[Dịch]Tiểu Thư Yêu Tiền - Sưu tầm
Chương 2 : Chương 2
.
Không biết qua bao lâu,Thiên Thiên mở mắt tỉnh dậy.Cơn đau hình như đã biến mất,soái ca cũng chẳng thấy đâu.Nàng buồn bực nhìn xung quanh.
“Đây là đâu nhỉ?”
Một căn phòng được trang trí thật đẹp mắt,rèm cửa thêu hoa,cửa sổ được trạm trổ công phu,khéo léo,một bàn phấn trang điểm,trên còn có một chiếc gương đồng lớn.Hả,gương đồng? Không phải chứ.Đồ cổ,đích thị là đồ cổ a.
“Tiểu thư tỉnh rồi !”
Một thanh âm reo vui nho nhỏ khiến nàng chú ý.Một tiểu cô nương xinh xắn tiến vào.Tiểu cô nương tuổi chừng 13,14,dung mạo khả ái,mặc một bộ y phục kỳ lạ màu xanh lục,loại quần áo dùng cho các a hoàn thời xưa mà nàng thường thấy trên phim.
“Tiểu thư,Tần Nhi sợ muốn chết,tiểu thư đừng dại dột tìm chết chứ”
Cái gì cơ? Tiểu thư? Tần Nhi? Không phải chứ,họ hàng nhà ta sao,chẳng phải ta không có họ hàng gì sao,sao lại chui đâu ra cô Tần Nhi này thế.Không được,không được,dứt khoát không nhận họ,gia sản của ta là của ta,chia đi thì còn được bao nhiêu chứ.
Trong lúc nàng đang tính toán thì lại thêm một người đi vào.Một người phụ nữ trung tuổi dung mạo xinh đẹp,y phục hoa lệ,cũng kiểu cách như trong phim,còn đẹp hơn nhiều lần y phục của cô Tần Nhi kia.Thiên Thiên giật mình,lại họ hàng ư,sao tự nhiên lại sinh ra nhiều thế ?
“A,Thiên Nhi,sao lại làm mẫu thân lo lắng đến thế,có chuyện gì thì từ từ nói,sao lại không biết quý trọng bản thân như vậy !!”
Thiên Thiên giương mắt ngạc nhiên nhìn vị phu nhân kia.Không phải chứ,muốn mạo nhận sao? Nàng dù gì cũng đã mười bảy tuổi,đâu phải đứa trẻ sơ sinh mà không phân biệt được ai là mama mình.Mà có là trẻ sơ sinh cũng không dễ lừa chút nào nha.
” Mẫu thân? Hừ, bà nghĩ Dương Thiên Thiên ta là ai,định lòe ta à.Mama và papa ta đều qua đời lâu rồi,bà muốn mạo nhận thì cũng phải điều tra rõ ràng chút chứ.”
Người phụ nữ kia mở to mắt nhìn nàng,cô gái tên Tần Nhi cũng trợn mắt,há miệng hết cỡ,khéo phải nhét vừa một quả trứng.
“A,Thiên Nhi,ngươi nói gì thế,sao dám nói với mẫu thân như vậy chứ? “
“Cho xin đi,ai là con của bà chứ,bà nghĩ ta là con nít hay sao mà lừa ta.”
Thiên Thiên uể oải đáp,thuận tay kéo chăn định ngủ tiếp,chợt nhớ ra điều gì,nàng quay lại hỏi:
“Ah cho hỏi đây là đâu thế? Tại sao ta lại ở đây”
Vừa dứt lời,nàng giật mình nhìn người phụ nữ quý phái vừa rồi đang trợn mắt ngất xỉu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện