[Dịch]Tiểu Ma Y Chín Tuổi - Sưu tầm
Chương 36 : Bị người khiêu khích
.
Nghe nói Sa Long vương tử của hoàng thất Long Đằng lần này sẽ tham gia cuộc thi trắc nghiệm tân sinh, còn có Phượng Bá công chúa, các người thừa kế của các đại quý tộc nữa. Nhìn đội hình tham gia xem, lần chiêu sinh này so với lúc trước còn trâu bò hơn. Đúng là tỷ lệ trúng tuyển có gia tăng nhưng nhìn thực lực của những người tham gia đi, chúng ta vẫn không nên vui mừng quá sớm, cứ chuyên tâm nghĩ ra cách làm sao qua cửa được rồi nói sau.”
Nghe vậy tất cả mọi người đều lắc đầu, bao nhiêu mộng tưởng đều bị hắt một gáo nước lạnh cho tỉnh ra.
Chỉ Yên theo dòng người đi về phía trước, ánh mắt thỉnh thoảng lại lạc trên các hàng quán ven đường. Các cửa hàng, quán xá này có bày bán đơn giản một ít đao kiếm, tinh hạch, dược thảo, và mấy loại khí cụ cổ quái có thể dùng trong trận đấu.
“Lão bản, cái này bán thế nào?” Chỉ Yên ngồi xổm xuống, nhặc lên một viên tinh hạch lục sắc trong suốt hệ mộc. Trong Vân Vụ sơn không có gặp phải ma thú nào cho nên ngay cả một viên tinh thạch cấp thấp nàng cũng không thu được, lần này khó có cơ hội nhìn thấy được một viên tinh thạch mộc hệ tam giai, trong lòng tất nhiên là rất vui mừng.
“Tam giai mộc hệ tinh hạnh, lão bản, cái này ta muốn, bao nhiêu tiền.” Trước mắt đột nhiên có một bóng người nhoáng một cái đã xuất hiện bên cạnh Chỉ Yên, theo sau đó là một thanh âm bén nhọn vang lên, tinh hạch trong tay Chỉ Yên cũng bị người khác cướp đi. Người mới tới là một thiếu nữ cao gầy, mặc y phục vàng nhạt, giọng điệu cao ngạo, ngang ngạnh.
“Thật xin lỗi, thứ này là ta nhìn trúng trước.” Thanh âm thản nhiên mang theo khí lạnh vang lên, đứa nhỏ tinh xảo ngửa đầu, vẻ mặt trấn định nói.
“Ách, tiểu thư, ngại quá, tinh hạch này là do vị tiểu cô nương này nhìn trúng trước, người xem…?” Lão bản là một vị lão giả cao cấp khoảng sáu mươi tuổi, trên mặt mang theo vẻ tang thương do năm tháng tôi luyện nên, đối mặt với tình huống như vậy, lão xấu hổ mà lại khiên tốn giải thích.
“Xuy, chỉ bằng nàng, một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa mà có thể mua được mộc hệ tinh hạch tam giai tốt như thế này sao.” Nữ tử xuy cười một tiếng, từ trong lòng lấy ra một miếng tử kim tệ: “Đây, một tử kim tệ, tương đương một ngàn kim tệ, mua khối tinh hạch tam giai này của ngươi chắc còn dư dả chán.” Cao ngạo cười, lại đem kim tệ ném đến trước mặt lão giả, xong mới xoay người định rời đi.
“Đứng lại.” Hơi thở lạnh lùng mang theo băng hàn áp bách thoáng chốc nổi lên.
“Có tiền thì rất giỏi sao? Hay ngươi không nghe hiểu tiếng người?” Chỉ Yên nhìn thiếu nữ, trong đôi mắt trong suốt nổi lên ngàn vạn ý lạnh: Đoạt đồ của nàng không nói, còn muốn làm bộ dạng tự cho mình cao quý ghê tởm này đến khiến nàng cảm thấy buồn nôn.
Không khí khác thường giữa hai người rất nhanh lọt vào trong mắt những người khác, vốn ngã tư đường náo nhiệt, chật chội đột nhiên trong khoảng khắc trở nên im lặng lạ thường, vẻ mặt mọi người mang theo tò mờ chỉ trỏ đối với hai người.
“Có chuyện gì thế nhỉ?” Một thiếu niên đè thấp thanh âm hỏi đồng bạn. Thiếu nữ hoàng y (hoàng = vàng) kiều diễm xinh đẹp, đứa nhỏ phấn y cũng tinh xảo đáng yêu, đều hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.
“Không biết, có vẻ như nữ tử hoàng y đắc tội với đứa nhỏ…” Thiếu niên còn lại lắc đầu, đối với mấy loại chuyện này đã tập mãi thành thói quen. Hắn đây đã ba lần tham gia chiêu sinh của U Lam học viện, hàng năm, người tới tham gia cũng vô số, đến cuối cùng, người có thể trúng tuyển không quá một ngàn người. Cái gì đấu đá, cái gì đánh nhau, cái gì mâu thuẫn, quả thật chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
“Oa, oa nhi nhà ai mà đáng yêu như vậy, thật có khí thế!” Một thanh âm háo sắc từ trong đám người vang lên, giây tiếp theo một thếu nữ mặc y phục màu tím nhạt xinh đẹp từ trong đám người chui ra, đi theo phía sau là một thiếu niên mặc lam bào (lam = xanh) khí chất lạnh lẽo, cao ngạo.
Mặt như ngọc, thần thái như thần, mọi người xung quanh lúc nhìn thấy thiếu nữ trong nháy mắt đều đồng loạt hút không khí, cảm thấy nhìn trong mắt nhưng vui trong lòng. Ngược với thiếu nữ tử y hoạt bát nhiệt tình, thiếu niên lam bào có vẻ bình tĩnh đạm mạc, tản ra khí chất cao quý, thậm chí ngay cả xem cũng chưa từng liếc mắt nhìn hai người Chỉ Yên trên sân một cái.
“Ngươi có biết ta là ai không? Tứ đại gia tộc ở Minh Đều ngươi có nghe qua không, dám hô to gọi nhỏ với bổn tiểu thư, ngươi không muốn sống phải không?” Ánh mắt hoàng y thiếu nữ hung ác, từ trên cao nhìn xuống Chỉ Yên uy hiếp. Mọi người xung quanh khi nghe được câu tứ đại gia tộc ở Minh Đều, hai mắt đều phát sáng nhìn nữ tử trước mặt, nói như vậy nàng là đệ tử của tứ đại gia tộc?
Ôi mẹ ôi, xem ra tiểu oa nhi này đá trúng đinh sắt rồi. Tứ đại gia tộc ở Minh Đều, đó là nhân vật lợi hại thế nào chứ? Ngay cả viện trưởng của U Lam học viện cũng phải nhường vài phần kia mà.
Phải biết rằng, một học viện muốn lớn mạnh không phải chỉ dựa vào mấy cường giả chống đỡ, còn phải có thế lực khắp nơi duy trì viện trợ tài bảo. Mà tứ đại gia tộc ở Minh Đều chính là “Địa đầu xà”*, góp phần không nhỏ vào U Lam học viện, theo cách nói khác, đắc tội tứ đại gia tộc cũng chính là gián tiếp vô duyên với U Lam học viện.
(* trong câu Cường long nan áp địa đầu xà: Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Hay nói cách khác là địa đầu xà này là kẻ có quyền, địa vị ở tại nơi nào đó, mà không ai được phép xâm phạm)
Mặc dù từ bỏ tư cách tiến vào U Lam học viện, cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của tứ đại gia tộc. Toàn bộ Minh Đều, ngay cả những huyện trấn to nhỏ xung quanh, cũng đều nằm trong phạm vi khống chế của tứ đại gia tộc, có thể nói là dù có chắp cánh cũng khó thoát khỏi.
“Tứ đại gia tộc Minh Đều?” Chỉ Yên gật gật đầu, ánh mắt u ám, sâu thẳm, như tuyết trên đỉnh núi, lạnh như băng: “Vậy thì thế nào?”
Nàng, ngay cả người đứng đầu Âu Dương gia trong tam đại gia tộc cũng dám phế, thì sao lại sợ một cái tứ đại gia tộc nho nhỏ kia cơ chứ?
Oanh, một viên kình lôi nổ vang tại chỗ, mọi người hỗn độn trong gió, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đứa nhỏ trước mặt. Nàng vừa nói cái gì? Vậy thì thế nào? Nàng vậy mà dám nói như vậy?
Ngao ----, chẳng lẽ nàng không biết tứ đại gia tộc lợi hại như thế nào sao, đắc tội tứ đại gia tộc không khác gì tự tìm đường chết, vậy mà nàng còn trả lời hờ hững như vậy, vân đạm phong khinh* như vậy, bé ngoan a, đó là tứ đại gia tộc đấy!
(* điền nhiên như gió thoảng mây bay, ý chỉ thái đọ bình tĩnh, thờ ơ, không quan tâm)
Mọi người thở hổn hển, thống nhất lộ ra vẻ mặt ngu ngốc. Lạc Ánh Tuyết tức giận đến cả người run rẩy, mắt đẹp như nổi lên hai ngọn lửa. Chỉ một đứa nhãi con mà cũng dám xem thường Lạc gia nàng, không, là xem thường toàn bộ người trong tứ đại gia tốc.
“Ha ha, tiểu muội muội, muội thật can đảm, đừng lo lắng, có tỷ tỷ che chở cho ngươi, ai cũng không thể ức hiếp ngươi được.” nữ tử tử y (tử: màu tím) xinh đẹp cười duyên một trận, đi đến trước mặt Chỉ Yên, vỗ vỗ bả vai nhỏ nhắn của nàng, hào khí tận trời hứa hẹn nói.
Đứa nhỏ này này thật đáng yêu, toàn thân cao thấp đều lộ ra một loại hấp dẫn kỳ lạ, khiến người khác không nhịn được muốn ôm vào lòng mà bảo hộ. Nhìn nàng (Chỉ Yên) bình tĩnh tự nhiên đối mặt với uy hiếp của người khác, càng làm cho sự hảo cảm đối với nàng nâng lên một độ cao mới. Mặc cho chuyện gì có thể xảy ra đi chăng nữa, thì chuyện này, nàng (nử tử tử y) quyết định nhúng tay vào rồi.
Xôn xao, mọi người choáng váng, vẻ mặt hết cách nhìn nữ tử xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này. Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, chỗ này đang thịnh hành mỹ nữ ngu ngốc sao?
Một đứa nhỏ không biết tình huống cũng thôi đi, đằng này lại xuất hiện thêm một thiếu nữ tử y nữa tham gia vào náo nhiệt! Phải biết rằng đối phương là người của tứ đại gia tộc, thực lực của hộ vệ chắc hẳn không phải tầm thường, không chú ý một chút sẽ tự nhóm lửa thiêu thân. Chậc chậc, xem ra giống như câu nói kia, đúng là “Tóc dài kiến thức ngắn”, nữ nhân, nữ nhân a…
Khóe môi Chỉ Yên run rẩy, nữ nhân này có phải quá nhiệt tình rồi hay không? Các nàng hoàn toàn không có quen biết gì đâu đấy!
“Hắc hắc, thật keo kiệt, cho ta ôm một chút thôi, ngô, thơm quá…” Xôn xao, trong khoảnh khắc cằm của mọi người đều như muốn rơi xuống đất. Này, nữ nhân này cũng quá phóng túng rồi. Không đúng, vừa rồi không phải đang thảo luận vấn đề về tứ đại gia tộc sao, sao bây giờ trọng tâm câu chuyện lại chuyển đến việc đứa nhỏ này thơm hay không thơm rồi, vấn đề này có liên quan sao?
“Được lắm, hôm nay bản tiểu thư liền cho các ngươi nhìn thấy sự lợi hại của Lạc gia.” Vẻ mặt của Lạc Ánh Tuyết hung ác nham hiểm, hai má trắng nõn tinh tế trướng thành màu đỏ tím, thân thể mềm mại run rẩy, trong lồng ngực lại nổi lên lửa giận ngút trời. Được lắm, dám coi thường Lạc Ánh Tuyết nàng, vậy thì phải chấp nhận trả giá đắt đi
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện