[Dịch]Tiểu Mỹ Nhân - Sưu tầm
Chương 36 : Nữ ngự y (hạ)
                                            .
                                    
             Hoàng cung Tố Quốc, Vĩnh An Cung…
Mái  ngọc lưu ly cong cong, tường hồng như lửa, cung điện mỹ lệ, khắp nơi  đều là những vật quý báu nhất trên thế gian, nhưng khung cảnh như vậy  cũng không thể che giấu được không khí nặng nề nơi đây.
“Hoàng huynh, cửu đệ!”
Nam Cung Lâm một thân màu lam trường bào bước vào Vĩnh An Cung, từ xa hành lễ.
“Tứ đệ!”
“Tứ ca!”
Hai  tiếng kêu lên đồng thời. Một gã yêu nghiệt tà mị, một gã lại lạnh lùng  nhưng khuynh quốc khuynh thành, đều mỉm cười chào đón Nam Cung Lâm.
Đối  với vị huynh đệ này, bọn họ rất là thoải mái kết giao. Trước đây Vạn  Quý Phi cùng Triệu Hoàng hậu giao tình không tệ, bọn họ cũng được phép  gần gũi với nhau, cho nên trong số các huynh đệ, ba người có thể nói là  khăng khít nhất. Bây giờ lại trở thành ba nhân vật quyền lực nhất Tố  Quốc, đây đều là nhờ vào sự nhìn xa trông rộng của hai nữ nhân kia.
Trước  đây từng có một lúc, bọn họ biết được, Vạn Quý Phi, tên thật là Vạn  Bích Liên, đã sớm có người trong lòng. Người đó là tướng quân đương  thời, lớn hơn Vạn Bích Liên đến 20 tuổi. Chỉ trách “Quân sinh ta chưa  sinh, ta sinh quân đã lão, hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân  hảo”. Sau đó, tướng quân tử trận nơi sa trường, Vạn Bích Liên tiến cung  làm Quý Phi. Vì thế, mặc kệ nhà họ Vạn có muốn Nam Cung Lâm làm hoàng  đế như thế nào, Vạn Bích Liên cũng đều hướng Nam Cung Lâm trở thành một  vị tướng quân, mới có được Chiến thần như bây giờ. Triệu Phi Loan khi đó  là Tố Quốc đệ nhất mỹ nhân, tiến cung so với Vạn Bích Liên sớm một năm,  cũng đã sinh hạ tam hoàng tử Nam Cung Hải, biết được tâm tình của Vạn  Bích Liên, liền đem nàng nạp vào phe cánh của mình, củng cố vững chắc  ngai vàng cho nhi tử của mình sau này. Nhưng dần dần, hai người lại trở  thành bạn tốt của nhau, nhờ đó, địa vị của hai người trong Hậu cung lại  càng vững chắc. Nam Cung Lâm từ nhỏ cũng đã được Vạn Bích Liên dạy dỗ là  phải hết lòng phò tá Hoàng Thượng, bởi vì sinh tiền, vị tướng quân kia  cũng là một trung thần. Trước khi tuẫn táng, Vạn Bích Liên đã gửi gắm  Nam Cung Lâm cho Triệu Phi Loan. Mà Triệu Phi Loan cũng đem Nam Cung Lâm  làm như con ruột, rất là yêu thương. Ở chốn cung đình, tìm được một  mảnh thật tâm, quả thực so với lên trời còn khó khăn. Nhưng mà Triệu Phi  Loan lại may mắn, có được một người tri kỉ với chính mình. Nam Cung  Hải, Nam Cung Phong cũng may mắn, không phải nhiễm máu huynh đệ mình mà  có được vị trí ngày hôm nay.
“Mẫu hậu như thế nào rồi?” Nam Cung  Lâm nhìn mỹ phụ nhân nằm trên giường, trong lòng mơ hồ đau. Hắn biết,  người này quả thực xem hắn như con ruột, không phụ lòng mẫu phi của hắn.  Cho nên khi nghe tin nàng hôn mê suốt mấy ngày liền, hắn liền sốt ruột  chạy ngay vào Hoàng cung.
“Thái y nói vẫn ổn định, nhưng chưa có  dấu hiệu tỉnh lại!” Nam Cung Hải thở dài. Mỗi khi mẫu hậu có chuyện, hắn  đều vứt bỏ vẻ mặt thường ngày, không chút dấu diếm sự lo lắng của mình.
Nam Cung Phong không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt cũng không dấu được vẻ lo lắng của mình.
Thái  y viện? Nam Cung Lâm hừ lạnh, hắn vẫn không tin đám lão già cố chấp đó.  Suốt ngày khoe khoang y thuật cao minh, thế nhưng đến lúc cần thì chẳng  thấy đâu cả.
“Tứ đệ, nha hoàn thiếp thân của ngươi chưa tỉnh sao?” Nam Cung Hải buồn bực hỏi.
“Nàng  vẫn mê man suốt một ngày đêm!” Nhắc đến Uyển Nhu, thanh âm của Nam Cung  Lâm cũng mềm mại hẳn, không còn vẻ băng lãnh thường ngày. Điều này  khiến cho hai vị nam nhân đều trợn mắt, vẻ mặt khó có thể tin.
Hai  người trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân này có lẽ đối với Tứ ca (Tứ đệ) rất  quan trọng! Không chừng vị trí Vương phi đều là của nàng đâu!
Nghĩ  vậy, Nam Cung Hải âm thầm làm một quyết định. Tứ đệ, lão huynh ta đây  là đang giúp ngươi a! Ngươi cần phải hảo hảo cảm tạ ta a! Cho dù ta đối  với nữ nhân gọi là Lương Uyển Nhu kia rất có hứng thú, nhưng ai bảo tứ  đệ ngươi lại coi trọng người ta như vậy. Hắn là đế vương, hắn đương  nhiên biết cái gì quan trọng hơn. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không vì một  nữ nhân mà bị mất đi một vị huynh đệ, một cánh tay đắc lực.
Quyết định xong, Nam Cung Hải cười đến càng giống hồ ly, khiến cho hai người nào đó khẽ rùng mình một cái.
…
Lại nói Uyển Nhu, lúc này nàng đang ngồi trên xe ngựa tiến nhập hoàng cung.
Kiếp  trước, nàng cũng có dịp được thăm thú hoàng cung cổ đại ở các di tích.  Nhưng lần này không giống với, nàng đang chân chính sống trong cổ đại,  nơi quyền lực đế vương là tối cao! Cho nên, cảm giác cũng khác hẳn. Có  vẻ khẩn trương, cũng có chờ mong, có cả sợ hãi nữa.
Tường hồng  như lửa, mái ngọc lưu ly chiết xạ ánh sáng bảy màu, sân đá, tượng rồng  trạm khắc tinh xảo… tất cả đều chân thực hiện ra trước mắt Uyển Nhu,  khiến nàng có một chút mê mang. Từng một triều đại giàu có, phồn thịnh  như thế này, nhưng trải qua thời gian, giống như Đại Đường, Đại Tống,  Đại Minh, Đại Thanh… tất cả cũng sẽ biến mất, sẽ thành tro bụi, thay vào  đó là đường xá, là nhà cao tầng, là xí nghiệp… Tự nhiên, nàng cảm thấy  thật đau lòng. Thời gian, quả nhiên là không chừa bất kì thứ gì. Chẳng  có cái gì có thể trường tồn vĩnh viễn theo thời gian cả.
Đến  trước một cung điện rộng lớn chạm khắc ba chữ vàng “Vĩnh An Cung”, xe  dừng lại, sau đó có cung nữ thái giám đến giúp đỡ Uyển Nhu bước xuống xe  ngựa. Nàng ngẩng đầu, ngắm nhìn cung điện này. Hoa lệ, quý khí, tinh  mỹ… đó là những gì Uyển Nhu nhận xét khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Bên trong, một thái giám nhanh chóng chạy đến thông báo.
“Hoàng Thượng, Thành Vương gia, Trữ Vương gia, Lương cô nương đã tới!”
“Tuyên, lập tức tuyên!”
Nam Cung Hải mừng rỡ nói.
Nam  Cung Phong cùng Nam Cung Hải chờ mong nhìn vào cửa. Nam Cung Phong là  tò mò, mà Nam Cung Lâm là lo lắng. Nàng vừa mới tỉnh lại, thân thể không  biết đã được chưa?
Từ ngoài bước vào là một vị bạch y thiếu nữ,  khăn sa che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen thâm thúy, sâu thẳm, u  tĩnh, khí chất phiêu dật, thanh lệ, giống như một đóa bách hợp đang chậm  rãi nở rộ. Nàng cho người ta cảm giác tươi mát dễ chịu, không tự chủ  được mà thả lỏng thần kinh, chậm rãi hưởng thụ không khí trong lành.
Từ  lúc nàng xuất hiện, Nam Cung Phong không tự chủ được mà bị hấp dẫn. Lần  đầu tiên, hắn nhìn thấy một nữ tử có thể mặc bạch y mà không khiến cho  người ta có cảm giác lạnh lùng. Nàng giống như tiên tử lạc phàm, tĩnh  lặng như một đóa bách hợp, sạch sẽ thánh khiết, đôi mắt trong trẻo không  chứa chút tạp chất nào khi nhìn thấy cảnh tượng quý khí mỹ lệ, đặc biệt  là khi nhìn thấy dung mạo xuất chúng của ba huynh đệ bọn họ. Nữ tử như  vậy, trên thế gian này còn có mấy người?
“Dân nữ Lương Uyển Nhu  khấu kiến Hoàng Thượng, Vương gia, Trữ Vương gia!” Uyển Nhu lên tiếng,  đánh thức ba vị nam tử. Thanh âm nàng lạnh lùng nhưng trong trẻo, lại  thanh thúy như hoàng oanh xuất cốc, khiến người ta tâm sinh quý mến,  thật muốn nghe nàng nói thêm vài lời.
Lẽ dĩ nhiên, nàng không xưng phong hào của Nam Cung Lâm. Đơn giản cho mọi người thấy được quan hệ của hai người.
“Bình thân!” Nam Cung Hải phất tay áo “Đừng chậm trễ, mau xem thử Thái hậu bị bệnh gì?”
Thì ra là muốn cho nàng bắt mạch sao? Uyển Nhu thở phào nhẹ nhõm, rất có quy củ bước đến bên giường.
Nằm  trên giường là một vị mỹ phụ nhân, mặc dù đã bước vào tuổi trung niên,  nhưng vẫn còn rất xinh đẹp, khuôn mặt có vẻ hiền hòa. Mà trọng yếu hơn,  Trữ Vương gia có dung mạo giống hệt Thái hậu. Sở dĩ Uyển Nhu biết được  Nam Cung Phong là Trữ Vương gia, bởi vì nàng sớm nghe đồn rằng vị này có  dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế vô song, vừa thấy đã nhận  ra. Hơn nữa, xuất hiện trong này, trừ bỏ Trữ Vương gia còn có ai? Mà  khiến nàng ngạc nhiên, Hoàng Thượng lại là người nàng trước đây đã đuổi  ra khỏi phủ! Hãn… nếu hắn ghi hận, nàng chắc khó sống!
“Thái hậu, tiểu nữ mạo phạm!” Uyển Nhu nhàn nhạt nói, sau đó nắm lấy cổ tay thái hậu, tinh thế tham mạch.
Nhìn  thấy hành động của nàng, cả ba người lại trợn mắt. Quả thực là kì lạ,  trên đời này có người hành xử như nàng sao? Kì quặc, nhưng mà lại rất tự  nhiên, giống như tất cả mọi việc đáng nhẽ nó phải thế!
Chừng một khắc sau, Uyển Nhu buông cổ tay Thái hậu ra, ánh mắt lợi hại đảo xung quanh tẩm cung, không tha cho một góc nhỏ.
Nàng không nói gì, chậm rãi đứng dậy, xem xét lò hương trong tẩm cung, đưa lên mũi ngửi, lại dùng tay cảm nhận một chút.
Ba nam nhân nhìn hành động của nàng, mặc dù tò mò, nhưng cũng không có lên tiếng quấy rầy.
“Ngươi, lại đây!” Uyển Nhu gọi một cung nữ lại gần.
Cung nữ nhìn qua Nam Cung Hải, hơi do dự, thấy Nam Cung Hải gật đầu mới tiến đến bên cạnh Uyển Nhu.
“Loại hương dùng trong tẩm cung Thái hậu là hương gì?” Nàng hỏi.
“Hồi cô nương, là xạ hương!” Cung nữ cung kính đáp lời.
“Quả nhiên là vậy!” Uyển Nhu đặt lò hương xuống, phủi phủi tay.
“Lương cô nương biết mẫu hậu mắc bệnh gì?” Nam Cung Phong chợt lên tiếng.
Nam  Cung Hải và Nam Cung Lâm thấy Nam Cung Phong lên tiếng, trong lòng đều  bất ngờ, nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ ra cái gì.
“Thái hậu không phải bị bệnh, là trúng độc!” Uyển Nhu nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Độc?” Cả ba người cùng kinh ngạc kêu lên.
“Hừ, kẻ nào to gan, dám ở trong Hoàng cung hạ độc?” Nam Cung Hải giận dữ.
“Hoàng  Thượng đừng nóng. Thái hậu mặc dù trúng độc, nhưng cũng không có nguy  hiểm đến tính mạng. Xạ hương có khả năng áp chế loại độc trong cơ thể  Thái hậu, không cho độc phát tác.”
“Lương cô nương có thể nói rõ?” Lại là Nam Cung Phong vội vã hỏi.
Uyển Nhu khẽ liếc qua ba người, liền chậm rãi nói.
“Loại  độc mà Thái hậu trúng, chính là do bị một loại ký sinh trùng tên gọi  Tuyết Long xâm nhập cơ thể. Tuyết Long sinh trưởng ở vùng hàn đới, thích  nơi lạnh, cho nên ở Tố Quốc tuyệt đối không có loài ký sinh trùng này.  Một khi bị chúng ký sinh trong cơ thể, chúng sẽ ăn dần ăn mòn các chất  dinh dưỡng, khiến cho cơ thể mẹ bị suy dinh dưỡng, dẫn đến tử vong.  Nhưng trong Hoàng cung, thức ăn đều có chứa rất nhiều chất dinh dưỡng  nên độc tính đến hôm nay mới phát tác. Dựa vào mức độ lan tràn của Tuyết  Long, ta nghĩ Thái hậu đã bị ký sinh trên dưới 3 năm rồi. Có lẽ mấy hôm  trước, do nguyên nhân đặc thù nào đó, khiến cho Tuyết Long trong cơ thể  làm loạn, dẫn đến việc độc tính phát tác. Nhưng trong Xạ hương mà Thái  hậu dùng có một loại dược liệu có thể áp chế độc tính Tuyết Long, khiến  độc tính không thể hoàn toàn phát tác mà bị kìm hãm, dẫn đến tình trạng  hôn mê như bây giờ. Cho nên chừng nào còn có Xạ hương, tính mạng Thái  hậu chưa có gì nguy hiểm!”
Loại ký sinh trùng trong truyền thuyết này, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp đâu.
“Ba năm? Mẫu hậu trúng độc ba năm rồi sao?” Nam Cung Hải khó có thể tin, sắc mặt tái nhợt.
Ba  năm, đó là khi tiên hoàng còn tại thế, hắn vẫn là Thái tử. Vậy mà lúc  đó, Triệu Phi Loan đã bị người hạ độc. Sự thật này thực khó để khiến hắn  chấp nhận.
“Hoàng huynh, giờ không phải lúc để truy cứu chuyện  đó. Nên xem thử có cách nào giải độc cho mẫu hậu hay không đã!” Nam Cung  Phong lên tiếng, đánh thức Nam Cung Hải.
“Lương cô nương…”
“Để  ta kê đơn thuốc, dựa theo đó mà bốc và sắc thuốc, uống thuốc đúng giờ,  cộng thêm chế độ dinh dưỡng hợp lý để tạm thời áp chế Tuyết Long. Chỉ  cần vài ngày là giải hết độc!” Uyển Nhu gật đầu.
“Người đâu, giấy mực hầu hạ!” Nam Cung Hải phất tay áo, lạnh giọng hô lên.
Rất nhanh, cung nữ liền mang lên giấy bút nghiên mực. Uyển Nhu liền nhanh chóng kê một đơn thuốc, đưa cho cung nữ.
“Uyển Nhi, ngươi nói… loại ký sinh trùng này không có ở Tố Quốc?” Trầm mặc nãy giờ Nam Cung Lâm mới lên tiếng.
“Đúng  vậy!” Uyển Nhu gật đầu “Tuyết Long bản tính thích lạnh, nhưng nếu đã kí  sinh trong cơ thể người thì nóng lạnh cũng không thành vấn đề. Cho nên  nếu muốn nuôi dưỡng nó, người ta phải chọn những nơi lạnh lẽo. Nếu  không, nó sẽ rất dễ chết khô!”
“Chẳng lẽ là… Mạc Quốc?”
Nói  đến những quốc gia quanh năm lạnh giá, người ta liền dễ dàng nghĩ ngay  đến Mạc Quốc, một quốc gia lớn mạnh nhưng thời tiết rét giá. Mạc Quốc  trong mắt thế gian vẫn thực thần bí. Ở đây rất nổi tiếng với những loại  cổ thuật xưa cũ, nhiều loài sinh vật lạ, nhiều địa danh quái gở mà kì  bí… Tuyết Long nói không chừng chính là từ nơi đó mà ra.
“Mạc Quốc!?” Uyển Nhu lẩm bẩm, trong đầu khẽ chuyển.
Nếu  nàng nhớ không nhầm, Dạ Quốc có một vị Thục Phi tên là Mạc Oánh Hà, vốn  là người trong hoàng thất của Mạc Quốc. Mà nhị thập hoàng tử Tư Đồ Mạc  Nhuệ chính là do vị Thục Phi này sở sinh. Nói không chừng, Dạ Quốc đã  muốn ngấp nghé Tố Quốc.
Quả nhiên, thời đại nào cũng không thể tồn tại hai chữ “hòa bình”!
Ba người kia có lẽ cũng đã phát hiện ra điều đó, đều trầm ngâm suy nghĩ.
“Trẫm  thật là tò mò, Dạ Quốc rốt cục tham dự bao nhiêu trong chuyện này?!”  Nam Cung Hải cười khẽ, trong mắt đều là tàn nhẫn, lạnh lùng.
“Theo  tin tức gần đây, Dạ Quốc đã sắp bước vào thời kì căng thẳng nhất. Tư Đồ  Mạc Thắng cùng Tư Đồ Mạc Nhuệ đã bắt đầu phô trương thế lực, sắp bước  vào giai đoạn đối đầu công khai. Có lẽ chỉ khoảng vài tháng nữa, chúng  ta sẽ biết Quốc quân mới của Dạ Quốc là kẻ nào!” Nam Cung Lâm chậm rãi  nói, thanh âm không có bất cứ tình cảm nào.
“Hư… chậm rãi chờ  xem, kịch vui còn ở phía trước!” Nam Cung Phong khóe miệng khẽ gợi lên  một độ cong, lạnh như băng cùng trào phúng.
Tố Quốc có ba vị nam  tử đỉnh thiên lập địa chống đỡ, đâu thể nói thâu tóm là thâu tóm? Lần  này, có lẽ thiên hạ lại muốn loạn một hồi… 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện