[Dịch] Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương - Sưu tầm
Chương 56 : Phát hiện bát giác
.
Editor : Ôp
Đầu mùa xuân Hàn Hàn đã nhiều lần đi qua hai ngọn núi ở thôn Lưu, nhưng từ sau trung tuần tháng hai, vì bận đông bận tây nên chưa đi qua xem, lúc này khế đất của ngọn núi cùng với vùng đất xung quanh đã lấy tới tay, đương nhiên nàng phải lên trước khảo sát núi một phen.
Ăn xong cơm trưa, Hàn Hàn cõng sọt tre, cầm cuốc nhỏ trong tay đi lên núi.
Từ xa nhìn lại, Hàn Hàn đã phát hiện hai dãy núi khác nhau, một ngọn núi có cỏ mọc xanh um tươi tốt, một ngọn núi khác thì lại là một mảnh trụi lủi, chỉ có vài cọng cỏ dại mọc cao, cây cối cũng không thấy mấy.
Hàn Hàn nhíu mày, quả nhiên lực phá hoại của con người là rất lớn!
Một ngọn núi tốt đẹp như thế cũng bị làm cho trơn nhẵn.
Ngọn núi kia chỉ có vài cây cỏ dại, trước đây nàng đã đi qua, bởi vì địa thế ngọn núi này bằng phẳng, dễ dàng leo lên, cho nên đa số người trong thôn rất thích đến núi này đốn củi, lúc đó nàng chỉ cảm thấy ngọn núi này cây quá ít, mới chuyển sang đốn củi trên vùng núi khác, không ngờ chỉ mới mấy tháng, những chỗ này vốn dĩ có rất thiếu cây vậy mà cũng bị chặt hết.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, không có cây thì sau này nàng cũng dễ dàng cải tạo.
Cây chỗ này đã bị chặt mất, nàng cũng không cần đến ngọn núi kia quan sát, một đường chạy thẳng tới ngọn núi có cây xanh rậm rạp còn lại.
Dựa vào trí nhớ, Hàn Hàn tìm được rừng trúc, cây trúc đổi qua một lần lá, thoạt nhìn xanh tươi đáng yêu, trên mặt đất có cây trúc con mọc nhô ra bên ngoài.
Ở cổ đại, trúc đa phần là vật chế tạo ra ghế mây, nan quạt, nan ô các loại, thời đại này không có chiếu, Hàn Hàn lại biết trúc là một nguyên liệu rất tốt để làm ra chiếu, mặc dù nàng sẽ không làm ra chiếu, nhưng có thể nói bộ dáng của chiếu thời hiện đại cho Ngô thợ đan tre nứa, với tay nghề của Ngô thợ đan tre nứa, làm ra chiếu chắc chắn không phải là vấn đề.
Trúc không chỉ có thể làm ra chiếu, nếu phần giữa các đoạn trong ruột trúc được khoét đi, thì có thể thay thế vòi nước hiện đại tưới đồng ruộng, hoặc là dùng làm làm lỗ thông gió trong phòng, măng lại là mỹ vị chay ngon miệng, do đó, rừng trúc này phải giữ lại, tốt nhất là trồng thêm một chút.
Quan sát cẩn thận rừng trúc xong, Hàn Hàn tiếp tục đi dạo trên núi, nhìn địa hình trên núi, cây cối chỗ nào có tác dụng thì có thể giữ lại, chỗ nào không dùng được cần phải chặt bỏ.
Chậm rãi đến gần phía trong khe núi, đất đai dần dần trở nên mềm và ẩm ướt hơn, trước mắt Hàn Hàn sáng ngời, mắt thấy thời tiết từ từ nóng lên, dưới hầm đã không còn thích hợp để nuôi trồng mộc nhĩ nữa rồi. d/.dle/.qudoon
Ngoại trừ dùng băng ra, ở cổ đại không có hệ thống làm giảm nhiệt độ nào, thế nhưng giá trị dùng băng quá cao, bây giờ nàng còn chưa đủ khả năng, cho nên nếu như trời còn tăng thêm nhiệt độ, nàng chỉ có thể tạm thời dừng lại việc nuôi trồng mộc nhĩ, nói như vậy, ắt sẽ tạo thành tổn thất lớn cho tửu lâu.
Không ngờ ngay lúc nàng chuẩn bị từ bỏ, vậy mà trên núi lại cho nàng một kinh hỉ như vậy!
Đây quả thực là nơi tuyệt hảo để trồng mộc nhĩ!
Chỗ này thuộc vùng trung tâm của ngọn núi, nhiệt độ trên núi vốn là thấp hơn so với dưới chân núi, huống chi xung quanh đều là cây, cây cối ở giữa cũng không phải quá dày đặc, không cần lo lắng việc thông gió không tốt làm hoàn cảnh ẩm nóng khiến cho mộc nhĩ thối mốc, đến lúc đó nàng chỉ cần xây một gian phòng đơn giản ở chỗ này, phía dưới sàn nâng lên cao, bên cạnh đào một cái ao dự phòng, lại dùng thân trúc rỗng ruột làm thành một hệ thống thoát nước, như vậy cho dù trời mưa, cũng không cần lo lắng mộc nhĩ sẽ bị ngập lụt hư hỏng. d/.dle/.qudoon
Đến lúc đó nàng chỉ cần mỗi ngày an bài người qua đây liếc mắt nhìn tình hình sinh trưởng của mộc nhĩ là được rồi.
Trong đầu rất nhanh hoàn chỉnh mạch suy nghĩ, Hàn Hàn hưng phấn đánh giá địa phương xung quanh này, muốn hiểu biết rõ ràng tất cả cỏ dại và mấy khóm cây thấp bé ở đây.
Xoay đầu qua, đuôi mắt liền phát hiện ra vài cây thực vật.
"Bát giác (*)!" Cho là mình hoa mắt, đi qua nhìn kỹ một chút, đúng là bát giác, hơn nữa còn là bát giác không có độc có thể ăn.
(*) Bát giác: Có rất nhiều loại bát giác, bác giác liên, bát giác hồi hương,... nhưng đa số đó bát giác đều có công dụng đuổi hàn, kiện tỳ, khai vị, dùng chữa nôn mửa, đau bụng, bụng đầy chướng, giải độc của thịt cá, có loại chữa vết thương cho rắn cắn,... (h/ả)
Không phải bát giác sinh trưởng ở phía nam hả, thế nào ở đây lại có bát giác? Hàn Hàn nhíu mày, đầu nhỏ bắt đầu vận chuyển, chẳng lẽ bởi vì đây là triều đại không có trong lịch sử, cho nên cây nông nghiệp sinh trưởng cũng không theo quy luật?
Cũng không đúng, những cây khác sinh trưởng đến lúc thu hoạch đều rất quy luật, vậy tại sao bát giác lại không quy luật được? Nhìn hoàn cảnh chung quanh, đột nhiên Hàn Hàn hiểu được, bát giác sinh trưởng ở ẩm thấp, nơi vùng núi có đất xốp mềm, hoàn cảnh ở đây không phải chính là nơi hoàn hảo phù hợp cho bát giác sinh trưởng sao!
Còn hạt giống, trên cuốn sách《 thảo mộc cầu chân 》có ghi chép về bát giác, cổ nhân vẫn xem bát giác là vị thuốc đông y mà sử dụng, chỉ là dùng không nhiều, cho nên không có ai chuyên môn đi trồng bát giác, nên sản lượng rất ít. Nghĩ đến chắc là có người mua bát giác từ trong tiệm thuốc, bởi vì nguyên nhân nào đó lên núi, làm rơi ra một vài hạt giống cây, cho nên bát giác mới phát triển như lúc này.
Trong con ngươi khó nén hưng phấn, Hàn Hàn chỉ cảm thấy một chuyến đi lên núi lần này rất có thành quả, vậy mà có nhiều thu hoạch như thế.
Cao hứng bừng bừng từ trên núi khảo sát xong, lúc xuống núi, trời đã hơi tối.
Còn chưa tới nhà, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đứng ở cửa không di chuyển.
"Tiểu Phong Phong!" Hàn Hàn cả kinh, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy nhay đến, mặc dù đứa nhỏ này lão thành (ông cụ non) một chút, nhưng chưa bao giờ đứng im trước cửa không nhúc nhích như cọc gỗ như lúc này.
d/.dle/.qudoon Nhìn bóng dáng từ xa đang đi về hướng mình, chân mày nhỏ của Mộ Dung Ý đang nhăn hơi buông ra một chút, mặc dù có Ám Tam đi theo, nhưng hắn vẫn không yên lòng, lỡ may lần sau trong lúc Ám Tam ngu ngốc này đi vệ sinh, Hàn Hàn gặp phải rắn độc bò cạp thì làm sao bây giờ, trên núi mấy thứ linh tinh thế này không bao giờ thiếu! Hoặc là bị ngã bổ thì làm sao bây giờ, nghe Ngô Mạc thị nói qua, thì ra lúc trước nha đầu này đã bị ngã xuống núi một lần, suýt chút nữa là không cứu được.
Nghĩ đến đây, liền không nhịn được nghĩ đến sơ sót lúc sáng của Ám Tam, thiếu chút nữa khiến cho Hàn Hàn và Ngô Mạc thị bị chịu ủy khuất, chân mày khẽ thả lỏng tiếp tục nhăn lại, nhất định phải cho Ám Nhất đi giám sát Ám Tam tăng cường huấn luyện thêm!
Hàn Hàn về đến trước cửa liền thấy Mộ Dung Ý nhướng mày lên đang nhìn mình, nhịn không được niết(*) khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: "Chớ nhíu, lại nhăn nữa sẽ thành ông lão nhỏ đấy! Sao đệ không vào trong nhà, đứng ở đây làm gì?"
(*) Niết: Xoa, bóp, vuốt ve.
Mộ Dung Ý vung tay vuốt ve tay nhỏ của Hàn Hàn: "Làm cái gì mà bây giờ mới trở về?" Chân mày nhăn nhó cho thấy tâm tình khó chịu.
"Thời gian ở trên núi lâu một chút." Hàn Hàn nháy mắt mấy cái giải thích, giọng nói đứa nhỏ đáng ghét này thế nào giống như đang khuyên bảo con nít vậy?
"Sau này không được về trễ như thế!" Mộ Dung Ý xoay người trở lại.
"Không được?" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, hình như mình so với hắn còn lớn hơn mà, sao bây giờ trái lại lại cảm thấy hắn mới người lớn tuổi hơn? Trợn tròn mắt, được rồi, thấy phần quan tâm của hắn dành cho mình, không so đo với hắn nữa.
Ám Tam núp ở trên cây không nhịn được rùng mình, tại sao đột nhiên cảm thấy có chút lạnh nhỉ? Một ý niệm trong đầu vừa mới chuyển động xong, đã thấy Ám Nhất nhẹ nhàng chậm rãi bay đến.
"Ngươi tới làm cái gì?" Bỗng nhiên Ám Tam có dự cảm xấu.
Ám Nhất cười: "Chủ tử nói ta quan sát kỹ càng việc ngươi tăng cường huấn luyện, hơn nữa còn phải là huấn luyện vào buổi đêm!"
Ý là, buổi tối huấn luyện, ban ngày còn phải vác thêm gánh nặng chức trách của một ám vệ là bảo hộ Mạc cô nương? Đột nhiên Ám Tam cảm giác như mình thật khổ bức (đau khổ+bức bách), đau khổ xụ mặt xuống, chỉ là: "Vì sao đột nhiên chủ tử lại muốn ta tăng cường huấn luyện?" Bị phạt cũng phải biết vì sao chứ?
Ám Nhất nhìn hắn: "Ngươi đang hỏi ta sao?"
"Nói nhảm, ở đây chỉ có ngươi, không hỏi ngươi thì hỏi ai, chẳng lẽ ngươi không biết?"
"Biết."
"Biết thì nói mau."
"Ngươi muốn biết?"
"Nói nhảm!"
"Ừ, nguyên nhân chủ nhân phạt ngươi chính là... . Ngươi tự đoán đi!" Nói xong chậm rãi xoay người rời đi.
Ám Tam nghẹn họng, cắn răng, tên vô liêm sỉ này rõ ràng chính là trắng trợn trả thù! Trả thù mình lần trước không nói cho hắn biết!
Cái đồ bụng dạ hẹp hòi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện