[Dịch]Tiêu Nhiên - Sưu tầm

Chương 6 : Đứa trẻ bình thường

Người đăng: 

Tiếc là, cho dù Tiêu Nhiên có gọi vỡ cả cổ họng thì đáp lại nàng, cũng chỉ có tiếng vang nơi vắng vẻ. Ai nói với nàng Vân Chi Bỉ không lớn, mười hai học trò của nàng có khả năng đi khắp nơi? Hiện giờ nàng lạc đường, đừng nói là trở về cung điện nơi nàng đang sống, cho dù là gặp một vị tiểu thần cũng hiếm giống như nhìn thấy sao chổi đâm vào nhau vậy! Hơn nữa, về cơ bản, các vị tiểu thần đều không gần gũi với nàng lắm…. Cổ họng Tiêu Nhiên đau rát, thật là một lần sảy chân ôm hận nghìn đời mà, bây giờ khỏi cần Lộ Tây Phỉ ra tay, chính nàng cũng đã tự gây đau khổ cho mình! Aizzzz… Tiêu Nhiên còn chưa kịp ai oán xong thì mặt đất đang yên tĩnh đột nhiên rung lên nhè nhẹ. Tiêu Nhiên đang định hét lên thì chấn động đã dừng lại, trong không khí xuất hiện một cánh cửa đá khắc hoa cao ba thước! Tiêu Nhiên chết lặng, há miệng to đến lỗi thiếu chút nữa trật khớp cằm… Được rồi, làm lão sư cho các tiểu thần, trước bất kỳ chuyện kỳ ảo nào nàng cũng có thể bình tĩnh được! Đưa mắt nhìn sang, thấy sau cửa đá là một màu xanh biếc, Tiêu Nhiên lại nghiêng đầu nhìn một mảnh trắng xóa bên cạnh, khóe miệng co rút, lập tức đi vào. Bước vào trong cửa đá, giống như bước vào một thế giới không người! Không chỉ những đám mây, mà mặt đất và cung điện cũng phát ra ánh sáng màu trắng nhạt, dưới chân lại là cỏ xanh, xa xa là hồ nước trong suốt dập dờn theo gió, phong cảnh tuyệt đẹp làm say lòng người. Nhưng điều khiến Tiêu Nhiên kinh ngạc nhất là người đứng bên hồ! Thắt lưng màu bạc, tóc dài tung bay trong gió, trường bào màu trắng phủ trên tấm lưng cao lớn, tôn lên dáng người đẹp đẽ, còn có một hồ nước rộng lớn không thấy bờ… Người đó, giống như mây vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo gió, khiến Tiêu Nhiên rung động không thôi. «Ôi, mỹ nam, mỹ nam kìa! Đáng tiếc hơi nhỏ tuổi một chút…” Tiêu Nhiên lặng lẽ lau nước miếng đang chảy ròng ròng, trên mặt hiện ra hai chữ «tiếc nuối» to đùng! Không còn cách nào khác, cho dù Tiêu Nhiên có đói bụng ăn quàng, cũng không đành lòng động thủ với một mỹ nam nhìn qua chỉ mới hơn mười tuổi, rất tội lỗi nha! Huống chi, vị mỹ nam này còn là một trong mười hai vị tiểu thần, nếu nàng thật sự dám động thủ… Bị kim đâm đầy miệng đã là kết cục tốt nhất rồi! Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ im lặng nhìn trời. Nếu sớm biết trên Hi Phỉ Tư này lại thiếu hụt mỹ nam đến vậy, lúc trước nàng nên bảo Phụ Thần đại nhân mang cả BF (best friend) của nàng đến đây công tác, sẽ không đến mức mỗi ngày đều phải hoài niệm các mỹ nam trên Trái Đất như hiện tại. Hu hu, tại sao trước đây nàng lại dại dột trúng mỹ nam kế của Thiên Triệt, đồng ý đến một nơi như thời tiền sử này chứ… Nếu chỉ như thế thì đã tốt, đằng này, chẳng những không có tiền lương, ngay cả thời gian nghỉ kết hôn cũng dứt khoát bỏ qua… Ở đây, nàng hoàn toàn có khả năng sẽ phải kết hôn với một cái cây… Nhân sinh ảm đạm a~… Ngay lúc Tiêu Nhiên đang thầm mặc niệm cho mình, thì vị vẫn luôn ngắm mặt hồ kia quay đầu lại nhìn nàng! Đối diện với ánh mắt kia một lát, Tiêu Nhiên thấy lòng mình hung hăng rút lại: con ngươi màu bạc trong suốt, giống như ánh sáng rực rỡ chói mắt của một ngôi sao, song điều thật sự hấp dẫn Tiêu Nhiên là vẻ đạm mạc nhìn thấu hết thảy mọi thứ trong đôi mắt ấy! Đạm mạc như thế, tựa như ánh mắt ấy có thể nhìn thấu mọi linh hồn… «Là Tiêu Nhiên sao… » Giọng nói nhàn nhạt vang lên, không mang theo bất cứ tình cảm nào theo gió truyền tới , tiểu thần tóc bạc mắt bạc khẽ nhíu mày: «Ngươi không nên đi lung tung.» Tiêu Nhiên còn đang chìm trong khí chất đạm mạc và dung nhan mê người của vị kia nhất thời tỉnh táo lại! Được rồi, là một lão sư, bị học trò của mình phê bình, hơn nữa chính mình còn không có lý do để bẻ lại… Đáy lòng tiểu nhân kinh điển của Tiêu Nhiên đi ngược lại ý muốn của nàng, thay đổi triệt để từ không phục thành phục sát đất! Không còn mặt mũi nhìn người nữa mà… Tiêu Nhiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngập ngừng mở miệng : «Ha ha… Thật ra tôi cũng không muốn đi lung tung đâu, chỉ là tôi bị lạc đường mà thôi… » Hu hu, hình tượng lão sư của nàng đã tan vỡ rồi! Tiêu Nhiên âm thầm khóc một dòng sông trong lòng! Thấy tên tiểu tử trước mặt bắt đầu nhíu mày, Tiêu Nhiên thức thời chuyển sang chuyện khác: «Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu là Tư Mạt Địch phải không? Tại sao lại ở đây một mình, bất hòa với các tiểu thần khác sao?» Tiêu Nhiên có phần khó hiểu. Theo những gì vị Phụ Thần kia nói cho nàng biết thì hiện tại tuy các tiểu thần không khác gì những đứa trẻ cùng tuổi bình thường, thích đùa giỡn ầm ĩ, khiến Phụ Thần phải thường xuyên lo lắng không thôi… Nhưng ánh mắt và khí chất của Thần Thời Gian Tư Mạt Địch lại hoàn toàn khác với một đứa trẻ cùng tuổi. Cậu giống như một vị trưởng giả biết hết mọi chuyện, vừa cơ trí lại có chút đạm mạc. Tiểu thần Tư Mạt Địch lạnh nhạt lướt đôi mắt màu bạc qua người Tiêu Nhiên một cái, mới tiếp tục mở miệng nói chuyện bằng giọng nói vô cảm : «Không có hứng.» « …Gì? » Tiêu Nhiên đực mặt ra. Không có hứng? Đây là loại tình huống gì?! «Ta và đám người kia, ở chung một chỗ, không có hứng.» Tư Mạt Địch càng lạnh lùng hơn nữa. Lần này Tiêu Nhiên đã nghe rõ! Được, đụng phải kẻ kiêu ngạo! Tiểu tử này, chẳng những khinh bỉ thần sư của nó là nàng, mà còn dám khinh bỉ những bạn bè tiểu thần khác của nó?! Tiêu Nhiên vỗ trán bất lực, âm thầm cảm khái rằng mình phải nhanh chóng tìm một cơ hội thoát thân, nếu không chờ tên tiểu thần này dùng giọng nói lạnh như băng của nó công phá, Tiêu Nhiên đoán chừng tám, chín phần mười là nàng sẽ bị đánh trọng thương. Nhưng sự thật chứng minh, Tiêu Nhiên đã suy nghĩ quá nhiều. Không đợi Tiêu Nhiên kịp vắt não nghĩ ra cách thoát thân, Tư Mạt Địch đã quay đầu lại, tiếp tục nhìn mặt hồ đang gợn sóng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên bị Thần Thời Gian Tư Mạt Địch xem như không khí, đau khổ đứng tại chỗ, khóc không ra nước mắt… Lão sư bị chính học trò của mình bỏ rơi… Hình tượng thân mến, ngươi đã bể nát rồi sao? Tiêu Nhiên lại lặng lẽ tăng thêm một bậc độ khó khăn của nghề nghiệp. Nàng cười khổ, nhìn trái nhìn phải một cái chuẩn bị thoát thân, thì cánh cửa đá khắc hoa quen thuộc đột nhiên hiện ra trước mặt nàng! «…???…» Tiêu Nhiên hơi kinh ngạc một chút, dư quang nơi khóe mắt nàng nhanh nhạy bắt được cảnh ai đó đang lặng lẽ thu tay lại. « Tiểu gia hỏa này, cũng không xấu xa lắm… » Tiêu Nhiên âm thầm đánh giá trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bước qua cửa đá… Thần Thời Gian Tư Mạt Địch – khí chất quá đạm mạc, tính tình cũng không quá xấu xa – cứ thế khắc sâu vào lòng Tiêu Nhiên. Nhưng rất lâu sau đó… Lâu đến mức, lúc đó Mạt Từ Địch đã nói chuyện thân thiết với Tiêu Nhiên, nàng mới biết được, thì ra tính tình của đứa trẻ này đúng là luôn ngượng ngùng, sở dĩ thoạt nhìn nó tương đối đạm mạc, bởi vì… Nó cố tình làm ra vẻ như thế.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang