[Dịch]Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Sưu tầm
Chương 1 : PHẢN BỘI
.
Mặt trời vừa lặn xuống, màn đêm bao phủ không gian, một tòa thành thị choáng ngợp trong vàng son bắt đầu cuộc sống về đêm. Mà trên ngọn núi cao lại trình diễn một màn rượt đuổi đến kinh tâm động phách.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cô gái liều mạng chạy trên ngọn núi cao. Phía trước là vách núi đen sâu thẳm, hai người không thể nào chạy tiếp được. Cả hai xoay người, đám người rượt đuổi phía sau đang tiến tới ngày càng gần. Thân ảnh nổi bật dưới ánh trăng hết sức xinh đẹp.
“Vì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi người dẫn đầu, là em gái của cô, Độc Cô Thiên Lam.
“Vì sao? Cô còn hỏi vì sao?” Độc Cô Thiên Lam bật cười một tiếng, “Chị hai tốt của tôi, cô được xưng là đệ nhất kỳ nữ cổ võ, thông minh tài trí, sao lại không biết lí do vì sao? Thiên phú của cô, mỹ mạo của cô khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người vĩnh viễn đều nhìn về phía cô. Một ngày còn có cô, tôi vĩnh viễn đều phải sống dưới ánh hào quang của cô!”
“Chính vì vậy, em liên hợp với đại trưởng lão phát động phản loạn? Em sao lại khiến cha mẹ thất vọng như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp tức giận hỏi. Cô không thể tưởng tượng được em gái của mình vì lòng ghen tị mà có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
“Bọn họ không phải cha mẹ của tôi! Tuy bọn họ từ nhỏ yêu thương tôi, nhưng bất kể là công pháp, vũ khí gì tốt cũng đều cho cô, hay nhiệm vụ trọng yếu gì cũng chỉ giao cho cô thi hành, tạo dựng uy tín cho cô. Tôi thì sao? Bọn họ cho tôi được cái gì? Trước kia, tôi còn nghĩ mình cũng có quan hệ huyết thống với họ, sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Ngày hôm qua, bọn họ đang nói chuyện, không cẩn thận bị tôi nghe thấy, tôi mới biết, họ không phải cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi từ lúc mới sanh tôi chưa đầy năm đã bị cha mẹ cô đánh chết. Bọn họ mới đem tôi về nuôi dưỡng, yêu thương tôi , đó chỉ là bồi thường cho tôi mà thôi.” Độc Cô Thiên Lam gần như điên cuồng kêu lên.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Thiên Lam đang điên cuồng, đau đớn vô cùng. Cô đã sớm biết Thiên Lam không phải con ruột của cha mẹ. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, phải đi đến bước đường này, Cô cũng rất đau lòng. Luyện công pháp là phải dựa vào thể chất mà quyết định. Vũ khí là vì phải làm nhiệm vụ nên mới cho. Bọn họ muốn cho Thiên Lam một cuộc sống bình thản, ấm áp, nên nhiệm vụ nào cũng giao cho cô. Nhiêm vụ nào mà không có nguy hiểm, thậm chí lá cửu tử nhất sinh? Cô cố gắng tu luyện, cố gắng hoàn thành từng nhiệm vụ, chính là muốn tiếp nhận vị trí trưởng tộc, để cho Thiên Lam tiếp tục cuộc sống bình thường. Cô lại không nghĩ tới, em gái bình thường nhu thuận lại có những suy nghĩ đó.
Bách Lý Như Yên đứng bên cạnh nhìn bộ dáng đau lòng của Độc Cô Thiên Diệp, cầm chặt tay cô ấy. Làm đồng đội với Độc Cô Thiên Diệp bấy lâu, cô hiểu được hai người phải đổ bao nhiêu cố gắng để có được danh hiêu “Hắc ám song sát” này, cũng hiểu được tình cảm mà cô ấy dành cho Độc Cô Thiên Lam.
“Cha mẹ đang ở đâu?” Độc Cô Thiên Diệp có cảm giác không ổn.
“Ha ha!!! Chị hai, tôi biết cô rất yêu cha mẹ, cho nên đã đưa bọn họ xuống địa phủ trước chờ cô rồi. Chờ cô xuống đó, các người có thể đoàn tụ rồi.” Độc Cô Thiên Lam cười đến sáng lạn. Đó là nụ cười thường xuyên xuất hiện trên môi cô ta.
“Sao ngươi có thể làm như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hung hăng chất vấn Độc Cô Thiên Ngàn. Cô cảm giác được công lực đang tiêu hao rất nhanh, thân thể đau đến vô lực.
Bên cạnh, gương mặt Bách Lý Như Yên cũng tái nhợt không kém: “Cô muốn làm gì?”
“Ha ha!!! Chị, rất thống khổ phải không? Việc này cũng không phải chỉ có một mình tôi làm. Đại trưởng lão nói, sau khi giải quyết cả nhà cô, sẽ cho tôi lên làm trưởng tộc. Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể từ chối? A, đúng rồi.” Độc Cô Thiên Lam vỗ vỗ trán, “Chị thân ái của tôi, tôi nghĩ cô nhất định muốn biết cha mẹ chết như thế nào. Anh rể tương lai của tôi đã đến thăm bọn họ, thuận tiện mua một ít hoa quả, bên trong có chứa Thiên phí tán. Cô biết không, anh rể mua đến, tôi gọt vỏ, cha mẹ không phòng bị chút nào. Nước mà cô và chị Như Yên uống cũng có Thiên phí tán nha!”
Thiên phí tán giống như Hóa công tán, nhưng so với Hóa công tán thì ngoan độc hơn. Chẳng những bị phế võ công, còn bị ăn mòn nội tạng, không có thuốc giải.
Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nhìn người đàn ông đang đến gần, đi đến bên cạnh Độc Cô Thiên Lam, tay cô nắm chặt, nghe hắn nói: “Cô quá mạnh mẽ. Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình cả.”
“Ha ha… Ha ha…!!! Tốt cho một đôi cẩu nam nữ. Các người nghĩ loại bỏ cha mẹ và tôi thì có thể khống chế Độc Cô gia hay sao? Cha mẹ đã sớm biết ý đồ của đại trưởng lão, nên đã sớm an bài. Nếu có chuyện không may xảy ra, quyền lợi của gia tộc sẽ giao cho bát đại trưởng lão khác, cho đến khi chon ra được trưởng tộc khác. Thực ngại quá, giấc mộng của các người thất bại rồi!” Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nói xong liền bỏ mạc bọn họ, xoay người nhìn Bách Lý Như Yên, tràn ngập áy náy, “Thực xin lỗi, gây phiền cho cậu rồi!”
Bách Lý Như Yên cười cười, nói: “Chúng ta là đồng đội. Mặc kệ là đi đến nơi nào, chúng ta cũng là “Hắc ám song sát”. Dù đến địa phủ, chúng ta cũng cùng nhau viết nên huyền thoại!”
“Được! Dù đi đến đâu, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu!”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, bởi vì đau đớn mà gương mặt xinh như hoa trắng bệt. Cả hai xoay người, dứt khoáy nhảy xuống vách núi đen.
“Nhị tiểu thư, bây giờ phải làm sao?”
“Trở về đi! Bọn họ đã trúng Thiên phí tán, không có khả năng sống sót.” Độc Cô Thiên Lam liếc mắt về phía vách núi một cái. Đây là vách núi sâu vạn trượng, hơn nữa còn có Thiên phí tán, các nàng chắc chắn không còn đường sống.
Chị, về sau không có ngươi, thế nhân sẽ chỉ còn biết đến phong thái của Độc Cô Thiên Lam này…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện