[Dịch]Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi - Sưu tầm

Chương 45 : Ta có muốn ngươi cũng không giữ được.

Người đăng: 

.
Editor: Ôp "Tiểu thư, không xong, Nam Cung công tử đã xảy ra chuyện." Mộng Vũ vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào. "Chuyện gì xảy ra, đi xem một chút." Thương Lung Tình vừa nghe đến Nam Cung Hành Vân gặp chuyện không may, liền đứng lên đi ra ngoài, không để ý tới đám người Đông Phương Dịch Hàn. Đông Phương Dịch Hàn khẽ cau mày bực mình, vì sao Thương Lung Tình vừa nghe Nam Cung gì đó lại khẩn trương như thế? Trong lòng nghi ngờ không hiểu, nhưng cũng đồng thời đứng lên đi sau lưng nàng. Thời điểm Thương Lung Tình đến, thấy độc Nam Cung Hành Vân đã phát tác đang nằm trên giường, gương mặt hiện ra màu bầm đen. Nhanh chóng đi tới mép giường đỡ hắn dậy, để cho hắn tựa vào trên người mình, từ trong ngực móc ra một chai thuốc, lấy ra một viên thuốc giải trăm độc nhét vào trong miệng hắn, động tác nhanh mà quả quyết, không thể có bất kỳ chuyện động tác dư. Vậy mà ánh mắt Đông Phương Dịch Hàn đi ở phía sau lại thâm thúy có chút ý vị nhìn Thương Lung Tình, tay siết thật chặt, sợ mình sẽ không nhịn được mà đẩy nam tử đang tựa vào Thương Lung Tình. Lúc này Thương Lung Tình bắt mạch cho Nam Cung Hành Vân nhíu mày, trầm tư một chút, nhìn về phía người đi theo phía sau nàng, nhàn nhạt nói: "Các ngươi người nào có nội lực khá, tới đây giúp một tay đi. " Tiểu Ức lấy được gợi ý của Đông Phương Dịch Hàn, liền đi tới nói: "Vương Phi muốn thuộc hạ làm cái gì?" Đông Phương Dịch Hàn vốn là không có lòng tốt như vậy, nên sẽ để cho Tiểu Ức giúp một tay, đương nhiên không muốn thấy Thương Lung Tình cùng hắn ta thân mật như vậy, còn có vẻ mặt quan tâm của hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào dòm ngó đến người hắn nhìn trúng, hơn nữa không cho phép bất luận kẻ nào hấp dẫn ánh mắt của Thương Lung Tình. Tuy Thương Lung Tình có chút ngoài ý muốn hắn xuất thủ, nhưng cũng không khách khí nói: "Ngươi thử dùng nội lực giúp hắn bức độc ra đi. " Tiểu Ức gật đầu một cái, liền đỡ Nam Cung Hành Vân ngồi dậy, lấy tay hướng về phía sau lưng hắn bắt đầu vận công. Thương Lung Tình lúc này hoàn toàn không chú ý tới bất kỳ vẻ mặt nào của Đông Phương Dịch Hàn, nhíu chặt chân mày nhìn hai người đang vận công, trong lòng có chút lo lắng có thể thông mạch hay không? Mặt ngoài cũng rất lạnh nhạt. Một lát sau, chỉ thấy Nam Cung Hành Vân phun ra một búng máu, Thương Lung Tình đi nhanh lên đến, nắm tay của hắn lên tỉnh táo mà bắt mạch, nhìn máu đen nhổ ra, mạch đập dần dần trỏ nên bình thường, Thương Lung Tình không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, nhàn nhạt nói: "Có thể dừng lại, tạm thời không có gì đáng ngại. " Sau khi Tiểu Ức dừng lại, đứng dậy đỡ Nam Cung Hành Vân nằm trên giường, mình lui về bên người Đông Phương Dịch Hàn. Đông Phương Dịch Hàn híp mắt nhìn hết thảy trước mắt, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lùng. Lúc Thương Lung Tình không để ý, bước nhanh đi tới trước mặt nàng, không nói hai lời liền lôi kéo nàng đi ra ngoài. "Ê, ngươi làm gì thế?" Thương Lung Tình kỳ quái nhìn Đông Phương Dịch Hàn kéo mình đi ra ngoài, thần sắc có chút mê mang. Không rõ lắm, hắn kéo nàng ra đây làm cái gì? Đông Phương Dịch Hàn trầm mặt, không nói câu nào. Cho đến khi đi đến dưới một cây đại thụ trong vườn hoa mới dừng lại, vẻ mặt buồn bã nhìn Thương Lung Tình, hồi lâu mới nói: "Hắn là ai? Vì sao nàng còn quan tâm hắn hơn cả ta?" Thương Lung Tình nghe khóe miệng co quắp, cái trán xẹt qua mấy đạo hắc tuyến, yêu nghiệt nam tử này kéo nàng ra ngoài sẽ không phải vì chuyện này chứ? Rõ ràng trong lòng có ý nghĩ sơ sơ, nhưng vẫn lạnh nhạt mở miệng: "Đây hình như không phải chuyện liên quan đến ngươi, giữa chúng ta cũng không có bất kỳ quan hệ nào. " "Thế nào mà chuyện không liên quan đến ta, nàng nhưng là vương phi của ta đấy, chỉ cho quan tâm đến ta, không cho phép tốn tâm tư ở trên người kẻ khác." Đông Phương Dịch Hàn có chút dỗi gầm nhẹ, vừa nghĩ tới nàng quan tâm nam tử vừa rồi như vậy, trong lòng càng thêm phiền não bất an. Thương Lung Tình kỳ quái nhìn hắn, giọng nói có chút không tin nói: "Ngươi xác định ngươi không nói sai đối tượng?" "Nói sai đối tượng?" Đông Phương Dịch Hàn sửng sốt, lặp lại, ngay sau đó phản ứng kịp, có chút sầu não nói: "Nàng rốt cuộc là muốn như thế nào mới có thể tin tưởng lời nói của ta?" "Ngươi không cần thiết quan tâm đến ý nghĩ của ta, bởi vì chúng ta là người bất đồng thế giới, sớm muộn cũng sẽ tách ra, huống chi ta có muốn ngươi cũng không giữ được." Thương Lung Tình nhàn nhạt nói, vẻ mặt có một tia sầu não. Nàng tới nơi này đã mấy tháng, không muốn tìm tình cảm ký thác gì ở đây, những thứ này trong lòng nàng chưa bao giờ suy tính qua. Hiện tại nàng chỉ muốn cuộc sống thật tốt, không muốn liên quan quá nhiều chuyện bên ngoài. "Nàng nghĩ muốn cái gì? Sao biết ta không giữ nổi?" Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe Thương Lung Tình nói cái gì sớm muộn sẽ tách ra, còn có cái gì bất đồng thế giới, trong lòng một trận hoảng hốt. Đây là điều hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ có cảm giác, tay không khỏi dùng sức siết thật chặt. Sợ mình sẽ không nhịn được muốn cưỡng chế lưu nàng ở bên cạnh mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang