[Dịch] Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Sưu tầm

Chương 69 : 65: Đánh cuộc xem ai sẽ cứu ngươi

Người đăng: 

.
Cột mốc biên giới của Bình thành bị mất một nửa thê lương đổ xuống, trên đất rơi đầy chân tay bị cụt, vậy mới thấy được người xuống tay trong trận ác chiến đêm hôm đó thật đúng là vô cùng ác độc, không hề nể tình một chút nào. Hai đồng tử (người hầu nam ở độ tuổi 15) mặc đồ màu xanh đi xuống xe ngựa. Hai người môi hồng răng trắng, ngày thường hết sức tuấn tú, lại có thể mặt không đổi sắc đi qua mặt đất tràn đầy tay chân đứt lìa, trải qua một buổi sáng bị mặt trời phơi nắng, những thi thể này cũng đã nhanh chóng bốc mùi. Hai người đi lại một phen, trở lại trước xe ngựa, cung kính mà thở dài hành lễ, nói với người bên trong xe: "Chủ tử, không có một người nào người sống." Chiếc xe ngựa kia dày cộm nặng nề cao quý, hai con tuấn mã thân thể tuyệt đẹp, cường tráng cao lớn, thế nhưng cũng không hề kém mấy phần so với Truy Nguyệt. Màn che màu xanh trên xe tung bay, có thể thấy được bóng dáng mơ hồ đang nửa nằm nửa ngồi bên trong xe này. Người nọ mặc một một bộ đồ sang trọng màu vàng kim, áo lại mở ra một nửa, dưới chân là hai đồng tử mặc đồ xanh đang ngồi chổm hổm một phải một trái đang xoa bóp chân cho hắn. Nghe hai đồng tử ngoài xe ngựa này bẩm báo, nam tử khẽ đứng dậy, một tay giữ lấy đầu, hé mắt, hứng thú quan sát một mảnh tay chân đứt lìa ở bên ngoài rèm che, mùi hôi chết người này làm hắn có chút không vui nhăn mày, bịt mũi lại, hơi cau mày, quả nhiên là xinh đẹp tựa Tây Thi, anh tuấn tựa Phan An, làm mọi người nhìn vào không khỏi muốn thần hồn điên đảo. Rốt cuộc bên trong xe ngựa cũng vang lên âm thanh lười biếng của nam tử: "Thối, thật thối." Hai người đồng tử che miệng cười trộm, sắc mặt chỉ một thoáng đã ửng đỏ, thiên chân hồn nhiên mà nhắc nhở: "Chủ tử, chúng ta thật vất vả mới nuôi được chó săn cho người ta giết, sao ngài lại không khó chịu?" "Ừ, đúng là có chút đáng tiếc..." Tính khí của nam tử được gọi là chủ tử cũng vô cùng tốt, nghiêm túc đáp lại, sau đó liền nhìn thấy một ngón tay thon dài mảnh khảnh lười biếng vén mạn rèm lên, hai mắt hẹp dài hếch lên, cười tủm tỉm nhìn ra ngoài, chỉ một thoáng sáng chói như sao, ánh mắt rất vô tội oán giận nói: " Người Biện quốc bọn họ sao lại thô lỗ thế này?" Đồng tử cười một tiếng. Bàn về lịch sự tao nhã, thế gian này dĩ nhiên là không người nào có thể so sánh được với chủ tử nhà bọn họ, liền nói: "Chủ tử mất hứng, không bằng bọn ta đi bắt người giết nhiều chó săn của chúng ta tới, giúp chủ tử hả giận?" Đây tựa hồ là một đề nghị hay, nam tử kia nhất thời cười rộ lên, liền giống như một hồi gió mát thổi qua mặt: "Đứa nhỏ này là một nhân vật hung ác, các ngươi cũng đừng đánh nhau cùng hắn." "Chủ tử biết người kia là ai?" Trên mặt đồng tử hiện lên vẻ bội phục. Nam tử lại lười biếng nằm xuống, cười như không cười: "Là một quý nhân. Người Tần Yến Quy để ý, lại bảo vệ cẩn thận như vậy, nhất định rất có ý tứ. Hai người ngươi đi mời hắn tới, đừng dọa đến người ta." Ý kia, chính là không thể động thủ, phải văn nhã mời tới? "Nếu là người nọ không chịu thì sao?" Đồng tử hỏi. Nam tử nửa ôm đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cười tà mị nói: "Vậy liền lừa gạt bịp bợm, lừa người tới." Nam tử vừa dứt lời, bên ngoài xe ngựa kia thoáng qua một trận gió, bóng dáng màu xanh cũng chợt lóe, nơi nào còn có bóng dáng hai đồng tử này? Nam tử chậc chậc hai tiếng, oán trách hai đồng tử này quá mức nóng lòng, nhiệt tình như vậy, chạy nhanh như thế, khi trở về, người kia hẳn là cũng bốc mùi nồng nặc rồi. "Chủ tử?" Đồng tử bên trong xe lên tiếng hỏi. Nam tử lười biếng nằm trở lại, hơi híp mắt, bờ môi mỉm cười: "Trở về trang." "Dạ!" Đồng tử giòn giã lên tiếng, đổi vị trí với đồng tử lúc trước, đi ra bên ngoài đánh xe ngựa. ... Sau khi Tần Thương rời đi, Vô Tà cũng liền đứng dậy tùy ý dùng chút lương khô Tần Thương lưu lại, lúc này mới khôi phục chút thể lực. Đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một hồi tiếng gió thoáng qua, thân hình Vô Tà dừng lại, hai mày nhíu lại, đáy mắt thoáng chốc thoáng qua một tia bén nhọn lạnh lẽo, nhưng ở trên mặt nàng vẫn rất trầm tĩnh, biết rõ khách không mời mà đến, lại như không có một chút vẻ nóng lòng hoặc kinh hoảng, ngón tay khẽ nhúc nhích, lương khô còn lại đang cầm trong tay gãy làm hai nửa, rời khỏi tay. "Ôi!" Vào lúc này, Vô Tà liền thấy hai bóng dáng màu xanh ngã xuống từ phía trên. Có lẽ là ngã đau, hốc mắt hai người kia đỏ lên, tay xoa xoa cái mông, hình như bị rơi đến nỗi nhất thời không đứng lên nổi. Vẻ mặt Vô Tà không thay đổi. Hai đứa con trai trước mắt này xem ra là bằng tuổi nàng, ngày thường mềm mại tuấn tú, oán trách một hồi đối với hành vi thô lỗ của nàng. Vô Tà cũng chỉ rủ lông mi, lẳng lặng nhìn hai người họ không nói. Bị nàng nhìn như vậy chỉ làm cho người ta cảm thấy độ ấm bốn phía hình như cũng nhất thời giảm xuống. Hai người run lên, rốt cuộc yên tĩnh lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh đang lẳng lặng nhìn bọn họ, nhìn một cái liền không khỏi ngây ngẩn cả người, chủ nhân của cặp mắt kia, bàn về tướng mạo, so với bọn hắn cũng không hề thua kém một chút nào, nhưng... Một hồi mùi thối truyền tới, đầy máu mùi tanh hòa lẫn mùi mồ hôi. Hai người nhíu mày lại, bịt mũi lại, ánh mắt nhìn Vô Tà cũng biến thành cảm xúc phẫn nộ: “Sao có thể thối như vậy chứ!" Chủ tử thích sạch sẽ, bọn họ tự nhiên cũng cực kỳ coi trọng dung mạo. Theo bọn hắn thấy, có người rõ ràng sinh ra có một thân xác tốt như vậy lại muốn chơi đùa đến khiến chính mình hôi thối như vậy, chật vật không chịu nổi. Đây quả thực điều ác độc nhất trên đời này, không có nhân tính, nên bị trời tru đất diệt! Tính khí Vô Tà cũng không náo loạn giống như hai người này, môi của nàng mím chặt, thái độ hiển nhiên lãnh khốc không ít. Một hồi lâu, nàng mới không nặng không nhẹ lên tiếng: "Các ngươi là ai?" Hai người lúc này mới đột nhiên nhớ lại mục đích đến nơi này của mình, hai chân loạng choạng đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình, sau đó nhẹ nhàng lễ độ chào Vô Tà một cái: "Vị công tử này, chủ tử nhà chúng ta cho mời." Vô Tà không nói, nhưng trong lòng thì đang nhanh chóng suy nghĩ, không biết chủ tử nhà bọn họ là ai ? Nếu nàng muốn đi, hai tên đồng tử này đương nhiên không thể ngăn được nàng. Nhưng hai đồng tử này... Vô Tà nhìn ra được, bọn họ cũng không phải là thiếu niên trong nhà tầm người. Mặc dù cử chỉ nhìn như bừa bãi nhưng cũng là người thâm tàng bất lộ, chủ tử nhà bọn họ đương nhiên cũng không phải là người thường. Nàng ra ngoài đêm qua, hôm nay Tần Thương mới vừa đi, không ngờ bọn đã tìm tới cửa rồi. Thấy Vô Tà không nói, hai người tự nhiên biết không thể dỗ nàng dễ dàng, liền cười nói: "Vị công tử này, chủ tử nhà chúng ta đã nói, hôm nay mời ngài, ngài nếu không nguyện nể mặt, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng, nhưng một ngày khác ngài tự nhiên sẽ tìm tới hắn. Nghe nói Yến Bắc quân cùng đám người Tuyên vương đã vào thành, trong thành không có lương thực, đưa mắt nhìn lại, có viện binh hay không vẫn còn không biết được. Nếu thứ gọi là quân phản loạn này thật sự là một vài người không quá mạnh mẽ, vậy cũng cũng không đủ gây sợ hãi, bằng thủ đoạn của Tuyên vương, lại thêm lấy năm nghìn tinh binh Yến Bắc quân, việc bình định tự nhiên sẽ dễ dàng. Nhưng nếu những phản quân này..." Hai người chậc chậc hai tiếng, cười đùa: "Bên trong thành không có lương thực, đám người Tuyên vương bị vây trong Bình thành, không khác với việc chờ chết." Nếu những phản quân này, căn bản cũng không phải là quân lính tản mạn... Sắc mặt Vô Tà hơi biến, vẻ mặt biến hóa này hình như trúng ngay mục đích của hai người kia, bọn họ cũng không thúc giục, chỉ cười chờ Vô Tà trả lời. Vô Tà đương nhiên biết nếu Tần Yến Quy sớm biết Bình thành là một cái bẫy thì dĩ nhiên cũng biết Kiến đế sẽ không phái viện binh tới trợ giúp hắn. Nhưng cho dù biết rõ phụ hoàng của mình muốn đưa mình vào chỗ chết, coi như phía trước là bẫy rập, hắn trừ nhảy vào, cũng không có phương pháp khác. Vô Tà thầm cười khổ, Kiến đế đây là đang buộc hắn làm phản? Nếu hắn không tạo phản, phía trước chính là một cuộc ác chiến, cho dù may mắn có thể sống, hắn còn những thứ gì đây? Kiến đế kiêng kỵ hắn, tự nhiên chỉ có khi khiến cho hắn chỉ còn hai bàn tay trắng, làm làm một vương gia an nhàn, mới có thể khiến bản thân an tâm. Nếu hắn làm phản.. Không, lòng dạ Tần Yến Quy cực sâu, lại là một người dã tâm bừng bừng, hắn không phải là người không biết xử lí tốt mọi chuyện. Thấy sắc mặt Vô Tà dãn ra, đồng tử này cười hì hì nói: "Chủ tử nhà ta xin công tử một lời, không muốn khiến công tử phải hối hận." "Cũng tốt." Vô Tà chợt giương môi khẽ cười, trong nháy mắt đó, hai mắt trong trẻo, hai người kia thấy vậy cũng ngây ngẩn cả người, sau hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. "Vậy xin công tử ăn thứ này vào." Hai đồng tử này vừa nghe, lập tức vui vẻ lấy ra một viên thuốc to bằng ngón cái từ trong lòng, muốn Vô Tà nuốt vào. Viên thuốc kia toàn thân đen nhánh, nhưng lại mơ hồ tản mát ra mùi thơm thoang thoảng, cũng không khó để ngửi thấy. Vô Tà vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hơi ngưng lại. Hai vị đồng tử chợt nhớ tới người trước mắt này là đại ma đầu giết người không chớp mắt, không khỏi một hồi lạnh đến buồn nôn, run run một phen, toát mồ hôi giải thích: "Công tử không cần nghi ngờ, vật này không có hại cho thân thể, chỉ làm cho công tử tay chân vô lực trong mấy ngày, không thể phát uy thôi, chờ qua vài ngàu, công tử tự nhiên khôi phục như trước. Chủ tử nhà ta là người văn nhã, võ không thể trói gà, tay không thể cầm đao, bọn ta mang công tử trở về Vô Lượng sơn trang, tự nhiên phải bảo đảm công tử sẽ không lấy chủ tử nhà ta ra khai đao. Kính xin công tử chớ làm khó chúng ta." Vô Lượng sơn trang…Biên giới Biện quốc cùng Bắc Tề có một tòa sơn trang, nghe nói chủ nhân trong trang này hành tung khó lường, chưa từng có người biết đến diện mạo của hắn, chỉ nghe nghe thấy trong trang này đều là nam tử có dung mạo bậc nhất, môi hồng răng trắng, dung mạo tựa Phan An, rồi lại là thâm tàng bất lộ, hiện tại xem ra tin đồn hình như không phải là giả. Về phần chủ nhân sơn trang kia... Vô Tà giương môi, nhận lấy viên thuốc kia, vô cùng lưu loát ăn vào. Chỉ chốc lát sau, nàng liền phát hiện sức lực trong cơ thể mất hết, bình thường đi lại không có gì khó khăn, chỉ là hiện tại, nếu muốn đi nhanh cũng chỉ sợ là cũng cảm thấy cố hết sức. Thấy nàng đã nuốt viên thuốc kia, hai đồng tử này mới thở phào nhẹ nhõm, tựa như con cọp bị nhổ răng. Lần này gan của bọn họ rốt cuộc bắt đầu lớn hơn chút, chà sát tay, lấy khăn che lên mắt Vô Tà. Trong khoảnh khắc, Vô Tà liền phát hiện trước mắt chỉ còn lại một mảnh tối đen, do hai người kia thay phiên vác trên vai, bên tai đều là tiếng gió gào thét, hơn nửa ngày sau, hai người họ thay phiên khiêng nàng, không từng nghỉ ngơi một chút nào, hình như cuối cùng lúc này mới Vô Lượng sơn trang, họ đặt nàng xuống, tháo vải che mắt nàng xuống, cung kính nói: "Công tử, mời." Vô Tà thoáng chốc mở mắt ra, liền bị ánh sáng dạ minh châu phát ra chiếu thẳng vào mắt, không khỏi giơ tay lên ngăn ánh sáng. Hồi lâu, khi đã thích ứng được một chút, nàng mới buông lỏng tay, liền thấy trước mắt là một suối nước nóng khổng lồ. Suối nước nóng kia đang tỏa làn khói ấm áp, mọi nơi đều lấy bạch ngọc khắc sơn, cả nơi tắm rửa cũng có vẻ hết sức xa hoa, không kém bao nhiêu so với hoàng cung. Một điều khác biệt duy nhất là, bên trong phòng tắm này có hơn mười người mặc áo xanh giống như hai đồng tử kia, bàn về diện mạo đều là vô cùng tuấn tú, đang cung kính mà nhìn nàng, thở dài xem nàng. Chắc hẳn nơi này chính là Vô Lượng sơn trang, quả thật là một nơi xa hoa. Dọc theo đường đi nàng đều bị che mắt, hai chân cũng chưa từng chạm đất, tự nhiên là không biết được vị trí của sơn trang này, chỉ sợ sơn trang này vốn cũng là cực kì bí ẩn, nếu không thì hai đồng tử mang nàng tới cũng sẽ không cẩn thận như vậy. "Công tử, ngươi tắm rửa xong, chủ tử nhà ta tự nhiên sẽ gặp ngươi." Đồng tử tốt bụng thấy sắc mặt Vô Tà có chút mắt mờ mịt, liền nhẹ giọng nhắc nhở: "Chủ tử nhà ta là người thích sạch sẽ, không thể gặp người toàn thân bốc mùi nồng nặc”. Ngụ ý, toàn thân Vô Tà thối , khiến người ta không thể dễ dàng tha thứ. "Cũng tốt, các ngươi đi ra ngoài." Vô Tà vốn là sống an nhàn sung sướng lớn lên, thân phận thế tử Tĩnh vương của nàng cũng không đơn giản. Câu nói này tuy là lời đơn giản, thế nhưng cực kì uy nghiêm, hết sức có phong phạm hoàng gia. Mọi người nghĩ tới vị tiểu tổ tong được chủ tử mời tới này là đại ma đầu giết người không chớp mắt, toàn thân nàng lại rất bốc mùi, người sáng suốt đều nhìn ra khắp người nàng dính đều là máu, không khỏi có chút sợ hãi đối với Vô Tà. Nàng lên tiếng, tự nhiên là ai cũng nghe lời, liền rối rít lui xuống, ngay cả hai đồng tử mang Vô Tà tới đây cũng không ngoại lệ. Đợi bọn hắn lui ra ngoài, nàng mới vừa nhớ lại. Không đúng, bọn họ đã cho nàng ăn viên thuốc kia, giờ phút này Tần Vô Tà chỉ có hơi sức đi bộ nói chuyện, làm gì còn sức giết người, bọn họ đây là đang sợ cái gì? ... Đồng tử tuấn tú rối rít lui ra ngoài, cả phòng tắm trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Vô Tà ngẩng đầu ngắm nhìn dạ minh châu được khảm ở xung quanh thì không khỏi nhíu nhíu mày, quá sáng, chói mắt. Các đồng tử lui ra ngoài trước, đã để lại cho Vô Tà một bộ đồ sạch sẽ, đều không ngoại lệ, cũng là màu xanh, lại coi nàng giống như những đồng tử này ở Vô Lượng sơn trang? Giương môi lên, không biết là cười trào phúng hay có ý gì khác, Vô Tà thong thả ung dung bao bọc bản thân lại một lượt, lại chưa từng động tới thanh sam đồng tử chuẩn bị cho nàng, giữ lại một thân quần áo dính máu, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài. Đồng tử canh giữ ở phía ngoài thấy nàng mặc quần áo lúc trước thì không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần, cúi đầu nói: "Công tử, mời đi theo ta." Vô Tà không có dị nghị, nghĩ đến bọn họ là mấu chốt để nàng gặp được người được gọi là "chủ tử" kia. Quả nhiên, đồng tử nơi này dẫn nàng tới trước một cánh cửa gỗ liền dừng lại, không hề đi về phía trước nữa, khom người nói: "Mời công tử đi vào trong, chủ tử nhà ta đang chờ ngài bên trong." Vô Tà không nghi ngờ gì, nàng đi vào cánh cửa kia. Người vừa mới vào trong, cánh cửa phía sau liền được đóng lại. Nhìn qua cánh cửa bên trong, đập vào mắt nàng chính là sương mù lượn lờ còn kèm tiếng nước chảy chưa bao giờ ngừng nghỉ, bình phong khổng lồ để ngang trước mặt nàng, thì ra là ra khỏi phòng tắm, lại vào phòng tắm của một người khác. Vô Tà vòng qua bình phong đi vào, dưới chân không khỏi khựng lại, ánh mắt hơi dừng lại, trên mặt đều là biểu cảm thong dong trấn định. Chỉ thấy trong suối nước nóng có bóng dáng thon dài trần trụi của một nam tử đang chậm rãi bước ra. Nam tử kia vóc người thon dài gầy gò, màu da trắng nõn, nước trên mái tóc dài ướt nhẹp đang tí tách rơi xuống từng giọt, hai bên có riêng một đồng tử đang cầm khăn lau đi những giọt nước đọng trên người hắn. Vẻ mặt Vô Tà sững sờ, đột nhiên ý thức được nam tử trước mắt đang trong tình trạng không mảnh vải che than. Nhất thời, ánh mắt của nàng có chút quẫn bách, xoay mặt, trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra. Nếu nàng biết hiện tại hắn đang tắm rửa, nhất định sẽ không vào cửa, cũng sẽ không thấy một màn khiến bản thân hoảng hốt như vậy. Nhưng nàng vốn là "nam tử", người đang tắm bên trong, cộng thêm nam tử trần truồng này cùng đồng tử đang hầu hạ hắn không có ai không phải là nam tử, lửa giận này của nàng đương nhiên cũng không có chỗ nhưng phát, cũng không thể khiển trách hắn không biết xấu hổ. Nam tử kia cũng không để ý đến hắn, du du nhiên nhiên ở đồng tử hầu hạ hạ huyên náo mặc xong áo, đợi mặc xong áo, hắn mới vẫy lui hầu hạ đồng tử, lười biếng vòng quanh tay, xoay người lại, hai mắt mỉm cười, giống như cảnh xuân hoà thuận vui vẻ nhìn tới trước Vô Tà, chỉ là cái kia rũ xuống trên vai sợi tóc còn chưa rất khô, xốc xếch tán lạc, hơn đem hắn trên người này tà mị khí phát ra phải vô cùng tinh tế. Thấy Vô Tà lại vẫn là một thân quần áo bẩn thỉu, nam tử kia không khỏi có chút kinh ngạc, không hiểu hỏi: "Sao ngươi không thay y phục mà vẫn để hôi như vậy?" Vô Tà cau mày, biết hắn đã thay áo xong, lúc này mới đưa mắt nhàn nhạt nhìn hắn, trên mặt còn có một chút kiêu ngạo: "Ta là thế tử Tĩnh vương, thân phận tôn quý, sao có thể giống với quần áo của một thường dân như ngươi." "Xuy!" Nam tử kia chợt cười khúc khích, tính khí lại cực tốt: "Thì ra là như vậy! Thế tử Tĩnh vương... Chẳng lẽ chính là thiếu niên chính thống trong hoàng thấy Biện quốc- thế tử Tĩnh vương Tần Vô Tà vô cùng nổi danh thời gian gần đây? Quái, lão hoàng đế Biện quốc này sao có thể cho ngươi tiếp tục sống, không nhổ cỏ tận gốc? Tại sao ngươi lại nói thân phận của bản than cho ta biết? Chẳng lẽ ngươi không biết, dưới mắt người này, thế tử Tĩnh vương là người chạm tay cũng có thể bỏng, khiến người có lòng nghe qua rồi liền có thể chiếm đoạt ngươi, lòng dạ xấu xa làm ra một vài việc sao?" Vô Tà hơi cong môi một cái, thần sắc an nhàn thoải mái liếc nhìn hắn: "Nếu như ngươi không biết ta là ai, mời ta tới nơi này làm gì?" Nam tử sững sờ, tròng mắt thoáng qua một tia sáng khác thường, nở nụ cười: "Ngươi thật thông minh, cũng khó trách. Nghe nói lão hoàng đế Biện quốc cho Tuyên vương Tần Yến Quy nuôi dạy ngươi? Người hắn dạy ra quả nhiên không tầm thường. Ta buôn bán cùng với tiểu tử Tần Dung kia, đối nghịch cùng Tuyên vương Tần Yến Quy, thật là thua thiệt. Không ngờ sẽ gặp phải tiểu sát tinh này, giết hết người của ta, không để lại một ai. Ngươi nói xem, một thằng nhóc nhỏ tuổi như vậy, tại sao lòng dạ lại độc ác như vậy? Quá thô lỗ..." Vừa rất là bất mãn oán trách, hình như là hi vọng lúc nàng xuống tay sẽ dịu dàng một chút, không hành hạ người ta đến nỗi ngay cả tứ chi cũng không đầy đủ. Nội tâm Vô Tà đang rất loạn. Người cản đường nàng là người của hắn, nói như vậy, hắn cũng có phần trong việc thiết kế cạm bẫy này? Hình như là biết được Vô Tà đang suy nghĩ gì, nam tử kia cười nói: "Hôm nay ta thật sự có chút bội phục thủ đoạn của Tần Yến Quy rồi, hắn thật đúng là quá mức bình thản, người này quá đáng sợ, đối nghịch cùng hắn sẽ có kết cục không tốt." Ánh mắt Vô Tà bỗng lóe lên một cái: "Nếu như ngươi đều hiểu rõ như vậy, cần gì phải lảm nhảm từ nãy tới giờ? Ngươi rốt cuộc là ai!" "Quả thật thông minh!" Hắn tán thưởng Vô Tà: "Ta dĩ nhiên là không muốn đối nghịch cùng Tần Yến Quy. Ta là người buôn bán cho nên phải có chữ tín, ta bắt ngươi cho người bạn cũ là Tần Dung, cần phải lấy được một số thứ tốt mới đúng. Không bằng ta và ngươi cùng đánh cuộc? Nếu Tần Yến Quy biết ngươi bị người của ta bắt tới làm nô lệ, ngươi đoán hắn sẽ nghĩ gì, sẽ mạo hiểm tới cứu ngươi? Ta nghe nói thái tử Biện quốc cũng đối với ngươi rất tốt, chúng ta đoán một chút, ai sẽ tới cứu ngươi trước? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ở chỗ này với ta, yên lặng theo dõi tình hình là tốt rồi. Chúng ta xem một chút... Xem ai quan tâm ngươi hơn."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang