[Dịch]Tiêu Nhiên - Sưu tầm
Chương 22 : Chương 22
.
“A a a a a…” Đột nhiên trong thần điện của Tiêu Nhiên vang lên một tràng tiếng thét thảm thiết, kinh thiên động địa. Tiếng thét đó khiến người nghe đau lòng, rơi lệ, trong nháy mắt vang vọng khắp Vân Chi Bỉ, lại truyền đi rất xa…rất xa…
Trong nháy mắt đó, không biết có bao nhiêu vị tiểu thần nhíu chặt mày, đáy lòng run lên. Thét thảm thiết như thế… Tội nghiệp Pha Lai Á, nhất định đã bị mụ Tiêu Nhiên kia áp dụng “Thập đại khổ hình Mãn Thanh” trong truyền thuyết. Phụ Thần có nói qua: đó là những hình phạt tàn khốc nhất, máu thịt bay tứ tung, khiến cho người ta sống không bằng chết. Oái, thật sự là càng nghĩ càng thấy kinh hãi mà!
Một câu hỏi cùng lúc hiện lên trong đầu các vị tiểu thần là: liệu Pha Lai Á có thể nguyên vẹn bước ra không?
Cùng lúc đó… Trong thần điện của mình, Tiêu Nhiên có phần bất đắc dĩ, thu tay về: “Ta nói này, ta chỉ nhéo má ngươi một cái thôi mà, có cần phải gào thét thê lương như vậy không?”
Tiêu Nhiên thật sự không biết làm sao. Đến bây giờ, nếu hỏi nàng, điều gì ở các tiểu thần khiến nàng hài lòng nhất, câu trả lời chắc chắn là diện mạo. Ánh mắt trong veo như nước, làn da trắng mịn non mềm, tất cả đều đẹp hơn mấy chục lần so với các ngôi sao nhí ở Trái Đất.
Nếu tất cả đứng chung một chỗ thì đúng là một manh vật thịnh yến (một bàn tiệc đầy các bạn nhỏ dễ thương). Loại diện mạo này, đối một nhân vật ẩn dấu bản tính cuồng trẻ con như Tiêu Nhiên mà nói, khẳng định là có sức hấp dẫn cực lớn…
Bởi vậy, khi có một tiểu chính thái dâng đến tận cửa, hơn nữa, còn đang trong tư thế té ngã đầy yếu đuối, Tiêu Nhiên liền không nhịn được đưa tay nhéo nhéo cặp má phúng phính mềm mềm trên khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn mập mạp kia.
Hậu quả chính là… tiếng thét thảm thiết của Pha Lai Á, nghe giống như hắn đang bị lột da rút gân vậy, thật là thảm thiết…
Tiêu Nhiên bấn loạn 囧. Gương mặt vẫn đang 囧 rụt rè hỏi: “Ta nói này, ta chỉ nhéo má ngươi một cái thôi, có cần phải kêu thảm thiết đến như vậy không?” Thảm thiết đến mức, nghe như nàng đang bạo cúc hoa của nó tàn tạ rơi đầy đất vậy.
“Hu hu hu! Phụ thần ơi, người ở đâu, mau tới cứu con hu hu hu, Tiêu Nhiên trêu ghẹo với con! Hu hu hu trong sạch của con đã không còn nữa rồi… Hu hu hu, con nhất định là tiểu thần đáng thương nhất Hi Phỉ Tư này!” Tiểu chính thái Pha Lai Á vẫn tiếp tục gào thét tê tâm liệt phế, vô cùng đáng thương!
Tiêu Nhiên nhất thời muốn đi đầu xuống đất. Có lầm không vậy, chỉ nhéo má một cái đã bảo là trêu ghẹo? Chỉ như vậy thôi mà các ngươi đã gọi là trêu ghẹo hả? Nếu định nghĩa như vậy là trêu ghẹo, thì làm sao các ngươi có thể chịu nổi được đông đảo quần chúng vô-sỉ-không-giới-hạn ở Trái Đất?
Tuy rằng giờ phút này trong lòng Tiêu Nhiên đang vô cùng bấn loạn, nhưng vẫn muốn an ủi tiểu chính thái đang khóc thảm thiết trước mặc một chút, kết quả là Tiêu Nhiên buột miệng nói ra một câu: “Thật ra, ngươi cũng không phải là người đáng thương nhất đâu, chỉ là một trong số đó thôi, còn có Lộ Tây Phỉ làm bạn với ngươi mà!”
“Hu hu hu! Ngươi thật xấu, ngươi lại trêu ghẹo ta…” Pha Lai Á tiếp tục khóc lớn.
Tiêu Nhiên 囧 lại 囧 , thậm chí còn cảm thấy nàng có thể lập tức đạp đất thành 囧 tiên! Nhưng, khi nghe tiếng khóc ai ai oán oán kia văng vẳng bên tai, trong lòng lại nhất thời mềm ra ba phần, thêm vào đó là khuôn mặt tiểu chính thái có sức sát thương thật lớn, vì thế, Tiêu Nhiên đành vứt hết khí phách mà nhượng bộ: “Được rồi, được rồi, là ta trêu ghẹo ngươi, ta xin lỗi mà!”
“Hu hu hu, người xấu! Nói xin lỗi thì có ích gì?”
Tiêu Nhiên theo bản năng lâp tức tiếp lời: “Đúng vậy, nếu như nói xin lỗi có ích thì cần đến cảnh sát làm gì?”
“Hả?” Bạn nhỏ Pha Lai Á nãy giờ vẫn đang ấm ức thoáng nhíu mày một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Nhiên: “Cảnh sát là thứ gì vậy?”
Tiêu Nhiên: “…”
Tiêu Nhiên nhất thời lại muốn đi đầu xuống đất! Hình tượng nhà giáo của nàng, vỡ nát không còn một mảnh rồi!!!
Sau nhiều lần tiếp xúc thân mật với sàn nhà, Tiêu Nhiên bày ra một vẻ mặt có thể gọi là dữ tợn, mỉm cười nhìn Pha Lai Á: “Thật ngại quá, xin hãy quên câu nói vừa rồi của ta đi, mời nói tiếp!”
Bạn nhỏ Pha Lai Á nhất thời đã bị dọa sợ không ít, bây giờ mới chân chính cảm thấy ấm ức: “Hu hu hu, Tiêu Nhiên ngươi thật là xấu!!! Đã trêu ghẹo ta lại còn hù doạ ta!!!”
“Đúng đúng đúng, là ta sai rồi, ta có tội!” Tiêu Nhiên cúi đầu xin tha thứ.
“Tiêu Nhiên ngươi đúng là có lỗi với ta!” Pha Lai Á lên án một cách hợp tình hợp lý.
“Đúng đúng đúng, ta thực xin lỗi ngươi…”
“Tiêu Nhiên ngươi rất xấu! Ta muốn ngươi bồi thường cho ta!”
“Đúng đúng đúng, bồi thường, chắc chắn sẽ bồi thường.”
“Nói như vậy còn nghe được.” Cuối cùng giọng nói của Pha Lai Á cũng có mang theo vài phần vui vẻ. Ha ha ha, mục đích của hắn cũng sắp đạt được rồi.
Sau nửa ngày chết lặng, Tiêu Nhiên đột nhiên phục hồi tinh thần trở lại, nhất thời lại có một loại kích động muốn đi đầu xuống đất lần nữa: rốt cuộc đã rốt cuộc chuyện gì? Tại sao lại có cái đoạn đối thoại đầy chất Mary Sue với tra nam thế này? Nàng không kềm chế được à?
Tiêu Nhiên chìm trong hỗn độn của chính mình. Nhân cơ hội này, Pha Lai Á đem ý đồ của mình nói thẳng ra: “Ha ha, thật ra muốn bồi thường cho ta cũng không khó, chỉ cần ngươi đồng ý tha thứ cho ta là được rồi!”
Đồng ý đi, đồng ý đi!!! Đồng ý rồi ta sẽ không bị nhốt trong phòng tối nhỏ nữa!!! Trong lòng Pha Lai Á âm thầm nhảy nhót, chỉ cần có thể thoát nạn giam trong phòng tối nhỏ thì bản chủ thần cũng không ngại bán đứng nhan sắc, vân vân và mây mây một chút.
Giờ phút này, căn bản là đại não cùng với tiểu não của Tiêu Nhiên đang bị rớt mạng, kết quả là nguyện vọng của tiểu chính thái Pha Lai Á rất dễ dàng được thoả mãn. Sau đó, chính là cảnh Tiêu Nhiên đùng đùng vơ lấy cái ghế đi ra cửa, hoàn toàn làm như không thấy Pha Lai Á.
Tiểu chính thái Pha Lai Á là một bạn nhỏ rất thích đùa dai, cũng rất rành diễn trò, liền vui vẻ lách người ra khỏi thần điện của Tiêu nhiên.
Trên đường trở về thần điện của mình, Pha Lai Á thật sự càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Ha ha ha! Sao hắn lại có thể thông minh đến vậy, có thể lóe lên linh quang, có thể nắm bắt cơ hội tốt như vậy, dễ dàng có được sự tha thứ của Tiêu Nhiên.
Ha ha ha! Lần này, nhờ bản lĩnh của mình liền không khó khăn gì, lại có thể không bị giam vào phòng tối nữa, thật là quá tốt rồi!
Hừ hừ! Phụ Thần tuyệt đối không thể ngờ được, cho dù bị phong ấn thần lực, ta cũng có thể dễ dàng thoát thân, đúng không?
Bạn nhỏ Pha Lai Á đang vui rạo rực kiểu gì cũng không ngờ tới, Tiêu Nhiên vừa vơ lấy cái ghế đi ra khỏi cửa kia lại đùng đùng nổi giận xông đến điện của Phụ Thần, cùng Phụ Thần Thiên Triệt lần thứ hai “trao đổi” chủ đề dạy dỗ tiểu thần.
Tiếng kêu thảm thiết của vị Phụ Thần nào đó không hề kém tiếng kêu của tiểu chính thái nào đó cố gắng diễn kịch không lâu trước đây. May mắn là Phụ Thần trong bi thống vẫn có thể từ trong tiếng rít gào của Tiêu Nhiên suy luận ra chuyện tai bay vạ gió gì đang xảy ra với mình. Thế là Phụ Thần cũng rít gào: Ta kháo!!! Ta còn tưởng chuyện gì từ trên trời rớt xuống, hành hạ nửa ngày, hoá ra là tiểu tử này hãm hại ta!!!
Kết quả là, sau khi Tiêu Nhiên xả giận xong, cuối cùng cũng buông tha người nào đó đang thê thảm đến hấp hối rồi bỏ đi. Phụ Thần nghẹn một bụng tức giận liền đem tên đầu sỏ gây nên thảm kịch cho mình kéo vào Tinh Thần thần điện: “Pha Lai Á! Ngươi ngoan ngoãn ở trong này tự kiểm điểm một vạn năm cho ta! Không, hai vạn năm!”
“Đừng mà Phụ Thần! Rõ ràng con đã lấy được sự tha thứ của Tiêu Nhiên rồi mà…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện