[Dịch]Tiêu Nhiên Mộng - Sưu tầm
Chương 105 : 35: Đêm thâu
.
Người tôi quấn một tấm chăn dày màu trắng, vô lực dựa vào lòng Kì Nhiên cúi đầu thở dốc. Tóc đen hỗn độn thấm mồ hôi, không biết là của chàng hay của mình quấn vào nhau, bám vào phần da thịt ẩm ướt trước ngực.
Kì Nhiên vươn một tay đẩy cửa, thuận tay kéo một chiếc chuông đồng trên tường ba tiếng. Một lúc sau, nước trong chiếc bể trước mặt tự động rút đi, một dòng nước ấm áp trong vắt khác theo tám khe hở trên vách bể từ từ chảy vào.
Chỉ qua một nén hương, Kì Nhiên đã bế tôi và cả chiếc chăn bước vào bể nước.
Những chuyện như thế này, khi thật sự xảy ra đúng là chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, đó là - mệt.
Tôi túm chặt chiếc chăn, ánh mắt không tiêu cự nhìn mặt dây chuyền thánh giá trước ngực mình. Chàng tự nhiên lấy nước xối nhẹ đầu tôi, sau đó xoa một chất lỏng thơm lên tóc xát nhè nhẹ.
"Băng Y, nàng lấy chăn ra đi." Giọng Kì Nhiên dịu dàng thì thầm bên tai. Tôi thoáng kinh ngạc, lúc này mới phát hiện mái tóc đã được gội sạch từ khi nào. Vừa ngẩng lên đã bắt gặp gương mặt tuyệt luân của chàng, đôi mắt trong suốt sáng rực đang nhìn ngực mình, trong đầu bất giác nhớ đến khi nãy
"Không! Không cần đâu! Em tự tắm là được rồi!" Tôi xấu hổ lùi ra sau, giãy ra khỏi vòng tay chàng, kết quả là bụng dưới nhói lên, thắt lưng mỏi nhừ vô lực. Chết tiệt. Tôi rủa thầm, lần nữa ngã vào tay chàng.
Kì Nhiên cười tủm tỉm, kéo tấm chăn trắng ướt đẫm, nói rất thản nhiên:"Thứ này vướng víu lắm, nếu nàng không bỏ ra thì ta xé nó là được."
Tôi cả kinh, tay trái níu tấm chăn sắp bị xé, tay phải giữ chặt mép vải, nghĩ thầm, có ít còn hơn không. Mười ngón tay thon dài mát lạnh của Kì Nhiên xoa nhẹ chất lỏng thơm lên người tôi.
Tôi xấu hổ đứng tại chỗ, tay chẳng biết có nên buông hay không. Kỳ thật.. Tôi hiện tại không thể đứng lâu, chỉ có thể dựa vào lòng Kì Nhiên. Làn nước ấm chảy xuôi trên da thịt, rửa trôi những bọt bong bóng nhỏ xíu trên cơ thể.
"Kì Nhiên." Tôi cúi đầu gọi chàng, thoáng ngập ngừng, mặt đỏ gay như phải bỏng.
Động tác chàng ngừng lại, ngẩng lên nhìn tôi:"Ừ?"
"Chuyện đó. chuyện đó" Hai tay tôi siết mép vải, mặt đỏ ửng như cà chua, nghẹn một lúc lâu vẫn không thể nói hoàn chỉnh.
Mãi đến khi Kì Nhiên hết cả kiên nhẫn, tôi bất ngờ hỏi một tràng dài, rồi lập tức cúi gằm mặt.
Kì Nhiên rõ ràng là hơi sững sờ, xác định là do tôi nói thì sắc mặt nhìn tôi kì quái, lâu sau mới cất tiếng:"Nàng hỏi ta đây là lần thứ mấy phát sinh quan hệ với nữ nhân?"
Làm ơn đi mà! Mặt tôi càng nóng hơn, nhịn không được mắng trong lòng. Câu này chàng có nhất thiết phải nhấn mạnh lại không?
Kì Nhiên bỗng nở nụ cười cổ quái, kéo tôi vào trong lòng, giọng sung sướng không che giấu:"Ngốc nghếch, đương nhiên là lần đầu tiên rồi!"
"Không thể nào!" Tôi ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn chàng, lẩm bẩm,"Nếu không thì làm sao kỹ thuật lại giỏi như thế!"
MY - GOD! Ai nói cho tôi biết, tôi vừa mới... nói gì vậy?!
Kì Nhiên chết trân tại chỗ, mặt có vẻ như rất choáng váng. Mĩ nam, đặc biệt là mĩ nam cổ đại, thì bộ dạng ngẩn người cũng đặc biệt dễ khiến người ta phun máu mũi.
Sau đó, chàng ôm thắt lưng tôi cười lớn. Được một lúc, chẳng biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt chàng đỏ bừng, ánh mắt sáng lập lòe.
"Này, Kì Nhiên!" Tôi bị ôm đến hơi đau. Nhìn biểu tình xấu hổ trăm năm khó gặp của chàng, tôi chợt không khỏi thấy như thắng lợi,"Lần đầu tiên không thể nào.. khụ, thuần thục như vậy. Không phải chàng gạt em."
"Đương nhiên không phải!" Kì Nhiên cơ hồ là lớn tiếng bật thốt, mặt nhất thời nghiêm túc vô cùng, hai hàng mày nhíu chặt đầy vẻ xấu hổ quẫn bách. Tôi nhịn không được cười thầm đến nội thương, giống như giờ phút này mới phát hiện, thì ra Kì Nhiên cũng chỉ là một đứa trẻ to đầu không đến hai mươi tuổi thôi!
"Quên đi, nếu chàng không muốn nhắc đến. Lần đầu tiên thôi mà, hẳn là rất quý giá với chàng rồi." Tôi vờ bày ra vẻ cười miễn cưỡng, cố gắng áp chế nụ cười ở khóe miệng. Kì Nhiên ơi Kì Nhiên! Chàng cũng có ngày bị lừa!
Tôi thở dài, sau đó hơi tránh cái ôm của chàng.
Kì Nhiên lập tức hoảng hốt, vội vàng ôm tôi lại, thấp giọng thì thào bên tai tôi:"Ta. Ta lúc trước ở Phong đô từng xem qua một bức vẽ."
"Bức vẽ?" Đầu óc tôi hơi chựng lại vài giây, bỗng sáng tỏ, giật mình kêu lên,"Chàng xem Đông cung đồ?!"
Trời đất hỡi! Sao tôi có thể nào tin được, Kì Nhiên - người tựa như thiên thần lạc bước xuống thế gian này, sẽ ở trong Hoàng cung xem trộm Đông cung đồ. Cảnh. Cảnh tượng kì dị như thế này, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã.
Kì Nhiên ảo não ấn đầu tôi vào ngực chàng. Thấy tôi không thể nào nín cười được, chàng chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ nói:"Ta từ nhỏ đã có trí nhớ rất tốt, nhìn thấy rồi sẽ không quên được. Thư tịch trong Hoàng cung Phong đô rất nhiều, khó có thể tránh khỏi.. vài quyển tạp nham. Lúc đầu là vì tò mò, nhưng không ngờ là xem xong rồi lại không quên được."
Nụ cười trên miệng tôi càng sâu, chỉ cảm thấy Kì Nhiên đang xấu hổ lấy lòng tôi lúc này quả thật dễ thương vô cùng. Đang muốn mở lời hỏi, khi nhìn những bức vẽ ấy, chàng không có chút ham muốn thử một chút à? Lại nghe giọng chàng trong như tiếng nước chảy vang lên bên tai.
"Sau này, phụ vương Tiêu Dật Phi cũng.. cũng chuốc mị dược buộc ta phải giao hoan, cũng, cũng từng an bài cho ta vài nữ tử. Chỉ là ta bách độc bất xâm, ngũ giác đặc thù nên ông ta cũng không làm gì được. Về sau, ta lại vô tình học được thanh tâm chú, ham muốn với chuyện nam nữ lại càng thấp.."
Trong tâm trí tôi chợt hiện lên đôi mắt xanh trong vắt như hồ thu vào lần sơ ngộ năm nào với chàng. Kì Nhiên lúc ấy, ngoại trừ Bộ Sát, thì chàng vô dục vô cầu, vô chấp vô niệm, trong sáng đến độ khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Chàng khi ấy, dù chỉ có một mình, nhưng lại tỏa ánh hào quang ấm áp, hấp dẫn mọi người, soi sáng mọi người, tựa như Bộ Sát, tựa như Bạch Thắng Y, tựa như. tôi. Thế nhưng, chàng lại buộc bản thân phải vứt bỏ phần nhân ái ấy.
Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, mỉm cười hỏi:"Kì Nhiên, chàng có hối hận vì gặp em không?"
Đôi chân mày Kì Nhiên nhíu lại để lộ biểu tình đau đầu, vẻ mặt cảnh giác:"Nàng lại đang suy nghĩ viện cớ để rời khỏi ta nữa đấy à?" Hai tay chợt siết lại, môi chàngdùng sức áp lên môi, lát sau mới nói,"Nói cho nàng biết, nàng đừng hòng nghĩ đến chuyện đó, đời này nàng đừng mong là sẽ rời khỏi ta. Còn có khế ước kia"
Dừng một thoáng, ánh mắt Kì Nhiên hiện ý cười, bỗng cúi người dịu dàng bảo:"Băng Y, sau khi trở về Thương Tuyết quốc, chúng ta thành thân đi."
"Khoan!" Tôi theo trực giác bật thốt,"Không phải nói là còn nửa năm sao?"
Trời ạ, nếu ở hiện đại thì cả hai đều chưa đủ tuổi theo pháp luật ấy chứ. Không, cái chính là, nếu kết hôn, lại kết hôn dưới chế độ xem chồng là trời này, nhất là khi bên cạnh Kì Nhiên còn có một người mang danh nghĩa Thiếu phu nhân thì.
Bắt gặp sắc mặt Kì Nhiên trầm xuống, tôi cuống quít giải thích:"Kì Nhiên. Chuyện kết hôn không phải là chuyện đùa. Chúng ta còn rất nhiều thứ phải sắp xếp. Ví dụ như chàng thích hôn lễ kiểu Tây hay thích hôn lễ Trung Quốc truyền thống, áo cưới kiểu gì. Ví dụ như tiệc rượu của chúng ta nên mời mấy bàn, chủ hôn là ai, phù dâu phù rể là ai. Còn ví dụ như, sau khi kết hôn thì em theo họ chàng, chàng còn phải ở rể nhà em, bất động sản trên danh nghĩa của chàng em cũng có thể lấy mấy phần. Lại ví dụ như, sau khi chàng kết hôn vài năm thì con cái."
Tôi giương mắt nhìn thấn sắc ngày càng mờ mị của Kì Nhiên, trong lòng thầm cười: Tốt! Chàng càng không hiểu, em lại càng dễ dàng lừa chàng.
Thao thao bất thuyệt nửa ngày, cuối cùng tôi cũng thở ra một hơi dài, nghiêm mặt kết luận:"Cho nên, chàng nhìn đi Kì Nhiên, chúng ta thật sự có rất nhiều việc phải lo lắng! Kì hạn nửa năm vẫn còn ngắn, theo em thì nên đổi thành một năm rưỡi."
Kì Nhiên lẳng lặng nhìn tôi nói xong, sau đó khóe miệng hơi nhếch, hai mắt ánh lên vẻ nguy hiểm:"Xem ra nàng vẫn còn tinh thần lắm nhỉ?"
Tôi giật mình, ôm tấm chăn mình vừa giành được hơi lui về sau. Gương mặt đầy vẻ nguy hiểm giống hệt Vệ Linh Phong này nhất thời làm hồi chuông cảnh báo trong tôi kêu dữ dội.
"Xem ra, vừa nãy ta vẫn còn quá sức lưu tình, thành thử đã tự khiến bản thân chịu thiệt thòi rồi." Kì Nhiên cười ấm áp, khí tức đầy âm mưu hòa với nụ cười trong sáng không nhiễm bụi trần.
Tôi thầm kêu không tốt, xoay người toan bỏ chạy thì chân bị trượt, ngã xuống mặt hồ.
Nước hồ bất ngờ xộc vào mũi khiến tôi muốn sặc lại không sặc được, muốn vùng vẫy trồi lên thì lại bị Kì Nhiên ấn ngược xuống đáy hồ nên chỉ phải ngừng thở, nghĩ Kì Nhiên sẽ không trực tiếp làm tôi chết đuối đấy chứ!
Đang nghĩ ngợi, tôi mơ hồ cảm thấy một thân hình thon dài khỏe khoắn áp đến theo dòng nước dao động. Một đôi tay có lực không để tôi chống cự đã bắt lấy bàn tay đang cố sức giữ tấm chăn trên người của tôi.
Tấm chăn lông màu trắng thấm nước nặng nề tuột khỏi cơ thể tôi rơi xuống đáy hồ. Lát sau, lưng tôi chạm vào tấm chăn lông mềm mại kia, nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt xanh kia bơi đến áp lên người mình.
Sáng sớm, tôi lục đục tỉnh lại, cả người nhức mỏi như bị cán qua. Kì Nhiên, cái tên chết bầm này, vậy mà còn dám nói dục vọng với chuyện nam nữ thấp lắm! Thật đúng là tên nói dối không chớp mắt mà! Cuối cùng là đêm qua cả hai làm đến mấy lần. Khụ...
Tôi vừa ngước lên, bất chợt thờ người nhìn sâu vào đôi mắt xanh chăm chú của Kì Nhiên. Chàng nằm đó, tay chống đầu, mắt xanh bình lặng. Trong đôi mắt là tình cảm nồng nàn, là yêu chiều, là hạnh phúc, thương tiếc khiến trái tim tôi mềm đi vì cảm động.
Tôi rốt cuộc là phải may mắn thế nào mới có thể gặp được người trước mặt mình đây, lại còn được chàng nâng trong lòng bàn tay mà chở che, bảo vệ?
Tôi cười tươi rói, giọng khàn khàn như còn mang theo dư âm đêm qua:"Buổi sáng an lành, Kì Nhiên."
Kì Nhiên giật mình, tựa như lúc này mới phát hiện ra tôi đã tỉnh, thần quang trong mắt lại thêm phần dịu dàng, ngữ điệu đầy yêu thương:"Băng Y! Sáng nay khi tỉnh giấc, ta nhìn nàng, chợt nghĩ đến vài thứ. Không biết có phải là do đã quá cả nghĩ nên ngược lại, mắt đã bị che mất rồi không."
Chàng thoáng dừng, cúi người nhìn tôi, giọng vì gấp gáp căng thẳng mà có hơi khàn:"Băng Y, dù ta có là loại người thế nào, dù quá khứ của ta và bản thân ta hiện giờ khác nhau lớn thế nào, ta đều là người.. là người duy nhất mà nàng yêu đúng không?"
Tôi chấn động, trái tim như bị thứ gì đó cuốn lấy, bên trong đong đầy sự cảm động mãnh liệt, mãnh liệt đến độ tôi cũng không hiểu rõ nữa. Tôi chợt mỉm cười, quàng tay ôm cổ chàng, ấn một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi chàng, nhẹ giọng đáp:"Đúng vậy! Vĩnh viễn là người duy nhất! Tình này không đổi, chí này không thay!"
Thân thể bị chàng kéo vào ngực ôm chặt. Tiếng nói sảng khoái mà nghẹn ngào đến hơi khản đi của Kì Nhiên truyền vào tai:"Thật may... may mà ta không phải hận đại ca."
Tôi nén không được thở một hơi thật dài. Lưng chạm vào sàn giường mềm mại, tôi trở tay ôm chàng, giọng nói trong vắt như tiếng suối chảy:"Đúng vậy, không hận thật là tốt. Hận, là một thứ tình cảm đau đớn biết nhường nào, Kì Nhiên chàng. chỉ cần học cách hạnh phúc mà thôi."
Vì lo cho cơ thể tôi nên Kì Nhiên quyết định ở lại Nhạc Dương cung thêm ba ngày. Đến ngày thứ tư, chúng tôi an trí Bộ Sát vẫn đang bị cưỡng chế lâm vào hôn mê lên xe ngựa, xuất phát đi về hướng Thương Tuyết quốc.
Ba ngày này, tôi được nếm trải cảm giác ngọt ngào an nhàn, thì khắp thiên hạ đã xảy ra biến hóa điên đảo trời đất. Nghe Kì Nhiên bảo, Tam hoàng tử Duẫn quốc tự mình mang binh tấn công Ngân Xuyên quốc, kết quả đã bị Huyền Thiên một tên bắn chết ngay trên sa trường nửa tháng trước.
Mà Đại hoàng tử thì ngày hôm đó lại bị thích khách Kì quốc ám sát ngay trong nhà cùng với mưu sĩ của mình. Duẫn quốc nhất thời như rắn mất đầu, quần thần và dân chúng hận Vệ Linh Phong đến thấu xương.
Duẫn Tử Hằng ngay lúc giặc ngoài trong loạn này trở thành nhân vật cứu nguy duy nhất, ngay lập tức đăng cơ quốc chủ. Danh tiếng hắn ta trong dân gian vốn cao hơn hai vị hoàng huynh của mình một bậc, sau đăng cơ lại miễn giảm một nửa thuế má năm đó, đại xá thiên hạ nên trong một khoảng thời gian ngắn, cả Duẫn quốc đều ca tụng vị tân đế này.
Ba ngày trước, Duẫn Tử Hằng lại thống lĩnh Thược quân thoạt nhìn tưởng vô dụng lợi dụng đêm tối tấn công Ẩn thành ở biên cảnh Ngân Xuyên quốc. Bởi vì phần lớn đại quân Kì quốc đều đóng tại bờ biển phía nam để phòng thủ với Duẫn quân nên viện quân đến trể, Ẩn thành thất thủ.
Mặt khác, hai ngày sau, Duẫn Tử Hằng cùng với thủ lĩnh Thược quân - Hắc Mã thần tướng Phó Quân Mạc tự mình dẫn đại quân thừa thắng xông lên tấn công trực tiếp Đô thành của Ngân Xuyên quốc, hai quân rơi vào thế giằng co.
Huyền Thiên vốn nghĩ rằng, Duẫn quốc toàn quân ra trận, quân số trong nước tất nhiên trống rỗng nên phái phó tướng thống lĩnh ba nghìn kị binh, một vạn bộ binh đi đường vòng đánh vào đô thành quan trọng của Duẫn quốc thì lại bị một thế lực thần bí cẳn trở, toàn quân bị diệt.
Đến tận lúc này, tình thế Kì quốc đã rơi vào cảnh trước nay chưa từng có, nguy cấp cực kì.
Tôi với Kì Nhiên đương nhiên biết rõ, thế lực thần bí kia chính là quân lực của Băng Lăng. Thậm chí Thược quân có thể thần không biết, quỷ không hay xuất hiện ở biên cảnh Kì, Duẫn cũng chỉ có Băng Lăng mới làm được. Ngày ở Bồng Lai hữu biệt Tiêu Dật Phi cũng có nói phải hoàn thành nguyện vọng của Lãnh Thanh Nhã. Tôi nghĩ có lẽ ông ta đã bắt đầu rồi.
Kì Nhiên ở Nhạc Dương cung có lẽ cũng không ngờ chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, Kì quốc lại lâm vào nguy cơ lớn như thế. Vì vậy bây giờ chàng lập tức quay về thủ đô Thương Tuyết quốc, đồng thời hạ lệnh triệu tập binh mã các nơi sẵn sàng cứu viện bất cứ lúc nào.
Vốn việc viện trợ Vệ Linh Phong là chuyện cấp bách nhất nhưng hai chúng tôi lại bị một việc khác làm chậm lại, ở lại không được mà rời đi cũng không xong. Tôi và Kì Nhiên đành phải lệnh Văn Nhược Bân mang binh phù đến điều binh, Tâm Tuệ cũng xin được đi theo.
Chúng tôi không chút do dư ở lại là vì chuyện này đối với chúng tôi quan trọng hơn bất kì điều gì.
Bộ Sát vốn đang hôn mê được Kì Nhiên châm cứu đột nhiên hộc máu liên tục, khí huyết trong cơ thể chạy loạn, kinh mạch bị rách nhiều nơi, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Tôi và Kì Nhiên túc trực chữa trị suốt hai ngày một đêm, cuối cùng cũng bảo vệ được kinh mạch sắp đoạn của huynh ấy. Thế nhưng sắc mặt của Bộ Sát vẫn tái nhợt không chút huyết sắc, hơi thở mỏng manh đến độ tưởng chừng sẽ ngừng.
Tôi nhìn bàn tay nổi gân xanh của Kì Nhiên hết buông lỏng rồi siết chặt. Tôi biết, giờ khắc này, nếu Lạc Phong ở trước mặt chàng, chàng tuyệt đối sẽ không chút do dự giết hắn.
"Ta ra ngoài một lát!" Kì Nhiên hít sâu một hơi, khi nhìn về phía tôi, gương mặt sắc bén đã hơi chuyển dịu dàng,"Nàng trước mắt cứ chăm sóc Bộ, ta nhất định.. sẽ mang máu Lạc Phong về!"
"Nếu " Chàng khẽ nhíu mày, rồi tiếp tục,"Nếu trước trưa ngày mai ta vẫn chưa trở về, nàng không cần phải chờ nữa. Bảo Bạch Thắng Y mang theo Bộ tìm sư phụ Tạ Yên Khách của ta. Y thuật của sư phự tuy có hạn chế nhưng có thể là vẫn có cách."
Trái tim tôi run lên, chậm chạp gật đầu.
Sau đó, thời điểm khi chàng sắp bước khỏi cửa, tôi bỗng mở miệng thì thào:"Kì Nhiên, chàng còn nhớ lời em nói lúc trước không? Không được nuôi ý định lấy mạng mình đổi mạng cho người khác, cho dù đó là em hay Bộ Sát cũng không được."
"Bất luận lúc nào cũng không được quên, phải đối với bản thân.. tốt một chút."
Thân thể Kì Nhiên khẽ run lên, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ gật thật mạnh rồi quay gót sải bước đi.
Khi ấy, tôi nào biết, vận mệnh đã xoay vần. Một khắc khi chàng bước đi ấy, số phận bắt đầu. chuyển động điên cuồng. Lần này chàng đi, lần chia ly này của chúng tôi, chỉ suýt một chút nữa thôi.. đã tạo thành một hồi bi kịch vĩnh hằng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện