[Dịch] Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Sưu tầm
Chương 56 : Hôn sự của Tuyên vương
.
Một đường bị Tần thương kéo ra Tĩnh vương phủ, người hầu trong phủ thấy cảnh này nhưng cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ xem như Tứ gia lại tới tìm thế tử nhà mình chơi, Tần Thương là khách quen của Tĩnh vương phủ, xưa nay là một trong những hoàng tử có quan hệ tốt với Tuyên vương nên tự nhiên cũng quen thuộc với thế tử nhà mình. Dần dần nhiều lần Tần Thương tới Tĩnh vương phủ thì cũng giống như đi Tuyên vương phủ, người hầu thấy hắn đều lười phải thông báo, mà điều này Vô Tà cũng ngầm cho phép. Vô Tà bị hắn vừa lôi vừa kéo, khuôn mặt nhỏ nhắn đen kịt, nàng không khỏi nghĩ ở trong lòng lần sau phải để người thông báo mới tốt. . . . . .
Tĩnh vương phủ cách Tuyên vương phủ không xa, Tần Thương lôi Vô Tà đi rất nhanh, cũng không biết có phải do quá nóng lòng hay không thế nhưng lại quên Vô Tà còn nhỏ, đôi chân cũng ngắn hơn bọn họ, lôi kéo cả người Vô Tà mất trọng tâm, vừa nhìn đã biết là bất đắc dĩ bị ép buộc túm đi, dđl/q/đôn./ còn có thái tử Tần Xuyên mặc áo bào tím nho nhã không xa không gần theo sát sau lưng hai người bọn họ, chỉ thấy bước chân Tần Xuyên nhàn nhã, tác phong nhanh nhẹn, mặt mày như ngọc, phong thái tự nhiên kia giống như đến chỗ nào đều là đang nhàn nhã tản bộ trong đình viện nhà mình.
Đoạn đường này không xa không gần, ba người lại tạo thành một phong cảnh quái dị ở thành Biện kinh, một anh tuấn hữu thần, một như hoa như ngọc, một điềm tĩnh cao lớn, chọc không ít người nhìn, cứ như vậy một đường hùng hùng hổ hổ đi tới Tuyên vương phủ.
Đến Tuyên vương phủ, người hầu vương phủ thấy Tần Thương cũng không kỳ quái, thấy Tần Thương đi với Tĩnh vương thế tử tới cũng cũng không quá kinh ngạc nhưng thấy hai người họ đi với thái tử tới thì lần này không thể không cảm thấy kinh ngạc, vương phủ thị vệ giữ cửa muốn đi bẩm báo lại bị Tần Thương nhịn không được ngăn lại: "Lui ra, không cần phải ngươi đi bẩm báo, ta tới phủ Tam ca còn cần bẩm báo sao?"
Tần Thương tới phủ Tần Yến Quy thì không cần bẩm báo vì Tần Thương chưa phong vương cũng không có phủ đệ của mình nên vẫn ở trong cung, nhưng ở trong hoàng cung có lão Ngũ chọc người e ngại, đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tần Thương không muốn cả ngày nhìn thấy ẻo lả chỉ biết bôi son trác phấn đùa giỡn ám chiêu, làm sao mà chịu hồi cung? Ngày thường phần lớn thời gian Tần Thương đều ở trong doanh, nếu không ở trong doanh thì chạy đến Tuyên vương phủ, còn kém biến Tuyên vương phủ thành nhà mình luôn.
Tứ gia tới thì không cần bẩm báo nhưng thái tử. . . . . .
Thị vệ có chút khó xử liếc nhìn Tần Xuyên ở sau lưng Tần Thương, Tần Xuyên lại làm như không thấy, tự nhiên cong khóe miệng cười.
Lúc này Tần Thương không để ý được nhiều như vậy, nếu để cho bọn họ tiếp tục kéo dài, xú bà nương Hiên Viên Vân Nhiễm không biết xấu hổ kia còn làm ra bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm nữa! Không chừng lúc này đã bỏ thuốc trong rượu của Tam ca, gạt Tam ca lên giường rồi, lúc đó nàng ta thật sự sẽ trở thành Tam tẩu của hắn! Đến lúc đó còn không phải ầm ĩ lật trời, để cho xú bà nương khốn khiếp Bắc Tề kia đắc ý? !
"Lão Tứ, để cho bọn họ vào thông báo một tiếng mới tốt."
Vô Tà đang buồn buồn không vui, sau lưng Tần Xuyên cũng đã dẫn đầu điềm nhiên đi tới bên người nàng, khiêm tốn văn nhã nhưng lại có khí khái không giận mà uy.
"Đúng vậy a, thái tử gia, Tứ gia, thế tử gia, ba vị xin chờ một chút, tiểu nhân lập tức phái người đi thông báo." Thị vệ kia không dám xem nhẹ, ngày thường thì sao cũng được nhưng hôm nay thì khác, trong phủ vừa tới một vị đại nhân vật nghiêng nước nghiêng thành đang nói chuyện với vương gia nhà bọn họ, bọn họ cũng không dám lười biếng.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Còn không đi nhanh!" Nếu Tần Xuyên đã lên tiếng, Tần Thương tự nhiên không thể không nể mặt hắn nên không thể làm gì khác hơn là đồng ý để người vào trong thông báo.
Dù sao Tần Thương cũng là thống lĩnh, tức giận, chính là uy phong của hùng sư, đừng nhìn hắn chưa đủ mười tám nhưng đám tướng sĩ trong quân doanh còn phải nghe lệnh hắn huống chi chỉ là một thị vệ?
"Dạ dạ dạ." Thấy Tứ gia nổi giận, thị vệ kia vội vàng chạy nhanh đi.
Tần Thương vốn nóng lòng, chỉ sợ nha đầu vô sỉ Hiên Viên Vân Nhiễm này đùa giỡn ám chiêu tính kế Tam ca hắn, vì thế càng thêm lo lắng, chỉ chờ trong chốc lát đã cảm thấy lâu hơn ngày thường rất nhiều, thấy vẻ mặt Vô Tà vẫn băng bó, dọc đường đi từ Tĩnh vương phủ tới đây cũng không nói câu nào, Tần Thương không khỏi kinh ngạc: "Tiểu Vô. . . . . . Tiểu hoàng thúc, ngươi không gấp sao?"
Vô Tà sững sờ, ngẩng đầu, tròng mắt đen nhánh phủ một tầng sương mờ mịt, càng lộ vẻ ngây thơ: "Vì sao ta phải gấp gáp?"
Tần Thương bị Vô Tà hỏi ngược lại có chút sững sờ: "Ngộ nhỡ Tam ca cưới xú bà nương này thì làm sao bây giờ?"
"Hắn. . . . . . Cưới thì cưới, Tuyên vương gia xứng với công chúa Bắc Tề, không phải vô cùng tốt sao?" Ánh mắt Vô Tà lóe lóe, nghiêng đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Tiểu Vô Tà?" Tần Thương luôn luôn cảm giác chậm chạp, mặc dù đã sớm biết Vô Tà là một đứa trẻ tính tình cổ quái, nhưng hôm nay cũng không khỏi quá mức trầm mặc?
"Ta không có việc gì." Vô Tà dừng một chút, giật mình cảm thấy tinh thần của nàng hôm nay quả thật có chút hoảng hốt, ngay sau đó mím môi, tiếp theo mặt đầy oán trách trừng mắt Tần Thương: "Ta đã sớm nói hôm nay thân thể khó chịu, ngươi còn lôi kéo ta tới, tới nơi nhất định sẽ nhìn thấy vẻ mặt thối của hắn, thật vất vả để hắn bị phạt tư quá, ta cũng có thể lười biếng mấy ngày, chỗ té lúc trước còn đau đây này!" dđ.lqđ.
Tần Thương bị Vô Tà mắng, không khỏi có chút áy náy, sờ lỗ mũi một cái, muốn lấy lòng người ngọc đang phát giận, chỉ tiếc. . . . . . Vẻ mặt Tần Thương đưa đám: "Tam ca không thể cưới xú bà nương này, nếu không hai ta về sau cũng không có ngày dễ chịu, là thật đó!"
Hai người họ tranh cãi, Tần Xuyên cũng không nói lời nào, phong hoa khí độ đứng ở đó, mắt phượng hẹp dài tràn ngập ý cười thâm thúy.
Không lâu lắm, đại quản sự Tần Thành của Tuyên vương phủ tự mình đến nghênh đón ba người bọn họ, nói là vương gia đang ở đình Thưởng Xuân, vị công chúa Bắc Tề kim chi ngọc diệp kia cũng ở đây.
Tần Thương tự nhiên biết Hiên Viên Vân Nhiễm cũng ở đây, lập tức bắt Tần Thành hỏi han, nhất định dò hỏi từng sự kiện của Hiên Viên Vân Nhiễm kể từ lúc bắt đầu vào phủ mỗi một câu nói, một chi tiết đều không chịu bỏ qua; chỉ sợ Tần Yến Quy bị thua thiệt, Tần Thành biết tính khí của hắn nên hỏi thì đáp, thậm chí còn khai báo cả việc Vân Nhiễm công chúa hôm nay ăn mấy quả trái cây, dùng tay trái cầm hay tay phải cầm rất rõ ràng.
Dọc đường đi Vô Tà không nói một lời cũng không nghe được bọn họ nói những thứ gì, tròng mắt đen đọng lại, rũ tầm mắt xuống, vẻ mặt cũng không chuyên chú, thậm chí là dựa vào bản năng đi cùng với bọn họ mà thôi. Chợt nàng có chút không rõ bản thân vì sao phải bị Tần Thương lôi tới đây, nếu nói vừa rồi trên đường là do sức lực quá lớn củaTần Thương khiến nàng tránh không thoát, vậy thì hiện tại đâu, không có ai lôi nàng, cũng không có ai ngăn cản nàng quay đầu đi ra Tuyên vương phủ, nhưng vì sao nàng còn đi theo đám bọn họ đến đình Thưởng Xuân gì đấy. . . . . .
"Tiểu Vô Tà? Tiểu Vô Tà?" Giọng nói của Tần Thương ở bên tai gọi nàng vài tiếng nàng cũng không nghe thấy, đến khi Tần Xuyên cười như không cười gọi "Tiểu hoàng thúc", tế bào cảnh giác toàn thân của Vô Tà mới bừng tỉnh, chợt phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu mờ mịt nhìn hai người họ.
Thấy Vô Tà hồi hồn, Tần Thương mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, xem ra thân thể tiểu Vô Tà hôm nay không được thoải mái: "Tiểu Vô Tà, ngươi làm sao vậy? Ta đã kêu ngươi vài tiếng."
"Trước mặt chính là ‘đình Thưởng Xuân’." Tần Xuyên"tốt bụng" nhắc nhở một câu, cặp mắt phượng sâu thẳm kia một khắc cũng chưa từng rời đi khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà, dường như đang suy nghĩ phản ứng hôm nay của đứa nhỏ này có chút cổ quái.
Đình Thưởng Xuân. . . . . .
Lúc này Vô Tà mới phát hiện, thần trí bản thân mơ hồ cũng không biết khi nào nên dừng khi nào nên đi, lại đi theo bọn họ cùng nhau ngừng lại, đứng ở giữa đường đá, hai bên là hoa cỏ Tần Yến Quy tự trồng, đường đá này dẫn đến đình Thưởng Xuân, mùa xuân chưa tới vẫn còn trời đông giá rét, bốn phía phủ một tầng băng do tuyết rơi đêm qua. Trong đình, bày một nhuyễn tháp được điêu khắc từ bộ rễ cây, trên tháp lót một tầng da lông thật dày, Tần Yến Quy tùy ý ngồi dựa trên đó, trong phủ hắn chỉ mặc thường phục, khoác áo choàng lông trắng trên người, tóc đen buộc lại không cài kim quan, cả người lười biếng mà ưu nhã. Trên đầu gối hắn để một cuốn sách, lúc này đang cúi đầu nhìn chăm chú, nét mặt lạnh nhạt thâm thúy giữa ánh sáng nhàn nhạt của tuyết tan này giống như miếng ngọc thạch tỏa ra ánh sáng đạm bạc lạnh lẽo, nhìn hắn dường như rất nhàn hạ thoải mái giống như hắn và cảnh vật lạnh lẽo xung quanh là hai cái thế giới, dù dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đứng ở trước mặt cũng không ảnh hưởng đến hắn chút nào.
Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành. . . . . .
Chợt ánh mắt Vô Tà rơi vào Hiên Viên Vân Nhiễm đang cùng Tần Yến Quy ở trong đình, một thân hồng y thần thái phấn khởi, hết sức xinh đẹp, sắc đỏ ở trên người nàng không hề lộ vẻ tục tĩu mà ngược lại tăng thêm phần xinh đẹp thoát tục thế gian hiếm có. Nàng kia mắt ngọc mày ngài, sáng như ánh bình minh, bộ dáng mang theo chút cởi mở ngang ngược của nữ tử trên lưng ngựa nơi đất Bắc lại nhẹ nhàng lả lướt giống như đang múa.
Không trách bọn họ nói là nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế gian hiếm có, quả thật không phải là nói không có căn cứ, xem ra tuổi Hiên Viên Vân Nhiễm cũng bằng với Tần Thương Tần Dung, có lẽ vẫn nhỏ hơn hai người họ một hai tuổi, khí chất trên người thiếu nữ kia rất tốt. Dđàn♥lêquýđôn Thật ra thì trong lòng Vô Tà có chút hâm mộ cô gái như vậy, ân oán rõ ràng, thẳng thắng điêu ngoa, dũng cảm vô tư, giận là giận, đắc ý là đắc ý, cười rộ lên thì cả khuôn mặt bừng sáng.
Cũng không biết là có phải do Tần Yến Quy quá mức hờ hững, làm như không thấy sự nhiệt tình cùng với dung mạo của nàng mà Hiên Viên Vân Nhiễm có chút tức giận ủ rũ, mọi người đều xem nàng là minh châu, nói nàng là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, đứng ở trước mặt Tần Yến Quy vậy mà hắn cũng không thèm nhìn nàng một cái? Quyển sách cũ này có gì để xem? Nàng đã tới hơn nửa canh giờ mà Tần Yến Quy chỉ nói với nàng có hai ba câu!
Hiên Viên Vân Nhiễm chống nạnh, nổi giận ra mặt, gò má ửng hồng, hai mắt óng ánh trong suốt mở to: "Tam ca, chẳng lẽ ta không bằng quyển sách trong tay ngươi? Ta thấy quyển sách kia cũng cũ rồi, rốt cuộc người nào đẹp hơn? !"
Tần Yến Quy không ngẩng đầu, không chút để ý cong môi, có chút qua loa không chuyên tâm trả lời: "Chắc chắn là ngươi rồi."
Hiên Viên Vân Nhiễm vừa nghe, trên mặt rất là vui mừng lại có chút ngượng ngùng, nhưng tính tình lại rất quả quyết hào phóng: "Nếu ta xinh đẹp, vì sao Tam ca còn nhìn nó cũng không nhìn Vân Nhiễm? Vân Nhiễm muốn xé nát quyển sách kia!"
Quả thật Hiên Viên Vân Nhiễm nói được làm được, đoạt lấy cuốn sách trên đầu gối của Tần Yến Quy xé ra làm hai, ném xuống dưới chân mạnh mẽ đạp lên mấy cái mới vừa lòng bỏ qua.
Tần Yến Quy khẽ cau mày, phất ống tay áo qua trước đầu gối, sau đó cúi người xuống nhặt cuốn sách bị Hiên Viên Vân Nhiễm xé ra làm hai lên, từ từ đứng lên, một tay hắn ghép lại sách cũ, ống tay áo tuyết trắng rộng rãi nhẹ nhàng rũ xuống, tay áo khẽ nhúc nhích giống như mây bay nhẹ nhàng chậm chạp lại lạnh giống như tuyết.
Tần Yến Quy không trách cứ nàng, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng nhưng vừa thấy hắn cau mày, Hiên Viên Vân Nhiễm đã cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng: "Tam ca, ta. . . . . ."
"Công chúa tới chỗ ta đã lâu, sợ là không ổn, thỉnh trở về đi thôi." Lúc Tần Yến Quy nói chuyện giọng điệu rõ ràng, ôn hòa bình thản nhưng lại làm người ta cảm thấy uy nghiêm không nói ra được cũng như khoảng cách lạnh lùng vĩnh viễn không thể vượt qua được, hắn là hạ lệnh đuổi khách.
Gò má Hiên Viên Vân Nhiễm đỏ bừng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ sệt, hốc mắt ửng đỏ, Hiên Viên Vân Nhiễm nàng chưa từng bị xem nhẹ nhưng khi đối mặt với Tần Yến Quy thì nàng không có cách nào cũng như không thể làm gì khác hơn là dậm chân: "Cùng lắm thì ta đền cho Tam ca một quyển mới là được!"
Tần Yến Quy có chút nhức đầu, lắc đầu bất đắc dĩ, nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy khó lường: "Thái tử, lão Tứ. . . . . ." Ánh mắt hắn như có như không lướt qua tiểu tử thấp lùn, đột nhiên khóe miệng chậm rãi cong lên ý cười giễu như có như không: "Tiểu hoàng thúc."
Mấy ngày không gặp, hình như đứa nhỏ này lại cao hơn rất nhiều.
Vô Tà ngẩn ra, tim giống như đập lỡ một nhịp, mà độ cong mang theo ý cười giễu nhẹ nhàng này lại giống như một cây đao nhọn vô cùng sắc bén lập tức xé rách da mặt nàng, trong nháy mắt nàng không biết phải làm như thế nào, giống như bị hắn nhìn thấu, Vô Tà ngẩn người, hơi nhếch môi, cũng không nói chuyện.
Hiên Viên Vân Nhiễm cũng sửng sốt một chút, nhìn thấy bóng dáng tuấn lãng đứng thẳng, khóe miệng mỉm cười làm người ta cảm thấy phong thái dịu dàng, trầm tĩnh như thần, nàng lập tức vui vẻ quên đi lúng túng vừa rồi, vội vàng nhấc váy chạy tới nhào vào lòng Tần Xuyên: "Thái tử ca ca! Sao ngươi cũng tới?"
Tần Xuyên bất đắc dĩ bật cười, vội vàng vươn tay đỡ tiểu nha đầu nhào vào lòng mình, sờ sờ đầu nàng, mỉm cười cong môi nói: "Nhiều năm không thấy, Vân Nhiễm nha đầu đã trưởng thành, đại ca cũng không nhận ra ngươi rồi."
Vân Nhiễm hì hì cười một tiếng: "Thái tử ca ca, làm sao ngươi không nhận ra ta? Từ nhỏ Vân Nhiễm thích nhất là thái tử ca ca, ngươi xem, vừa rồi ta liếc mắt một cái lập tức nhận ra là thái tử ca ca...ngươi một chút cũng không thay đổi. Lúc ta trở về Bắc Tề, thái tử ca ca ngươi vừa vặn thành niên, phụ hoàng ta nói Biện quốc có thái tử ca ca ngươi thật là hậu sinh khả úy."
"Ngươi thích nhất sợ không phải là đại ca mà là lão Tam mới đúng?" Tần Xuyên cười nhìn gương mặt xinh đẹp của Hiên Viên Vân Nhiễm, ý vị sâu xa nói một câu.
Bị hắn trêu ghẹo như vậy, gò má Hiên Viên Vân Nhiễm đỏ lên, thở phì phò dậm chân: "Thái tử ca ca, ngươi giễu cợt ta!"
"Giễu cợt một con lừa ngu ngốc như ngươi? Theo ta thấy, đại ca nói chuyện không rõ ràng mới đúng. Xấu nữ nhân ngàn vạn lần đừng đánh chủ ý Tam ca ta, làm ta sợ muốn chết! Dù là một tên ăn xin ăn mặc rách rưới, cả người thối hoắc, răng vàng khè, mặt rỗ, mũi hếch ở trên đường của Biện quốc ta cưới ngươi thì cũng là ngươi trèo cao." Dđ/lqđ\ Tần Xuyên không trả lời nhưng Tần Thương đã sớm nhìn Hiên Viên Vân Nhiễm không vừa mắt rốt cuộc thờ ơ giễu cợt một câu.
Xú bà nương Bắc Tề này trong mắt không có người hay sao? Là mắt bị mù hay là mất trí nhớ, Tứ gia hắn còn đứng thở dốc ở đây này, xú bà nương này thật sự bị mù?
Lúc này Hiên Viên Vân Nhiễm mới phát hiện Tần Thương cũng tới, vừa cáu vừa giận trừng mắt trở về: "Chờ ta gả cho Tam ca trở thành Tam tẩu của ngươi, ta xem ngươi còn dám nói với ta như vậy hay không."
"Ngươi!"
Gương mặt tuấn tú của Tần Thương hung ác, những nam tử kiên cường bất khuất trong quân doanh cũng cực kỳ sợ hắn, Hiên Viên Vân Nhiễm lại không sợ hắn, hừ một tiếng: "Ngươi cái gì mà ngươi, lại muốn muốn đánh nhau hay sao? Hiên Viên Vân Nhiễm ta cũng không phải là Hiên Viên Vân Nhiễm trước kia, chúng ta đánh nhau, ngươi đi hỏi một chút phụ hoàng ngươi với phụ hoàng ta, bọn họ sẽ nghiêng về ai? Ta thấy, phụ hoàng ngươi nên phạt ngươi đi Tư Quá Lĩnh mới đúng, tốt nhất là giam ngươi cả đời!"
Tần Thương tức giận nhưng lại cười, đột nhiên cảm thấy đánh nhau với xú bà nương thật sự rất mất thân phận của Tứ gia hắn, hắn nhớ năm đó lúc mỹ danh Tứ lang mặc áo giáp ra trận liều mạng giết địch trở về, còn không biết nha đầu này đang núp ở chỗ nào cả ngày si tâm vọng tưởng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga đâu: "Ngươi hết hy vọng đi, Tam ca ta chịu để cho ngươi làm ma ma rửa chân đã là không tệ rồi, thú ngươi? Nằm mơ!"
Xú bà nương xú bà nương, Hiên Viên Vân Nhiễm vừa nghe ba chữ này thì muốn xù lông, nhưng nghĩ lại, đây không phải là đúng như ý muốn của Tần Thương sao? Nàng mới không cần!
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, Hiên Viên Vân Nhiễm lập tức nở một nụ cười rực rỡ, không thèm quan tâm đến lời nói của Tần Thương, chợt ánh mắt rơi trên người tiểu thiếu niên trầm mặc không nói đi vào chung với bọn họ. Tiểu tử này như hoa như ngọc, mặt như đào lý thật giống như người ngọc đi ra từ trong tranh, chỉ là quá trầm mặc một chút. Hiên Viên Vân Nhiễm cười đùa ngồi chồm hổm xuống, tâm tính thiếu nữ xưa nay thích vật đẹp mắt, tự nhiên hứng thú với Vô Tà không hề nhỏ: "Ngươi là ai? Ngươi cũng là huynh đệ của Tam ca sao? Lúc ta còn nhỏ chưa từng thấy ngươi, cũng không có nghe nói Biện quốc có thêm Bát hoàng tử a. A đúng rồi, ngươi lớn như vậy, lúc ngươi sinh ra ta đã trở về Bắc Tề rồi!"
Hiên Viên Vân Nhiễm nói xong liền muốn đưa tay đi bóp gương mặt của Vô Tà, chỉ vì nàng thật sự quá mức mềm mại đáng yêu làm người ta không nhịn được nghĩ muốn bóp một cái, ai ngờ tay Hiên Viên Vân Nhiễm vừa mới nhích tới gò má của Vô Tà, đột nhiên tay rơi vào khoảng không. Đứa nhỏ trước mắt cực kỳ lạnh nhạt nghiêng nghiêng đầu, trốn khỏi tay nàng, một cái tay nhỏ bé cản lại cánh tay ở giữa không trung của nàng, đột nhiên giữ lại cổ tay nàng. Hiên Viên Vân Nhiễm sững sờ, trong nháy mắt giống như cảm thấy trong mắt đứa bé này thấy được ánh sáng lạnh khiến người ta run sợ.
Vô Tà cũng sững sờ, sau đó nhíu mày, nàng xưa nay cảnh giác, mặc dù ngày thường giả bộ ngu si nhưng cũng không dễ dàng để người khác đến gần. Vừa nãy Hiên Viên Vân Nhiễm muốn đụng nàng khiến nàng theo bản năng tránh đi, mở to hai mắt, Vô Tà buông lỏng tay, lui về sau một bước tới bên cạnh Tần Thương: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Một đứa bé không cao lại nghiêm trang nói ra mấy câu như vậy khiến tim Hiên Viên Vân Nhiễm đập mạnh loạn nhịp một chút, tay kia vẫn dừng giữa không trung, quên để xuống.
Thấy nàng lúng túng, Tần Xuyên dịu dàng cười nhạt giơ tay đỡ Hiên Viên Vân Nhiễm lên: "Vân Nhiễm, là ngươi lỗ mãng, đây là tiểu hoàng thúc con trai trưởng của Tĩnh Vương cũng là trưởng bối của ngươi. Có lẽ tiểu hoàng thúc xấu hổ, nha đầu ngươi đừng quên mình là nữ tử, đừng làm tiểu hoàng thúc sợ."
Hiên Viên Vân Nhiễm cười hì hì một tiếng, quả nhiên không để trong lòng, vẻ mặt ánh mắt của cô gái Bắc Tề này cũng tự nhiên rộng rãi: "Thì ra thế tử gia xấu hổ, ngược lại là ta suy nghĩ không chu đáo! Thái tử ca ca dạy rất đúng!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà không hề nhiệt tình nhưng da nàng trắng nõn, lúc này hơi ửng đỏ nên giờ phút này nhìn như xấu hổ, Hiên Viên Vân Nhiễm cười càng thêm rạng rỡ, không chút nào để ý tới Tần Thương đứng ở một bên sắp nổi giận: "Nếu như Tam ca không cưới ta, không bằng thế tử ngươi cưới ta đi, dù sao sau này ngươi cũng được phong vương, Hiên Viên Vân Nhiễm cũng sẽ là vương phi. . . . . . Ah? Như vậy không phải ta sẽ trở thành hoàng thẩm của bọn họ sao? Vậy thì tốt quá, Tần Thương không chịu kêu ta Tam tẩu, ta liền để hắn kêu ta thẩm thẩm!"
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Tần Thương vừa nghe nha đầu này đầu tiên là chiếm tiện nghi Tam ca hắn bây giờ lại muốn chiếm tiện nghi của tiểu Vô Tà, tự nhiên càng không thể nhịn: "Xú bà nương, ta xem ngươi là muốn giãn gân giãn cốt, vậy thì có dám ở trên lưng ngựa đấu một cuộc với ta hay không, nếu như ngươi thua thì trở về Bắc Tề của ngươi đi!"
"Có gì không dám! Ngươi đừng quên khi còn bé ngươi đánh không lại ta! Ta thấy danh tiếng Tứ lang liều mạng này của ngươi đều là nói quá, trò khôi hài lừa gạt mà thôi; xem ta diệt uy phong của ngươi, dạy dỗ ngươi một trận đến lúc đó xem ngươi còn dám xem thường nữ nhi Bắc Tề chúng ta hay không!" Quần áo Hiên Viên Vân Nhiễm đỏ như lửa, lúc này tức giận càng bộc lộ phong thái yêu kiều.
Tần Thương khinh thường cười một tiếng: "Đừng nói ta khi dễ một tiểu nha đầu như ngươi, thương pháp của Tần Thương ta dám xưng thứ hai thì dưới gầm trời này không ai dám xưng thứ nhất. Ta nghe nói mấy năm nay ngươi đùa nghịch thương pháp cũng đùa ra hình ra dáng, hôm nay ta dùng tay không đấu với ngươi, phải dạy dỗ ngươi thua tâm phục khẩu phục mới được!"
"A! Khẩu khí thật lớn!" Hiên Viên Vân Nhiễm bị kích động gò má đỏ lên, ôm cánh tay Tần Xuyên làm nũng muốn đi: "Thái tử ca ca, ngươi tới làm trọng tài, đừng làm cho người ta nói ta ỷ vào thân nữ nhi mà chơi xấu ăn vạ, ta muốn hắn thua tâm phục khẩu phục!"
"Được, đại ca, ngươi tới làm trọng tài! Hôm nay ta xem là ai thua muốn khóc nhè!" Tần Thương cũng tức giận hổn hển đi theo.
Mặt Tần Xuyên lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho Hiên Viên Vân Nhiễm lôi hắn đi, ánh mắt hắn cười như không cười liếc nhìn Vô Tà một cái, miệng nhếch lên, sau đó thu hồi ánh mắt như không có việc gì, dở khóc dở cười lắc đầu: "Vân Nhiễm, lão Tứ nói không phải là giả, thương pháp của hắn là đại ca ta đây cũng mặc cảm, ngươi nghe đại ca khuyên không nên càn quấy."
Hiên Viên Vân Nhiễm làm sao chịu, nói một là là một, dù thế nào cũng không chịu bỏ qua, Tần Xuyên không còn cách nào đành phải đi theo bọn họ.
Hiên Viên Vân Nhiễm đi được một đoạn, như chợt nhớ tới điều gì, quay đầu lại, trên gương mặt xinh đẹp có chút thẹn thùng e lệ lại bá đạo tràn đầy tự tin nhìn nam tử anh tuấn như thần đứng ở trong đình. Ánh mắt hắn lạnh nhạt tao nhã giống như mọi thứ xung quanh đều không có quan hệ với hắn, mình hắn ở bên trong đình với cây cối xung quanh lại tao nhã không thể với tới, tỏa ra phong hoa như ngọc, chỉ là ngọc này lại lạnh làm người ta nhìn không thấu cũng như vĩnh viễn nhìn không thấu hắn.
Nam tử như vậy sao có thể không làm người ảo tưởng, càng khó có được thì mới khiến người ta càng muốn có được tình yêu của hắn, từ nhỏ nàng đã nghĩ đến. Hiên Viên Vân Nhiễm cắn cắn môi, tuy bản thân nàng thanh cao tự kiêu thế nào đi nữa thì cũng không thể so được với nụ cười dịu dàng yếu ớt của Tần Yến Quy.
"Ta nhất định sẽ xin ý chỉ của hoàng thượng để gả cho Tam ca!" Hiên Viên Vân Nhiễm cười lớn rồi nghênh ngang rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện