[Dịch]Tiêu Nhiên - Sưu tầm
Chương 7 : Trúng chiêu
.
Dưới sự giúp đỡ của Thần Thời Gian Tư Mạt Địch, thần sư đại nhân lạc đường đến khóc không ra nước mắt của chúng ta, cuối cùng cũng quay về được cung điện của mình! Nhìn thấy cung điện quen thuộc hiện ra trước mặt mình, Tiêu Nhiên khích động đến mước muốn hú hét lên! Chỉ có trời mới biết, vừa rồi nàng ở một xó nào đó của Vân Chi Bỉ đi tới đi lui rút cuộc có bao nhiêu cực khổ a~
Vừa về đến cung điện, Tiêu Nhiên liền dùng một tướng nằm mất hình tượng nhất nằm lên chiếc giường lớn chuyên dụng của mình, xoa xoa đôi chân đã mỏi nhừ.
Nhưng Tiêu Nhiên chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì bụng nàng đã sôi lên sùng sục, khiến Tiêu Nhiên vô cùng đau khổ! Nhìn cảnh sắc y hệt nhau ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến quá trình bôn ba gian khổ để có thể kiếm được thứ lấp đầy bụng…
Tiêu Nhiên lại một lần nữa thở dài buồn bã, thật là… Cái thế giới chết tiệt này, tại sao lại không có bất cứ thứ gì tốt đẹp ngoài việc ra sức phục vụ chứ…
Vứt oán niệm sâu sắc với việc phải ra sức phục vụ vô thời hạn trong đầu đi, Tiêu Nhiên hít một hơi thật sâu, đứng dậy, đi về phía có thức ăn… công viên “Cây ăn quả”!
Công viên “Cây ăn quả” là nơi duy nhất ở Vân Chi Bỉ Tiêu Nhiên thấy có thực vật sinh trưởng. Quả nhiên Thiên Triệt không nói dối nàng, hắn đúng là mới tạo ra nơi này cách đây không bao lâu.
Hiện giờ, tuy rằng Hi Phỉ Tư đã ra đời mấy ngàn năm, nhưng ngoại trừ Phụ Thần Sáng Thế và mười tiểu thần ra thì một sinh vật có trí khôn cũng không có.
Ngoài mấy trăm giống cây trồng ra thì động vật ít đến đáng thương, hoàn toàn giống với Kỷ Băng Hà ở Trái Đất. Tiêu Nhiên còn nhớ rõ trước đây khi nàng đau khổ tột cùng đã đưa ra tổng kết: thật là một thế giới lừa đảo mà!!!
Dưới tình huống này, trái cây trong Công viên “Cây ăn quả” trở thành thứ duy nhất có thể giúp Tiêu Nhiên duy trì sự sống của mình. Tất nhiên, vườn cây hàng đầu này cũng không dễ vào, nghe nói là bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Chẳng qua… Đối với Tiêu Nhiên đang bụng đói cồn cào mà nói, đừng nói là bảo vệ nghiêm ngặt, mà cho dù trong đó có quái thú thời tiền sử đi chăng nữa, Tiêu Nhiên cũng dám liều mạng xông vào!
Tuy vấn đề thức ăn được giải quyết… Nhưng đáy lòng Tiêu Nhiên vẫn âm thầm rơi lệ!
Dù sao đây cũng là cây trái sống ở Vân Chi Bỉ, lại được chính tay Phụ Thần tạo ra, nó ra trái, người bình thường có thể ăn được sao?
Câu trả lời là: được…Tiêu Nhiên thật sự có thể ăn được. Có điều, thứ Tiêu Nhiên ăn chính là nước trái cây đã bị pha loãng ra rất nhiều lần.
Mỗi lần Tiêu Nhiên uống loại nước này, đều cảm thấy căm phẫn không nói nên lời. Nhưng, điều khiến Tiêu Nhiên hoàn toàn sụp đổ chính là, nước trái cây sau khi pha loãng ra có một vị chua vô cùng khủng khiếp. Mỗi lần Tiêu Nhiên uống nước trái cây đều rất gian nan. Tiêu Nhiên chỉ hận không thể trực tiếp đá bay chúng ra khỏi thế giới này! Hu hu, cuộc sống thế này, con người có thể chịu được sao?
Trái ngược với Tiêu Nhiên, các tiểu thần ở đây đặc biệt thích ăn trái cây. Khi nhìn các tiểu thần vui vẻ cười nói hái trái cây, cắn nhai răng rắc, nàng đều cực kỳ ghen tị. Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi!
Đương nhiên Tiêu Nhiên không biết, thật ra các tiểu thần đều dựa vào việc hấp thụ năng lượng từ bên ngoài để duy trì sự sống, ăn trái cây chỉ là để giải trí…
Sau này, khi biết được sự thật, Tiêu Nhiên vội vàng ôm lấy tim mình, đứng hình ba giây, thật muốn xỉu luôn tại chỗ …
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Nhiên vuốt vuốt cái bụng đang đói meo của mình, dựa theo trí nhớ mà đi. Hiện giờ nàng không dám đi lung tung nữa, lỡ đâu đi lạc lần nữa, Tiêu Nhiên cũng không dám đảm bảo nàng còn có thể gặp được người tốt nữa hay không.
Lê thân mình mệt mỏi đi về phía trước, Tiêu Nhiên híp mắt nhìn màu xanh loáng thoáng ở phía xa! Nàng đã đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đến sao? Nhớ lúc nàng theo sau Phụ Thần… Chỉ cần một cái chớp mắt, tất cả thời gian và không gian đều không là vấn đề! Chỉ là bây giờ…Aizzz…
Bạn muốn hỏi Tiêu Nhiên vì sao không đi tìm Phụ Thần, để hắn giúp nàng? Khụ khụ, Tiêu Nhiên vẫn nên tự mình tìm hiểu thì hơn!
Tiêu Nhiên dù sao cũng là thần sư hàng đầu do Phụ Thần tự mình đưa về. Tuy hắn để nàng dạy dỗ và giáo dục các tiểu thần, nhưng Tiêu Nhiên biết nàng chưa đủ tiêu chuẩn và tư cách đó! Nếu nàng thật sự xem mình như một đại thần muốn làm gì thì làm….
Aizzz, bất kỳ một tiểu thần nào ở đây cũng có thể dễ dàng giết chết nàng. Bây giờ, các tiểu thần kính trọng nàng, chẳng qua là vì mệnh lệnh của Phụ Thần mà thôi….
Tiêu Nhiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lê đôi chân đã tê cứng, gian nan đi về phía Công viên “Cây ăn quả”.
Nhưng ngay lúc Tiêu Nhiên sắp đại công cáo thành…. thì đột nhiên có một cơn gió rất mạnh xuất hiện quấn quanh người Tiêu Nhiên, nhấc bổng Tiêu Nhiên lên khỏi mặt đất. Trên mặt đất cũng lập tức xuất hiện một người!
Không chờ Tiêu Nhiên kịp bình tĩnh lại, sau lưng nàng lại xuất hiện một cơn gió nữa! Lần này, còn mạnh hơn lần trước, khiến Tiêu Nhiên chưa kịp rơi xuống đất đã trực tiếp bay lên cái cây to gần đó!
Tiêu Nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức…. Nước mắt không nhịn được tuôn rơi! Mặt của nàng… Bây giờ có phải đã biến thành mặt phẳng?
Tiêu Nhiên còn chưa kịp bi ai xong thì cảm giác không trọng lực đột nhiên xuất hiện —— mất đi chỗ dựa, Tiêu Nhiên rơi thẳng xuống đất, tạo thành một chữ đại cực lớn!
Như thế vẫn chưa hết, mấy quả chín trên cây cũng đúng lúc rụng xuống, rớt đầy trên mặt và cổ Tiêu Nhiên!Thôi rồi, lần này nàng thật sự biến thành gấu trúc rồi….
Ngay lúc Tiêu Nhiên choáng váng đầu óc, một giọng nói mang theo vui sướng khi người khác gặp hoa truyền tới: «Ha ha, Lộ Tây Phỉ, ngươi xem, tên kia thật thê thảm! Ta giúp ngươi xả hận rồi đó!!!»
Nghe thấy những lời này, cuối cùng Tiêu Nhiên cũng đã hiểu rõ sức mạnh của các vị tiểu thần! Thật là không thể đả thương nổi, không thể đả thương nổi a~
Khi Tiêu Nhiên đang âm thầm rơi lệ, thì một giọng nói kinh thiên động địa đột ngột vang lên: «Lộ Tây Phỉ, Pha Lai Á, các người thật to gan!!!»
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện