[Dịch] Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 2 : (42)

Người đăng: 

.
Hành tinh Ôn Đặc, là một trong hai hành tinh chủ lực của tinh hệ Cổ Long Vân, còn hành tinh chủ lực khác, chíng là hành tinh quân sự Hài Khả. Hành tinh Ôn Đặc và hành tinh Hài Khả cách nhau mấy trăm năm ánh sáng, nằm ở trung tâm tinh hệ Cổ Long Vân. Môi trường sinh thái của hành tinh này giống y hệt hành tinh Hài Khả, nhưng điểm khác nhau lớn nhất giữa nó và hành tinh Hài Khả ở chỗ, nó không phải là hành tinh quân sự, mà là một hành tinh thương nghiệp, đương nhiên đồng thời cũng là nơi ở của chính phủ tinh hệ Cổ Long Vân. Mặc dù nó là hành tinh, nhưng trên hành tinh không có lính đóng quân, càng đặc biệt hơn là không có sự tồn tại của hiến binh. Bình thường chỉ có bộ đội cảnh sát được dùng để duy trì trị an. Trong tình hình Bộ Tình Báo, Bộ Hiến Binh của Liên Bang không nơi nào không có, chen vào các vụ việc của các nơi như hiện nay, tình hình của hành tinh Ôn Đặc không thể không nói là một kỳ tích. Mặc dù không ai biết tại sao hanh tinh này không có lính đồn trú và hiến binh, nhưng vẫn không thể ngăn cản tư lệnh cảnh sát của hành tinh này, ở trước mặt các đồng liêu cả ngày đau đầu với chuyện hiến binh xen vào mọi chuyện dương dương tự đắc. Người đi lại trên con đường phồn hoa hành tinh Ôn Đặc, hoàn toàn không vì chuyện xung đột biên giới xảy ra ở tinh hệ này trước đây không lâu mà giảm sút. Không biết dân chúng là do lạc quan bẩm sinh, hay là do thiên tính thương nhân của bọn họ, khiến bọn họ quên đi sự tàn khốc của chiến tranh. Tóm lại dân chúng của hành tinh này hoàn toàn không xem chuyện chiến tranh nổ ra là chuyện lớn, tất cả đều tại vì ra sức kiếm tiền. Trên tầng cao nhất một tòa nhà cao chọc trời trên con đường phồn hoa xe bay nườm nượp nọ, có một căn phòng làm việc sa hoa, có một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục ngồi trước cái bàn làm việc lớn trong căn phòng. Đây là người đàn ông trung niên có đôi chân mày đen rậm, khuôn mặt hình chữ điền, tóc đen, thân hình cao to khôi ngô. Lúc này người đàn ông trung niên này đang nheo mắt, vui vẻ nói với hình ảnh lập thể của một người trước mặt: “Không thành vấn đề, thưa ngài Mật Tư, những món hàng mà quý công ty yêu cầu, công ty của chúng tôi sẽ lập tức chuyển hàng đến. Ai ya, không cần phải khách sáo như vậy, quan hệ của hai công ty chúng ta là gì, hàng bán ra sau đó rồi mới chuyển tiền tuyệt đối không có vấn đề gì. Được, nếu có thời gian chúng ta cùng đi săn.” Sau khi hình ảnh của đối phương biến mất, khuôn mặt cười của người đàn ông trung niên, đột nhiên nghiêm chỉnh, đôi mắt nheo cũng lập tức mở to, nhìn nơi biến mất trên bản đồ, trong ánh mắt phát ra ánh mắt miệt thị đến cực độ. Ông ta dương dương mắt hừ một tiếng nói: “Không có tiền mà đòi làm ăn? Lại còn 3 lần 4 lượt xin hoãn chi trả, nếu không phải vì … thì ta sớm đã … hừ!” Nói đến đây, một nơi nào đó trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bíp bíp, thần sắc người đàn ông trung niên sững sờ, nhưng nhanh chóng nhìn xung quanh, thò tay ấn một cái nút trên bàn. Vừa ấn, một đoạn tin nhắn nhỏ lập tức xuất hiện bay lơ lửng trên không. Người trung niên nhanh chóng xem những dòng chữ này, lúc ông ta xem xong, sắc mặt tái xanh. Người đàn ông trung niên ấn một cái nút trên bàn nói: “Lợi Na, tôi có người khách quan trọng cần tiếp đãi, có ai kiếm thì bảo là tôi không có ở đây, nhớ kỹ, bất kỳ ai cũng vậy!” Chiếc loa nhỏ trên bàn vọng lại tiếng của cô thư ký ngồi ở ngoài: “Vâng, thưa Tổng giám đốc.” Người đàn ông trung niên thả cái nút, vỗ đầu, than thở lầm bầm nói: “Sao lại như thế này?” Lời này vừa nói xong, ông ta liền lấy lại tinh thần ấn một cái nút ở trên bàn, cái nút này vừa ấn, 4 góc trên trần nhà của văn phòng liền xuất hiện ra một tia màu hồng. Bốn tia màu hồng này nhanh chóng quét một lượt khắp phòng, sau đó giọng nói do điện tử tạo thành trên bàn phát ra: “Trong phòng không có bất cứ hiện tượng nào bất thường.” Cùng lúc này, cửa lớn phòng làm việc và phía trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, nhanh chóng có những tấm kim loại sắt hạ xuống, cửa lớn và cửa sổ bị tấm kim loại sắt này phong tỏa. Người đàn ông trung niên nhìn thấy văn phòng này đã được biến thành mật thất, lúc này mới yên tâm ấn mấy cái nút khác nhau. Sau khi ấn xong, một cái màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện trước mắt người đàn ông trung niên. Trên màn hình chỉ hiện thị hai khoảng trống dài, những người chơi máy tính nhìn là biết đó chính là chỗ để điền mật mã. Người đàn ông trung niên dùng bàn phím ảo nhanh chóng đánh mật mã vào trong khoảng trống, sau đó để để tay lên cái nơi bản ánh huỳnh quang trên bàn vừa mới xuất hiện. Khoảng trống mật mã trên màn hình lúc này biến mất, thay vào đó là dòng chữ: “Đang kiểm tra ID ….” Người đàn ông trung niên thả lỏng tay không đợi nổi, bắt đầu ấn mấy cái nút trên bàn phím ảo. Màn hình bắt đầu có sự biến hóa, xuất hiện một cái vương miện ánh vàng lấp lánh, khảm đầy đá quý, sau đó cái vương miện này phân giải biến mất, một dòng ngang màu đỏ xuất hiện trên màn hình. Người đàn ông trung niên nhìn thấy cái dòng ngang chỉ có một màu là màu xanh, liền thò tay nhấn vào màn hình. Dòng ngang màu xanh liền nhảy đến trước màn hình, giống như là mở hộp vậy từ từ mở ra. Sau khi cái hộp xanh mở ra, mấy chữ màu vàng liền nhảy ra. Đó là những chữ mà người bình thường không biết là ý gì, SK23. Sau khi những chữ vàng kia biến mất, khối lập thể màu đen hồi nãy hiện lên xuất hiện, người trung niên liền thò hai tay bắt, nhìn thấy vẻ mặt của ông ta giống như muốn bẻ đôi cái khối lập phương vậy. Người đàn ông trung niên nhanh chóng mở hộp, tiến đến gần tỉ mỉ quan sát. Đột nhiên, người đàn ông không thèm để ý đến phong độ nhảy lên giận dữ mắng: “Khốn kiếp! Cái bọn đê tiện! Cái bọn ngu ngốc! Lại dám giết chết khách !” Người đàn ông trung niên mắng xong, giận đùng dùng ngồi xuống lần nữa xem tư liệu, nhưng mới xem được một lát, ông ta đã không nhịn được nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái thằng Cổ Áo ngu ngốc! Ông là thằng ngu? Cái đội SK23 kia làm sao co thể điều một người ngoài vào được? Mẹ nó! Điều người thì điều người, còn điều cái thằng thượng úy chính nghĩa mạnh mẽ vào, khiến hắn làm ra những chuyện này, bây giờ tôi xem ông làm sao thu dọn cái đống này!” Người đàn ông trung niên vừa mắng vừa mở một chương trình, chuẩn bị khởi động. Nhưng dường như ông ta ngâm nghĩ điều gì lầm bầm mắng: “Không được, chưa xin phép mà khiến cho một đại đội biến mất, nói sao cũng không được.” Nói xong ông ta mở chương trình gọi điện, ấn số điện thoại. Ông ta mới ấn mấy con số, đột nhiên bị một hình ảnh hiện trên màn hình thu hút, đó chính là hình ảnh không đội mũ của Đường Long. Ông ta trừng mắt hét lớn: “Đường Long?!” ông ta dường như rất kinh ngạc vì hình ảnh của Đường Long xuất hiện ở đây, sững sờ một hồi, ông ta liền tắt hệ thống gọi điện. Ông ta bực dọc kéo lỏng cravat, mở cái nút áo trên bộ âu phục, đồng thời rút ra một điếu xì ga đốt lên, vừa hút vừa đi qua đi lại trong phòng. Không biết bao nhiêu lâu, người đàn ông trung niên dường như quyết định gì đó, vứt mạnh điếu xì gà xuống thảm, sau đó đạp thật mạnh, sau đó quay lại trước bàn làm việc, mở hệ thống gọi điện, thành thục nhập mấy con số điện thoại. Không lâu sau một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nở nụ cười xuất hiện trên màn hình, người này chính là mẹ của Đường Long. Mẹ của Đường Long vừa cười nói: “Xin hỏi ngài là …” liền sững người ra. Người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền liền cười khổ nói với mẹ của Đường Long: “Chị hai, lâu rồi không gặp.” Mẹ của Đường Long căng thẳng nhìn người đàn ông trung niên này một lát, mới cười gượng nói: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp, xem ra sở trường của cậu vẫn chưa bị mai một, tiểu Lý nhỉ, lại có thể tìm ra số điện thoại của nhà tôi.” Người đàn ông trung niên ngượng ngùng cười, không dám nhìn mẹ Đường Long, cúi đầu nói: “Các anh chị sống có tốt không?” Mẹ Đường Long thần thái có chút khó chịu nói: “ Cũng tạm ráng sống qua ngày, còn cậu sao lại rảnh thế này? Không cần làm việc cho chủ của cậu sao? Có phải là bị người ta vứt bỏ giống như con chó phải không?” Giọng nói chế nhạo của mẹ Đường Long khiến cho người đàn ông trung niên thở dài, khuông mặt của ông ta nghiêm lại nói: “Chị hai, xin chị và anh hai hãy ngay lập tức khiến Đường Long xuất ngũ.” Mẹ Đường Long vừa nghe liền trừng mắt nhìn, giận dữ hét lên: “Cậu dám có ý định đánh con trai của tôi!” Người đàn ông trung niên vội vàng giải thích: “Không phải vậy, em muốn Đường Long xuất ngũ, là vì bây giờ nó đang dấn thân vào một sự việc quan trọng, bây giờ nếu nó xuất ngũ, em còn có thể kéo dài tin tức được vài ngày, nếu không cho dù Đường Long đã xuất ngũ, nó cũng không thoát khỏi nguy hiểm!” Mẹ Đường Long nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trung niên, chau mày nói: “Nói như vậy Đường Long nó gây chuyện với tổ chức của các người ư?” Người đàn ông trung niên thở dài gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa không phải là là phiền phức nhỏ. Bởi vì nó dẫn đầu quân kỹ bắn chết hàng trăm sỹ quan đến đấy chơi, cho dù quân đội Liên Bang có tha cho nó, ông chủ của tôi cũng không tha cho nó.” Vốn đang bình tĩnh nghe người đàn ông trung niên nói, nghe đến đây, mẹ Đường Long liền giật mình, trừng mắt giận dữ nói: “Mẹ nó! Cái thằng chủ khốn kiếp của ông còn làm những chuyện tàn nhẫn này, những thằng đó chết là đáng! Nói với ông ta, ông ta nếu như động vào một sợi tóc của con tôi, bà đây sẽ băm ông ta ra cho chó ăn!” Người đàn ông trung niên dường như rất quen thuộc với những lời này, khuôn mặt hoàn toàn không lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngược lại chỉ buồn bã đứng ở đó, lúc ông ta nhìn thấy mẹ Đường Long chuẩn bị rời khỏi, vội gọi mẹ Đường Long nói: “Chị hai, xin chị hãy cho Đường Long xuất ngũ, nếu không em không dám bảo đảm Đường Long nó …” Mẹ Đường Long hừ một tiếng: “Hừ, đừng nói Đường Long nó mới được thăng lên thượng úy, nó hoàn toàn không có ý định xuất ngũ. Cho dù có nói sự thật cho nó biết, nó ngược lại sẽ vui mừng chờ đợi đối đầu với ông chủ của cậu, chứ đừng nói đến xuất ngũ.” Nói đến đây, bà ấy ngưng một lát, thở dài nói: “Hài, cậu đã thay đổi rất nhiều, không còn là cái thằng tiểu Lý ngày xưa nữa rồi.” Nói rồi, mẹ Đường Long nghiêm túc nói: “Nói với ông chủ của cậu, đừng cho rằng ông ta nắm trong tay thế giới tài chính của Liên Bang thì muốn làm gì thì làm, những người bọn tôi cũng không ăn chay đâu!” Nhìn thấy hình ảnh mẹ của Đường Long biến mất, người đàn ông trung niên thở dài cúi đầu lầm bầm: “Hài, chị hai, các người đã rời khỏi xã hội rồi, không biết rằng ông ta sớm đã lợi dụng lực lượng của thế giới tài chính, nhúng tay vào hai giới quân chính. Người đàn ông trung niên nói đến đây, lắc đầu nói: “Không còn cách nào khác, chỉ còn cách là tân lực của tôi thôi.” Nói xong, người đàn ông trung niên cúp máy, nâng tấm sắt lên, chỉnh đốn y phục, đi ra khỏi văn phòng. Ở ngoại ô một nơi nào đó của hành tinh Ôn Đặc, có một trang viên diện tích rất lớn, trang viên này được bao bọc bởi một tầng kim loại chuyên dụng dùng để xây dựng căn cứ quân sự, hoàn toàn không thể từ trên không nhìn lén xuống thấy bên trong của trang viên. Còn bức tường kim loại bao bọc trang viên này, ngoài những vết nứt hình chữ nhật to nhỏ khác nhau ra, thì không còn thứ gì hiện ra trước mắt. Nhưng những người mắt sáng nhìn thấy những vết nứt này thì biết ngay, những vết nứt đó chính là lỗ trống của những khẩu súng bắn vũ khí, nhìn số lượng của những vết nứt này, vũ lực của trang viên này thậm chí còn lợi hại hơn căn cứ quân sự chính quy. Lúc này một chiếc xe bay dừng ở cổng lớn của trang viên, trang viên vốn yên tĩnh ngay lập tức có động tĩnh, đầu tiên là những vết nứt trên bức tường xung quanh cánh cửa lớn, lộ ra mấy chục khẩu pháo bắn laser. Súng máy tự động điều tiết, nhắm vào chiếc xe bay kia. Tiếp đó một chỗ từ cánh cửa lớn mở ra, bay ra một cái máy hình đĩa nhỏ bằng quả cầu. Ở phí trước có mấy con mắt điện tử của cái máy hình đĩa kia bay đến trước xe bay, trước tiên phát ra một tia màu đỏ quét một lượt xe bay, sau khi phát ra mấy tiếng bíp bíp, mới dùng giọng nói điện tử nói: “Đây là dinh thự tư nhân, xin hãy chứng minh thân phận của mình.” Sau khi cái máy đó nhìn thấy tiểu Lý, con mắt điện tử liền phát ra tia đỏ quét một lượt từ đầu đến chân. Tiếp đó cái máy đó phát ra: “Kiểm tra hoàn tất, hoan nghênh ngài Tổng giám đốc Lý Kiệt Hào.” Lời này của cái máy kia phát ra, những khẩu pháo bắn laser nhắm vào xe bay liền di chuyển mục tiêu, nhắm vào phía sau của chiếc xe bay. Còn cánh cửa kim loại đóng chặt kia liền mở ra không tiếng động. Sau khi nghe thấy cái máy đó phát ra giọng chào đón Lý Kiệt Hào liền ngồi vào xe bay, sau khi cửa lớn mở ra, liền đi vào trang viên. Xe bay đi vào trang viên, cuối cùng thì đã có thể nhìn thấy cảnh bên trong của trang viên. Những người nào chưa từng đến đây nhìn thấy cảnh trước mắt sẽ bị chấn động đứng sững sờ, những vật kiến trúc bên trong của trang viên này, hoàn toàn không có một cảm giác gì hiện đại hóa, ngược lại khiến cho người ta cảm giác quay ngược về thời cổ vậy. Lý Kiệt Hào nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, bất giác nhẹ lắc đầu, ông ta biết chỉ đơn giản mua những vật kiến trúc này đã tiêu hết hàng trăm triệu tiền Liên Bang. Nghe nói tòa nhà 1 tầng này, là từ thời xa xưa, ở trên một hành tinh gọi là trái đất, cách nay hàng vạn năm trước, một phong cách kiến trúc gọi là đời Đường. Hơn nữa, cũng không biết ông chủ nghĩ gì, không những vật kiến trúc này bằng gỗ, sàn nhà cũng là dùng từng viên đá làm thành, hoàn toàn không có chức năng tự động. Những vật kiến trúc này mặc dù đẹp, nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa, những vật kiến trúc này cũng không chịu nổi 1 phát bắn của pháo laser. Chỉ cần bức chắc kim loại bị phá vỡ, mọi thứ bên trong trang viên này liền giống như những con cá vậy, không có chút sức lục đối kháng nào. Xe bay của Lý Kiệt Hạo bay đến một căn phòng lớn dừng lại, nơi đây có mười mấy bậc, hai bên cửa lớn có đặt hai con sư tử đá lớn, biển hiệu của căn phòng ở phía trên cửa lớn có mấy chữ bằng vàng. Những nhà khảo cô học quen thuộc chữ cổ liền biết được đó chính là thể chữ của văn minh thời Đường, mấy chức kia là: Phủ Tướng Quân. Nhìn thấy mấy cô gái mình mặc bộ trang phục bằng vải lụa trắng suốt, bước nhanh ra khỏi cửa lớn, đứng hai bên những bậc thềm làm từ đá, ông ta bất giác cười. Mình mặc dù không hài lòng lắm với thiết kể ở đây, nhưng đối với trang phục ở đây thì lại rất thích thú. Không thấy những cô gái kia mặc những trang phục này đăc biệt thu hút sao? Xem ra ông chủ tốn hết mấy trăm triệu chế tạo bộ trang phục đời Đường, thật không uổng phí. Lý Kiệt Hào xuống xe, những cô gái đẹp mặc áo đời Đường kia khom lưng khuỵu chaank, giọng ẻo lả nói: “Hoan nghênh tướng quân hồi phủ.” Lý Kiệt Hào mỉm cười gật đầu đi lên bậc thềm, lúc này một cô gái đứng ở trước cửa lớn, y phục trang sức đặc biệt hoa lệ, người cũng rất xinh đẹp, cúi chào Lý Kiệt Hào, dịu dàng nói: “Hoan nghênh tướng quân trở về.” “Ừ, phu nhân miễn lễ, gần đây sống có khỏe không? Lý Kiệt Hào vừa nói nhỏ nhẹ những lời này, vừa đỡ người đẹp đó dậy. Cô gái đẹp đó đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ: “Thần thiếp sống rất tốt, chỉ có điều là rất nhớ phu quân.” Nói đến đây đến tai cũng đỏ luôn. Lý Kiệt Hào nhìn thấy dáng vẻ của vợ mình, bất giác cười lớn nói: “Đây là do tôi không tốt, tôi nhất định sẽ ở đây thêm vài ngày với phu nhân.” Lý Kiệt Hào rất thích người vợ không thể xuất hiện ngoài xã hội này được, bởi vì cô ấy quan tâm, cô ấy dịu dàng, khiến mình hưởng thụ được cảm giác của người đàn ông cao cao tại thượng. Điều này còn mạnh hơn không biết mấy lần những cô gái thời nay luôn đòi nam nữ bình đẳng, tính cách mạnh mẽ, không dựa vào đàn ông. Mình trung thành tận lực như vậy cho ông chủ, chính là vì muốn được hưởng thụ những thứ này. Cô gái xinh đẹp đỏ mặt nói nhẹ: “Cám ơn phu quân thương yêu, mời phu quân đi thay y phục.” Lý Kiệt Hào gật đầu cười: “Được được, ta vâng lênh.” Không lâu sau, một xe ngựa bằng gỗ do 4 con ngựa kéo, dừng trước cửa. Mấy chàng trai mặc đồ cổ đại, đeo thanh đao, quỳ một gối xuống kính chào Lý Kiệt Hào mình mặc áo giáp cổ, từ cửa lớn đi ra nói: “Mời Tướng quân lên xe.” Lý Kiệt Hào nhìn thấy chiếc xe ngựa lần nào cũng khiến mình không được thoải mái, chau mày, nhưng đi gặp ông chủ cũng chỉ có thể ngồi xe ngựa mà thôi. Cho nên ông ta không còn cách nào khác đành đi xuống bậc thềm, ngồi lên xe ngựa. Bánh xe ngựa bằng gỗ đi trên mặt đá, phát ra những tiếng lọc cọc. Lý Kiệt Hào ngồi trong xe ngựa, thân mình lắc lư liên hồi, ông ta biết mình phải ngồi như vầy 30 phút, sau đó lại phải đi bộ khoảng 30 phút nữa mới đến được nơi cần đến. Ông ta thật không hiểu, tại sao ông chủ lại chơi trò này, nếu như xuất hiện tình trạng khẩn cấp thì làm sao phản ứng kịp?” Cũng may sự việc lần này, mình cũng ming chậm lại, nếu không tâm trạng của mình sẽ giống như là ngồi trên lửa. Tốn hơn 1 tiếng đồng hồ, Lý Kiệt Hào cuối cùng đã đến bên trong một cung điện rất hoa lệ, điêu khắc long phụng. Lý Kiệt Hào không thèm thưởng thức những hoa văn xinh đẹp trên những cây cột rất lớn bên trong cung điện kia, chỉ yên lặng đứng ở chính giữa đại điện. Nhưng thỉnh thoảng ông ta cũng nhìn cái ngai vàng được làm bằng vàng ròng. Nhìn thấy cái ghế này, ông ta bĩu môi, bởi vì đây là cái ghế đáng giá nhất trong cái trang viên này. Cũng không biết cả hành tinh này lúc nào cũng có thể tìm ra được vàng và đá quý, ông chỉ còn dùng hai thứ này để làm ngai vàng. Không lâu sau không biết từ đâu phát ra âm nhạc rất hay, nhưng không biết co ý nghĩa gì, tiếp đó vang lên 3 tiếng quất roi da. Sau đó một giọng nói vang dội vọng đến: “Bệ hạ giá đáo, các quan quỳ xuống.” Lý Kiệt Hào chau mày, quỳ một chân xuống cúi đầu nói: “Thần Lý Kiệt Hào bái kiến hoàng thượng!” “Ái khanh miễn lễ.” giọng nói của một người trung niên từ đại điện vọng đến. Lúc Lý Kiệt Hào đứng dậy ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy người đó ngồi lên ngai vàng. Người này thân mặc một bộ đồ đời Đường màu vàng, trên y phục thêu mấy hình tượng sinh vật kỳ lạ giống như rắng, đầu đội cái nón đính nhiều bảo thạch trân châu, eo đeo một cái thắt lưng khảm ngọc, những đồ trang sức đó ở ngoài đều không đáng tiền. Người đàn ông ngồi trên ngai vàng có khuôn mặt hồng hào, mặt hình hột dưa, tóc đen bóng, lông mày cong hình mặt trăng, râu quai nón đen dài 1 tấc. Nếu như không phải những nếp nhăn ở đuôi mắt, những vết đồi mồi trên mu bàn tay, bộc lộ tuổi tác của ông ấy, hoàn toàn không nhìn ra ông ta là một ông già, lúc này ông ta đang cười vuốt râu nhìn người đang đứng bên cạnh. Người này thân mặc áo đời Đường màu đen, trên bộ trang phục đời Đường có thêu mấy con rắn, khuôn mặt trắng không để râu, long mày nhạt dường như không có vậy, đôi mắt nhỏ khiến ông ta giống như cả ngày đang nhắm mắt vậy, môi mím chặt yếu ớt khiến người ta cảm thấy ông ta rất lạnh lùng. Người này sau khi ông lão kia nhìn mình, nhẹ khom người cúi chào, sau đó nói với: “Lý tướng quân, lần này diện kiến có chuyện gì quan trong sao?” Lý Kiệt Hào chắp tay, nói một cách hết sức lo sợ: “Đại đội SK23 dưới trướng của thần xảy ra chuyện lạ, một thượng úy dẫn đầu quân kỹ bắn chết mấy trăm sỹ quan đến đây chơi. Thần thất chức, xin bệ hạ xử phạt.” “Hả, không biết vị thượng úy này là người như thế nào? Tại sao lại có thể chỉ huy những quân kỹ kia?” Ông lão vẫn vuốt râu, miệng mỉm cười hỏi. Lý Kiệt Hào nhìn thấy đối phương đều không tỏ vẻ gì kinh ngạc với chuyện này, biết bọn họ đã biết rõ nguồn cơn của việc này. “Hừ, còn nói những chuyện về sau không ai hỏi, kỳ thực mọi chuyện đều không thể thoát khỏi lỗ tai của ngươi.” Lý Kiệt Hào mặc dù đối với việc này có chút không hài lòng, nhưng vẫn cung kính đáp: “Bệ hạ, vị thượng úy này là nhân vật sóng gió thời gian trước, Đường Long.” Không biết vì lý do gì hắn ta bị thượng tướng Cổ Áo điều đến đại đội SK23, còn về việc tại sao quân kỹ lại phục tùng sự chỉ huy của hắn, điểm này xin tha thứ cho thuộc hạ ngu muội, thần quả thực không biết.” Ông lão không nói gì, ngược lại người mặc áo đen kia lại mở miệng nói: “Lý tướng quân, nghe nói Đường Long này và ngài có mối quan hệ rất mật thiết, có đúng không?” Lý Kiệt Hào trong lòng sợ hãi, liền nghĩ: “Mẹ nó, ngay cả chuyện cũ của ta cũng bị ông ta phát hiện rồi.” Mặc dù đối phương đã biết mọi chuyện, Lý Kiệt Hào cũng không giấu, nói: “Vâng thưa thừa tướng, Đường Long là hậu nhân của cố nhân của thuộc hạ. Hạ quan to gan cầu xin xin đừng xử phạt Đường Long, nếu không …” Người mặc áo đen được gọi là thừa tướng kia, đôi mắt nheo nhỏ mở ra một khe nhỏ, từ cái khe lộ ra ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng: “Sao, Lý tướng quân, ngài như thế này là đang uy hiếp sao?” Lý Kiệt Hào không hề sợ hãi nói: “Thừa tướng đại nhân, tin chắc ngài cũng biết thân phận của cố nhân của tôi, mặc dù lực lượng của bọn họ không thể gây nguy hiểm cho cả vương triều, nhưng nếu như khiến một hai người gặp nguy hại, thì bọn họ có thể làm được.” Ông lão từ nãy giờ không nói gì đột nhiên cười nói: “Trẫm biết, nếu như làm tổn thương Đường Long, cha mẹ của Đường Long sẽ đen gà của trẫm … ơ … sẽ đem trẫm băm ra cho cho ăn sao?” Lý Kiệt Hào giật mình, không ngờ rằng đường giây bí mật của mình lại bị người ta nghe lén. Đương nhiên, ông ta nhanh chóng phản ứng lại, cong người cúi đầu nói: “Vâng ạ, bệ hạ, bà ấy nói được là làm được ạ” Người đàn ông mặc áo đen kia nghe thấy lời này, lông mày dựng đứng, hét lớn: “To gan, người lại dám …” Nhưng ông ta chỉ nói đến đây không kịp nói tiếp thì bị ông lão kia ngăn lại, ông lão kia cười nheo mắt nói với người đàn ông áo đen: “Không cần tức giận, lời của Lý ái khanh là suwk thật.” Người đàn ông áo đen há miệng định nói gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt của ông lão, liền yên lặng không nói nữa. Ông lão cười nói với Lý Kiệt Hào: “Lý ái khanh, mặc dù ngươi lo lắng cho hậu nhân của cố nhân, nhưng tin rằng ngươi cũng biết chuyện này đem nguy hiểm lớn như thế nào cho chúng ta. Ngươi nói thử xem, ngươi chuẩn bị giải quyết như thế nào?” Lý Kiệt Hào nghe đến đây biết là Đường Long không sao, ông ta không hề do dự nói: “Ngay lập tức công bố trong đại đội SK23 phát nổ, đồng thời huy luôn căn của của cả đại đội, tiêu diệt hết những người ngoài hoàng triều biết được bí mật này, đổ hết tội cho các phẩn tử khủng bố, mệnh lệnh những người trong nội bộ hoàng triều điều Đường Long đến căn cứ khác.” Ông lão không nói gì, người mặc áo đen không nhẫn nhịn được nữa hét lớn: “Đâu có thế được! Chỉ vì một người mà tiêu diệt hết những người biết chuyện? Não ông bị hư rồi sao? Tiêu diệt những quân kỹ kia thì còn nói được, bởi bì bọn họ đều đã làm phản, nhưng tại sao phải tiêu diệt hết những nhân viên mà chúng ta không dễ gì mua chuộc được? Làm như thế việc xây dựng thế lực của chúng ta ở hành tinh Mộc Đồ phải làm lại từ đầu sao?” Lý Kiệt Hào không nói, chỉ lặng lặng đứng yên ở đó nhìn ông lão, ông lão sau khi ra hiệu cho người đàn ông áo đen không nên kích động mới cười nói: “Nếu như làm như vậy mà cố nhân của người có thể đứng về phe chúng ta, đừng nói là hủy đi thế lực của cả một hành tinh, cho dù là thế lực của cả một tinh hệ cũng không thành vấn đề, nhưng về điểm này Lý ái khanh ngươi có thể đảm bảo không?” Lý Kiệt Hào không thèm để ý đến thần sắc ngạc nhiên của người mặc áo đen, lắc đầu nói: “Hạ thần xin lỗi, bọn họ đều là những người thích tự do, thần không thể đảm bảo.” “Ha ha, điểm này thì trẫm cũng biết, ừ, thật sự là đáng tiếc.” Ông lão vuốt râu lắc đầu cười. Tiếp đó ông ta vẫy tay nói với Lý Kiệt Hào: “Được rồi người lui xuống đi, việc này ta tự biết phải làm sao.” Ông ta nhìn thấy thần sắc muốn nói của Lý Kiệt Hào, cười nói tiếp: “Yên tâm, trâm không làm hắn bị thương đâu, ha ha, trẫm không muốn bị người ta băm ra cho chó ăn đâu.” Nói rồi đứng dậy. Lúc ông ta đứng lên, cái giọng nói vang dội lại vang lên: “Bãi triều, trăm quan quỳ tiễn!” Lý Kiệt hào nghe thấy sự bảo đảm của ông ta, thì cũng yên tâm quỳ xuống tiễn ông ta đi, bởi vì ông ta biết ông lão này thích nhât là câu nói “quân vô hí ngôn” này, chỉ cần ông ta đảm bảo thì nhất định sẽ không làm hại Đường Long, như vậy mình cũng cho là không có lỗi với bọn người chị hai. Trong cung điện đằng sau cái cũng điện lớn kia, cũng là nơi được gọi là hậu cung. Ông lão ngồi trên ghế so fa màu vàng, bưng ly trà uống từ từ. Người mặc áo đen kia ngồi ở bên dưới, cũng từ từ uống trà. Những cái lư đỉnh chế tạo bằng đồng nguyên chất bên cạnh đang phát ra mùi hương phảng phất. Một lúc sau, ông lão đánh vỡ bầu không khí yên tính nói: “Ái khanh, người cảm thấy chuyện này phải xử lý như thế nào?” Người mặc áo đen vội dứng dậy chắp tay nói: “Bệ hạ, hạ thần cho rằng chuyện này là chuyện lớn gây hại cho vương triều của chúng ta, nếu không xử lý cẩn thận e rằng sẽ không hay, bất luân nói như thế nào, những người bị bắn chết đều là con cháu của những quan chức cao cấp của Liên Bang. Cho nên thần cho rằng chúng ta nên giao Đường Long và những quân kỹ kia cho quân Liên Bang xử lý là tốt nhất.” Ông lão lắc đầu cười, người mặc áo đen khuôn mặt nghi ngờ nói: “Thần ngu muội, là vì Lý tướng quân và cố nhân của ông ta chăng?” Ông lãi cười lắc đâu nói: “Lý tướng quan mặc dì là trọng thần của vương triều ta, mặc dù bố mẹ của Đường Long rất lợi hại, nhưng trâm hoàn toàn không để ý đến bọ họ, trẫm không đồng ý làm như vậy là có nguyên nhân.” Người mặc áo đen nghĩ một lát rồi hỏi: “Dám hỏi bệ hạ vì lý do gì ạ?” Ông lã hoàn toàn không trả lời trực tiếp, ngược lại hỏi: “ Ngươi thử nói xem nếu như việc này chúng ta không xử lý thì sẽ có kết quả như thế nào?” Người mặc áo đen cũng không suy nghĩ liền nói: “Những quân quan có con cháu bị bắn chết kia, sẽ giân dữ thống lĩnh hạm đội bắn hủy đại đội SK23. Đồng thời đem tin tức này truyền khắp quân bộ, từ đó khiến cho đại đội quân kỹ khắp nơi bị mất khách, từ đó khiến cho quân đội các nơi sinh ra lo lắng đối với chúng ta. Còn những quan chức bị chúng ta nắm cán kia sẽ thừa cơ làm phản, khiến cho thế lực quân đội của chúng ta giảm đi, thậm chí diệt vong.” Ông lão cười ha ha nói: “Ái khanh quá lo lắng rồi, không sai, những quan chức có con cháu bị bắn chết kia sẽ hủy diệt đại đội SK23, bọn họ sẽ nói chuyện này cho những sỹ quan các hành tinh khác biết, những người vui chơi ở đại đội quân kỹ cũng sẽ vì vậy mà nảy sinh nghi ngờ chúng ta. Nhưng, những quan chức bị chúng ta nắm cán tuyệt đối sẽ không làm phản, bởi vì bọn họ biết những tư liệu này mà bị phát tán ra ngoài thì sẽ sinh ra hậu quả như thế nào, trừ phi họ nắm chắc vừa tiêu diệt được chúng ta, vừa không để tư liệu lọt ra ngoài.” “ơ, vậy người chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?” người mặc áo đen nghe một hồi, cũng không nghe ra ông lão sẽ làm sao để giải quyết việc này, chỉ đành lên tiếng hỏi. “Ha ha, nếu như chuyện này phát tán ra bên ngoài, thì sẽ có hậu quả gì với Liên Bang?” Mục đích của chúng ta là gì, tin rằng ái khanh không quên?” ông lão cười nói. Người mặc áo đen mắt sáng, ông ta hiểu ra nói; “Thì ra bệ hạ muốn …” Ông lão gật đầu nói: “Không sai, cho nên chúng ta không những không xử phạt người của đại đội SK23, ngượi lại còn phái đội bảo vệ giúp Đường Long chống lại được đợt báo thù tấn công thứ nhất của những quân quan kia.” Người mặc áo đen gật đầu nói: “Đợt tấn công đầu tiên của các quân quan nhất định là bộ đội mặt đất, hơn nữa vì để không cho bên ngoài biết được, bọn họ nhất định sẽ phái đi rất ít quân. Theo như thói quen chơi cả ngày không có tin tức gì của những quân quan kia, những người bên ngoài muốn biết được tin tức cũng phải 1 ngày sau, 1 ngày này đủ để chúng ta chuẩn bị rồi.” Ông lão nghiêm giọng nói: “ừ, chuyện này ta giao cho ái khanh xử lý, nhớ kỹ phải làm to chuyện, đồng thời yêu cầu các đại đội ở các hành tinh khác chuyển vào hoạt động bí mật, mặc dù người của đại đội SK23 cho chúng ta cơ hội, nhưng cơ hội như thế này không nhiều, chỉ có 1 lần thôi. Phải bảo vệ tốt những thế lực khác cốt yếu của chúng ta ở các hành tinh khác ngoài tinh hệ Cổ Long Vân, những chuyện khác thì không cần lo đến. Nhưng phải tình trạng tâm lý của các đại đội trên các hành tinh khác và đại đội có vũ khí hay không, một khi có vấn đề lạ xảy ra ngay lập tức tiêu trừ và thu nạp. Tăng cường quản lý trại cô nhi, tuyệt đối không để xảy ra chuyện lạ, chúng ta không thể để cho người của bộ thống soái biết được ý đồ của chúng ta. Còn nữa, mệnh lệnh cho toàn bộ hạm đội Hắc Long hành động. ” Nói đến đây, trong mắt ông lão phát ra tia sáng kỳ lạ. “Hạ thần tuân lệnh.” Người mặc đồ đen cũng kính đáp, sau đó có chút lo lắng nói: “Bệ hạ, nếu như toàn bộ hạm đội Hắc Long hành động sẽ bị hạm đội của Liên Bang …” “Không sao, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho dù mất đi cả hạm đội Hắc Long cũng đáng.” Ông lão bưng ly trà uống một ngụm nói. Người đàn ông áo đen gật đầu nói: “Vâng thưa bệ hạ.” Nói xong đột nhiên nghĩ đến chuyện gì liền nói: “Đúng rồi, thưa bệ hạ, kỳ thực năng lực quản lý của má mì đại đội SK23 rất giỏi, những năm gần đây đại đội SK23 không những không có quân kỹ tự sát, trong công tác thu thập tình báo và lôi kéo các quan càng xuất sắc, hơn nữa bọn họ trong tình cảnh không biết, lại cung cấp rất nhiều vũ khí các loại đến đây. Cô ta là một nhân tài hiếm có, không biết có thể lôi kéo cô ta gia nhập hoàng triều của chúng ta không?” Ông lão lắc đầu: “Về phương diện nhiều công lao, ngoài việc khiến cho quân kỹ không tự sát ra, những công lao khác đều là do các quân kỹ kia. Cho nên cô ta không thể được cho là nhân tài được, nếu không sẽ không chỉ mới có 1 ngày mà Đường Long đã đoạt được quyền chỉ huy của cô ta rồi. Ngược lại cái người tên Đường Long này, ngươi tìm cơ hội tiếp xúc, xem có thể lôi kéo được hắn không. Được rồi, lui xuống đi, trẫm mệt rồi.” Người mặc áo đen mặc dù đề nghị của mình bị ông lão từ chối mặt có chút khó chịu, nhưng vẫn cung kính quỳ xuống nói: “Vâng, hạ thần cáo lui.” Nói xong đứng dậy đi lùi rời khỏi căn phòng. Trong căn phòng yên tĩnh, ông lão nhìn những đốm đồi mồi trên mu bàn tay, ưu tư than thở: “Hài, già rồi, không biết có thể nhìn thấy mộng ước thành hiện thực hay không?” Nói xong, ông lão ngẩng đầu nhìn trần nhà đầy những hoa văn xinh đẹp, lại lần nữa thở dài. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang