[Dịch]Tiêu Nhiên Mộng - Sưu tầm
Chương 102 : 32: Lợi dụng
.
Đêm khuya, mưa tuôn xối xả. Giữa những núi đá tảng xếp san sát trong một ngọn núi, một người thanh niên áo xám đen, bất chấp trận mưa lớn mà đi vài vòng xung quanh, bước chân dừng lại, tay đặt trên khe hở một tảng đá nham thạch cực lớn.
Một tiếng kèn kẹt vang lên. Tảng đá đó rẽ mưa, chậm rãi dôi ra đến khi để lộ một con đường thông xuống đất vừa đủ cho một người đi.
Thanh niên đó lấy một viên dạ minh châu từ trong ngực áo, nhẹ nhàng lau đi bọt nước trên đó rồi bước xuống cầu thang. Lúc sau, tảng đá từ từ đóng lại, lấp đi bóng lưng dần chìm vào bóng tối.
Sau khi người thanh niên biến mất, rất lâu sau, một bóng người cao lớn bước ra từ sau cây cổthụ đằng xa. Hạt mưa phất vào gương mặt tuấn tú rạng rỡ như nắng mùa hè, thấm ướt mái tóc đen, thấm ướt hàng mi dài đen bóng.
Người thanh niên đi hết cầu thang, ở trong là một căn mật thất khá rộng rãi sáng sủa, trên tường có khảm bốn viên dạ minh châu. Căn phòng được bài trí đầy đủ các vật dụng. Cuối căn phòng là một mạch suối nước nóng bốc hơi nghi ngút được chiếu sáng bởi bốn viên dạ minh châu to bằng nắm tay. Cả căn mật thất rất ấm, luôn giữ nhiệt độ ổn định quanh năm.
Xung quanh, rất nhiều nam nữ đứng thẳng, nhưng gương mặt đờ đẫn như xác không hồn.
"Nàng sao rồi?" Người thanh niên áo xám cất tiếng hỏi kia chính là - Lạc Phong. Hắn bước đến đứng trước thiếu nữ với gò má hồng hào trong bộ y phục màu tím mỏng manh.
Thiếu nữ ấy cười lạnh ngước lên nhìn hắn, trong mắt là sư thờ ơ hờ hững. Ngũ quan của cô gái đó có thể xem như là thanh tú, gương mặt lại đầy vết đao chém, dưới ánh sáng dìu dịu lại càng trở nên dữ tợn.
Cô gái cười khỉnh, giọng không giấu sự trào phúng:"Nàng? Ngài muốn hỏi người nào?"
Lạc Phong hơi cau mày nhưng không để ý, chỉ nhún vai vô vị đi vào thạch thất. Đột nhiên, bước chân hắn dừng lại, quay người bảo:"Còn nữ nhân kia tạm thời vẫn còn tác dụng nên hãy chăm sóc kỹ vết thương của ả, rồi đưa đến Tổng đàn Lạnh Nguyệt giáo. Ta không muốn Băng Y khi tỉnh lại thấy ả nữa."
Cô gái kia hơi nhíu mày nhưng vẫn trả lời lạnh lùng:"Vâng, giáo chủ."
Lạc Phong gật đầu bước vào thạch thất, nụ cười giả dối biến mất chuyển thành nét dịu dàng; ánh mắt băng giá mềm đi, chuyển thành vui vẻ.
Thiếu nữ đó nhìn Lạc Phong khuất dạng sau cánh cửa, lắc lắc đầu, giọng châm biếm:"Lạc Phong, dù ngươi có thông minh đến mức nào thì rơi vào chiếc lưới tình này cũng trở nên ngu ngốc. Nữ nhân được Kì Nhiên yêu thì làm sao có thể thật lòng thích ngươi chứ? Đồ ngu xuẩn... Người đâu!!"
Hai mắt cô gái trừng lớn vừa nhìn người thanh niên trước mặt vừa bất động.
Lạc Phong ngồi xuống cạnh chiếc giường đá được phủ kín nệm bông mềm mại, ngón tay lướt khe khẽ lên làn da trắng ngần mịn màng của người con gái nằm trên ấy, đáy mắt đượm yêu thương.
Chợt, hắn giật mình, nhanh chóng đứng dậy nhìn ra phía cửa.
Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, cánh cửa từ từ mở ra. Sát khí lạnh lẽo lập lòe trong đôi mắt Lạc Phong. Hắn nhìn chằm chằm vào những người đang bước vào.
"Tiêu Kì Nhiên, Bộ Sát, Vệ Linh Phong, Thành Ưu.." Hắn gọi tên từng người, trong ngực bốc lên thứ cảm giác nghi ngờ như muốn chôn vùi hắn. Vì vậy, giọng hắn càng lạnh giá,"Các ngươi. làm sao tìm được nơi này?"
Hai tay Thành Ưu đỡ một người phụ nữ tóc trắng có gương mặt tuyệt sắc tái nhợt bị vài sợi tóc che khuất. Đó không nghi ngờ gì là Lãnh Trác Tịch đáng ra đã chết ở Bồng Lai hữu biệt.
Kì Nhiên hơi nhíu mày, vừa toan mở miệng thì thần sắc bỗng cứng lại. Đôi mắt xanh ánh lên nét đau lòng tha thiết nhìn về đằng sau Lạc Phong.
Sự kiên định trong mắt Lạc Phong dần lung lay. Hắn từ từ xoay người nhìn người con gái đang nằm trên giường. Ấy là người con gái mà hắn đã hết lòng che chở, là người mà hắn đã không ngần ngại bảo vệ bằng cả tính mạng mình.
Tôi ôm chặt ngực khó khăn ngồi lên, tuy cơ thể lảo đảo sắp ngã nhưng cuối cùng cũng có thể đứng thẳng dậy trước mặt mọi người.
Tôi mỉm cười với bốn người vẫn đang lo lắng cho mình, sau đó bình tĩnh nhìn thẳng vào Lạc Phong:"Là ta dẫn họ tới."
"Vì sao...”
Lạc Phong lào thào bắt lấy hai vai tôi, trong mắt là hoài nghi, thống khổ, phẫn hận như muốn nhấn chìm hắn,"Vì sao cả nàng cũng đối xử với ta như vậy. Vì sao - !!"
"Là ta.. dẫn họ tới." Tôi không hề cảm thấy chút đau đớn nào, chẳng nghe ra được chính giọng của mình đang bật ra hai chữ:" Vô - Dạ - ".
Bầu không khí như có gì đè nặng khi hai chữ ấy bật ra khỏi đầu lưỡi, quanh quất luẩn quẩn.
Đến cuối cùng, đoạn tình cảm kia phải sâu bao nhiêu, gút mắt kia phải lâu đến dường nào mới có thể dồn nén thành những ân oán tình cừu nhiều đến vậy.
Gương mặt Lạc Phong trắng bệch tuyệt vọng, khó tin buông ra rồi nắm lấy tay tôi. Cứ mỗi lần buông tay, hắn lại như rơi vào hố sâu tuyệt vọng không lối thoát, giọng nghẹn ứ:"Khi nào thì... nàng bắt đầu nhận ra?"
Tôi mặt không đổi sắc nhìn ngực áo trắng tin của hắn, giọng xa xôi trầm khàn:"Khi Vô Dạ vừa mất, ngày nào cũng vậy, cứ mỗi lần nhắm mắt, ta lại thấy đôi mắt trước khi bị đá chôn vùi của huynh ấy."
"Dù có phải là bằng lòng hay không nhưng hình ảnh về những ngày đã sớm chiều bên nhau kia lại cứ quay về trước mắt ta."
"Người con trai rõ ràng sống còn đau khổ hơn chết lại vẫn ham cầu sức sống đó; người con trai vẫn luôn không oán không hối hận bảo vệ ta, người mà ta đã đặt cho cái tên Vô Dạ, đã thật sự chết rồi ư? Người... đã vì ta mà chết, nhưng ta lại luôn mang lòng nghi ngờ ngu xuẩn."
"Rồi ta bỗng nhớ, khi ở Hoàng cung Kì quốc, ta đã nói với huynh ấy rằng, về sau sẽ không lại hoài nghi huynh ấy nữa. Ta còn nhớ, tại Hoàng cung, nơi mà ta suýt chút nữa đã cắt đứt mọi tình nghĩa giữa hai người, huynh ấy lại yên lặng không nói, không oán không hối nhắm mắt Ha ha, nhắm.. mắt lại." Tôi siết lồng ngực nóng rực như cháy, bật cười điên dại.
Sắc mặt Lạc Phong thoáng tái nhợt. Hắn thất thần đứng cứng người, lâu sau mới cười đầy đau đớn:"Thì ra... là như thế. Ta vẫn tin rằng mình đã làm rất tốt, không nghĩ đến đúng thời điểm.. lần đầu tiên rung động liền để lộ sơ hở."
Tôi tựa vào lồng ngực Kì Nhiên không biết đã đến cạnh khi nào. Hơi thở thanh tân an bình khiến chóp mũi tôi cay cay. Tôi chậm chạp tiếp lời:"Sau đó, tất cả mọi việc đều trở nên rõ ràng trong đầu. Vì sao ta ngã xuống sông như vậy lại vừa khéo được người của Lam gia cứu lên? Vì sao Vô Dạ rõ ràng đã đồng ý là sẽ không gọi ta là chủ tử lại cứ luôn miệng gọi hai chữ ấy không ngớt? Vì sao kế hoạch rời khỏi Kì quốc của chúng ta lại bị Vệ Linh Phong phát hiện, ta lại còn trúng phải độc Nhuyễn cốt tán? Vì sao Bộ Sát lại bất ngờ mất ý thức ám sát ta, ngay cả Kì Nhiên và Thành Ưu còn chưa kịp phản ứng thì Vô Dạ vốn có võ công không cao bằng lại kịp thời làm điều đó?"
Tôi ngẩng đầu. Lâu như vậy, mà đây lại là lần đầu tiên tôi nhận ra gương mặt của hắn không hề có chút gì non nớt trước đây, nụ cười trên mặt bất giác càng sâu:"Ngươi cố ý ám sát Kì Nhiên trước mặt ta là vì muốn Kì Nhiên vốn đã chết tâm lúc trước tự tay giết ta. Ngươi cố ý dẫn ta đi tìm Vô Dạ rồi đưa ta đến nghe lén cuộc đối thoại của Phó Quân Mạc với Tô Uyển Nhu là vì muốn ta nghi ngờ Vô Dạ, đến nỗi khi huynh ấy chết, bởi chút lòng ngờ vực cỏn con này mà không kịp hối hận. Tại sao? Ta thật sự không nghĩ ra, ngươi làm nhiều thứ như vậy là vì điều gì?"
"Chỉ có một lần đó ngươi nhìn vào mắt ta, tháo mặt nạ nói một câu không ra tiếng, biến thành phải rồi thôi miên đám Tâm Tuệ. Rõ ràng ta đã từng học và trải qua thôi miên, vậy mà lại không nghĩ ra."
Tôi bật cười thê lương:"Cái ngày Bộ Sát bị thương, ngươi không hiểu sao lại xuất hiện ở phòng của ta. Tâm Tuệ từng nói có chuyện nghĩ mãi không ra. Ta vì sao lúc ấy lại ngu ngốc đến thế, tự bảo rằng đó chỉ là chuyện bình thường. Vì thế, Bộ Sát bị ngươi thôi miên, võ công hoàn toàn bị mất, suýt chút đã chết oan uổng. Thế mà ta vẫn không chút nghi ngờ."
"Vì đôi mắt của hai người giống nhau như tạc. Cả hai đều không hề có lí do để tiếp tục sống, mà vẫn khát cầu được tồn tại. Vì thời điểm khi ngươi bảo vệ ta đều luôn đứng phía trước che chở không để ta chịu một chút tổn thương nào. Và cũng vì, Tiểu Ngân Tiểu Ngân không thể nào không biết Vô Dạ!"
Tôi chợt trừng mắt hung dữ nhìn phía sau giường đá. Tiếng chít chít chợt vọng lại. Tiểu Ngân từ từ chui ra từ đáy giường, đồng tử long lanh như hắc ngọc nhìn tôi trân trối như muốn nói điều gì.
Tiểu Ngân. Vô Dạ. Đó không phải là những người mà Lưu Cẩm Hồng và Lam Kiếm Vân có thể so sánh được. Trong tâm trí tôi, họ là bằng hữu, là người đồng sinh cộng tử, là những người bạn đã cùng nhau trải qua giây phút cười vui đau khổ!
Tôi trừng mắt:"Ngày đó, Kì Nhiên quả thật có lòng nghi ngờ ta. Chỉ có điều ta cũng thực sự rất tin tưởng rằng chàng sẽ không bao giờ nghi ngờ ta. Mãi đến hôm ấy, ta mới chợt hiểu ra, chàng không hề nghi ngờ ta, mà là Tiểu Ngân đang được ta ôm trong lòng! Kì Nhiên chàng chỉ không muốn ta đau lòng mà thôi."
"Vì vậy Tiểu Ngân mới thường xuyên không biết tung tích; vì vậy, Tiểu Ngân mới thể rời đi trước khi chúng ta đến Bồng Lai hữu biệt; vì vậy ngươi mới có thể che giấu thân phận của mình lâu như vậy, hoàn hảo như vậy. Đơn giản là vì, là vì. ngươi vốn là chủ nhân của nó!"
"Rốt cuộc là vì đâu mà ta lại có thể tin rằng ngươi sẽ không phản bội ta chứ. Thế cho nên.. cho nên." Tôi đột nhiên nhào sang túm cổ áo hắn," Vô Dạ đâu rồi? Vô Dạ thật sự ở đâu?! Huynh ấy... thật đã chết rồi ư? Có phải sau khi ta ngã xuống nước đã bị ngươi giết rồi đúng không?"
( Xem lại cuối chương 5, đầu chương 6 quyển 2 )
Tôi nhìn gương mặt dần dần lạnh đi, bỗng hiểu ra mọi chuyện. Nước mát dâng đầy vành mắt, giọng nghẹn đứt quãng:"Những ngày qua, mặc dù ta lừa gạt ngươi nhưng không hề có chút hối hận. Bởi vì chúng ta.. huề nhau rồi, hoàn toàn huề nhau."
Tôi buông tay, nắm chặt hai tay yếu ớt thành quyền rồi bất ngờ vung tay phải nện thẳng xuống.
"Bốp - !!"
Xuyên qua lớp nước mắt mờ, tôi nhìn Lạc Phong bị tát đến nghiêng mặt, khóe miệng chảy tơ máu, thề từng chữ một:"Vô Dạ, một đấm này đã phủ định toàn bộ những sóng gió mà hai ta đã trải qua; Vô Dạ, một đấm này là khẳng định chúng ta hoàn toàn không thể quay về như trước nữa. Lạc Phong, một đấm này."
Tôi thả lỏng hai tay đã chết lặng, nước mắt lăn xuống chạm bờ môi khô khốc:"Vì sao lại phải lợi dụng, trêu đùa ta đến thế này? Ta thật sự đã từng cố gắng tin tưởng ngươi. Nhưng một đấm này. Người con trai tên Vô Dạ đó, vĩnh viễn.. vĩnh viễn đã chết trong lòng ta rồi."
Cả người tôi run lên. Chỉ vừa cảm thấy cổ họng một vị ngọt tràn lên thì màu máu đỏ tươi đã phun lên ngực áo trắng tin của Lạc Phong.
"Băng Y -!" Kì Nhiên kinh hoàng quát lên. Chàng còn chưa kịp đỡ lấy tôi thì cơ thể đã bị Lạc Phong kéo mạnh vào lòng. Môi hắn áp chặt lên môi tôi đầy dữ dội, mùi màu tươi tanh nồng điên cuồng mà tuyệt vọng lan tràn trong vòm họng.
"Khụ khụ." Tôi nghẹn đỏ bừng mặt. Mùi Long Tiên hương vờn quanh chóp mũi, ngẩng đầu thì nhìn thấy Vệ Linh Phong đang cười nhạt lạnh lẽo, còn Thành Ưu đang đặt thanh trường kiếm nhìn giống linh xà - Linh Tà trên cổ Lạc Phong, sát khí ngùn ngụt.
Lãnh Trác Tịch tất nhiên vẫn đang nằm tựa vào cửa đá bất tỉnh.
Lạc Phong như không thấy lưỡi kiếm đang kề sát cổ mình, ánh mắt lướt sang Kì Nhiên, sang Vệ Linh Phong đang ôm tôi rồi chằm chằm nhìn tôi:"Nàng hỏi ta vì sao ư? Ta cũng muốn hỏi một chút, vì sao trên đời này lại có thứ bất công như thế? Có người từ nhỏ đã là Thiếu chủ, Hoàng tử, có kẻ vừa khi sinh ra đã là quái vật khiến người đời khinh thường, truy sát."
Lạc Phong bước đến trước mặt tôi. Lưỡi kiếm trên cổ hắn lập tức di chuyển lại bị hắn tùy tay hất văng. Mắt Thành Ưu hiện lên chút quái lạ, nhanh chóng trở lại bên cạnh bảo vệ Vệ Linh Phong.
Đôi mắt tối đen của Lạc Phong đỏ ngầu, trong ấy là lửa giận muốn hủy diệt và cừu hận đến ngút trời, sau đó, đồng tử như ẩn như hiện ánh lên hai màu vàng bạc chói mắt:"Trên đời này ta chỉ có mỗi ông ấy là người thân. Chỉ có ông ấy mới bằng lòng giữ ta lại, chăm sóc ta. Ta không hề nề hà cuộc sống này có cực khổ thế nào, chỉ thầm mong có thể cùng ông ấy sống nốt quãng đời còn lại trong thâm sơn bình an mà thôi. Nhưng vì sao ngay cả mong ước nhỏ nhoi của một đứa trẻ như vậy mà ông trời cũng không thèm đoái hoài?!"
"Các ngươi nghĩ mình đã trải qua nhiều đau khổ lắm ư?" Lạc Phong cười châm chọc, chộp lấy cổ tay tôi kéo sang bên Kì Nhiên, đảo mắt nhìn gương mặt băng giá của Vệ Linh Phong, cuối cùng, đôi mắt vàng bạc ấy dừng trên người tôi," Các ngươi có từng phải trải qua cái cảnh mà người mình muốn bảo vệ lại vì chính mình mà phải chịu đủ mọi tra tấn chưa? Các ngươi có từng trải qua cái cảm giác.. muốn dùng toàn bộ thế gian này để đổi lấy mạng sống của người đó nhưng lại không thể không tự tay giết người đó chưa? Các ngươi có từng trải qua cảm giác thống khổ khi ngày ngày đêm đêm bị cừu hận tra tấn nhưng không thể không làm việc cho kẻ thù của mình chưa?"
"Băng Lăng vì để có được Người canh gác đời này - là ta, mà đã xuống tay sát hại người quan trọng nhất của ta, xuống tay hạ sát. như một con kiến."
Lạc Phong nhìn tôi, tư thái điên dại, nhưng gương mặt lại đau đớn tột cùng:"Nàng chỉ nhìn thấy nỗi khổ của bọn chúng. Mỗi ngày mỗi đêm ta đều thề nhất định phải hủy diệt Băng Lăng, thậm chí là cả thiên hạ này mới có thể thỏa mãn. Ta từng giờ từng khắc đều chỉ muốn tái hiện lại địa ngục trần gian nhuốm máu của hai trăm năm trước mới có thể chết nhắm mắt. Nỗi đau khổ của ta, nàng không nhìn thấy sao? Băng Y, xin nàng hãy công bằng một chút."
Từng, đã từng có một người nói thế này: thế gian này không có ai vô cớ mà trở thành kẻ ác. Mỗi một tội ác mà kẻ đó gánh trên lưng mình đều cất giấu một nỗi đau và bất đắc dĩ không muốn để ai nhìn đến. Không ai trong chúng ta có thể chối bỏ trách nhiệm của mình, chỉ có thể thở dài một tiếng. Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, trái tim thù hận tất có. nỗi đau đáng buồn.
Tôi lẳng lặng nhìn đôi mắt hai màu long lanh sáng rực kia. Ấy phải là một đôi mắt xinh đẹp hút lòng người đến dường nào! Nhưng cũng chỉ vì cái đẹp trơ trọi ở nơi đây mà khiến hắn cũng không dung thứ được cho kiếp này.
Lạc Phong nhìn Bộ Sát, nhếch môi:"Bộ Sát, đã lâu.. không gặp."
Bộ Sát đứng một mình dựa vào tường, gương mặt không chút dao động ngẩng lên nhìn hắn:"Ngươi chính là Lãnh Ngọc - Giáo chủ Lãnh Nguyệt giáo."
Ý cười ngạo nghễ hiện lên trong mắt Lạc Phong:"Ngươi nghĩ thế sao? Tiêu Kì Nhiên..." Ánh mắt hắn hơi động,"Ngươi có từng nghĩ đến việc người mà mình tín nhiệm nhất lại là quân cờ lớn nhất ta đã cài bên cạnh ngươi chưa."
Kì Nhiên chẳng nhìn thần sắc Vệ Linh Phong, chỉ vươn tay kéo tôi về. Đến khi vòng tay chàng đã ôm chặt tôi vào ngực mới hững hờ đáp:"Ngay từ đầu, ta quả thật có rất nhiều việc nghĩ không ra, nhưng đến khi Bộ bị thương, đến khi Lạc Phong ngươi bất ngờ xuất hiện, đến khi.. Băng Y nói với ta sự hoài nghi của nàng đối với Vô Dạ, ta mới hiểu."
"Năm đó người hạ nhiệm vụ giết ta quả đúng là phụ vương. Chủ ý ban đầu của ông là tìm ra người mà ta thật sự quan tâm đến để... uy hiếp ta. Nhưng nhiệm vụ thật sự mà Bộ nhận được lúc trước cũng không khác lắm. Lãnh Ngọc lúc đó đã hạ lệnh nếu ám sát thất bại thì tìm cơ hội ở bên cạnh ta để đợi lệnh. Không, chỉ e rằng Lãnh Ngọc kia chỉ là con rối của Giáo chủ, là thế thân của Lạc Phong ngươi mà thôi."
"Có điều, ngươi không đoán được là ta sẽ dẫn Huyết cổ của Bộ Sát sang người mình. Hơn nữa, cùng lúc ấy, máu của ta lại là máu chí âm chí hàn, là môi trường cực kì tốt để nuôi dưỡng cổ trùng, còn ngươi lại không tìm được người nào khác có thể dẫn Huyết cổ ra khỏi người ta."
"Kẻ duy nhất biết được chân tướng là ngươi bất đắc dĩ phải bỏ con cờ này là Bộ Sát, để ta tự sinh tự diệt, đúng không?"
"Bộp bộp -" Ánh mắt Lạc Phong lộ vẻ tán thưởng, vỗ tay mấy cái, cao giọng nói," Tiêu Kì Nhiên quả không hổ danh là Tiêu Kì Nhiên. Rõ ràng là đang trong thế cục mà lại có thể kể hết được mọi chuyện hệt như chính bản thân chứng kiến. Phải, ta vốn thật sự dự định là sẽ bỏ qua ngươi, nên dù biết Vô Du tổ tung hoành khắp hai nước Kì, Duẫn cũng không để tâm. Đến khi.."
Lạc Phong thoáng dừng, ánh mắt phức tạp nhìn tôi:"Sợ là không ai trong chúng ta nghĩ ra là trên đời này sẽ có người thứ hai sở hữu máu chí âm chí hàn vì muốn báo đáp ân tình mà nguyện ý.."
Ngữ khí hắn càng ngày càng trềm đến im bặt. Tiếng hắn run run, thần sắc cứng ngắc, hai màu vàng bạc trong mắt nhạt đi nhìn tôi kể hết tất cả những sắp đặt của mình.
"Từ lúc nàng rơi vào Bồng Lai hữu biệt, ta cũng có mặt trong thạch thất. Ta để Tiểu Ngân vẫn luôn theo bên người cứu nàng, cũng biết rất rõ thân phận của nàng. Nửa năm trước khi nàng rơi xuống vực, trong lúc vô ý ta đã cứu được Lam Doanh Nhược khi ấy đang hấp hối trong kỹ viện, một phần cũng vì nàng ta là nữ nhi của Lam gia nên ít nhiều có giá trị lợi dụng. Sau đó lại kinh ngạc phát hiện, giọng và ngũ quan khi chưa bị phá hủy của nàng giống hệt nàng ta."
"Lúc ấy ta chỉ biết rằng thời cơ mà mình vẫn chờ đợi đã đến. Mối hận của ta cuối cùng cũng có thể báo được rồi. Vì vậy, ta để Tiểu Ngân đi theo nàng, đồng thời đưa cho nàng đá Chu Tước để nhập cuộc."
"Sau này khi nàng gặp được Vệ Linh Phong, thậm chí còn cứu hắn. Hai huynh đệ không nhận ra nhau, lại còn yêu cùng một người. Tình huống này càng lúc càng phát triển đúng theo dự đoán của ta. Cả sự có mặt của Vô Dạ lại càng khiến ta tin rằng ông trời cũng đứng về phía mình. Gương mặt như vậy thì ai bằng lòng nhìn đâu chứ, cả giọng nói cũng vì bị che bởi mặt nạ mà khó có thể nhận ra. Vì vậy ta liền giết hắn, thay thế hắn ở lại bên cạnh nàng để điều khiển mọi thứ đúng theo kế hoạch. Ta đưa nàng về bên cạnh Vệ Linh Phong, lôi Bộ Sát vào cuộc, đồng thời gieo mầm thù hận giữa Vệ Linh Phong, Tiêu Kì Nhiên và Băng Lăng."
"Ta vốn có thể tiếp tục sắm vai Vô Dạ cho đến khi kế hoạch hoàn thành. Ta vốn có thể im lặng ở lại bên cạnh nàng, dùng kế để khiến Tiêu Kì Nhiên càng thêm độc đoán máu lạnh. Chỉ là, dần dần, ta lại càng không cam tâm phải đẩy nàng vào lòng Vệ Linh Phong, không cam tâm buộc nàng phải tận mắt nhìn Tiêu Kì Nhiên chết! Vì sao bọn chúng đều có thể ngang ngược độc đoán giữ nàng bên mình, vì sao bọn chúng có thể quang minh chính đại mà muốn nàng, còn ta lại chỉ có thể lẳng lặng ở một bên trơ mắt nhìn, thậm chí là đẩy nàng vào vòng tay kẻ khác chứ!" Khóe môi Lạc Phong nhếch nụ cười băng giá cùng cực, liếc về phía Bộ Sát đang trầm tư,"Nỗi đau như vậy, Bộ Sát, ta nghĩ rằng không ai hiểu rõ hơn ngươi dúng không?"
Cánh tay ôm tôi của Kì Nhiên đột ngột cứng đờ, đồng tử xanh trì trệ, hiện vẻ kích động và hoảng sợ khác thường. Cơ thể chàng gồng lên run rẩy, không muốn, cũng không dám quay đầu dù chỉ một lần.
Tôi quay mặt đi, nước mắt lăn dài trên má. Lạc Phong, vì sao đến tận giờ khắc này, ngươi vẫn lợi dụng ta, lợi dụng triệt để đến nông nỗi này? Chẳng lẽ, nói rằng yêu ta, bảo vệ ta chính là muốn đẩy ta vào hiểu lầm càng ngày càng sâu mới cam lòng ư?
Tôi xoay ra sau, vừa vặn bát gặp ánh mắt của Bộ Sát đang nhìn mình.
Hắc y, mắt đen, tóc đen. Mắt huynh ấy đen đen tuyền, trong veo không một chút tạp chất, chỉ nhuốm chút bi thương mờ nhạt đến độ khó phát hiện.
Tôi biết, luôn biết rằng Bộ Sát và Kì Nhiên chẳng hề giống nhau. Trái tim của huynh ấy rất kiên định, kiên định đến mức, một khi đã chấp nhận điều gì là sẽ vĩnh viễn không dao động lấy nửa phần. Thế nên, Lạc Phong, dù ngươi có nói gì chăng nữa thì đều vô nghĩa cả thôi.
Yêu hay không yêu gì chứ! Tình cảm của Bộ Sát, sự bảo hộ của Bộ Sát, sự im lặng của Bộ Sát lại có thể nào dùng bốn chứ đơn giản ấy mà nói cho hết?
Trên thế gian này, không ai hiểu tình cảm giữa tôi và Kì Nhiên hơn Bộ Sát cả; không ai có thể mong chúng tôi được hạnh phúc hơn Bộ sát. Vì trên thế gian này, chỉ có một Vô Du tổ, tựa như Kì Nhiên thà chết cũng không tin rằng Bộ Sát phản bội mình; tựa như Kì Nhiên có thể không quan tâm đến sống chết của bất kì ai nhưng lại cố chấp mong Bộ Sát sẽ được hạnh phúc.
Chúng tôi là Vô Du tổ. Không kẻ nào có thể chia rẽ, không ai có thể xen vào Vô Du tổ.
Tôi siết bàn tay lạnh cóng của Kì Nhiên, cũng không nhìn chàng, chỉ cười nhẹ chân thành với Bộ Sát, chớp chớp mắt, dùng khẩu hình lặp lại câu nói đã khắc sâu vào lòng mỗi người chúng tôi: nếu tâm tự do, thân này như gió; Vô Du thiên hạ, không rời không xa.
Bộ Sát khẽ ngẩn ra, có chút giật mình như trong dựa đoán, ý cười hiện lên rồi cụp mắt.
Tôi xoay người, nhìn gương mặt anh tuấn của Vệ Linh Phong. Từ khi hắn vào cũng chưa nói một lời nhưng tôi có thể cảm giác được ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi tôi.
Đáy lòng chợt dâng lên nỗi buồn man mác. Chỉ là, sự tổn thương này sớm hay muộn rồi cũng sẽ có, chỉ khác ở thời điểm nào mà thôi. Những lời mà tôi sẽ tôi sẽ nói vào một ngày nào đó lại trở thành ngày hôm nay.
Tôi nắm chặt tay Kì Nhiên, nhìn sâu vào đôi mắt xanh thăm thẳm của chàng đến khi cô đơn và khủng hoảng trong ấy mất dạng, dần biến thành kiên quyết, êm dịu và yêu thương.
Tôi mỉm cười, rốt cuộc cũng quay sang Lạc Phong đang trầm mặc lạnh lùng, nụ cười không lui, thản nhiên đáp:"Ngươi hỏi ta vì sao lại không công bằng với ngươi ư? Ta có thể nói cho ngươi biết, vì ái tình bản thân nó trên thế gian này đã là thứ bất công nhất rồi."
"Yêu là yêu. Ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của chàng, thầm muốn chàng hạnh phúc, chỉ hi vọng được kề cận, ta thậm chí có thể vứt bỏ người thân, tự tôn và đạo đức của mình vì chàng. Đơn giản vì chàng là người ta yêu."
"Nếu ngươi cho rằng như thế là bất công, vậy thì ta chỉ có thể nói, tình yêu của ngươi chưa đủ sâu, chưa đủ ích kỷ, thậm chí vốn không phải là yêu! Bởi rằng trong lòng ngươi có một người còn quan trọng hơn người ngươi yêu, là ngươi mà ngươi càng muốn... bảo vệ."
Bên tai truyền đến âm thanh Kì Nhiên thờ dài. Gương mặt chàng đầy vẻ dịu dàng thư thái, đầy vẻ dứt khoát không thể dao động. Tôi nhìn chàng cười khẽ.
Chàng đưa tay ôm tôi. Cả người tôi thả lỏng thì mới phát hiện lồng ngực đau dữ dội, thân thể mỏi nhừ, cơ hồ không thể đứng thẳng. Kì Nhiên nhìn Lạc Phong, nói rất lạnh nhạt:"Bất kể kế hoạch của ngươi thành công hay không thì nợ nần giữa chúng ta hôm nay cũng nên kết thúc thôi."
"Vu thuật trên người Bộ Sát chỉ còn một nửa. Ta cần một lượng lớn máu tươi của ngươi."
Vệ Linh Phong chớp hàng mi dài che khuất thần sắc trong mắt, chỉ thong thả buông một câu:"Ta ngược lại. Ta muốn mạng của ngươi!"
Kì Nhiên đỡ tôi còn suy yếu ra sau cho Bộ Sát, rồi rút Hàn Huyết kiếm bên hông, ánh sáng lóe lên lao đến.
Linh Tà trong tay Thành Ưu cũng chớp lên. Hắn tung nhẹ người tấn công.
Cổ tay chợt bị kéo mạnh. Tôi lảo đảo mấy bước thì cổ tay còn lại cũng bị túm chặt.
Tôi ngước lên nhìn gương mặt băng hàn của Vệ Linh Phong, mắt hiện vẻ bực túc, còn cổ tay thì nóng rực nhức nhối.
Bộ Sát ngược lại hơi lỏng tay, vì sợ tôi bị thương mà lực đạo rất nhẹ, chỉ trầm giọng:"Buông ra!"
Vệ Linh Phong bước lên ôm lấy thắt lưng tôi. Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú lạnh lùng nhưng trong mắt lại dậy sóng ngùn ngụt, giọng càng lãnh đạm:"Lúc này thì tốt nhất đừng chọc giận ta!"
Tôi thở dài, giãy khỏi tay Bộ Sát, nhẹ bảo:"Không sao đâu, huynh buông tay đi."
Tôi biết, Vệ Linh Phong là người nói được làm được; tôi biết, hắn hiện giờ đang lấy an nguy của Bộ Sát và Kì Nhiên ra để uy hiếp tôi. Ngực tôi... không nhịn được hơi nhói lên. Vệ Linh Phong, ngươi không thể. thỉnh thoảng yếu lòng một chút sao?
Bộ Sát hơi chần chừ, cuối cùng vẫn buông tay tôi.
Ngực tôi phát đau. Mùi máu tươi hệt như vẫn đang đọng lại nơi yết hầu. Tôi cười yếu ớt.
Tay Vệ Linh Phong hơi siết lại, tôi liền ngã vào lòng hắn. Ngước mắt nhìn ánh kiếm loang loàng của ba người phía trước, tôi hít một hơi thật sâu, mở miệng:"Vệ Linh Phong, lần trước, cảm ơn ngươi đã cứu ta."
"Vậy lấy thân báo đáp đi." Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói bình tĩnh không hề có chút đùa giỡn nào.
Tôi ngẩng lên liếc nhìn gương mặt tỏa khí chất cao quý trời sinh kia mà ngực ẩn ẩn đau. Xin ngươi đấy, lấy câu "lấy thân báo đáp" đó chỉnh tôi chưa đủ thảm sao hả! Thật sự chỉ là đùa thôi mà!
Mắt Vệ Linh Phong hơi hiện ý cười, bàn tay bên hông tôi càng chặt thêm mấy phần.
Tôi thở dài:"Thương thế của ngươi đã ổn rồi chứ?"
Mái tóc thật dài, cẩm bào tím dán sát vào trước mắt tôi. Gương mặt Vệ Linh Phong tiến sát đến mặt tôi, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, gần đến độ tôi có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt mình.
Nhíu mày, tôi toan lui ra sau thì thân mình lại bị vây chặt. Ngay lúc đó, bờ môi mềm mại ấm áp đã áp lên môi tôi, vừa quyến luyến lại vừa cương quyết, kiên định.
Tôi đẩy mạnh hắn ra nổi giận nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay hắn, khóe mắt đã có thể nhìn thấy sát ý lạnh lẽo của Bộ Sát. Vệ Linh Phong nhìn tôi, nói rất thong dong:"Thế này là để lau bỏ ấn kí của hắn ta."
Tôi ngẩn ra thì hắn đã mỉm cười đứng thẳng quan sát ba người đang chiến đấu, bàn tay đặt bên hông tôi không buông lơi, ngược lại còn chặt hơn.
Tôi bất chợt lần đầu tiên cảm thấy đau đầu đến bực này. Vệ Linh Phong... cuối cùng là muốn thế nào đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện