[Dịch] Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Sưu tầm

Chương 67 : Nhớ lâu một chút.

Người đăng: 

.
Sau khi Tần Thương đi ra ngoài, không khí trong cả lều lớn cũng chợt lạnh xuống. Tần Yến Quy nhìn nàng, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, không biết có phải là do ánh nến lay động, Vô Tà chỉ cảm thấy, Tần Yến Quy lúc này không nhẹ nhàng thản nhiên giống như thường ngày, trong đáy mắt hắn, cực kỳ ngoài ý muốn, lại có cảm giác như hắn đang che giấu cảm xúc không vui đang cuộn trào, ngay một khắc này, hắn cơ hồ chợt mím môi, nhưng đôi môi cong lên lại mang theo ý giễu cợt lạnh thấu xương: "Quỳ xuống." Nhẹ nhàng, lại không làm mất đi sự uy nghiêm. Tần Yến Quy nhìn nàng cực kỳ nghiêm nghị, những năm qua, hắn lại chưa từng nói với nàng hai chữ này. Vô Tà ngớ ngẩn, sau đó cau mày, mặc dù mấy năm này nàng nhảy lên cao cực nhanh, nhưng ở trước mặt Tần Yến Quy lại vẫn có vẻ nhỏ bé như vậy. Hắn rũ rèm mắt xuống, nhìn thấy đầu Vô Tà chôn ở trước ngực hắn, có chút cương quyết, có chút do dự. Tần Yến Quy chợt cười, một cái chớp mắt này nụ cười, rất lạnh: "Rất tốt." Rất tốt... Rõ ràng là hai chữ nhẹ nhàng như thế, nhưng lại khiến đáy lòng người nghe run lên, hô hấp giống như muốn dừng lại, quanh thân chợt lạnh xuống dù hiện tại rõ ràng là đêm hè. Hắn giống như liền không thèm nhìn nàng thêm một cái nữa, phất tay áo qua bên cạnh Vô Tà, muốn bỏ lại nàng đi ra ngoài. Chợt phía sau lưng truyền đến một tiếng ‘phịch’, là âm thanh hai đầu gói của Vô Tà quỳ xuống trên mặt đất, nhưng chân mày của nàng cũng không hề nhăn một chút, mím chặt môi, máu me khắp người, chật vật không chịu nổi, nhưng ngạo khí tận trong xương tuỷ lại không giảm chút nào. Bước chân của Tần Yến cuối cùng cũng dừng lại. Cách nhau một chiếc màn che, chỉ cách có một bước nhưng hắn không nhìn nàng, trong không khí âm trầm lạnh lẽo chính là bóng dáng cao lớn, lại giống như xa rời trong nháy mắt, xa đến không thể với tới. Vô Tà ngập ngừng. Nàng biết giờ phút này Tần Yến Quy không nói gì là chờ nàng lên tiếng giải thích tại sao mình lại xuất hiện tại nơi đây trong thời điểm này. Vô Tà quỳ thẳng tắp, sống lưng ưỡn thẳng, mặt đầy vết máu, làm cho người ta không thấy được vẻ mặt nàng, duy chỉ có cặp mắt sáng trong tỉnh táo kia lại thoáng qua một nụ cười khổ. Hôm nay nàng tự biết bản thân đã không cần nói thêm gì nữa, lời nàng muốn nói, sợ rằng trong lòng Tần Yến Quy đã sớm hiểu rõ. Nếu không rõ tối nay có thể đến ngoài thành, Tần Yến Quy cần gì làm điều thừa như cho quân sĩ hạ trại ở chỗ này? Nàng vừa hoảng hồn, rối loạn trận cước, thậm chí bởi vì có người đặt mai phục ngăn cản đường đi của nàng, làm nàng phát giận. Nàng chưa bao giờ chân chính động thủ một lần, chợt giống như phụ thân ác quỷ, mở rộng chém giết? Mùi máu tươi tanh hôi ở trên mặt của nàng, bắn vào trong ánh mắt của nàng, nàng đều không cảm thấy chém giết là cái gì đáng sợ, bởi vì bọn họ chặn lại con đường của mình. Nhưng tại sao đầu nàng lại vừa mê man? Dung Hề không tán thành việc nàng tự mình mạo hiểm, ngay cả sư phụ cũng nói, bằng thủ đoạn của Tần Yến Quy, không thể nào ngồi chờ chết, rõ ràng chỉ cần tỉnh táo suy tư, nàng cũng phải biết. Bằng lòng dạ của Tần Yến Quy, sao lại không nhìn thấu mấy thủ đoạn kĩ lưỡng mà Tần Dung hay dùng? Khi nàng tiến vào doanh trướng, chớp mắt nhìn đến hắn cùng Tần Thương, đã không tự chủ thở phào nhẹ nhõm. Ngày đó, cả đêm nàng chưa từng chợp mắt lần nào, đều chưa từng cảm nhận được mệt mỏi, mới vừa rồi bởi vì thần kinh thả lỏng trong chớp mắt thần kinh được thả lỏng, mệt mỏi cuốn tới như nước biển, thậm chí là đến trước mặt của Tần Yến Quy, nàng mới giật mình nhận ra trên người đã dính máu, trên tóc cũng có máu khô bị đọng lại, trên người có không có thương tổn nàng cũng không biết, cũng mệt mỏi, có chút chết lặng. Tần Yến Quy bắt nàng quỳ, chính nàng cũng không cảm thấy oan uổng, tính tình của Tần Yến Quy như thế nào nàng không phải là không biết. Người tay không nối xương hôm đó cũng chưa từng nhíu mày một chút, sát phạt quyết đoán nhẹ nhàng làm theo, hắn sao có thể dễ dàng tức giận. Những năm nay, cho dù là hắn dạy dỗ nàng cực kỳ nghiêm khắc, cũng chưa từng thấy nửa phần cảm xúc không vui trong mắt hắn. Nàng cho là lần này của mình một trận trầm mặc, lấy Tần Yến về này đạm bạc lạnh lùng tính tình, chắc chắn vì vậy phất tay áo rời đi, nhưng làm Vô Tà có chút ngoài ý muốn là, sự trầm mặc của nàng, lại lần đầu tiên đổi lấy Tần Yến về cười khẽ một tiếng , này hết sức nụ cười trào phúng, kèm theo một tiếng liền Vô Tà đều chưa từng nghe qua than nhẹ. Sống lưng Vô Tà cứng đờ, ưỡn càng thẳng hơn. Tần Yến Quy đi tới trước mặt Vô Tà, không có kêu nàng đứng dậy, cũng không có thương hại nàng một thân nhếch nhác, hắn khẽ cúi thấp thân thể, mùi đàn hương nhàn nhạt liền chợt đến gần, Vô Tà cả kinh sững sờ, cơ hồ quên cả hô hấp. Một giây kế tiếp, nàng liền nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của mình đã làm bẩn một thân áo thêu trắng noãn không nhiễm bụi trần của Tần Yến Quy. Hình như hắn cũng không chút nào để ý đối với chuyện này, cái áo thêu mềm mại kia nhẹ lau sạch gò má Vô Tà, giống như muốn lau sạch vết máu trên mặt nàng. Vô Tà kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn làm thiên địa cũng thất sắc không còn vẻ mặt dư thừa nào, chỉ lẳng lặng, lòng không có bị việc khác làm hao tổn tâm tư của hắn. Hai mắt của nàng nhìn hắn, ánh mắt của hắn không hề nhìn lại vào mắt nàng, chỉ thấy hắn giơ tay áo bào lên lau đi vết máu tươi trên mặt nàng. Đợi đến khi Vô Tà phục hồi lại tinh thần, trong lòng chợt nhảy lên một chút khó chịu, cảm xúc mềm mại trên má kia đã sớm biến mất, hắn trực khởi liễu thân tử,, cúi đầu xuống nhìn nàng: "Hiện tại ngươi nói một chút, ngươi rốt cuộc là vì cái gì lại có thể để cho mình đến bây giờ vẫn ngây thơ... như cũ, Vô Tà?" Có lẽ lời nói mở miệng của hắn vốn là bốn chữ "Ngây thơ ngu xuẩn", cuối cùng bờ môi chợt tựa như cười mà không phải là cười gợi lên, đùa giỡn đọc lên tên của nàng, tựa như thấy được một chuyện cười vô cùng lớn. Gò má Vô Tà ửng hồng, nhẹ cắn môi một cái, sau đó chán nản bỏ qua, vấn đề này, nàng không trả lời được. Chớ nói hôm nay Tần Yến Quy phạt nàng quỳ xuống, chính là dù Tần Yến Quy có phạt nàng hung ác thêm một chút nữa, nàng cũng không thể không biết oan uổng chính mình, đều lấy cớ nổi loạn để thoái thác, lại không nói hôm nay nàng đi tới chỗ thị phi này, hậu quả ý vị như thế nào? Nếu trong kinh có người có lòng gây bất lợi cho phủ Tĩnh vương, tùy thời có thể bày Thiên La Địa Võng cho nàng, làm nàng thất bại thảm hại, âm mưu làm phản, từ xưa chỉ cần một câu nói của người trên thôi. Chỉ nói hôm nay nàng làm thân mình vùi lấp nguyên lành, tùy thời có thể làm quân phản loạn sinh ra ý đồ đối với nàng, chiếm đoạt nàng, nhốt nàng, lợi dụng nàng, liền đã bị Tần Yến Quy mang đến không ít phiền toái. "Ta..." Vô Tà há miệng, đáp án kia, thật không biết sao? Nàng cắn môi, nói không ra lời, nàng tỉnh táo trước sau như một, tự nhiên biết lần này mình hành động thật sự không ổn, quá mức ngu xuẩn, đợi lúc nàng tỉnh táo lại thì người đã ở nơi này, nàng có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Quan tâm sẽ bị loạn, ở trong mắt Tần Yến Quy, tất nhiên chỉ là một chuyện cười. Loại tình cảm này, là người ngu xuẩn mới có. Tần Yến Quy chung quy lại là người kín đáo thong dong nắm trong tay toàn cục, hắn rất quan việc giữ cho tâm trí tỉnh táo, tự nhiên không thể nào vì bất kỳ tư tình ràng buộc, cũng chưa bao giờ biết cái gì gọi là quan tâm sẽ bị loạn. So lý trí, nàng dĩ nhiên không phải đối thủ của hắn, hắn dạy nàng nhiều năm như vậy, nàng chẳng những không học được, ngược lại làm bản thân mất đi tất cả lý trí. "Ngươi cái gì?" Hắn giống như một con ưu nhã sư tử, từng bước từng bước mà ép sát , muốn bức nàng đến mức vùng vẫy giãy chết. Hai nắm đấm hai bên hông Vô Tà siết chặt lại, đáy mắt gợn sóng sôi trào, sóng to gió lớn, nhưng cũng lắng xuống trong nháy mắt, đáy hồ trong suốt, bình tĩnh vô ba: "Ta cũng không phải là đầu óc u mê, bất chấp hậu quả, ta biết thực lực của Truy Nguyệt, tối nay là được trở về, trắng đêm không ngủ, ngày mai là có thể trở về phủ, không để người khác phát giác. Chỉ là cả thành đều là bẫy rập, trong thành đã sớm có quân lính coi giữ tương ứng, năm ngàn nhân mã làm sao có thể bình định? Vì sao ngươi lại không tạm rút về, xin hoàng huynh truyền tin gấp tám trăm dặm, ban thưởng binh phù cho ngươi, mượn quân từ hai bên trái phải." "Cần phải dạy người phát giác sao?" Tần Yến Quy đùa cợt cường điệu lại một câu nói của Vô Tà, trào phúng đến nỗi gò má Tô Tà đã đỏ lên vì thẹn, thế nhưng hắn lại thật giống như không nhìn thấy, nghiêng ngươi đi. Vô Tà sững sờ, kinh ngạc chăm chú nhìn gò má của hắn, khóe miệng của hắn như có như không nhếch lên một đường cong hài hước châm chọc, nhưng nụ cười như có như không kia lại thâm trầm như bóng đêm, băng lãnh như trời đông giá rét, cả người trong nháy mắt cũng giống như bao phủ dưới một tầng lạnh lẽo cực hạn, làm cho lòng người ta run sợ. "Vô Tà, ngươi cho rằng, cái gì hắn cũng không biết?" Lời này rõ ràng là đang hỏi nàng, nhưng lại vừa giống như đang hỏi mình. Vô Tà dừng một chút, nhìn vẻ mặt lạnh lùng lại mang theo nụ cười kia, đó là loại nguy hiểm dụ hoặc, giống như anh túc có độc, nhưng lại sinh ra ở trong băng tuyết lạnh buốt. "Có lẽ hắn... Đã biết đến..." Rèm mắt Vô Tà rũ xuống, vẻ mặt trong nháy mắt cũng trở nên có chút hoảng hốt. Mặc dù Kiến đế đã già nhưng lòng dạ người này chỉ biết tích lũy từng ngày, hắn sao lại không biết Tần Dung động tay động chân: "Nếu là lần này Tuyên vương có công bình định thì khi hồi kinh, hắn đương nhiên nên được thưởng nhiều thứ. Nhưng nếu năm nghìn tinh binh này bị hao tổn, thậm chí, ngươi vậy... Hắn cũng không sao cả." Mặc dù Kiến đế đã sớm đoạt được binh quyền của Tần Yến Quy, nhưng Yến Bắc quân này dù sao cũng là tinh binh trong quân doanh mà chính hắn đích thân huấn luyện, có đến mười vạn người, dù là hắn không để ý tới quân vụ, nhưng cũng khó bảo toàn một ngày nào đó hắn có vung cánh tay lên một cái liền được nhiều người ủng hộ, trực tiếp cướp lấy hoàng quyền hay không. Kiến đế cũng không tự nhiên mà yên tâm với thái tử, Tần Yến Quy có thể còn sống, là có thể cùng kiềm chế lẫn nhau với thái tử. Nếu Tần Yến Quy chết, còn có Tần Thương, Tần Dung, thậm chí còn có Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử cánh chim đã ngày càng cứng cáp, sẽ không ai ngăn cản được sự hấp dẫn của quyền lực. Chỉ cần Kiến đế nguyện ý, cõi đời này còn có Tần Yến Quy thứ hai, thứ ba. Cho nên, cho dù có hiểu biết rõ phía trước là bẫy rập, hắn cũng không lui được... "Nói rất hay." Tần Yến Quy mỉm cười, nụ cười kia thật lạnh bạc: "Cái gì ngươi cũng hiểu, Vô Tà, như vậy tại sao hôm nay ngươi lại phải tới nơi này. Đưa tin? Cho dù ta biết rồi, vậy thì như thế nào?" Vô Tà tức cười, coi như nàng cái gì cũng hiểu, nhưng trong nháy mắt kia, nàng cũng hoàn toàn không hiểu gì cả. Làm sao mới có thể hiểu, biết rõ phía trước là bẫy rập, cho dù biết lòng dạ Tần Yến Quy không phải là thứ người thường có thể đạt được, thủ đoạn của hắn cao siêu, có lẽ đã sớm tính trước được tình thế này, sau đó bằng vào những suy đoán này, điềm nhiên giả vờ diễn vai thế tử Tĩnh vương của nàng, chờ kết quả nói cho nàng biết, lần đánh cuộc này, hắn là thắng hay là thua rồi hả ? Vô Tà cúi đầu, không nén được cảm xúc trong đáy mắt, e sợ Tần Yến Quy có thể nhìn ra, nhưng Tần Yến Quy không không hề để ý tới ý định muốn tránh ra xa của Vô Tà, ngón tay hắn hơi lạnh, nắm được cằm Vô Tà, nâng khuôn mặt mặc dù đã đã được hắn lau qua nhưng vẫn bẩn của nàng lên, khuôn mặt tuy rằng bẩn thỉu đến nỗi không nhìn rõ mặt mũi và khuôn mặt nhỏ nhắn. Hắn nhìn vào mắt nàng, ánh mắt dẫn theo chút châm chọc, khóe môi mỉm cười. Nụ cười này khiến cho tròng mắt vốn giữ kín như bưng kia đột nhiên sắc bén lên: "Ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, Tần Vô Tà? Có vài thứ quá nguy hiểm, người giống như ngươi và ta, cho dù là lão Tứ, đều không nên có, cũng không xứng có được. Lời như vậy, ta chỉ muốn nói với ngươi lần này." Vô Tà trương miệng, trong ngực nặng trĩu, giống như là làm thế nào cũng không thể thở ra một hơi, buồn bực có chút ít thương cảm, nàng hoảng hốt luống cuống, nàng chật vật không chịu nổi, ở trong ánh mắt của Tần Yến Quy nhìn ra một chút cảm xúc nàng giấu nơi đáy mắt, toàn bộ đều lộ ra ở trong không khí, không chút lưu tình. Tất cả cất giấu, hỗn loạn, không nên tâm sự, thì ra là hắn cũng không phải không hiểu, chỉ là khinh thường, sau đó hết sức chỉ dạy nàng, loại tình cảm không đáng giá một đồng này không nên xuất hiện. Mặc dù hắn đối với việc Vô Tà lỗ mãng lần này mà cảm thấy không vui, lại đại phát từ bi bỏ qua cho nàng? Thật là đại phát từ bi! "Chỉ có lần này." Thu hồi ánh mắt, đáy mắt đang cuồn cuộn cảm xúc như thủy triều lan tràn không tiếp tục nhìn Vô Tà nữa. Trong mắt có xấu hổ, có tức giận, không có xử trí, không hề rối loạn, phức tạp đan vào, hắn đột nhiên buông lỏng tay nắm cằm Vô Tà ra, ngồi dậy. Nhiệt độ tiếp tục giảm làm bốn phía càng lạnh hơn chút, hắn sải bước rời đi, lần này không tiếp tục dừng lại: "Quỳ đến buổi sáng ngày mai." ...... Ra ngoài khỏi lều vải lại chỉ thấy một mình Tam ca, không thấy tiểu Vô Tà, Tần Thương không khỏi càng thêm lo lắng, vội vàng đuổi theo: "Tam ca, sao lại không thấy tiểu Vô Tà?" Lần đầu tiên Tần Yến Quy không trả lời câu hỏi của Tần Thương, trực tiếp rời đi. Tần Thương run lên, hôm nay rõ ràng là đêm hè, thế nào lại làm cho người ta cảm thấy lạnh tới rùng mình? Hắn buồn bực không dứt, bị Tam ca này triệt để bơ đi, Tần Thương cũng đành phải sờ sờ cái mũi của mình, lòng tràn đầy sầu lo cho hoàn cảnh của tiểu Vô Tà, không phải tự nhiên bản thân bị Tam ca lạnh nhạt. Mặc dù hắn cũng biết lần này tiểu Vô Tà đúng là quá lỗ mãng. Nếu để cho người khác biết nàng rời kinh, nguy cơ tứ phía không nói, chỉ sợ phụ hoàng nghi nàng có dã tâm, không chịu dễ dàng tha thứ nữa. Dù sao thì so với một ngôi vị hoàng đế hiền đức quân chủ, bất luận kẻ nào cũng sẽ tình nguyện giữ được ngôi vị hoàng đế, bỏ qua tiếng xấu thôi. Cũng khó trách lần này Tam ca không vui. Mặc dù ban đầu Tần Thương lo lắng cho tiểu Vô Tà, nhưng cũng không lo lắng Tam ca mình sẽ khiến cho Vô Tà nếm mùi đau khổ, dù sao tính khí của Tam ca cũng được coi là tốt, mặc dù yêu cầu của Tam ca đối với Vô Tà cực kỳ nghiêm nghị, nhưng những năm này hắn tại chưa thấy qua Tam ca phạt nặng Vô Tà, cũng chưa từng gặp qua Tam ca nổi giận. Nhưng mới rồi... Không thể nói là nổi giận, nhưng vẻ mặt Tam ca quả thật là lạnh lùng đến nỗi khiến người ta có chút sợ... Xem ra là rất không vui. Tần Thương lần này không khỏi thật sự có chút lo lắng cho Vô Tà. Lúc trước hắn rõ ràng nhìn thấy Vô Tà máu me đầy người, cũng không biết dọc theo con đường này có bị thương hay không, chịu bao nhiêu vết thương. Nếu dưới cơn nóng giận Tam ca lại tiếp tục đả thương Vô Tà... Tần Thương không dám nghĩ, vội vàng gia tăng tốc độ bước chân chạy về phía màn ngăn, gấp gáp vén rèm lên, lại thấy Vô Tà đang cô độc quỳ gối ở nơi đó, trong màn rõ ràng không có một người, Vô Tà lại vẫn quỳ thẳng tắp, không chịu thư giãn nửa phần. Tần Thương cũng có chút ngây ngẩn cả người, cũng không phải bởi vì tư thế quỳ này của Vô Tà thật sự là kiên cường bất khuất, rất là đẹp mắt, ngược lại, hắn nhìn thấy Vô Tà chỉ quỳ gối, hình như Tam ca cũng không có phạt nàng cái gì khác? Điều này làm cho Tần Thương có chút ngoài ý muốn, dù sao thì sắc mặt vừa rồi của Tam ca rõ ràng là... Phục hồi tinh thần lại, Tần Thương có chút dở khóc dở cười. Tiểu tử Vô Tà này chẳng lẽ là một kẻ thiếu gân hay sao? Coi như Tam ca phạt nàng quỳ, nhưng Tam ca lại không ở nơi này, chẳng lẽ liền lười biếng cũng không được? Nói thật, lần này Tam ca phạt tiểu Vô Tà coi như là nhẹ, trước đây hắn cũng bị Tam ca phạt không ít lần, nhưng mà hắn da thô thịt thô, lần lượt bị Tam ca phạt mấy lần cũng không có vấn đề gì... Phụ hoàng cũng phạt hắn không ít lần, có thể lười biếng liền lười biếng, ai sẽ tự làm khó chính bản thân mình chứ? Tần Thương thả nhẹ bước chân đi vào, ngồi xổm xuống bên cạnh Vô Tà, thấy Vô Tà mặt mũi nhếch nhác, mệt mỏi không chịu nổi, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vết máu, nhưng là có thể thấy được hai môi mím chặt của nàng đã mơ hồ có xu hướng trắng bệch. Thấy vậy, Tần Thương đau lòng một hồi, giữ chặt cánh tay Vô Tà, muốn đỡ nàng lên: "Tiểu Vô Tà, ngươi đừng quỳ, Tam ca đã đi rồi." Ánh mắt Vô Tà có chút mờ mịt, hình như vừa rồi căn bản không phát hiện Tần Thương tiến vào lúc nào, giờ phút này thấy hắn, ánh mắt Vô Tà yên tĩnh, lắc đầu một cái: "Hắn chỉ phạt ta quỳ cả đêm." Chỉ? Tần Thương vừa nhìn đã cảm thấy sắc mặt Vô Tà không được bình thường, còn "Chỉ" ? Một đêm này nàng có thể chịu đựng được hay không vẫn không thể biết! Tần Thương nhíu lông mày, sưng mặt lên nói: "Ngươi và Tam ca tức giận cái gì đây?! Có phải ngươi sợ Tam ca nói ngươi? Đi, ta dẫn ngươi đi gặp Tam ca! Có chút chuyện như vậy, Tam ca phải phạt ngươi như thế này sao?!" Lúc trước Tần Thương còn cảm thấy Tam ca phạt Vô Tà như vậy đã là nhẹ, thói quen bao che tật xấu đã hiện lên, nhưng mà lại giống như là Tần Yến Quy xuống tay ác độc hơn đối với Vô Tà, một chút cũng không chịu đi gặp mặt tha thứ cho nàng. Vô Tà chợt giương môi cười lạnh, rất cố chấp: "Hôm nay hắn giáo huấn ta rất đúng, ta sợ ta quên, chịu chút đau khổ mới có thể nhớ lâu, nhớ kĩ!" Tần Thương sững sờ, không biết làm sao, lại giống như không nhìn được nơi đáy mắt Vô Tà, thấy được một tia làm hắn đau lòng, bi thương cùng tức giận? Chẳng lẽ là Tam ca giáo huấn quá nặng, khiến tiểu Vô Tà mắc lỗi rồi? Quả thật, lúc này Vô Tà xuất hiện tại nơi này rất không thỏa đáng, Tam ca dạy dỗ nàng một lần để cho nàng nhớ dài lâu một chút cũng là việc nên làm, nhưng vẻ mặt tối nay của Tam ca cùng tiểu Vô Tà nhìn sao cũng có chút không đúng... Thấy Tần Thương còn muốn khuyên nữa, hai mắt Vô Tà đã tiếp tục nhắm nghiền, không chịu nghe nữa. Hai năm qua, Vô Tà tuổi càng lớn, tính khí cũng ngày càng khó hiểu, ngay cả Tần Thương cũng không khuyên nổi nàng, nhíu nhíu mày. Tần Thương đứng lên: "Được, ngươi nữa tiếp tục quỳ, ta đến nói Tam ca tự mình đến bảo ngươi đứng lên!" Vô luận như thế nào hắn cũng không đủ bản lãnh để khuyên giải được tiểu Vô Tà rồi. Từ nhỏ Vô Tà đã sống an nhàn sung sướng, chưa từng trải qua chuyện đau khổ gì, hiện tại nàng quỳ xuống như vậy chỉ sợ thân thể không có khả năng chịu được, lại thêm việc nàng máu me đầy người, thật là đáng sợ cực kì. Ngộ nhỡ trên người nàng bị thương, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, hành quân bên ngoài, điều kiện không thể so với trong kinh thành, chỉ cần một chút phiền toái nhỏ cũng sẽ biến thành đại phiền toái. Tần Thương sải bước rời khỏi doanh trướng, đi tìm Tần Yến Quy. Tần Yến Quy đang cho Truy Nguyệt ăn, con ngựa này đã chạy một ngày một đêm, cũng thật sự là đã mệt muốn chết rồi, nhưng ở bên cạnh Tần Yến Quy lại cực kỳ an phận, không giở trò cũng không làm ồn, khéo léo khó thấy được. Tần Thương vừa thấy, trong bụng liền dấy lên một ngọn lửa vô danh, tiến lên mấy bước, đoạt lấy cỏ ở trong tay Tần Yến Quy: "Tam ca, tiểu Vô Tà quan trọng hay là một con ngựa rách quan trọng! Tiểu Vô Tà là người chúng ta nhìn lớn lên, tính tình nàng như thế nào Tam ca ngươi còn có thể không biết? Nếu ngươi không gọi nàng, ta xem nàng thật sự sẽ quỳ cả đêm, giày vò chết mình mới cam tâm!" Vừa nghe Tần Thương lại nói mình là con ngựa vô dụng, Truy Nguyệt đang mệt mỏi rã rời cũng xù lông trong nháy mắt, bất mãn hí lên, trợn tròn cặp mắt xem Tần Thương. Tần Yến Quy nhàn nhạt nhìn qua Tần Thương một cái, tay áo rũ xuống, trên tay áo bào này vẫn dính vết máu bắt mắt như cũ: "Lão Tứ, nếu tối nay lương thảo có tổn thất, ta và ngươi cùng năm ngàn tên huynh đệ đều sẽ chết không có chỗ chôn." Không lạnh không nóng giọng điệu, nhưng uy nghiêm ý lạnh đã hiện. Dù sao Tần Thương cũng là người hàng năm chinh chiến trên sa trường, vừa nghe Tần Yến Quy nói như thế, lập tức đổi sắc mặt: "Tam ca..." Khóe miệng Tần Yến Quy nhếch lên, là một tia mỉa mai. Lúc này, Tần Thương đã không còn để ý tới suy nghĩ riêng của Vô Tà, bước nhanh về hướng cất giữ lương thảo, nửa phần cũng không dám lười biếng. Đợi Tần Thương đi khỏi, vẻ mặt Tần Yến Quy mới dần dần lạnh nhạt xuống, cặp mắt kia, đen giống như lỗ đen vô tận của vũ trụ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang