[Dịch] Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 6 : (30) Đuôi hồ ly

Người đăng: 

.
“Đám quân bộ khốn kiếp kia! Ngay cả công lao của Đường Long ta còn dám cướp, không được! Ta nhất định phải lật tẩy của các ngươi!” Dậm chân giận dữ mắng, Đường Long chạy xông ra ngoài. Nhưng Đường Long chạy đến cánh cửa nhìn cảnh tối thui bên ngoài, bất giác dừng lại. “Làm sao, ngoài đó tối như thế, hơn nữa nơi đây là nơi khai thác khoáng sản dưới đất, nếu không cẩn thận sẽ lạc vào mê cung, hơn nữa đến cánh của sắt đó mình cũng không thể nào mở ra được!” Nghĩ đến đây, Đường Long thểu não, lắc đầu: “Thôi bỏ đi, dù gì thì mình cũng không muốn làm lính nữa, bọn họ chiếm công lao của mình thì để họ chiếm đi.” Đường Long nói rồi trở vào trong. Đường Long mới đi được hai bước, vội ngẩng đẩu hét lớn: “Thôi chết rồi! Bọn họ vì chiếm công lao nên nhốt mình vào trong này, tuyệt đối sẽ không thả mình ra để phá hoại chuyện của bọn họ, như vậy những thuộc hạ của mình cũng chịu tình cảnh giống như vậy.” Đường Long nghĩ đến đây, lập tức vừa mắng vừa chạy đến chỗ người máy. Bây giờ Đường Long mới biết cho dù mình không muốn làm lính, cũng nhất định phải thoát ra ngoài lật tẩy âm mưu của bọn họ. Nhưng vì mình bị nhốt ở đây sống qua ngày, cũng là vì những thuộc hạ của mình được tự do. Đường Long lục tung cái đống máy móc cao như núi, hi vọng tìm thấy cái máy có thể chiếu rõ một chút. Mặc dù tìm thấy cái máy, nhưng lại không có mảnh năng lượng, dùng dây điện nối thì hoàn toàn không thể ra khỏi được căn phòng này! Lúc Đường Long đang đau đầu, một giọng nói điện tử vang lên: “Anh đang làm gì vậy?” Đường Long nghe thấy cái giọng nói này, bất giác vui mừng, vội nhảy đến bên cạnh người máy, không đợi hắn bước xuống cái phản, liền nắm tay của người máy nói: “Nhanh dẫn tôi đến chỗ cánh cửa sắt kia, tôi muốn ra ngoài!” Đương nhiên sức lực của Đường Long không thể kéo dậy người máy, người máy để mặc tay của Đường Long nắm chặt mình, vừa từ từ nhổ những ổ cắm trên mình ra, vừa hỏi: “Ra ngoài? Tại sao? Ở đây không vui sao?” Đường Long vội vàng nói: “Không phải ở đây không vui, tôi có chuyện cần phải đi ra ngoài, nhanh đưa tôi đến cánh cửa đó!” “Chuyện quan trọng?” Người máy dùng con mắt màu đỏ nhìn Đường Long. Gật gật đầu nói: “Thôi được, tôi dẫn anh đi.” Nói đến đây liền đi ra ngoài. Đường Long vui mừng đi theo, nhưng đi được 2 bước lại quay lại tìm mấy cái máy có thể soi sáng và mấy sợi dây điện. Hắn đi theo sau vừa bận rộn làm vừa nói: “Có thể mượn anh tý điện được không?” Người máy nghe thấy lời này dừng bước, kỳ lạ hỏi: “Mượn điện? làm sao mượn?” Đường Long biết rằng người máy này ngay cả những chuyện này đều không biết, liền giải thích cho hắn nghe. Người máy nghe xong liền vui mừng cắm dây điện vào người mình, nhìn thấy cái máy chiếu sáng kia sáng lên, bất giác vui mừng: “Thì ra tôi còn có bản lĩnh này nữa cơ.” Đường Long khen vài câu, đốc thúc người máy đi ra khỏi phòng điều độ, lúc này Đường Long mới nhìn thấy toàn cảnh của mỏ khai thác ngầm. Phòng điều độ được xây dựng ở trong một cái góc tường đào thành cái động, không xem kỹ thì hoàn toàn không biết nơi này có cửa, hèn gì chẳng ai phát hiện ra. Mà xung quan động có 7-8 cái cửa thông đạo, vô số đường sắt vận chuyển từ thông đạo kéo dài ra, bao vây xung quanh phòng điều độ. Đường Long ngoài nhìn thấy mấy cái máy vận chuyển rỉ sét nằm siêu vẹo ở của thông đạo, hoàn toàn không nhìn thấy cái dấu hiệu chỉ thị ra vào nằm ở cửa, nếu như không có người máy dẫn đường, cho dù mình có máy chiếu sáng cũng không thể thuận lợi tìm thấy đường đi đến cánh cửa sắt. Người máy dẫn Đường Long đi vào mộ cái đường hầm, có thể nhìn thấy những miếng khoáng sản vỡ vụn xung nằm phân tán xung quanh thông đạo, khi ánh đèn đi qua lấp lánh lên ánh sáng màu xanh nhạt. Đường Long nhìn thấy cảnh này mặc dù trong lòng vội vã đi ra ngoài, nhưng vẫn không tự chủ được khom người nhặt mấy miếng khoáng sản, đồng thời hiếu kỳ hỏi: “Đây là khoáng sản gì?” Người máy không quay đầu lại trả lời: “Đó là khoáng sản SRA, là vật cần thiết thêm vào khi chế tạo phi thuyền hoặc tàu vũ trụ.” “Đây là khoáng sản SRA! Đường Long nhìn khoáng vật đang cầm trên tay kinh ngạc, hắn không ngờ rằng cái gián tiếp dẫn đến chiến tranh vũ trụ, lại chính là vật thể không có gì đặc biệt trong tay mình. Ngày trước khi chưa thêm khoáng sản SRA vào để chế tạo phi thuyền, hoàn toàn không chịu nổi lực lôi kéo của bước nhảy không gian. Nhưng thời kỳ sau khi chiến tranh vũ trụ vì tranh giành khoáng vật SRA, một loại vật chất thêm vào ưu việt dễ dàng có được được phát hiện, khiến cho khoáng vật SRA mất đi sự huy hoàng ngày trước. Đây có thể cũng là nguyên nhân khiến cho công trường này bi bỏ hoang. Lúc Đường Long định vứt bỏ khoáng vật ở đây nhiều vô kể này, người máy đột nhiên cười hi hi: “Lúc tôi rảnh rỗi đã từng nghiên cứu loại khoáng vật SRA này. Anh biết không? Tôi dựa vào những thứ trong đầu phát hiện, chỉ cần dùng phương pháp đặc biệt, những khoáng vật này sẽ biến thành một khoáng vật khác.” Tinh thần không chú ý, Đường Long liền tùy tiện hỏi: “Ồ, sẽ biến ư, biến thành cái gì vậy?” “ Sẽ biến thành một loại khoáng vật từ trước đến nay chưa bao giờ có, tôi gọi nó là khoáng vật MMT.” Người máy vui mừng trả lời. “Ồ, khoáng vật MMT này có tác dụng gì?” Tâm trạng không tập trung, Đường Long hỏi. “Có thể sinh ra một năng lượng cực lớn, lần trước tôi làm ra một miếng, khiến cho tôi rất lâu rất lâu không cần ngủ. Nhưng đáng tiếc là sau lần đó thì không có vật liệu làm ra một miếng khác nữa.” Người máy nói đến đây, phát hiện ra Đường Long chỉ ậm ừ, hoàn toàn không chú ý lắng nghe, bất giác hừ một tiếng rồi quay đầu đi, không lên tiếng. Đường Long hoàn toàn không chú ý lắng nghe những lời nói kia của người máy, hắn chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi nơi này ra ngoài lật tẩy mọi chuyện, để những thuộc hạ của mình có thể bình an vô sự. Nhưng không hề biết rằng giám ngục quân sự nơi nhốt những thuộc hạ của mình đã bị đốt thành tro. “Đến rồi.” Người máy nói câu này rồi dừng lại, Đường Long cũng sớm nhìn ra cái cánh cửa sắt to đen kia, sau khi lắp xong máy chiếu sáng, bắt đầu xem xét kỹ mọi nơi. Đương nhiên kết quả là khiến cho Đường Long thất vọng, cái cánh của này giống như tủ bảo hiểm vậy bên ngoài mới mở được. Người máy đứng bên cạnh xem náo nhiệt nhìn thấy Đường Long giận dữ đá cánh cửa, rồi lại ôm chân la đau, bât giác lên tiếng hỏi: “Không có tác dụng đâu, cái cánh của này rất dày rất dày, muốn đi ra ngoài chỉ có cách là đào cái tường đất sét kia.” Đường Long nghe thấy lời này liền nhìn bức tường đây rêu kia thở dài, nhưng đột nhiên hình như hắn nghĩ ra được gì đó ánh mắt sáng lên, lập tức hưng phấn nắm tay của người máy nói: “Máy đào khoáng vật ở đâu?” Người máy đường nhiên hiểu ra Đường Long định làm gì: “Máy thăm dò thì có, nhưng không rỉ sét thì cũng không thể hoạt động được. “Không thể hoạt động …” Đường Long giống như bị tát một gáo nước lạnh, không thể hoạt động thì đừng hòng nghĩ đến chuyện khác. Đột nhiên Đường Long nhớ lại người máy nói cái gì đó, trong câu nói có nói đến năng lượng cực lớn, hắn vội vàng nói: “Hồi nãy anh không phải đã nói khoáng vật SRA có thể chế tạo ra nguồn năng lượng cực lớn phải không?” Người máy gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi nói sau khi trải qua quá trình tôi luyện đặc biệt có thể biến thành khoáng vật MMT.” “Khoáng vật MMT có thể khiến cho máy đào hoạt động được chứ?” Đường Long căng thẳng hỏi. “Đương nhiên có thể được.” Người máy nói xong liền tạt một gáo nước lạnh cho Đường Long : “Nhưng không có nguyên liệu nên không chế tạo được MMT.” “Sao lại không có nguyên liệu? Ở đây đâu đâu cũng là khoáng vật SRA.” “Ây da, anh cho là chỉ có khoáng vật thôi là đủ rồi sao? Tôi mặc dù có máy chế tạo, nhưng vật quan trọng nhất để phân giải khoáng vật chính là nước ngọt, nơi này thì không thể tìm ra nước.” “Nước ngọt?!” Đường Long vui mừng nhảy cẫng lên hét lớn: “Tôi có máy chế tạo nước ngọt!” Nói xong liền móc trong túi ra cái máy đó.” “Máy chế tạo nước ngọt?” Người máy cầm cái thứ to bằng bàn tay kia, nhìn một lát rồi biết là chuyện gì, lên tiếng hỏi: “Cái này có thể chế tạo bao nhiêu nước? Nhỏ quá có thể không đủ dùng.” “Một tiếng một lít, không biết có đủ chưa?” Đường Long căng thẳng nói. “Anh có thể chế tạo nước liên tục có được không? Người máy vui mừng hỏi. “Máy không bị hư, nếu như đầy đủ năng lượng, trên lý thuyết là vậy. Nhưng loại máy nhỏ này là loại năng lượng cố định, dùng hết năng lượng thì có thể chế tạo 1 tấn nước.” Đường Long không chắc nói. Mặc dù nếu như máy có thể dùng mãi, thì công ty sản xuất sẽ bị phá sản, nhưng bây giờ mình ở trong hoàn cảnh này, liền bắt đầu chửi rủa công ty vì duy trì lượng tiêu thụ mà chế tạo ra cái máy này. Người máy suy nghĩ một hồi rồi nói: “Một tấn … Uhm, có lẽ đủ. Đi, Chúng ta đi về chế tạo MMT!” Đường Long và người máy ôm một đống khoáng vật SRA quay trở về phòng điều độ, người máy để khoáng vật xuống liền nay lập tức chui vào đóng máy móc kia lục lọi, còn Đường Long thì lặng lẽ ngồi dựa vào đống khoáng vật đó. Đường Long dùng máy chế tạo thức ăn chế tạo ra những vật thể nhỏ như hạt đậu đổ vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ: “Hài, xem ra còn một khoảng thời gian dài mới có thể ra ngoài được, nhưng sau khi ra ngoài mình phải làm sao để cứu bọn họ đây, lẽ nào chạy đến đài truyền hình nói mình mới là anh hùng thật sự? Không bị bọn họ xem là thằng khùng đuổi đi, thì cũng bị những thằng bên quân bộ phát hiện ra, kế đến là bị truy sát. Hơn nữa mình làm sao chạy khỏi nhà tù này? Mình vửa ra khỏi tầm kiểm soát của nhà tù, cái thứ này sẽ nổ tung đầu minh!” Đường Long sờ sờ cái dây chuyền đeo trên cổ kia. Đường Long đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tôi hỏi anh, anh không phải là phát hiện ra những người giống như tôi bị nhốt vào đây rồi biến thành giống như anh sao? Tôi muốn biết họ ở đâu? Tôi muốn đi thăm bọ họ.” Trong phòng vang lên giọng của người máy: “Cách nơi này hơi xa, người gần nhất ở trong cái thông đạo chính giữa khoảng 2-3 km.” “Ờ, đúng rồi, anh có nhìn thấy sợi dây chuyền giống như của tôi trên cổ bọn họ không?” Đường Long hi vọng có thể có cơ hội nghiên cứu xem có thể mở ra được không, ở trên cổ mình nên mình không thể nhìn thấy chứ đừng nói gì đến chuyện nghiên cứu, chỉ có thể tìm một cái của phạm nhân đã chết để nghiên cứu. “Vốn dĩ bọn họ có, nhưng sau khi bọn họ biến thành giống như tôi, những thứ đó bị những người bên ngoài cầm đi rồi.” Giọng nói của người máy vang lên cùng với tiếng lục tìm đồ vật. Đường Long nghe thấy lời này, đành thở dài, xem ra sau khi mình ra khỏi cái mỏ khai thác khoáng sản này rồi mới có thể nghĩ cách giải quyết chuyện này. Lúc này người máy ôm một đống máy móc đi ra, không thèm nhìn Đường Long bắt đầu làm. Đường Long đứng ở sát bên đống khoáng vật ngạc nhiên nhìn cái đống kia, dưới bàn tay của người máy nhanh chóng biến thành một cái máy lớn có hình dạng kỳ lạ. Sau khi người máy làm xong cái máy kia, đến trước mặt Đường Long giọng nói có vẻ không vui vẻ nói: “Được rồi, còn ngồi ở đó làm gì? Giúp tôi đổ khoáng vật vào trong cái máy.” Nói xong liền khom lưng nắm mấy cục khoáng vật đi đến cái máy. “Ơ, ơ. Được” Đường Long nói xong vội đứng dậy giúp đỡ. Vì thế Đường Long bắt đâu luyện khoáng vật MMT ở cái nơi không biết ngày hay đêm này. Hắn không biết rằng cái máy chế tạo nước kia và vì mình muốn thoát ra ngoài nên nhờ người máy chế tạo ra khoáng vật MMT kia, sẽ có ảnh hưởng như thế nào, đương nhiên hắn cũng không biết bên ngoài đã có sự thay đổi như thế nào. Hắn bây giờ chỉ nhớ chỉ cần máy đào hoạt động, để mình có thể thoát ra ngoài. “Chỉ cần tôi là nghị viên, tôi nhất định sẽ vì nhân dân phục vụ …” “Xin hãy bỏ cái phiếu quý báo cho tôi, tôi quỳ xuống xin các vị, làm ơn hãy bỏ phiếu cho tôi.” “Đến đây, đến đây, món quà nhỏ không thể tỏ lòng thành, xin hãy nhớ tôi là Nghị viên Long Đặc, đến lúc đó xin hãy bỏ phiếu cho tôi.” “Tuyệt đối không có vấn đề gì, chỉ cần tôi trúng tuyển, tuyệt đối sẽ nâng lương cho các vị, tuyệt đối sẽ hạ thấp các loại thuế, xin hãy ủng hộ Nghị viên Mã Tư!” Bây giờ cả Liên Bang tất cả các đài truyền hình đều là hình ảnh như thế này, ở các thành phố lớn của các hành tinh, khắp các con đường đều có những người đứng trên xe bay lớn tiếng rao. Nguyên nhân chỉ có một, Tổng tuyển cử của Vạn La Liên Bang đã bắt đầu. Văn phòng tuyển cử tổng thống Vạn La Liên Bang, nguyên tổng thống Nạp Mẫu Cáp, đang nhắm mắt để cho nhân viên hóa trang tẩy trang giúp mình, bên ngoài người qua người lại, bận rộn tổng hợp những số liệu từ các hành tinh gửi về. Nạp Mẫu Cáp tẩy trang xong, nhận ly cà phê từ tay cô thư ký xinh đẹp, thoải mái ngồi trên ghế sô fa, từ từ nhấp một ngụm. hôm nay vì để tuyên truyền lôi kéo sự ủng hộ, ông đã đi đến hơn mười hành tinh, thật là mệt nhừ. Lúc này thư ký thứ nhất của ông ta, thư ký Trương rất trẻ đi đến trước mặt Nạp Mẫu Cáp, cung kính nói: “Thưa ngài, tỉ lệ ủng hộ của ngài là 32%, cao hơn người đứng thứ hai là Traafn Dực 6%.” Nạp Mẫu Cáp chau mày nói: “Cái tên Trần Dực này tại sao lại có được tỉ lệ ủng hộ cao như vậy?” Thư ký Trương lật tìm tư liệu trong tay, gật đầu nói: “Ông ta không những có quan hệ tốt với những tập đoàn tài chính các nơi, càng có quan hệ rất tốt với hệ thống quân đội, cho nên trong chốc lát ông ta mới có được tỉ lệ ủng hộ cao như vậy.” Nạp Mẫu Cáp gật đầu trầm ngâm nói: “Tình hình ủng hộ của quân đội cho những người tranh cử như thế nào?” Lần này thư ký Trương không cần kiểm tra tư liệu, ngay lập tức trả lời: “Hệ thống quân đội, ngoại trừ Nguyên soái đại nhân là ủng hộ ngài, những bè phái khác đều ủng hộ những người khác, đương nhiên những người tranh củ được ủng họ đều tranh tuyển nghị viên, không có tranh giành chức vị tổng thống. Bởi vì sự kiện anh hùng lần trước, và số phiếu cố định của những quân nhân và gia đình thuộc sự quản lý của các bè phái, cho nên tỉ lệ ủng hộ của chúng ta đương đối cao, có thể nói là chắc ăn trúng tuyển. Nạp Mẫu Cáp nghe đến đây, hật đầu hài lòng nói: “Bọn họ còn có óc để suy nghĩ, không để cho người đại diện tranh cử tổng thống. Anh hãy điều tra tỉ mỉ nguồn tiền đầu tư tranh cử của Trần Dực và tìm ra điểm yếu của hắn cho ta. Đồng thời ra dấu hiệu ta và ông bắt tay tranh cử, nêu như thanh công, ta sẽ phong cho hắn làm phó thủ tướng, nếu không thì hãy bảo hắn ngay cả nghị viên cũng không làm nổi!” “Vâng.” Thư ký Trương cung kính gật đầu lui xuống. Nạp Mẫu Cáp nhìn tỉ lệ ủng hộ của Trần Dực hiển thị trên màn hình, bất giác cười nham hiểm nói: “Hừ, nếu như không đầu quân theo ta, cái tên nguy hiểm nhà ngươi, ta sẽ cho ngươi chết không đất chôn thây.” Nói xong liền uống hết ly cà phê. Trong phòng làm việc của giám độc một đài truyền hình tư nhân ở nơi nào đó của Vạn La Liên Bang, một người trung niên ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn một card máy tính để trên bàn. Ông ta vừa mới xem xong nội dung của cái tấm card này, ông ta cũng biết được tin tức này được phát ra sẽ đem đến cho quần chúng sự chấn động như thế nào. Nhưng ông ta nghi ngờ, bởi vì cái này không đề tên người gửi, tin tức thật giả không dám chắc. Nếu như là tin tức bình thường, cho dù bản thân mình biết là giả, nhưng vì tỉ lệ người xem mình cũng sẽ cho phát sóng. Nhưng chính vì có liên quan đến rất nhiều nhân vật lớn, nếu như mình phát sóng đi rất có thể cả cái đài này cũng vì đó mà sụp đổ. Đang lúc người trung niên này tiến thoái lưỡng nan, một người đàn ông trung niên mập mạp chạy vội vào, người đàn ông trung niên không cần nhìn cũng biết là em rể của mình, là phó giám đốc của đài truyền hình này. “Anh rể, nhanh xem TV đi!” Người đàn ông trung niên mập mạp kia nói rồi không đợi giám đốc nói, liền dùng tốc độ cực nhanh đi đến trước bàn làm việc, nhanh chóng ấn cái nút trên bàn. Nhìn thấy bức tường bên trái bàn làm việc hiện ra hình ảnh, giám đốc đài truyền hình chau mày nói: “Đây là đài truyền hình nào, bây giờ là thời điểm nào mà lại chiếu phim chiến tranh?” Người trung niên mập mạp kia vội nói: “Anh rể, đây là đài truyền hình của Đế quốc Ngân Ưng, bây giờ đang phát sóng không phải là phim chiến tranh, mà là bản quay phim chiến tranh biên giời lần trước!” “Bản quay phim chiến tranh biên giời lần trước? Để tôi xem cái này làm chi …” Lời này của giám độc còn chưa nói hết, liền bị những hình ảnh tiếp theo làm cho á khẩu. Giám đốc nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một thiếu niên anh tuấn trên người mặc bộ quân phục thiếu úy Liên Bang, anh ta lạnh lùng vẫy tay ra lệnh: “Tất cả các chiến hạm nghe lệnh, bắt đầu bổ xung năng lượng chủ pháo, bắn đến tọa độ S34X23Z12Y45!Chủ pháo bắn!” Ngay khi vị thiếu úy này ra lênh, hình ảnh trên màn hình liền chuyển sang hình ảnh vũ trụ, từ thị giác có thể phát hiện ra do một máy quay của một chiếc chiến hạm tự đi nào đó quay. Có thể nhìn thấy chiến hạm Đế quốc bị gần ngàn tia sáng của chiến hạm tự đi bắn trúng đằng xa. Phó giám đốc đương nhiên biết cảnh này chính là sự kiện anh hùng lần trước, hình ảnh quân ta đánh tan quan địch được phát sóng toàn quốc, nhưng vị thiếu úy anh hùng kia không phải là cái người tên Đường Đặc Lôi Tư! Chuyện này là sao? Ông ta ngạc nhiên quay sang hỏi anh rể: “Anh rể, vị thiếu úy này là ai? Tại sao là anh ta ra lệnh tấn công?” Giám đốc không trả lời câu hỏi của em rể, mà nhìn vào cái card máy tính để trên bàn nhỏ giong nói: “Quả nhiên là như vậy.” Ông ta ngẩng đầu hỏi: “Ai nói cho em biết Đế Quốc sẽ phát sóng tin này?” Phó giám đốc lắc đầu nói: “Là tin trong giới lan truyền, nói đài truyền hình Đế Quốc sẽ phát sóng tin tức quan trọng. Nhưng cụ thể là ai thì không biết rõ được.” Giám đốc nghe thấy lời này, chau mày, nhưng ông ta không nói gì, ngẩng đầu nhìn những hình ảnh tiếp theo hiển thị trên màn hình. Trên màn hình xuất hiện 3 hình ảnh, vị thiếu úy Liên Bang kia và hai vị tóc vàng trẻ tuổi mặc quân phục thiếu tướng quân đội Đế Quốc, tiếp đó là vị hai vị thiếu tướng kia lần lượt cung kính nói: “ Tôi là sỹ quan chỉ huy hạm đội 3 Cấm vệ quân Đế quốc Ngân Ưng, thiếu tướng Khải Tư Đặc(Kester). Tôi là sỹ quan chỉ huy hạm đội 4 Cấm vệ quân Đế quốc Ngân Ưng, thiếu tướng Đạt Luân Tư (Darlene).” Sau khi hai vị thiếu tướng kia thông báo tên minh, vị thiếu úy Liên Bang kia cũng cung kính nói: “Tôi là hạm trưởng chiến hạm tự đi số 512 Vạn La Liên Bang, trung úy Đường Long.” Nghe thấy lời này, phó giám đốc sững người, tiếp đó nhảy cẫng lên hét lớn: “Anh ta mới chính là Đường Long?” Anh ta không ngu ngốc, sau khi nghe Đường Long báo tên họ, liền nghĩ ra nguyên nhân, vội vàng nói với anh rể: “Anh rể, đây là một tin lớn!” Giám đốc gật đầu lúc đang định nói gì, trên màn hình tiếp tục hiển thị hình ảnh chiến hạm bị truy đuổi rồi biến mất, tiếp đó xuất hiện hình ảnh một trong hai vị thiếu tướng hồi nãy, ông ta khuôn mặt lạnh lùng nói: “Tôi chính là thiếu tướng Khải Tư Đặc(Kester), một trong hai sỹ quan chỉ huy cuộc chiến biên giới lần trước. Tin chắc bây giờ mọi người đã biết người anh hùng chiến tranh không lâu trước đây mà Vạn La Liên Bang tuyên chiến là một người khác.” Khải Tư Đặc(Kester) nói đến đây bộc lộ vẻ bi thương kỳ lạ nói: “tôi và đồng liêu của chúng tôi sau khi trở về nước xem được tin tức anh hùng tuyên chiến Liên Bang, hoàn toàn không dám tin vào mắt và tai của mình nữa. Chúng tôi không ngờ rằng trong cái gọi rằng chính trị dân chủ của Liên Bang, lại xuất hiện một vị quan chức cấp cao cướp đoạt công lao của thuộc hạ mình như vậy, càng không biết liêm sỷ phái người mạo danh chiếm công của người khác. “Mặc dù đây là chuyện nội bộ của chính phủ Vạn La Liên Bang, nhưng tôi và đồng liêu của tôi, những người nước ngoài chỉ có thể bình luận. Nhưng thân phận quân nhân và danh dự của quân nhân khiến chúng tôi không thể tiếp tục im lặng, quân nhân của toàn vũ trụ cũng không thể chấp nhận người quân nhân hạ lưu vô sỷ như thế này xuất hiện! Chúng tôi với thân phận là quân nhân tha thiết yêu cầu tìm kiếm người anh hùng chân chính, nghiêm khắc trừng trị những tên quân nhân mất hết danh dự của người quân nhân!” Sau khi màn biểu diễn xuất sắc của Khải Tư Đặc(Kester) kết thúc, bình luận viên của Đế quốc liền bắt đầu một bài bình luân dài bình luân đả kích sự hủ bại của những quan chức cấp cao trong hệ thống quân đội Liên Bang. Đồng thời cũng trong lúc này, người phát ngôn của Vạn La Liên Bang liền nhày ra phủ nhận chuyện này, đồng thời mắng Đế quốc lòng dạ hiểm ác. Đài truyền hình tư nhân vốn sắp phát sóng chương trình bầu cử, ngày lập tức cả ngày chuyển tiếp phát sóng tin tức của Đế quốc, trong chớp mắt, cuộc bầu cử của Vạn La Liên Bang ngay lập tức dừng lại, mọi người đều thảo luân sự thật giả của tin tức này. Còn cái người tên Đường Đặc Lôi Tư kia cũng giận dữ phát biểu trên đài truyền hình tư nhân, nói Đế quốc vì muốn gây rối tình hình chính trị của Liên Bang lại dám nói những lợi nói dối hoang đường như thế, mình và những quân nhân Liên Bang đã hy sinh và những người thân của họ sẽ không tha thứ cho những người này. Tiếp đó tất cả chuyên gia của Liên Bang đều chạy ra, nói những hình ảnh này đã qua xử lý của Đế quốc, hoàn toàn là ngụy tạo. Giám đốc biết chỉ trong chốc lát giới tin tức của Liên Bang đã đại loạn, bất giác đi tới đi lui trong phòng làm việc, cũng không hiểu rõ anh rể đi tới đi lui làm gì, cũng không hiểu tại sao anh rể không để cho phát thanh viên của đài tham dự vào chuyện này, mặc kệ tin tức này là thật hay giả, mình lao vào kiếm chút tiền tin tức, tại sao lại bỏ lỡ cơ hội như thế này?” Giám đốc dừng bước, nắm chặt cái card trong tay quay đầu lại nói: “Hãy liên lạc với tất cả các đài truyền hình quen biết của Liên bang, bất kể giá nào cũng phải mua cho được 5 phút đồng loạt của tất cả các đài.” “Hả? 5 phút đồng loạt của tất cả các đài? Anh rể con số này rất lớn đó.” Em rể kinh ngạc nói. “Cho dù đi vay nặng lãi cũng phải mua cho bằng được, đi nhanh đi!” Giám đốc nghiên răng hét lớn, nhìn thấy chú em rể giật mình đang chuẩn bị chạy ra ngoài, vội hét lớn: “5 phút thời gian mua được, toàn bộ dùng để hiển thị những dòng chữ này.” Nói xong liền viết mấy chữ đưa cho cậu em rể, phó giám đốc vốn nghe được tiêu hết bao nhiêu là tiền mà chỉ để hiển thị có mấy chữ, bất giác cảm thấy kỳ lạ định hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy dòng chữ, vội mở to mắt nhìn cái card kia trên tay anh rể. “Đúng rồi, đồng thời thông báo cho những tập đoàn tài chính siêu cấp, nói cho bọn họ muốn quảng cáo thì phải sớm liên hệ với chúng ta, nếu không ngay cả 1 giây quảng cáo chúng ta cũng không đề giành! Nhanh đi làm đi.” Giám đốc nhìn thấy em rể đứng sững ở cửa, liền vẫy tay nói. “Vâng ạ, em đi làm ngay! Phó giám độc cuối cùng đã biết anh rể nắm trong tay tư liệu có thể kiếm được một khoản lớn, vôi chạy ra ngoài. Chỉ còn lại một mình trong phòng, giám đốc nhìn cái card trong tay đắc ý cười: “Xem ra địa vị đài truyền hình lớn nhất Liên Bang sẽ nhanh chóng nằm trong tay ta.” Hành tinh thủ đô Vạn La Liên Bang, phủ đệ của đại tướng Mục Ân Lôi Tư. Cả phủ đệ rộng lớn không có người nào đi lại, cho có căn phòng khách ở lầu 1 là sáng đèn. Cái phủ đệ này là chỗ ở của Mục Ân Lôi Tư ở thủ đô, chính là cái phủ đệ ở cái hành tinh mà ông ta quản lý. Trong đêm tối yên lặng vọng lại tiếp bạt tai bốp, tiếp đó mộ giọng nói giận dữ từ phòng khách vang lên: “Mày là thằng nghịch tử! chuyện gì cũng tự ý làm, bây giờ mày xem không phải đã xảy ra chuyện rồi sao, ngươi muốn làm ta tức chết có phải không?” “Cha, đây chẳng qua chỉ là những tin vịt mà phía bên Đế quốc phát tán, trong nước sẽ không có ai tin đâu.” Đường Mục Lôi Tư oan uổng nói. “Hừ, may mà là tin tức do kẻ địch bên kia phát tán, hơn nữa ngoài hình ảnh đó thì chẳng còn chứng cứ nào khác. Nếu không con và cha đều gặp nạn lớn! Nhớ kỹ con phải nói đây là kẻ địch vì muốn có được sự ủng hộ nên mới đả kích danh dự của Liên bang, phải căn dặn kỹ đám bạn của con không được nói năng lung tung, không được đi ra ngoài, đặc biệt là ra ngoài uống rượu, nếu không mọi người đều tiêu đời!” Mục Ân Lôi Tư đi đến ghế sofa ngồi xuống tay nâng ly rượu. Đường Mục Lôi Tư nhìn thấy vậy, vội hiểu ý đi rót rượu. Mục Ân Lôi Tư nhìn thấy con mình sợ hãi, tiếp ly rượu, vỗ vai con nói: “Con cũng không phải lo lắng như vậy, người làm cha như ta sớm đã dự liệu sẽ xảy ra chuyện như thế này, cho nên sớm đã giải quyết hết những người biết chuyện. Bây giờ cho dù người ta có nghi ngờ cũng không thể tìm ra bất kỳ chứng cứ nào, con cứ yên tâm chuẩn bị làm thượng tá đi.” Đường Đặc Lôi Tư nghe thấy lời này, khuôn mặt hớn hở: “Thượng tá! Cám ơn cha!” Mục Ân Lôi Tư cũng cười: “Thằng quỷ, mới có một chức thượng tá nhỏ nhoi mà đã vui như thế.” Uống hớp rượu, khuôn mặt nghiêm nghị nói: “Thủ đô, nói thế nào cũng không phải là thánh địa của chúng ta, thời gian này con không được chạy bậy, nơi này rắn rồng hỗn tạp, không giống như địa bàn của chúng ta, làm chuyện gì cũng có thể khống chế được.” Đường Đặc Lôi Tư vội cười nói: “Con đâu có chạy bậy đâu.” “Hừ, đừng cho rằng bình trường các anh lén lút làm chuyện gì mà tôi không biết, những nữ binh của quân đội kia còn dễ xử lý, những thiếu nữ bên ngoài kia hãy ít tiếp xúc, đặc biệt là ở đây, chính là những nữ binh ở đây không được đụng đến. Bởi vì còn có một người lớn hơn cha của con, cho dù là đông cấp cũng có 3 người, ai mà biết được có đụng nhầm người phụ nữ của bọn họ hay không.” “Cha, có phải sau khi cha làm anh cả, thì con có thể … hi hi.” Đường Đặc Lôi Tư cười nói. “Hừ, cho dù ta làm anh cả, anh cũng không thể làm bậy, lẽ nào anh muốn mọi người làm phản sao? Con à, con bây giờ phải bắt đầu cố gắng học làm sao sử dụng thủ đoạn, nên hiểu được ân uy nặng nhẹ, nếu không sau này làm sao nắm giữ được quân đội của ta?” Mục Ân Lôi Tư uống một ngụm rượu, nhìn thằng con không biết gì hết nói: “Con cũng biết, quân đội bây giờ mặc dù ngoài mặt xem ra là nằm trong sự khống chế thống nhất của chính phủ Liên Bang, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, kỳ thực nằm trong tay các bang phái do tập đoàn tài chính, quan viên, quân quan hợp thành, Do người nắm quyền quân sự khá quan trọng, cho nên thường là do quân quan đứng đầu. Đường Đặc Lôi Tư gật đầu nói: “Điều này con biết, cha chính là người đúng đầu của phái Lôi Tư. Con còn biết, cả Liên Bang mặc dù có nhiều bè phái, nhưng chỉ có 3 bè phái chủ yếu, cũng chính là phái Lôi Tư của chúng ta, phái Kiệt Đặc của đại tướng Mộ Kiệt Đặc và phái Quân Long của Đại tướng Trương Quân Long.” “Nếu như đến những điều này mà không biết, vậy thì con cũng đừng hòng mà tung hoành trong quân đội, hãy nói về thê lực của các phái.” Mục Ân Lôi Tư không thèm nhìn con nói. “Ơ, con xin nói về thế lực của phái Lôi Tư trước.” Đường Đặc Lôi Tư ngập ngừng nói: “Phái Lôi Tư, phạm vi thế lực chủ yếu ở phương Nam, cũng chính là nơi mà cha trấn thủ. Phạm vi thế lực là 3 tinh hệ, dân số 600 tỷ, chiến hạm các loại hơn 100. 000 chiếc, binh lính khoảng 200 triệu.” “phạm vi thế lực của phái Kiệt Đặc chủ yếu ở phía tây, xung quan nơi trấn thủ của đại tướng Kiệt Đặc, 2 tinh hệ, dân số 400 tỷ, chiến hạm các loại 50 ngàn chiếc, binh lính 100 triệu. “Còn phái Quân Long của đại tướng Trương Quân Long thì ở phía Bắc là một thế lực mạnh nhất trong 3 phái, khống chế 4 tinh hệ, dân số 900 tỷ, chiến hạm 150 ngàn chiếc, binh lính đạt 3 trăm triệu. “Còn lại là những thế lực khác vị trí khống chế 2 tinh hệ ở phía đông, hai tinh hệ này nằm ở trung tâm Liên bang, dân số hơn 1000 tỷ, chiến hạm trú quân có 200 ngàn chiến hạm, binh lính 4 trăm triệu, nếu như các phái ở đây liên hợp lại với nhau, danh hiệu Liên bang đệ nhất phái chính là của bọn họ. Nói đến đây, Đường Đặc Lôi Tư cẩn thận nhìn Mục Ân Lôi Tư một lát, nói: “Cha, con cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói thế lực mạnh nhất phải nằm trong tay Nguyên soái, người nắm giữa dự toán quân phí, nhưng không hề nghe nói ông ta có thuộc hạ thân cận nào, chính là đại tướng Khảm Mục Kỳ, người do ông ta một tay đề bạt muốn tự lập một phái riêng mà ông ta cũng không thèm để ý đến. Ngài Nguyên soái đang nghĩ gì vậy?” “Con có thể nghĩ đến chuyện này cũng đã là đáng quý lắm rồi, mặc dù ta và ông ta không ưa nhau là chuyện mà toàn Liên Bang đều biết, nhưng dự toán quân sự của ta bên này chưa bao giờ thiếu. Nhưng ông ta cũng không bao giờ hỏi thăm ta, thật là không hiểu nổi.” Mục Ân Lôi Tư thở dài. “Ơ, nói như vậy Nguyên soái là một quân nhân chân chính?” Đường Đặc Lôi Tư kỳ lạ hỏi. “Hừ, quân nhân chân chính? Con à, trong nội bộ Liên Bang, quân nhân chân chính thì không thể thăng quan được, càng đừng nói đến leo lên vị trí cao nhất trong quân đội, Nguyên soái. Ông ta là một nhân vật không đơn giản, cũng không thể không có bè phái riêng của mình, ta nghì ngờ ông ta ẩn giấu bè phái Nguyên soái mạnh đến nỗi ta không thể tưởng tượng nổi.” “Bởi vì nhiều năm như vậy mà ông ta không có một cái cán nào bị người ta nắm giữ, đây là một điều rất khác lạ. Mà cái cán duy nhất là chuyện lần trước Tổng Thống ra lệnh cho ông ta bắn hủy phi thuyền dân sự, còn ta nghi ngờ cái cán này còn bị ông ta lợi dụng ngược lại. “Nói như vậy Nguyên soái là một người rất nguy hiểm sao? Vậy tại sao mọi chuyện cha còn đối đầu với ông ta?” Đường Đặc Lôi Tư cảm thấy cái đồng hồ báo tin trên cổ tay rung lên, vừa nhìn vừa nói. Mục Ân Lôi Tư nhấp một ngụm rượu cười nói: “Điều này thì con không biết rồi, ta đang dò thám ông ta, đề cho ông ta bộc lộ ra bộ mặt thật của mình, vì muốn đạt được vị trí của ông ta này, sao lại có thể không hiểu rõ mọi chuyện của ông ta. Đáng tiếc mãi vẫn không dò thám được gì.” Mục Ân Lôi Tư nhìn thấy con trai cư mãi nhìn cái màn hình trên đông hồ báo tin, bất giác lắc đầu cầm bình rượu rót rượu cho mình: “Những chuyện này, sau này con hãy từ từ học, bật TV lên xem có tin tức gì không.” “Ờ” Đường Đặc Lôi Tư không tập trung nắm lấy điều khiển lên bấm, trên bức tường trước mặt xuất hiện hình ảnh. Đường Đặc bỏ điều khiển xuống, lại lần nữa nhìn tin tức hiển thị trên đồng hồ: “Cha, con muốn ra ngoài đổi gió một tý.” “Hừ, lại là mấy thắng bạn kia của mày kiếm mày chứ gì? Nhớ lấy những lời hồi nãy của ta, không được chọc giận những người không được đụng.”Mục Ân Lôi Tư đương nhiên biết con trai mình mà mấy thừng bạn của nó tụ tập lại để làm gì. “Không đâu, không đâu, bọn họ đêu biết những chuyện này, tuyệt đối không làm bậy.” Đường Đặc Lôi Tư nghe thấy cha đồng ý, bất giác vui vẻ nói. Những thằng bạn kia của mình đều là những người thẳng tính, sao có thể đụng vào người phụ nữ của những người mà mình không thể đắc tội được cơ chứ. Tin tức truyền lại nói là mấy sư muội học cùng, đằng sau không có gì đặc biệt, xem ra tối nay là một buổi tối vui vẻ đây. Lúc Đường Đặc Lôi Tư đang muốn rời khỏi, thì nghe tiếng vỡ của ly rượu bị ném xuống đất, ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện cha mình đang sững người nhìn hình ảnh trên tường. Bất giác hiếu kỳ quay lại nhìn, vừa xem, cả người hắn đờ ra. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang