hai cái quạt thỉnh thoảng  chớp động giống như tinh linh dưới ánh mặt trời.
Không nghĩ tới nàng cũng có thời điểm an tĩnh, thật khiến hắn thay đổi cách nhìn.
Hôm nay khí trời tốt hay sao mà tâm tình của hắn cũng tốt  theo lên. Trong dĩ vãng cũng là nàng luôn gây sự làm ẫm ĩ với hắn, hôm  nay hắn đột nhiên hăng hái muốn trêu cợt nàng một phen.
“Ơ, Ngọc Nhi cũng đọc sách sao? Sách gì vậy?” Hắn tò mó rút  quyển sách nàng cầm trên tay, ngạc nhiên phát hiện ra là một quyển sách  lược binh pháp. Tiểu quỷ này có thể xem hiểu những thứ binh pháp cao  thâm kia sao?
Nàng đang chăm chú đọc đến đoạn đặc sắc đột nhiên bị cắt đứt dọa nàng nhảy dựng lên: “A! Thái tử ca ca?”
“Ngọc Nhi có thể hiểu sách này sao?” Câu nói của hắn ôn văn,  nụ cười nho nhã, bộ dạng làm ra vẻ bất cần đời, chẳng qua khóe môi kia  cong lên tí tí không dễ dàng phát giác ra cảm giác sợ hãi đang bán đứng  hắn. Có lẽ trong tiềm thức hắn lại một lần nữa bình xét Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi không cố giành quyển sách trên tay Hoàng Phủ Cẩn,  thong dong đứng lên duỗi thẳng lưng cho khỏi mỏi rồi mới bước ra ngoài.  Nàng thản nhiên cười ung dung, thanh nhã, đã không còn giống hài đồng.  Nụ cười kiều mỵ như một dòng nước dễ chịu chảy vào tim hắn, để cho hắn  tạm thời quên mất vô số việc xấu nàng đã làm trong dĩ vãng. Nàng bây giờ  chỉ cho hắn cảm giác ngạc nhiên. Có lẽ nàng cũng không phải chỉ biết  làm người ta hao tâm tổn sức nếu không sẽ không có nhiều người sủng ái  nàng, yêu thương nàng như vậy. 
“Thái tử ca ca xem sách này có thể hiểu sao?” Với một nụ cười  ngọt ngào, nàng không tốn chút sức nào đá vấn đề về cho Hoàng Phủ Cẩn.  Phản ứng nhanh nhẹn như vậy, nàng có thật chỉ là hài tử?
Khóe miệng Hoàng Phủ Cẩn mất tự nhiên, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ  mặt ngạo khí nói: “Đó là đương nhiên, không có chuyện Thái tử ca ca xem  sách mà không hiểu!”
Ngọc Nhi nháy mắt hết lần này tới lần khác, cong cái miệng  lên nói: “Sách vở là vô tận, biển học là vô chừng, Thái tử ca ca không  thể tự phụ quá mức. Kinh sử, bách khoa toàn thư chính là do những người  học rộng hiểu nhiều viết nên, nhưng không ai có thể tinh thông trăm  sách, xem sách mà không hiểu cũng là nhân chi thường tình”. Buổi nói  chuyện một chút cũng không thấy bình thường này trong miệng nàng toàn là  lời vàng ý ngọc dạy dỗ.
Trong lòng hắn sửng sốt một hồi lâu mới hỏi: “Những lời này là ai dạy ngươi?”
Ngọc nhi đã định trả lời nhưng lời mới ở trên khóe miệng đã  tự dưng ngừng lại. Mở miệng lần nữa nàng lại trở lại hình tượng tiểu ác  ma hắn vốn quen thuộc: “Thái tử ca ca, hôm nay học xong chưa? Hắc hắc,  theo Ngọc Nhi đi ngự hoa viên bắt con bươm bướm có được hay không?”
Bắt bươm bướm? Muốn hắn là một đại nam nhân đi bắt bướm sao?  Không bằng dứt khoát giết quách hắn đi cho rồi! Hắn lập tức ném quyển  sách đoạt từ tay nàng trở về chỗ cũ, tính toán chuồn đi lại phát hiện  trong quyển sách rơi ra một trang giấy. Hắn nhặt lên nhìn lại càng cả  kinh tột đỉnh: “Này, đây không phải là…”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện